“Em thật đã tha thứ cho chị?”
Biết Hạ Tịch Nguyệt đã tha thứ cho mình, Mạc Kỳ Thiên kích động nắm lấy tay của Hạ Tịch Nguyệt.
“Ừ.”
Hạ Tịch Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Vậy em nguyện ý gọi chị một tiếng ‘chị’ sao?”
“Nếu như cô thật là chị của tôi, tôi đồng ý gọi>”
“Vậy làm sao để em tin chị là chị của em?”
“Đi xét nghiệm DNA”
Nếu như cô ấy thật sự là chị của mình, Hạ Tịch Nguyệt nghĩ cô sẽ tiếp nhận cô ấy, dù sao cô ta cũng là người thân duy nhất của mình.
“Được, chị đồng ý.”
Mạc Kỳ Thiên cười gật đầu một cái, nhưng trong lòng lại nghĩ ‘chuyện này nhất định phải thành, nếu không thì cô thật không biết phải làm thế nào, kế hoạch ngộ nhỡ…xem ra chính mình phải suy nghĩ kế hoạch thật tốt, mình nhất định là chị gái của Hạ Tịch Nguyệt, không có ngộ nhỡ…’
“Vậy thì ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, nếu không có việc gì nữa tôi đi trước.” Hạ Tịch Nguyệt nói xong đứng dậy rời đi.
“Được, chị chờ điện thoại của em.”
Mạc Kỳ Thiên cũng nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, cô phải đi tìm Vạn Tử Hồng để chứng thực một chút.
Khi Âu Dương Thụy vừa đến công ty, anh cho gọi Lãnh Hiên vào phòng làm việc, lạnh giọng hỏi:
“Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Là nhân viên kĩ thuật của chúng ra sáng sớm nay dò hỏi, phát hiện bọn họ ăn bớt nguyên vật liệu, căn cứ vào những gì nhân viên kĩ thuật nói công trình xây xong khoảng 1 năm sau sẽ sụp xuống, đến lúc đó tất cả trách nhiệm chúng ta sẽ gánh chịu. Cái lão hồ ly kia khẳng định công trình xây xong sẽ không sao nếu như sụp xuống ngay lập tức thì tổn thất do hắn chịu nhưng nếu như một năm sau sụp thì hắn đã không còn quan hệ gì rồi, cái lão hồ ly này đúng là thâm hiểm.”
Lãnh Hiên cắn răng nghiến lợi tức giận nói, Âu Dương Thụy nghe xong , lẳng lặng trầm tư một hồi sau đó nói:
“Thông báo bên kia lập tức cho xây dựng lại.”
“Nhưng tổng giám đốc, như vậy chúng ta sẽ tổn thất hơn vài triệu.”
“Công trình đó tôi đầu tư 10 tỷ, vài triệu có là gì so với 10 tỷ chứ, cậu nói xem nên như thế nào.”
“Dạ, tổng giám đốc, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm.”
Nói xong Lãnh Hiên rời đi, Âu Dương Thụy ngồi trên ghế làm việc nhắm mắt lại, ngón tay gõ trên mặt bàn một cách có quy luật, nở nụ cười tàn nhẫn:
‘Chu Đông, công ty Chu thị không lâu nữa sẽ biến mất, không một ai chọc Âu Dương Thụy tôi còn có thể an toàn thoái lui. Tôi muốn cho ông biết đắc tội với Âu Dương Thụy tôi thì nếm chút cảm giác địa ngục.”
Trầm tư một lát nghĩ đến Hạ Tịch Nguyệt ở nhà một mình, có chút không yên, anh lập tức gọi điện thoại về nhà.
“Alo…”
Thím Trương nhận điện thoại.
“Thím Trương, thiếu phu nhân đâu?”
“A…là thiếu gia à, thiếu phu nhân cô ấy đã đi ra ngoài, nói là đi giúp tiểu thư Vân Nặc thử áo cưới, cô ấy nói buổi trưa sẽ trở về.”
Giọng nói cung kính của thím Trương truyền đến.
“Được, tôi biết rồi.”
Âu Dương Thụy không nói nhiều liền cúp điện thoại. Hai tháng nữa Vân Nặc mới kết hôn làm sao nhanh như vậy đi thử áo cưới, anh vừa nghĩ vừa gọi điện thoại cho Hạ Tịch Nguyệt. Nhưng gọi mấy lần không có ai nghe, anh nào biết Hạ Tịch Nguyệt vì sốt ruột muốn đi ra ngoài mà làm rơi di động của mình trong nhà.
Vì không gọi được cho cô, Âu Dương Thụy trở nên nóng nảy, định gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình hỏi Hạ Tịch Nguyệt đang ở đâu đã bị Đông Phương Húc gọi điện tới làm phiền.
“Có chuyện gì nói mau đi!”
Âu Dương Thụy không có kiên nhẫn để nói.
“Ăn hỏa dược à…tính khí nóng nảy như vậy.”
Đông Phương húc cười nói.
"Có chuyện gì, cậu nói mau đi, mình còn có chuyện.”
Âu Dương Thụy uy hiếp.
“Cậu đoán xem mình vừa nhìn thấy ai?”
“Nói đi!”
“Mình thấy vợ cậu cùng với bạn trai cũ, là Quan Hi Triết ấy.’
"Ở đâu?"
“Quán Irish Coffee cách công ty của cậu không xa.”
Biết Hạ Tịch Nguyệt ở đâu, Âu Dương Thụy cúp điện thoại mặc quần áo tử tế nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.
Đông PHương Húc vốn là muốn mang niềm vui mới tới uống cà phê không ngờ lại thấy vợ của bạn tốt đang dây dưa cùng một người đàn ông, dĩ nhiên phải lập tức thông báo cho cậu ta tới đây, sau đó anh xem chuyện vui.
Hạ Tịch Nguyệt ra khỏi quán cà phê nhìn đồng hồ trên tay cách buổi trưa còn một đoạn thời gian nên muốn đi dạo một lát rồi trở về nhà, bởi vì mấy ngày qua ở nhà rất chán, thật vất vả mới có cơ hội ra bên ngoài hít thở không khí trong lành dĩ nhiên sẽ không về nhanh như thế. Vừa định vào cửa hàng quần áo bên cạnh xem một chút thì:
"Nguyệt Nguyệt, là em sao?"
Âm thanh này cả đời cô sẽ không quên, cả đời cũng không muốn gặp lại.
"Nguyệt Nguyệt, thật sự là em."
Quan Hi Triết kích động nói.
"Xin hỏi, Quan tiên sinh, có chuyện gì không?"
Hạ Tịch Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Nguyệt Nguyệt em đừng như vậy, em biết không anh tìm em lâu rồi, từ ngày em kết hôn anh bắt đầu tìm em, nhưng cũng không gặp, bọn họ nói em đi tuần trăng mật anh không tin. Nguyệt Nguyệt em nói cho anh biết tại sao em muốn gả cho Âu Dương Thụy, tại sao em không đợi anh, em nói cho anh biết tất cả là giả có phải không?”
Quan Hi Triết kéo lấy tay của Hạ Tịch Nguyệt.
“Dĩ nhiên tất cả đều là thật, tại sao tôi kết hôn thì việc gì phải nói cho anh biết, anh là thế nào của tôi?”
Nhìn thấy Quan Hi Triết lúc trước còn có chút lưu luyến nhưng bây giờ chỉ còn lại chán ghét.
“Nguyệt Nguyệt, anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em, em bởi vì tức giận nên mới làm như thế có đúng không?”
Quan Hi Triết nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nguyệt, nghiêm túc nói. Hạ Tịch Nguyệt dùng sức tránh khỏi tay của anh ta, chỉ là do Quan Hi Triết nắm chặt nên cô không thoát được, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta lạnh lùng nói:
“Quan Hi Triết, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, tôi không thương anh, tôi gả cho người khác, tôi yêu anh ấy.”
“Không phải như vậy, Nguyệt Nguyệt, anh biết em giận anh không trả lại công ty cho em, hiện tại anh sẽ trả công ty lại cho em, em trở lại bên cạnh anh được không?”
Quan Hi Triết cầu xin, lần trước hắn còn do dự nhưng không có Hạ Tịch Nguyệt thì dù có được công ty cũng không ích lợi gì.
“Quan Hi Triết, rốt cuộc như thế nào anh mới hiểu, tôi không thương anh, tôi và anh đã sớm kết thúc. Anh có bệnh sao, nên đi tới khoa tâm thần khám đi, không nên ở đây dây dưa với tôi.”
“Không, anh…”
Lời Quan Hi Triết nói còn chưa hết đã bị Âu Dương Thụy đi tới đánh một quyền ngã xuống. Nhìn thấy Quan Hi Triết lôi kéo tay của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy không khống chế được ham muốn giữ lấy của mình, tay của vợ anh chỉ có một mình anh có thể sờ, những người khác chạm thử cũng không được. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy tới, không để ý tới Quan Hi Triết bị đánh ngã mà kinh ngạc hỏi:
“Sao anh lại tới đây?”
Âu Dương Thụy thu hồi ghen tị của mình lại, ôm chầm hông của Hạ Tịch Nguyệt, cười nói với cô.
“Đương nhiên là anh tới đón bà xã của anh về nhà.”
“A thì ra là vậy, chúng ta mau về thôi, Thụy anh tìm người đưa Quan tiên sinh đi tới khoa thần kinh khám thử, em cảm thấy anh ta không bình thường.”
Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy dí dỏm nói, vừa chỉ vào đầu mình.
“Được, bà xã, anh nhất định tìm người kiểm tra đầu của hắn một chút.”
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt lên xe đi về nhà.
Mà bên kia Đông Phương Húc thấy có gì nằm dưới đất, hết sức hưng phấn, không ngờ Âu Dương Thụy cũng biết ghen, có thể vì đàn bà mà đánh nhau thật là chuyện lạ. Sau đó vui vẻ mang theo tình yêu mới của mình đi uống cà phê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...