Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Ngay vào lúc này, đột nhiên trong hẻm nhỏ phía trước có một chiếc Motorcycle lao ra, thật may là tài xế xe buýt lanh tay lẹ mắt, bằng không có thể đã xảy ra tai nạn rồi, tài xế vội vàng đạp thắng xe lại, trong miệng lẩm bẩm mắng: "Con mẹ nó muốn chết cũng đừng ra ngoài hại người!"

Hành khác trên xe theo quán tính vồ tới, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kinh hô vang lên liên tiếp.

Lương Chân Chân cũng bị chuyện ngoài ý muốn này khiến cho cô nghiêng về phía trước, do không đề phòng nên cô không cầm chắc điện thoại di động, "Bặc" một cái văng ra thật xa, vinh quang vỡ thành ba mảnh, vỏ ngoài, pin, điện thoại di động. . . . . .

Đằng Cận Tư còn chưa nói hết một câu, liền nghe được bên kia vang đến tiếng điện thoại di động bị ném xuống đất, sau đó cúp điện thoại, lập tức trong lồng ngực anh dâng lên một trận lửa lớn hừng hực, cô gái đáng chết! Lại dám ngắt điện thoại của anh?

Sau khi qua cơn lại cảm thấy có chuyện gì không đúng, âm thanh này. . . . . . Chắc sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Liên tục gọi mấy cuộc, đều không thể kết nối, chân mày chợt nhíu chặt, tựa như phủ lên một tầng khói mù nhàn nhạt, đèn nê ông nhiều màu ngoài cửa sổ rọi lên gò má tuấn mỹ như điêu khắc của anh.

Ngón tay ở trên điện thoại lập tức nhấn số của trợ lí Nam Cung Thần.

***

Giờ phút này Nam Cung Thần mới vừa tham gia xong hết việc cắt băng lễ khánh hành khu biệt thự cao cấp ở thành phố D, từ hôm qua tới hôm nay một loạt công việc khiến cả người anh mệt mỏi như nhũn ra, anh chỉ muốn nhanh chóng đến một khu nghỉ dưỡng cao cấp để tắm nước nóng, hưởng thụ các người đẹp xoa bóp, sau đó vừa lòng ngủ đến trời sáng, cuộc sống tốt đẹp nhất cũng chỉ có thế thôi!

Giơ tay lên vuốt lên huyệt thái dương đau nhức, nghiêng người tựa lên chiếc ghế mềm mại phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe chạy ngang qua một sạp báo, đuôi mắt anh chỉ thoáng liếc qua, liền nhìn thấy ngay trên bìa tạp chí, một khuôn mặt quen thuộc khiến anh kinh hãi, mắt thấy xe sắp lướt qua, anh nhanh chóng bảo tài xế dừng xe, quay lại tiệm bán báo vừa rồi.


Mở cửa xe, anh lửng thững đi tới, quả nhiên không có nhìn lầm, nhân vật trên bìa mặt tạp chí chính là Đằng thiếu gia!

Ngón tay nhanh chóng lật đến trang tin tức, anh xem nhanh như gió, càng xem vạch đen trên trán càng nhiều, OMG! Khuya ngày hôm trước cư nhiên cậu chủ bị bác sĩ Quan lừa gạt đến hộp đêm "Hoàng triều thịnh yến", trời ạ! Đây rốt cuộc là ai chụp?

Hơn nữa, bài báo này đưa tin thật thái quá! Hoàn toàn vô căn cứ! Anh đi theo cậu chủ nhiều năm như vậy, đối với sinh hoạt và thói quen của cậu chủ vô cùng hiểu rõ, từ trước đến nay cậu chủ đều có ác cảm với phụ nữ, làm sao có thể tới những hộp đêm đó?

Vậy Lương tiểu thư thì sao? Buổi tối ông chủ không ngủ chung với Lương tiểu thư mà lại đến hộp đêm sao?

Chuyện này. . . . . . Có chút không thể tưởng tượng nổi.

Anh mua quyển này tạp chí rồi quay người ngồi vào trong xe, trong đầu anh tràn đầy nghi vấn, trong lòng đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để nói chuyện này cho cậu chủ, dù sao chuyện này cũng dính đến Lương tiểu thư, nói không chừng cô ấy đã nhìn thấy, còn sinh ra hiểu lầm.

Đột ngột chuông điện thoại di động vang lên, anh vội vã nhìn màn hình, là cậu chủ?

Hiện tại ở bên Newyork đã hai giờ sáng rồi mà? Sao cậu chủ còn chưa ngủ?

"Cậu chủ."

【 Tôi muốn biết bây giờ Lương Chân Chân đang ở đâu, vừa mới xảy ra chuyện gì. 】

Đằng Cận Tư trực tiếp nói thẳng vấn đề, vừa rồi tiếng "Bùm" kia khiến anh không yên lòng, nếu không biết rõ chuyện gì xảy ra thì trong lòng luôn có vướng mặt.


Nam Cung Thần vẫn đang suy nghĩ: chẳng lẽ cậu chủ đã biết? Anh và Lương tiểu thư đang giận dỗi? Lương tiểu thư bởi vì tờ tạp chí không có thật này mà hiểu lầm cậu chủ, cho nên mới. . . . . .

"Để tôi đi làm, có điều. . . . . . Lương tiểu thư nếu thật sự cô ấy bởi vì chuyện này mà hiểu lầm cậu chủ, sợ rằng, cậu phải đích thân quay về nói rõ ràng."

Giữa người yêu sinh ra hiểu lầm, nhất định phải do người trong cuộc giải thích mới được, cho dù mượn tay người khác thì vẫn có một tấm màng ngăn cách, không thể đạt tới hiệu quả tốt nhất được, nói không chừng sẽ càng hỏng bét, cho nên anh vẫn mạo hiểm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

【 cái gì? 】

Đằng Cận Tư hoàn toàn không hiểu gì hết, anh không hiểu Nam Cung Thần đang nói cái gì, chuyện gì mà làm cho con mèo hoang ấy hiểu lầm anh đây? Còn phải đích thân anh ra mặt nói rõ ràng?

Nam Cung Thần nghe được giọng nói không vui bên đầu kia điện thoại, lòng lập tức rét lạnh, lại không dám nhiều lời, chuyện của cậu chủ anh không nên nhúng tay vào, khụ khụ. . . . . .

"Thuộc hạ hiểu, chuyện này làm theo."

【 chờ một chút, rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ ràng xem! 】

Xem chừng đầu bên kia chuẩn bị cúp điện thoại, Đằng Cận Tư vội vàng lên tiếng ngăn cản, tối nay sao người này còn kì lạ hơn người kia, xoay đầu anh quay vòng vòng, ngay sau đó anh không nhìn ánh sáng phát ra từ các toà nhà ngoài cửa sổ nữa, xoay người nằm lại trên giường, mắt cũng nhắm lại.

Chuyện này. . . . . . là sao đây?


Trong lòng Nam Cung Thần thấp thỏm, liếc mắt nhìn quyển tạp chí để trên đùi, chẳng lẽ vừa bắt đầu anh đã hiểu lầm lời nói của cậu chủ, cho nên sau đó cuộc nói chuyện của hai người đều là ông nói gà bà nói vịt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo bên trán anh trôi xuống.

"Cậu chủ, cậu lên trang bìa tạp chí, hơn nữa còn là một bài báo bịa đặt, nói cậu ở ‘ Hoàng triều thịnh yến ’ tìm niềm vui mới, cô bé thần bí kia đã bị bỏ rơi, còn nói chuyện cậu không thích phụ nữ đã sớm khỏi rồi, chỉ giả vờ che mắt mọi người thôi."

Sau khi nói xong, trán Nam Cung Thần đã đổ một tầng mồ hôi lạnh rồi, đúng là thử thách sức chịu đựng của người khác mà, cũng không biết là do biên tập nào to gan viết bài báo này, anh khẳng định toà soạn này sẽ lập tức đóng cửa.

Đúng như dự đoán, quả thật Đằng Cận Tư tức giận, hơn nữa còn rất tức giận, cơ thể nằm ở trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng, trong tròng mắt đen càng thêm rét lạnh, cả người cũng bao phủ lên một tầng sát khí, giống như tùy thời đều có thể bộc phát.

【 Chuyện xảy ra khi nào? 】

"Hôm qua. . . . . . Ngày hôm qua." Sự mệt mỏi trên người Nam Cung Thần bị lời nói lạnh băng truyền qua điện thoại kích thích đến nỗi không còn thấy gì.

【 Lập tức chuẩn bị cho tôi về thành phố C ngay. 】

Giọng nói hết sức lạnh lùng của Đằng Cận Tư vang lên thiếu chút nữa đã đâm thủng màng nhĩ của Nam Cung Thần, có thể thấy được anh tức giận thế nào, lúc nào cũng chỉ có anh nắm người khác ở trong lòng bàn tay, hôm nay cư nhiên bị người khác hạ bệ bằng một bài báo!

Anh sẽ tra ra là ai làm! Có lá gan ở sau lưng hại anh, nhất định phải vì hành động của mình trả giá thật lớn! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung?

Nhất là loại xúc phạm danh dự của anh, còn làm hại con mèo nhỏ hiểu lầm anh, đột nhiên ngón tay anh siết chặt mền, sức lực lớn đến nỗi như muốn xé nát nó, đáng thương cho cái mền bị anh chà đạp nhăn thành một nhúm, ai oán cuộn thành một đống.

Anh đứng dậy, thay quần áo, lúc đi ra phòng khách sạn không quên cho gửi tin nhắn cho Thư đại ca và Cảnh Niệm Châu, nói cho bọn họ biết mình tạm thời có việc gấp phải trở về.

Sau khi Nam Cung Thần cúp điện thoại thì đã thoát khỏi trạng thái mệt mỏi, tinh thần sáng láng, cả người tràn đầy sức sống, xem ra không thể tắm rồi, ngay cả hưởng thụ người đẹp xoa bóp cũng không, chứ đừng nói tới chuyện ngủ một giấc ngon lành, ai. . . . . .


Anh đúng là số khổ, tinh thần sa sút ngã vào ghế ngồi, bấm số hãng hàng không đặt vé máy bay Vip.

** **

Ống kính quay lại trên xe buýt:

Tay chân của Lương Chân Chân luống cuống bắt lấy hai tay cố định cơ thể mình trước, trong lòng không nhịn được oán giận nói: bây giờ sao còn có người không biết tuân theo luật giao thông vậy! Lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn rất kích thích sao?

Chờ sau khi xe chạy vững vàng, cô mới dời bước xoay người lại tìm chiếc điện thoại đã banh thành ba mảnh.

Trong lòng còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của ác ma"Ừ, tối mai tôi trở về. . . . . ." , anh trở về đâu sao? Chẳng lẽ anh không có ở thành phố C sao?

Ừm, mặc kệ, dù sao cũng không phải là cô cố ý cúp điện thoại của anh, chỉ có thể trách ý trời trêu người, cho nên cô cũng không có ý định mở máy, đợi đến lúc đó cứ nói điện thoại di động bị rớt hư rồi, vừa đúng hôm nay là sinh nhật Cát gia, buổi tối có thể quẫy cùng với các bạn bè, cô không thèm để ý ác ma ngang ngược kia. -

Chỉ tưởng tượng thôi, tâm tình cô đã tốt hơn nhiều rồi, ném ba mảnh"Rách nát" vào trong túi xách, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt to đen tròn xoe lóe ra vẻ hưng phấn, không biết vì cái gì??, cô vừa nghĩ tới bộ dáng hiện tại của ác ma thì đã cảm thấy thoải mái rồi! Làm cho anh ta tức giận, tức giận hơn nữa, tức đến ói máu, sau đó bị buộc nằm trên giường bệnh, viễn cảnh thật tốt đẹp oa!

Buổi tối, mấy chị em trong kí túc xá đang chờ xuất phát, nhất là Cát Xuyến, hôm nay cô ấy còn cố ý mặc một chiếc áo đầm tơ lụa màu đen dài tới gối, cổ áo hình chữ V quyến rũ, lộ ra đường rãnh giữa hai ngực, vô cùng hấp dẫn!

"Cát gia, cậu đúng là nữ hoàng hoá trang mà! Một giây trước còn là con nhóc loi choi, bây giờ lại trở thành một cô gái quyến rũ, khụ. . . . . . Không nhìn ra, cậu vẫn. . . . . . Sôi trào mãnh liệt như thế nhé!" Tiết Giai Ny ngồi ở một bên cười híp mắt trêu ghẹo nói.

"Đúng vậy, hôm nay đôi môi Cát gia đỏ ướt át kiều diễm, lại thoa phấn nhẹ, còn mặc một chiếc đầm đen hấp dẫn, chậc chậc chậc. . . . . . Đoán chừng lát nữa sẽ không có anh nào dời mắt nổi khỏi cậu nha." Lương Chân Chân nháy đôi mắt đen linh động dựa vào vai Tiết Giai Ny, hai người một người xướng một người họa, phối hợp không chê vào đâu được.

"Giai Ny, cậu xem Chân phi cũng bị cậu dạy hư rồi, Hừ! Hai người các cậu tất cả đều trang điểm diện đẹp đẹp cho mình, tối nay mình sẽ bán từng người một ra ngoài." Cát Xuyến giả vờ giận trợn mắt nhìn hai cô một cái, tiếp tục cầm bút lên kẻ lông mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui