Bởi vì Diệp Hoài Cẩn đồng ý tháng sau sẽ tham gia đại hội thể dục thể thao ở nhà trẻ, nên cảm giác hiện giờ của ba cậu nhóc ở trong xe tuyệt đối là vô cùng vui vẻ.
Đồng thời, cũng bắt đầu líu lo đặt câu hỏi.
“Vậy khi chúng con thấy papa trên phim thì có thể nói với người khác đó là papa của chúng con không ạ?”
“Papa thời gian tiếp theo có phải papa đã hết bận rồi không?”
“Papa, papa có biết ngày cụ thể là ngày nào không? Nếu papa đồng ý, nhưng đến ngày đó papa lại không rảnh thì làm sao bây giờ?”
Ba đứa nhóc anh một câu em một câu liên tục hỏi, thời gian nói chuyện so với bình thường còn nhiều hơn một ít, nhưng lại rất có trật tự.
“Có thể, kế tiếp không vội, nhất định có rảnh.” Vừa lái xe, Diệp Hoài Cẩn vừa trả lời vấn đề của ba đứa con đặt ra một cách đơn giản, tuy rằng nghe ra thì thật dài dòng, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn đầy ắp tình thương của cha như cũ nên vô cùng kiên nhẫn mà trả lời.
Kế tiếp, các vấn đề cũng tuôn ra không ngừng.
Nhìn thấy papa nhà mình dễ nói chuyện như vậy, đột nhiên ba đứa nhóc chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng thầm thì.
Đứa lớn Diệp Vũ Thánh đi đầu đề nghị: “Hôm nay tự dưng papa dễ nói chuyện như vậy, hay là chúng ta đề nghị papa dẫn chúng ta đi công viên trò chơi ở gần nhà đi? Trước kia đều là mami dẫn chúng ta đi, papa vẫn chưa cùng chơi với chúng ta đâu!”
“Em cảm thấy đi ăn kem tốt hơn! Lần trước anh không chịu đi ăn, nên em vẫn chưa được ăn nữa đó!” Đứa thứ hai Diệp Vũ Triết lập tức lắc đầu, trong suy nghĩ chỉ toàn kem là kem, gương mặt trắng mềm lộ ra vẻ say mê: “Chỉ cần cắn một ngụm thôi, thật lạnh nè, thật mềm nè, thật thơm nè, mà bên ngoài còn có chocolate giòn tan bao lấy......!Em vô cùng muốn ăn! Thật rất muốn ăn!”
Trong đầu Diệp Vũ Triết nghĩ đến hình ảnh này, không nhịn được mà liếm môi, sau khi nói xong còn cố ý cường điệu hai lần, tỏ vẻ chính mình thật sự quyết tâm.
Về phần nhỏ nhất Diệp Vũ hành, lấy tay gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, cuối cùng nói: “Em sao cũng được!”
Diệp Vũ Thánh sau khi nghe xong nhìn Diệp Vũ Triết, dường như có chút đăm chiêu, sau đó nói: “Nếu không chúng ta đi chơi trước, sau đó lại đi ăn kem.”
“Dạ, anh hai, cứ như vậy đi!” Diệp Vũ Triết nghe xong, lập tức dùng sức gật cái đầu nhỏ của mình thật mạnh.
Ý kiến này cực kỳ tốt luôn! Có ăn nè, có chơi nè.
“Vậy anh nói với papa.” Diệp Vũ Thánh vỗ vỗ ngực của cậu bé, nói một cách hùng hồn.
Mà lúc này, toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn nhóc đã bị Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan nghe được, hai người nhìn nhau một cái, rồi cười.
Trẻ con thật ngây thơ nha! Có đôi khi thật là làm cho người ta không nhịn được mà muốn che chở bọn chúng.
Tiếp theo sau, dưới ánh mắt trông mong và kì vọng của hai đứa em, Diệp Vũ Thánh tiến lên nói chuyện với Diệp Hoài Cẩn.
“Papa, mami, con muốn thương lượng với hai người một chuyện được không?”
“Chuyện gì?” Giả vờ như không có nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn nhỏ, Mục Nhan quay đầu lại, hỏi với sắc mặt bình thường.
||||| Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân |||||
“Là hiện tại chúng con có thể đi công viên trò chơi hay không? Sau đó lại đi ăn kem?” Diệp Vũ Thánh nhỏ giọng, trong chớp mắt, khí thế có chút yếu lại.
Lúc vụng trộm thì nói rất hùng hồn, đến khi tới trước mặt cha mẹ, lại sợ hãi!
“Chuyện này phải hỏi papa của các con.” Mục Nhan nói xong, đem điều này vứt cho Diệp Hoài Cẩn.
Ánh mắt ba cậu nhóc lập tức chuyển động, giống như muốn xuyên qua cái ghế ngồi để thấy rõ biểu tình của Diệp Hoài Cẩn.
“Papa không thể trực tiếp quyết định......”
Theo sau giọng nói kéo dài của Diệp Hoài Cẩn, ba cậu nhóc ở phía sau cũng chậm rãi cúi đầu, đúng lúc này, đột nhiên trọng tâm câu chuyện có thay đổi: “Hiện tại chúng ta cần giơ tay biểu quyết, đồng ý đi công viên trò chơi cùng với đi ăn kem thì giơ tay! Số ít theo số đông.”
Sau khi nghe rõ những lời này, ba tên nhóc nhất thời vui mừng mà ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, rồi vô cùng vui vẻ hăng hái giơ lên cánh tay nhỏ mập mạp, đồng thanh nói: “Con đồng ý, con đồng ý, con đồng ý ~~”
“Ba chúng con đều đồng ý, ba lớn hơn hai!” Diệp Vũ Triết còn sợ không đủ, lập tức nói thêm một câu.
“Đúng vậy, chúng con có ba người, papa với mami chỉ có hai người.” Diệp Vũ Thánh cũng vội vàng nói theo.
Về phần Diệp Vũ Hành, thấy chính mình không có gì để nói, vươn hai cánh tay nhỏ mũm mĩm, một tay đưa ba ngón, một tay đưa hai ngón.
Tiếng nói trẻ con mềm mại bỗng chốc tràn đầy khoang xe, nhìn lại phản ứng vô cùng đáng yêu mà có chút ngây ngô của ba nhóc con nhà mình, Mục Nhan nở nụ cười.
“Nếu như vậy, chúng ta lập tức xuất phát đến công viên trò chơi.”
“Hoan hô ~”
Chỉ trong chốc lát sau, xe đã dừng ở bãi đậu xe bên ngoài khuôn viên khu trò chơi.
Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan hai người cùng nhau mang vào kính râm lúc xe vừa dừng lại, đội hình gồm Diệp Hoài Cẩn một người ôm hai đứa, Mục Nhan ôm một đứa cùng nhau đi đến mua vé vào cửa.
May mắn hiện tại là mùa hè, thời tiết vẫn còn nóng, các khu trò chơi phụ cận rất nhiều người mang kính râm và đội mũ, cho nên hành động mang kính râm của hai người cũng không gây chú ý đặc biệt gì.
Nếu muốn nói đến làm người chú ý chính là giá trị nhan sắc cực cao của cả nhà.
Đúng vậy, ngay cả kính râm cũng không ngăn được vẻ đẹp của họ, cho dù rất nhiều người không thấy được gương mặt dưới kính râm, nhưng nhìn thấy một vài bộ phận lộ ra cùng với ba đứa nhỏ xinh đẹp lại giống nhau như đúc trong ngực của bọn họ, đều có thể tưởng tượng được nhan sắc xinh đẹp như thế nào.
Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nhưng rất nhiều người nhìn qua rồi cũng không chú ý nhiều, dù sao bọn họ cũng là dẫn mấy đứa nhỏ nhà mình đến vui chơi mà thôi.
Về phần chú ý sâu hơn.
Ai ngờ được nhân vật cấp đại thần như Diệp Hoài Cẩn sẽ bày ra trận náo động lớn như vậy, công khai dẫn vợ con của mình đi công viên du ngoạn? Càng đừng nói thái độ đôi vợ chồng này thản nhiên như vậy.
Mà lúc này, ánh mắt của Mục Nhan dưới kính râm đã đảo qua một vòng, nhận thấy cũng không có nhiều người chú ý đến bọn họ cho lắm, mới hoàn toàn bỏ xuống sự lo lắng trong lòng.
Diệp Hoài Cẩn nói cũng đúng, chỉ cần bản thân không chột dạ trốn trốn tránh tránh, người nào sẽ chú ý tới người bên cạnh mình là ai.
Sau khi thả lỏng, Mục Nhan bắt đầu kiên nhẫn hỏi ba cậu nhóc muốn chơi trò gì.
“Xe điện đụng, con muốn ngồi chung với papa trên một chiếc xe.” Diệp Vũ Thánh chỉ vào chiếc xe điện đụng ở xa xa, gấp gáp lên tiếng.
“Con cũng muốn.”
“Con cũng muốn.”
Hai đứa nhỏ còn lại cũng không chịu yếu thế.
Bọn họ chơi xe điện đụng rất nhiều lần rồi, nhưng chưa cùng papa chơi lần nào, nên tất nhiên lả bọn họ muốn giành nhau nói.
“Từng đứa từng đứa đến.” Diệp Hoài Cẩn thấy vậy, nhíu mày, lập tức lên tiếng đồng ý, vẻ mặt mang theo sự chiều chuộng.
Lúc này, Diệp Vũ Thánh cũng đã chú ý tới thái độ và ngữ khí của Diệp Hoài Cẩn, suy nghĩ một lúc, ánh mắt lập tức trở nên lấp lánh: “Vậy papa, hôm nay chúng con muốn chơi trò gì cũng được đúng không?”
“Ừ.” Diệp Hoài Cẩn không hề nghĩ ngợi mà gật đầu.
“Yeah ~” ba đứa nhỏ vui vẻ vô cùng, hôm nay mấy nhóc có thể chơi thoả thích rồi!
Về phần Mục Nhan, lúc Diệp Hoài Cẩn lên tiếng đồng ý, cô nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn khóe miệng cười dịu dàng, dừng một chút, lại lập tức nói: “Anh dẫn từng đứa vào chơi đi! Em ở bên ngoài nhìn hai đứa còn lại.”
Không hề nhắc nhở một chút nào! Để cho người nào đó tự mình trải nghiệm một chút là được rồi.
“Ừ.” Diệp Hoài Cẩn nhìn chiếc xe điện đụng kia chỉ có thể ngồi vừa được một người lớn và một đứa nhỏ bèn gật đầu đồng ý, sau đó mang theo nhóc Thánh đi vào trước.
Một vòng qua đi, lại một lần nữa dẫn theo nhóc Thánh, sau đó là nhóc Triết, nhóc Hành.
Sau khi chơi xe điện đụng, ba tên nhóc lại nhìn đến xe điện trên cao, cũng giống nhau là muốn chơi cùng papa, Diệp Hoài Cẩn lại một lần nữa theo ba đứa nhỏ chơi một lần.
Sau đó là thuyền hải tặc phiên bản cho trẻ con, vòng quay may mắn, xe qua núi......!Hầu như mỗi một trò, Diệp Hoài Cẩn cũng đều chơi ba lượt cùng bọn nhỏ.
Xong hết các trò chơi này, ba tên nhóc vẫn còn hăng hái như cũ, mà Diệp Hoài Cẩn đã có chút mệt mỏi.
Ngay tại lúc Diệp Hoài Cẩn định dựa vào uy nghiêm của người cha mà muốn dừng lại hành trình trong công viên trò chơi, thì ánh mắt của ba cậu nhóc đã sáng rực mà nhìn vòng quay ngựa gỗ ở bên cạnh.
“Papa, papa, vòng quay ngựa gỗ, papa ôm chúng con đi chơi đi.” Ba nhóc nhất trí lên tiếng.
Diệp Hoài Cẩn: “......”
—— Anh có thể từ chối không?
Nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của Diệp Hoài Cẩn, hoàn toàn mất đi tác phong nhanh nhẹn, Mục Nhan ở một bên nhàn nhã mà cười trộm.
Anh xã thân yêu nhà cô phải biết được là lúc ba tên nhóc này gây sức ép thì có thể lăn lộn người như thế nào!
Ừ, trước hết phải làm cho anh thể nghiệm một chút sức công phá khi ba cậu nhóc nhất trí.
Vì thế, Diệp Hoài Cẩn còn chưa nói một chữ ‘không’, đã bị ba tên nhóc đồng lòng mà ‘tha đi’.
Mục Nhan nhàn nhã đi theo sát ở phía sau.
Tiếp theo, nhìn Diệp Hoài Cẩn lần lượt chơi vòng xoay ngựa gỗ cùng với ba đứa con.
Chờ đến lần cuối cùng, ôm Diệp Vũ Hành đi xuống, Diệp Hoài Cẩn đã cảm thấy đầu mình xoay vòng vòng.
Nhìn Diệp Hoài Cẩn lúc vừa đi xuống bước chân dường như lung lay một chút, Mục Nhan trực tiếp cười ra tiếng.
Nhìn thấy Mục Nhan vui sướng khi người gặp họa, Diệp Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng co rút một chút, dắt mấy cánh tay nhỏ bé của bọn nhóc, không để ý bọn chúng đang nhìn xung quanh để tìm kiếm trò chơi kế tiếp, đi đến bên cạnh Mục Nhan, thấp giọng nói: “Cho tới bây giờ anh không nghĩ tinh lực của bọn nhỏ lại nhiều như vậy!”
Nghe vậy, Mục Nhan nắm tay lại đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, che dấu ý cười trên mặt: “Còn có khi thỉnh thoảng ý tưởng của bọn chúng nhất trí muốn làm chuyện gì đó nữa.”
Bình thường bởi vì tính cách ba tên nhóc không giống nhau, nên có rất nhiều chuyện sẽ có ý khác, rất ít khi có thời điểm cùng chung ý tưởng, nhưng mà một khi ý tưởng của bọn chúng trở nên nhất trí rồi, tuyệt đối có thể gây sức ép đến không thể chịu được.
Giống như hiện tại, ba đứa bé đều muốn cùng papa chơi trò chơi, đó không phải chính là ra sức giày vò sao.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, Diệp Hoài Cẩn không hứa hẹn đồng ý với bọn nhỏ chơi bao nhiêu trò đâu, nhóc Thánh này còn rất thông minh được một cái hứa hẹn trước tiên.
Cô có nên nhắc nhở không? Hay là vẫn không đề cập tới?
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng hỏi.
“Không phải lúc trước anh nói anh có thể tự mình trông bọn chúng sao?” Mục Nhan nhướng mày hỏi lại, trước đó ai đã thề là tự mình mỗi ngày đều có thể làm được.
Bị vả mặt nhanh như vậy, thật đúng là bốp bốp bốp!
Lúc này Diệp Hoài Cẩn đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.
Ba tên nhóc thấy vậy, cho Diệp Hoài Cẩn một nụ cười hết sức ngây thơ và đáng yêu: “Papa, chúng ta cùng chơi bánh xe đu quay nha?”
Diệp Hoài Cẩn nghe, dừng một chút, anh có nên cảm ơn vì trò chơi kế tiếp là trò không tốn thể lực không?
“Trò cuối cùng?” Diệp Hoài Cẩn bất chấp không đi theo Mục Nhan xin kinh nghiệm, nhìn đồng hồ trong tay, lập tức nói.
“Dạ được ~~” ba giọng nói trẻ con mềm mềm cùng vang lên.
Hô ~ Diệp Hoài Cẩn ở nhẹ thở ra một hơi, rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Thấy Diệp Hoài Cẩn vậy mà bỗng dưng tránh được một kiếp, trong lòng Mục Nhan âm thầm cảm thấy đáng tiếc một chút.
Nhưng mà hôm nay náo nhiệt như vậy, cô cũng xem đủ rồi.
Kế tiếp, sau khi ngồi vào bánh xe đu quay, Diệp Hoài Cẩn cuối cùng cũng thả lỏng ra một hơi mà dự định đưa bọn nhỏ rời khỏi.
Anh cảm thấy được hành trình du ngoạn ở công viên trò chơi hiện tại, nhất định sẽ làm anh khó quên cả đời.
Sau đó, hai người lại ôm lấy ba tên nhóc chuẩn bị rời đi.
Ba cậu nhóc chơi đủ, hơn nữa đã hứa với Diệp Hoài Cẩn, nên đều ngoan ngoãn mà tùy ý cha mẹ ôm, sau đó bắt đầu líu lo nói chuyện với nhau.
“Papa hôm nay thật là tốt quá.”
“Đúng vậy, nếu mỗi ngày có thể như vậy thì tốt rồi.”
“Mami dẫn chúng ta đi chơi, chỉ có thể cho chúng ta chọn hai trò chơi mà thôi, hôm nay papa nói cho chúng ta chơi tuỳ ý luôn!” Cuối cùng, Diệp Vũ Thánh ra một câu tổng kết tiến trình.
Nghe toàn bộ đối thoại của bọn nhỏ vào trong tai, bước chân của Diệp Hoài Cẩn tự động dừng lại một chút.
Thì ra mấu chốt là ở đây.....
Mục Nhan thấy thế, lại một lần nữa nở nụ cười.
Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy, ánh mắt nhìn Mục Nhan với ẩn ý ‘về nhà tính sổ với em sau’.
Mục Nhan thu lại ý cười trên mặt một chút, quá mức đắc ý sẽ không tốt, không tốt.
Chỉ một lát sau, lúc quay trở lại trên xe, sắc trời đã bắt đầu tối dần.
Cho ba đứa nhỏ ngồi vững trên ghế, cài đai an toàn, mới bắt đầu khởi động xe.
Xe vừa di chuyển, Diệp Vũ Triết đã nhanh chóng nói: “Papa, kem, đừng quên chở chúng con đi mua kem.”
“Trên đường về nhà sẽ mua cho các con.” Diệp Hoài Cẩn lập tức đáp.
Ba cậu nhóc ở phía sau được papa cam đoan lập tức không lên tiếng nữa.
Đồng thời, có lẽ bởi vì hôm nay quá mức vui vẻ, lại cúi mặt xuống nhỏ giọng ca một bài hát thiếu nhi.
“Dưới cây cầu trước cửa nhà, một đàn vịt bơi qua......!cạp cạp cạp, khúc ca vang đến trời xanh......!Thỏ con ngoan ngoãn ơi......”
Một bài rồi lại một bài, tiếng hát từ giọng trẻ con dễ thương làm cho Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan ngồi ở hàng ghế trên đều không nhịn được mà cong khóe miệng.
Nhìn bọn nhỏ vui vẻ như vậy, hôm nay bị chèn ép một chút, cũng là đáng! Diệp Hoài Cẩn thầm nghĩ ở trong lòng.
Không lâu sau, xe đã dừng trước một cửa hàng đồ ngọt mà ở bọn nhóc Diệp Vũ Thánh thường ăn.
Ba ánh mắt đồng thời quét qua bảng hiệu của cửa tiệm.
“Papa đi mua là được, mấy đứa muốn vị gì?” Diệp Hoài Cẩn quay đầu hỏi.
“Vị Xoài.”
“Vị thảo mộc.”
“Vị sữa tươi.”
Ba đứa nhỏ lần lượt nói.
Diệp Hoài Cẩn gật đầu tỏ vẻ đã nhớ, rồi lại nhìn Mục Nhan ở bên cạnh: “Còn em? Hôm nay muốn ăn vị gì?”
“Vị hỗn hợp.”
Diệp Hoài Cẩn sau khi nghe xong thì đi xuống xe.
Mang kính râm, bước vào tiệm đồ ngọt.
Đứng ở trước quầy, nói ra các loại kem mà anh cần.
“Được, xin chờ một chút.” Sau khi thu tiền, người bán hàng nói một cách lễ phép.
Diệp Hoài Cẩn khẽ lên tiếng, đứng đợi ở một bên.
Hiện tại sắc trời đã tối đen, ở trong cửa hàng lại mang kính râm lại vô cùng gây chú ý.
Không ít ánh mắt ở trong tiệm ngẫu nhiên sẽ nhìn đến Diệp Hoài Cẩn, sau đó, cùng bạn bè của mình nghị luận một câu ‘vậy mà có người ở buổi tối lại mang kính râm’.
Mà có vài nữ sinh lại thường dùng ánh mắt dừng lại ở trên người Diệp Hoài Cẩn.
Không phải bởi vì bọn họ nhận ra Diệp Hoài Cẩn, mà là bọn họ cảm thấy được ngũ quan dưới chiếc kính râm của Diệp Hoài Cẩn lại có vẻ gây chú ý, muốn đoán một chút rốt cuộc phía dưới cặp kính kia sẽ là như thế nào.
“Nhất định rất đẹp trai.”
“Tớ cảm thấy không chắc lắm, có thể là vì đôi mắt xấu mới mang kính râm thì sao, không phải có vài người vì đôi mắt mà làm cả gương mặt đều xấu theo sao?”
“Tớ cho rằng người này không xấu đâu.”
“Đúng vậy, không biết tại sao, chỉ đứng ở nơi đó mà có cảm giác như là đang phát sáng vậy.”
“......”
Vì thế mấy nữ sinh từng người phía sau tiếp phía trước nêu lên đánh giá.
Đúng lúc này, có một người nữ sinh nhìn một hồi, đột nhiên lại cảm thấy người này càng nhìn lại càng giống như là nam thần Diệp Hoài Cẩn mà cô nàng thích muốn chết.
Chiều cao giống, ngũ quan lộ ra cũng giống.
“Các bồ có cảm thấy được anh ta đặc biệt giống Diệp Hoài Cẩn hay không?” Nữ sinh này vẫn là không nhịn được mà nói.
“Không thể nào!”
“Diệp nam thần sao lại có thể không dẫn theo người nào, tự mình đến mua kem như vậy chứ!”
Có hai nữ sinh vội vàng phủ nhận.
Lúc này, nữ sinh ban đầu lên tiếng đã lấy di động ra mà tìm ảnh của nam thần nhà cô nàng.
Rất nhanh, tìm được ảnh chụp rồi tiến hành đối chiếu.
So từng cái với nhau.
Cái mũi, miệng, sườn mặt......!đều giống nhau!
Người nữ sinh này lập tức thét chói tai, sau đó dùng một bàn tay khác lập tức bưng kín miệng mình lại, rồi đưa điện thoại di động cho bạn của mình xem.
Mấy người bạn sau khi xem xong, liếc nhìn nhau một cái.
Đúng rồi!
“Có muốn tiến lên xin chữ kí hay không?” Một người nữ sinh trong đó nói.
Mà có một nữ sinh đã bắt đầu cầm di động tách tách tách chụp ảnh rồi.
Mặc kệ tiến lên hay chào hỏi trước, quan trọng nhất là, chụp ảnh trước rồi nói sau.
Vậy mà các cô ngẫu nhiên gặp được Diệp nam thần!
A a a a......!Làm cho người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn nha.
Mà không đợi các cô thảo luận ra kết quả, Diệp Hoài Cẩn đã cầm gói kem được đóng gói tốt rời đi rồi.
Mấy nữ sinh liếc nhìn nhau, lập tức đi theo ra cửa, còn vừa đi vừa cầm di động chụp ảnh.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cầm gói kem đi đến xe của mình.
Vừa mới tới gần, Diệp Vũ Triết ngồi ở phía sau xe dựa vào cửa kính đã nhịn không được mà thò bàn tay ra ngoài cửa sổ xe: “Papa, đưa cho con đi.”
“Mami đang cầm, trở về rồi ăn, còn có thu cái tay vào.” Trước khi Diệp Hoài Cẩn lên xe, nhìn thấy cánh tay nhỏ của Diệp Vũ Triết, lên tiếng cảnh cáo.
Diệp Vũ Triết nghe lời lập tức thu tay trở vào.
Tiếp theo, Diệp Hoài Cẩn lên xe, sau đó đóng lại tất cả cửa kính xe, lái xe nghênh ngang mà đi.
Mà một màn vừa mới xảy ra, đều bị các nữ sinh đi theo phía sau nhìn ở trong mắt, trong đó có một người chụp được một cánh tay nhỏ đang vui vẻ.
Nhìn thấy ảnh chụp, một người nữ sinh trong đó kích động nói: “Nhất định chính là Diệp nam thần! Cánh tay kia chính là của một trong ba bảo bối của anh, wow wow wow, tớ thật là hạnh phúc nha! Vậy mà ngẫu nhiên gặp được Diệp nam thần cùng với ba bảo bối của anh ấy.”
“Cậu chỉ nhìn được một cái tay của một trong ba bảo bối mà thôi.” Một người nữ sinh bên cạnh dội nước lạnh.
“Mặc kệ, nhất định tớ phải đăng weibo, sau đó đăng status ở diễn đàn bát quái giải trí, còn có, hiện tại tớ cần phải đi hỏi một chút, rốt cuộc lúc nãy Diệp nam thần mua kem vị gì, tớ cũng muốn mua toàn bộ mỗi thứ một cái!”
Nữ sinh nói xong, vội vàng quay vào tiệm hỏi.
Sau khi hỏi xong, ngồi xuống trong tiệm đồ ngọt bắt đầu đăng status.
# Hôm nay thần may mắn giá đáo, cùng nhóm bạn đi ăn trong tiệm đồ ngọt, vậy mà ngẫu nhiên gặp nam thần Diệp Hoài Cẩn của tôi, sau đó còn thấy được ba bảo bối! Cụ thể đọc tiếp #
“Tôi đang ở trong tiệm ăn đồ ngọt, bỗng dưng có một người đàn ông mang kính râm từ bên ngoài đi vào.
Lúc ấy mọi người trong tiệm đều cảm thấy rất kỳ quái ai lại trong buổi tối mà mang kính râm, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua.
Còn tôi bởi vì đối phương lộ ra ngũ quan nên cùng nhóm bạn nghị luận, sau đó phát hiện người đàn ông này thật đẹp trai! Kết quả, vừa nhìn lại, rất nhanh đã phát hiện được! Dáng vẻ của người này rất giống nam thần của tôi, sau đó lấy ảnh chụp ra để so sánh, mới phát hiện là y – như – khuôn – đúc! Vừa lúc anh ta phải đi, tôi cùng nhóm bạn liền đuổi theo, sau đó phát hiện không phải một mình Diệp nam thần tới, mà còn có ba bảo bối ngồi ở phía sau xe, nhìn thấy Diệp nam thần mua kem xong, còn có một bánh bao đáng yêu vươn tay đến đòi ăn, không biết Diệp nam thần nói gì đó, bánh bao lập tức thu tay vào, sau đó không bao lâu cửa kính xe đóng lại, rời đi rồi! Tuy rằng không thấy rõ gương mặt của bánh bao, nhưng là hiện tại tôi vẫn còn hưng phấn như cũ, đang gõ chữ mà còn run đây này ~~ đồng thời còn mua kem giống Diệp nam thần đã mua nữa.
Mặt khác, vì chứng minh tôi nói thật, để tấm ảnh chụp ở phía dưới......”
Chỉnh sửa bài post này xong, lại chọn hình ảnh, nữ sinh này bắt đầu trực tiếp up bài post này lên rồi.
Đồng thời cũng share weibo, tiếp theo cái status này.
Làm xong mấy việc này, cô ta vừa ăn kem, vừa f5 status của chính mình up lên.
Không đến năm phút đồng hồ, đã thấy bình luận phía dưới bài post từng cái từng cái hiện ra.
Nữ sinh cười hắc hắc, cô nàng sẽ nổi tiếng thôi.
Mà lúc này, đoàn người Mục Nhan đã thuận lợi về tới nhà.
Vào trong nhà, Mục Nhan cầm kem trong tay, mà phía sau cô là ba cái đuôi nhỏ.
“Mami, ăn kem thôi.” Diệp Vũ Triết gấp gáp.
Mục Nhan bất đắc dĩ, dẫn ba đứa nhỏ đến phòng khách, sau đó mở kem ra đưa cho mấy nhóc.
Chia đều xong, ba cậu nhóc lập tức cầm thìa cúi đầu ăn.
Mục Nhan nhìn thấy phần kem của mình, cuối cùng vẫn quyết định bỏ vào tủ lạnh, chờ lúc bọn nhỏ không ở nhà mới ăn, tránh cho tụi nhỏ trách papa bất công.
Chờ đến lúc Diệp Hoài Cẩn đậu xe bước vào nhà, ba tên nhóc đã ăn xong rồi.
“Đi, quay về phòng của mấy đứa lấy khăn tắm cùng áo ngủ, papa tắm cho mấy đứa.” Diệp Hoài Cẩn nhìn ba cậu nhóc, lập tức nói.
“Dạ.” Ba cậu bé đứng dậy ngoan ngoãn trả lời, sau đó vui vẻ trở về phòng lấy đồ vật.
Đợi ba đứa nhỏ không có ở đây, Diệp Hoài Cẩn lập tức ôm lấy Mục Nhan, cọ cọ đầu trên vai cô, thấp giọng nói: “Không cần phải để ý mấy đứa nhỏ, anh nhớ rõ lúc trước khi mua về là em lập tức ăn ngay.”
“Là em sợ bọn chúng nói này nọ, ra vẻ đáng thương!” Mục Nhan bất đắc dĩ trả lời.
“Papa, con lấy xong rồi!”
Giọng nói của ba tên nhóc từ xa truyền đến, sau đó là vài tiếng bịch bịch bịch, ba cái đầu chậm rãi vươn ra từ phía sau tường.
Nhìn thấy cha mẹ đang ôm nhau, một đám đều giống nhau lấy tay che mắt......
Rầm ~
Ba đứa nhỏ té ngã nhào chồng lên nhau.
Nghe thấy tiếng động, Diệp Hoài Cẩn buông Mục Nhan ra, nhìn lại đã thấy ba đứa nhỏ lồm cồm bò dậy, cười với hai người, rồi vèo một tiếng chạy mất.
“Anh đi.” Diệp Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói, sau đó đứng dậy, đi đến phòng tắm.
Đến khi nghe được tiếng cười của ba đứa nhỏ từ phòng vệ sinh truyền ra, Mục Nhan mới đi lấy kem cô vừa mới bỏ vào tủ lạnh đem ra.
Nhìn thấy ba viên kem tròn tròn trong hộp, Mục Nhan hạnh phúc mỉm cười, ở cùng một chỗ với người nhà như vậy, thật tốt!
Sau đó, theo thói quen lấy di động ra bắt đầu search tin tức.
Một lát sau, vừa search được vài cái tin tức giải trí mới nhất, tay Mục Nhan bỗng dưng dừng lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...