Hạ Tịch Nguyệt nhớ lại những chuyện đã qua, nước mắt rơi đầy mặt. Âu Dương Thụy bên cạnh nhìn Hạ Tịch Nguyệt đang ngủ nhưng lại giãy giụa kêu la không ngừng, anh biết cô đã nhớ lại và đang bị cơn ác mộng quấy nhiễu. Âu Dương Thụy muốn gọi cô tỉnh lại nhưng không thể.
Một lát sau Hạ Tịch Nguyệt cũng không còn kêu thét nữa, từ từ mở đôi mắt sưng đỏ ra. Âu Dương Thụy nhìn cô giờ phút này, lòng anh đau như cắt, anh đi tới bên cạnh cô nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, đau lòng nói: “Em còn có anh, về sau anh sẽ bảo vệ em.”
Hạ Tịch Nguyệt thấy mình được an ủi, đang ở trong ngực anh bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn quanh quất cô hỏi:
“Em đang ở đâu?”
“Em vừa mới bị ngất xỉu, anh ôm em đến phòng nghỉ của sở cảnh sát.”
“Nhanh dẫn em đi gặp Vạn Tử Hồng.”
“Được.”
Biết Hạ Tịch Nguyệt nóng lòng muốn thấy Vạn Tử Hồng, cho nên Âu Dương Thụy không hề ngăn cản cô.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vạn Tử Hồng, lạnh giọng hỏi:
“Nhà chúng tôi rốt cuộc có thù gì với bà, 14 năm trước bắt cóc tôi, 14 năm sau sát hại cha mẹ tôi.”
Vạn Tử Hồng đang khóc, nghe câu hỏi của Hạ Tịch Nguyệt bỗng dừng lại, khuôn mặt trở nên độc ác muôn phần.
“Cô đã nhớ ra rồi à.”
Vạn Tử Hồng không hỏi mà khẳng định.
“Không sai tôi đã nhớ lại, tại sao bà lại làm thế? Nhà chúng tôi rốt cuộc có thù hận gì với bà?”
Hạ Tịch Nguyệt kích động gầm thét.
“Cô nói xem, bọn họ làm cho tôi mất đi tư cách làm mẹ, có tính là có thù không?”
Vạn Tử Hồng cười to.
“Bà có ý gì, chẳng lẽ Mạc Kỳ Thiên không phải con gái bà sao?”
“Con gái ư? Mạc Kỳ Thiên chẳng qua là một đứa trẻ bị vứt bỏ, tôi nhặt được, nó là công cụ để tôi trả thù các người, không thì cho nó làm tình nhân của người khác, kiếm tiền giúp tôi sống.”
“Vậy thì Mạc Kỳ Thiên không phải chị của tôi rồi.”
“Chuyện cười! Mạc Kỳ Thiên sao có thể là chị gái của cô. Cô muốn người thân đến độ điên rồi.”
Vạn Tử hồng cười nói.
“Bà vì nguyên nhân đó mà giết chết cha mẹ tôi sao?”
Nghe được lời nói của Vạn Tử Hồng, toàn thân Hạ Tịch Nguyệt bất giác run lên.
"Ha ha ha ~."
Sau tiếng cười của bà ta là ánh mắt độc ác.
“Dù sao tôi sống cũng lâu rồi, nói cho cô biết cũng chẳng tổn thất gì.”
Vạn Tử Hồng biết chuyện đã rõ ràng, muốn đem hận thù trong lòng mình trút ra.
Chuyện bắt đầu từ 30 năm về trước, Vạn Tử Hồng và Hạ Nam Tùng lớn lên ở cùng một thôn nhỏ, Vạn Tử Hồng biết lúc đó Hạ Nam Tùng có tình cảm với mình nhưng Vạn Tử Hồng không chịu được cả đời phải sống ở vùng quê nghèo này, trải qua những ngày làm ruộng.
Cho nên năm 20 tuổi, dứt khoát rời quê nhà đi tới thành thị để tìm cuộc sống mới.
Có một ngày nọ Vạn Tử Hồng uống say ở hộp đêm.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại ở phòng nghỉ của quán rượu, nhìn cả người trần truồng, Vạn Tử Hồng đã biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng người đàn ông kia đi mất rồi. Vạn Tử Hồng căn bản không biết mình ngủ với ai.
Chuyện như vậy thường xảy ra, Vạn Tử Hồng cũng không mảy may suy nghĩ nhiều, một người phụ nữ liều mình đến thành thị tìm cuộc sống mới còn không phải là bán thân thể mình.
Hai tháng sau ngày đó, Vạn Tử Hồng phát hiện mình mang thai, Vạn Tử Hồng yêu cầu bác sĩ bỏ đứa bé nhưng bác sĩ nói thành tử cung của Vạn Tử Hồng mỏng, mang thai đã là rất khó, hiện tại là may mắn nếu bỏ đứa bé này, cả đời không thể sinh con nữa. Cho nên Vạn Tử Hồng đành phải giữ lại đứa bé.
Cô không ngờ rằng vào lúc chán nản nhất lại gặp được Hạ Nam Tùng. Thấy Hạ Tịch Nguyệt cô liền thêm mắm dặm muối nói với Hạ Nam Tùng rằng mình bị lưu manh khi dễ, hiện tại mang thai, cũng không muốn bỏ đứa bé này.
Cô biết Hạ Nam Tùng là người tốt, đối với cô có cảm tình nhất định sẽ giữ cô lại. Quả nhiên đúng như Vạn Tử Hồng dự liệu, Hạ Nam Tùng không nói hai lời, đem cô về biệt thự mình để ở.
Vạn Tử Hồng thấy biệt thự của Hạ Nam Tùng thì kinh ngạc, cô không ngờ rằng năm năm không gặp, Hạ Nam Tùng có thể từ vùng nông thôn nghèo đó dựa vào trí tuệ của mình mở được một công ty hơn nữa còn rất khá. Cô liền muốn ở chung một chỗ với Hạ Nam Tùng nhưng Hạ Nam Tùng cương quyết cự tuyệt. Nhưng Vạn Tử Hồng không buông tha, cô nghĩ ngày tháng còn dài, sẽ có rất nhiều cơ hội để quyến rũ Hạ Nam Tùng.
Sau đó Hạ Nam Tùng kết hôn với một người phụ nữ, Vạn Tử Hồng nhớ ngày đó Hạ Nam Tùng rất vui vẻ, anh ta còn mang theo Tôn Phỉ Phỉ đi tới trước mặt cô giới thiệu:
“A Tử, đây là vợ của anh Tôn Phỉ Phỉ, chúng tôi định sẽ kết hôn.”
Tôn Phỉ Phỉ cười, đưa một cánh tay ra trước mắt Vạn Tử Hồng:
“Chào cô A Tử, tôi là Tôn Phỉ Phỉ, chuyện của cô tôi đã nghe Nam Tùng kể lại, cô có thể ở lại đây bao lâu cũng được.”
Lúc nghe thấy Hạ Nam Tùng giới thiệu Tôn Phỉ Phỉ là vợ của anh, Vạn Tử Hồng liền căm ghét Tôn Phỉ Phỉ, chính cô ta đã đoạt mất anh Nam Tùng của cô, phá vỡ mộng đẹp của cô. Vạn Tử Hồng làm bộ cười nói:
“Xin chào, tôi là Vạn Tử Hồng.”
Sau đó Vạn Tử Hồng lấy lí do thân thể không thoải mái liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
Vạn Tử Hồng nhìn Tôn Phỉ Phỉ mỗi ngày vui mừng chuẩn bị hôn lễ với Hạ Nam Tùng, cô liền ghen tị. Rốt cuộc một ngày kia, cô thấy Tôn Phỉ Phỉ vui vẻ ra khỏi phòng.
Tôn Phỉ Phỉ cười nói:
"Chào buổi sáng, A Tử."
Vạn Tử hồng nhìn bộ dáng Tôn Phỉ Phỉ vui mừng, liền ác độc nói:
“Cô biết anh Nam Tùng tại sao lại chăm sóc mẹ con chúng tôi không? Bởi vì đứa nhỏ trong bụng của tôi là của anh ấy.”
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Tôn Phỉ Phỉ, trong lòng Vạn Tử Hồng vô cùng thoải mái, Tôn Phỉ Phỉ tức giận nói:
“Cô nói láo, tôi không tin.”
“Mặc kệ cô có tin hay không, đứa bé trong bụng tôi là con của anh Nam Tùng. Chúng tôi có vài chục năm tình cảm, không thể so với loại tình cảm chỉ vài tháng của cô, tôi khuyên cô nên thức thời một chút nhanh rời khỏi anh Nam Tùng, anh ấy không đành lòng cự tuyệt cô…cô đừng để đợi đến lúc đó mất mặt, khó coi trước mặt mọi người.”
“Tôi không tin cô, tôi muốn đi tìm Nam Tùng hỏi rõ ràng.”
Nói xong Tôn Phỉ Phỉ nhanh chóng đi xuống lầu, Vạn Tử Hồng thấy Tôn Phỉ Phỉ gấp gáp đi xuống, liền đẩy Tôn Phỉ Phỉ một cái, ở trong lòng nghĩ tới:
‘Té gãy chân cô, để tôi xem cô làm sao chuẩn bị hôn lễ.”
Thấy Tôn Phỉ Phỉ nằm trong vũng máu, Vạn Tử Hồng cũng sợ hết hồn, cô không ngờ Tôn Phỉ Phỉ mang thai, sau đó lại lộ ra bộ mặt hả hê.
Như vậy cũng tốt, đứa bé trong bụng của tôi chính là máu mủ duy nhất của anh Nam Tùng.
Nhưng ai ngờ đúng lúc này Hạ Nam Tùng trở về, vừa nhìn thấy một màn này, Vạn Tử Hồng sợ liền giải thích nhưng Hạ Nam Tùng căn bản không nghe Vạn Tử Hồng nói, còn đẩy cô ta qua một bên. Vạn Tử Hồng bị đẩy té đụng vào góc bàn, lúc đó bụng của cô ta đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Hạ Nam Tùng không để ý đến điều đó, ôm lấy người phụ nữ mình yêu đi bệnh viện. Ngày thứ hai Hạ Nam Tùng đuổi Vạn Tử Hồng ra ngoài, Vạn Tử Hồng lúc đó không còn hy vọng có cách nào để Hạ Nam Tùng giữ cô ta lại.
Vạn Tử Hồng kéo hành lý nặng nề của mình đi ra khỏi biệt thự, bụng đau đến không chịu nổi, toàn thân túa ra mồ hôi lạnh, té xỉu ven đường. Tỉnh lại phát hiện mình ở bệnh viện, bác sĩ nói cho cô biết:
“Cô bị sảy thai về sau không thể sinh con nữa, lần mang thai này là chuyện hiếm làm sao lại không bảo vệ cho tốt.”
Sau lời nói của bác sĩ, Vạn Tử Hồng trong phút chốc kia thống hận Tôn Phỉ Phỉ.
‘Nếu không phải là cô, con tôi sẽ không mất đi, anh Nam Tùng cũng không đuổi tôi ra ngoài.’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...