Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em


Mạc Tiểu Tứ - Mật Mật 11
Một đêm này, kích tình như muốn thiêu đốt hai người.

Từ ghế sô pha đến phòng tắm, lại đến giường lớn trong phòng ngủ, khắp nơi đều lưu lại dấu vết yêu của bọn họ, cả phòng đều phiêu đãng một mùi vị mập mờ lại kiều diễm.

Mà hai người ôm dính lấy nhau một chỗ, vẫn đắm chìm trong ái dục tuyệt vời.

Thư Mật Nhi cảm giác mình sắp không chịu nổi rồi, hơi thở trên người đàn ông này giống như dùng không hết, giống như là tiểu tử mới lớn không biết mệt mỏi.

Trần nhà trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng mơ hồ, ngọn đèn giống như biến thành vô số ánh sao chiếu sáng lấp lánh, lúc thì đông, lúc thì tây, trong chốc lát dày đặc một chỗ, trong chốc lát lại lộn xộn tản ra.

Khi Thư Mật Nhi cảm giác được một luồng nhiệt năng mần giống toàn bộ phun tung toé trong hoa tâm của cô, nóng đến cả người cô đều run rẩy, trong một trận co rút cô liền hôn mê bất tỉnh.

Mạc Đông Lăng cũng mê say nằm ở bên người cô ngủ rồi.

*****
Tốt đẹp chính là sáng sớm luôn đặc biệt làm cho người ta chờ mong, ánh mặt trời rực rỡ, dịu dàng rơi vãi trên hai người đang ôm nhau nằm ngủ trên giường, dịu dàng triền miên.

Thư Mật Nhi theo thói quen duỗi lưng một cái, nhắc chân, chợt phát hiện...!Chân đau quá!
Chỉ là trong nháy mắt, tất cả chuyện tối hôm qua liền hiện lại trong đầu của cô, mặt của cô đột nhiên bốc cháy lên, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say.

Cô lẳng lặng mở to hai mắt nhìn anh, ngũ quan hoàn mỹ tuyệt luân như được điêu khắc, dung mạo vô cùng đẹp, giống như những soái ca trong phim Hàn, lúc anh ngủ thật sự rất mê người, cánh môi đầy đặn hơi khẽ mím, mũi thẳng tắp, đường cong rất lưu loát.

Ma xui quỷ khiến, cô không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt anh, người đàn ông này, là thuộc về của cô sao?
Giữa bọn họ, sẽ có kết quả sao?

Mạc Đông Lăng say rượu lại kích tình cẩ đêm giờ phút này còn đang ngủ, trong mơ mơ màng màng, anh cảm giác được một bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ lên mặt của mình, rất thoải mái, anh rất hưởng thụ phần yên tĩnh khó có được này.

Nhưng mà, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ra một màn lúc chiều tối ngày hôm qua, bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong lòng Thư Mật Nhi vẫn luôn tồn tại một người đàn ông, không hề nghi ngờ, ngày hôm qua người đó xuất hiện.

Nghĩ như vậy, Mạc Đông Lăng chợt mở to mắt, Thư Mật Nhi không ngờ anh tỉnh dậy nhanh như vậy, sắc mặt ngượng ngùng rút tay về.

"Tôi...!thấy trên mặt anh có thứ gì đó..." Cô ấp úng giải thích nói.

"Em yêu tôi?" Mạc Đông Lăng nói rất thẳng thắng.

"Hả?" Thư Mật Nhi sửng sốt.

Mạc Đông Lăng rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nói ra lời nói vô cùng đả thương người, "Trong lòng yêu một người đàn ông, trên thân thể lại không muốn rời xa một người đàn ông khác, cảm giác có tốt không?"
Thư Mật Nhi không thể tin nhìn anh, giống như không tin anh sẽ nói ra lời đả thương người như vậy, "Anh...!Nói cái gì?"
"Tôi nói cái gì em không nghe thấy sao?" Mạc Đông Lăng lạnh lùng liếc cô, vén chăn lên đứng dậy, tiện tay nhặt lên khăn tắm trên mặt đất quấn ở bên hông.

"Không phải là như anh nghĩ, tôi cùng anh Nghiêu đã không còn quan hệ." Thư Mật Nhi cắn môi giải thích.

"Anh Nghiêu?Gọi thật thân mật!" Giọng của Mạc Đông Lăng đầy mỉa mai.

"Anh ghen hả?" Thư Mật Nhi bỗng nhiên ý thức được.

Mạc Đông Lăng nghiêng đầu liếc cô một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, "Ghen? Tôi chẳng qua là cảm thấy mình bị đùa bỡn mà thôi!"
Dừng lại một chút, lập tức vẻ mặt khoa trương cười nói: "Xem trí nhớ của tôi này, thiếu chút nữa quên mất bản thân chẳng qua là bạn giường của cô mua về, có tư cách gì hỏi đến cuộc sống cá nhân của chủ nhân đây? Là tôi vượt khuôn rồi."
Anh đặc biệt nhấn mạnh câu "Bạn giường được mua về" cùng "Sinh hoạt cá nhân của chủ nhân".


Sắc mặt Thư Mật Nhi lúc xanh lúc trắng, gắt gao cắn môi dưới, "Anh thật là nghĩ như vậy sao?"
"Nếu không thì sao? Tôi còn có ý kiến gì?" Mạc Đông Lăng bĩu môi hỏi lại.

Trong nháy mắt đó, Thư Mật Nhi cũng không biết nói cái gì, quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất mơ hồ, giữa ranh giới mập mờ, chưa bao giờ thẳng thắn thành khẩn nói rõ.

Bởi vì bọn họ đều biết, một khi làm rõ, chính là lúc trò chơi kết thúc.

Chẳng qua là, bọn họ đều không ngờ rằng, hướng đi của mọi chuyện càng ngày càng đều rời khỏi quỹ đạo đã định trước.

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước “Ào Ào”, cả người Thư Mật Nhi mệt mỏi xụi lơ nằm trên giường, cô vốn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, hai người có thể bình tĩnh trò chuyện một chút, nhưng chưa nhuwng nghĩ, náo thành cục diện lúng túng cứng ngắc như vậy.

*****
Caroline vốn cho là về đến nhà thì có thể thấy một cặp tình nhân hạnh phúc ngọt ngào, nhưng không ngờ, cả phòng quạnh quẽ, một người đi trường học luyện đàn, một người nhốt mình ở trong phòng không biết làm cái gì.

"Anh bạn Lăng Đông Mạc, anh cả ngày tự giam mình ở trong phòng không thấy khó chịu sao?"
Cô gõ cửa, bên trong không có phản ứng.

"Àizz,Nói một câu đi chứ! Thực sự chưa từng thấy qua người đàn ông nào mà trạch năm như anh vậy."
Vẫn không có phản ứng.

"Anh câm hả? Mật Mật đâu? Rốt cuộc hai người là như thế nào đây?"
Tiếp tục không có phản ứng, Caroline tức giận đến muốn phá cửa, thở phì phì bỏ đi, không nói thì thôi! Cô đi tìm Mật Mật.

Hôm nay Thư Mật Nhi rõ ràng không tập trung, kéo sai nhiều chỗ, là lần kéo tệ nhất của cô từ trước đến nay.


"Mật Mật, cậu không sao chứ? Có phải không thoải mái hay không?" Bạn học cùng lớp quan tâm hỏi.

"Cảm ơn, tớ không sao." Thư Mật Nhi gượng cười trả lời.

Cô cảm thấy rất thất bại, cố gắng tập trung tinh thần, nhưng trong đầu vẫn lướt qua cảnh rời giường sáng nay, lời nói củaMạc Đông Lăng giống như là một cây dao nhọn đâm vào lòng cô, lập tức máu tươi đầm đìa.

Loại cảm giác đau khổ này, cô đã không phải lần đầu tiên trải qua.

Đối tượng lần trước, là anh Nghiêu; mà lần này, là …anh.

Chẳng lẽ, thực sự bị Caroline nói đúng, bản thân đối với anh lâu ngày sinh tình rồi hả?
"Đến buổi biểu diễn còn rất nhiều ngày, hôm nay tâm trạng của cậu không thích hợp kéo đàn, đi về trước đi." Bạn học bên cạnh kéo cô ra khỏi mạch suy nghĩ.

"Ừ." Thư Mật Nhi nhẹ gật đầu, nhưng cô có thể đi đâu đây?
Một người chẳng có mục đích đi trên bãi tập trong trường học, gió nhẹ từ từ, thổi rối tóc trên trán cô, cô suy nghĩ: Bằng không dứt khoát hỷ bỏ tờ khế ước kia là được rồi.

Anh đã chán ghét mình như vậy, còn cố gắng giữ anh lại làm gì?
"Bạn tốt, cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi!" Caroline không kịp thở đã chạy tới.

"Caroline, cậu tới thật đúng lúc, bây giờ tâm tình của mình rát tệ." Thư Mật Nhi mếu máo.

Caroline cho cô một cái ôm ấm ấp, như một người chị hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai người cãi nhau sao?"
Thư Mật Nhi liền đem chuyện tối hôm qua đến sáng hôm nay đơn giản nói một lần, "Thay vì chán ghét nhau như vậy, không bằng buông tha để anh rời đi."
"Tớ thật sự là bị hai người đánh bại! Rõ ràng đã yêu đối phương, rồi lại muốn tra tấn lẫn nhau, tổn thương nhau." Với tư cách người ngoài đứng xem, Caroline so sánh dễ dàng.

"Đừng an ủi mình." Thư Mật Nhi uể oải nói.

"Đồ ngốc! Cậu cẩn thận nghĩ lại xem! Nếu như anh ta không thương cậu, tại sao phải chạy đi uống rượu đến say không còn biết gì rồi trở về? Nếu như anh ta không thương cậu, tại sao phải để ý chuyện của cậu và Úy Học Nghiêu? Nếu như anh ta không thương cậu, tại sao phải nói những lời như vậy?" Caroline chăm chú phân tích nói.


"Nhưng là..."
"Không có nhưng nhị gì hết! Nói đến nói đi, hai người chính là bị quy tắc trò chơi chó má đó trói buộc, rõ ràng đối với đối phương sinh ra cảm tình, cũng không dám thừa nhận, bởi vì một khi thừa nhận, liền phải thực hiện ước định." Caroline nói toạc ra câu rất chân lý.

Thư Mật Nhi sững sờ tại chỗ không nói gì, thật sự là thế sao?
Caroline liếc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, tiếp tục nói: "Cậu sợ thừa nhận, là vì không muốn để anh ta rời đi; mà anh ta sợ thừa nhận, là sợ mất đi tôn nghiêm cùng mặt mũi đàn ông của anh ta."
"Mình..."
Lời này quả thật chạm đến đáy lòng của cô.

"Nghe chị đây nói sẽ không sai, hai người đều là đến chết vẫn sĩ diện, khó tránh khỏi sẽ đi rất nhiều đường quanh co." Caroline tự tin cầm chặt tay bạn tốt.

"Caroline cám ơn cậu." Thư Mật Nhi kích động nói.

"Này!!!! Thật buồn nôn, tâm bệnh vẫn cần tâm dược trị." Caroline đĩnh đạc cười nói.

"Ừ."
Caroline bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng kéo tay bạn tốt, kề tai bên tốt nhỏ giọng nói máy câu.

"Hả? Nhất định phải như vậy sao?" Thư Mật Nhi kinh ngạc mà hỏi.

"Đương nhiên! Không hạ một liều thuốc mạnh sao được?" Mặt mày Caroline hớn hở.

"Nhưng không khéo biến thành vụng a?” Thư Mật Nhi có chút lo lắng.

"Tin tưởng tớ, nhất định có thể thực hiện!"
"Được rồi."
Vì vậy, hai người lại huyên thuyên thương lượng một hồi, tâm tình thật tốt đi siêu thị mua sắm, mua mấy túi lớn đồ ăn về nhà, chuẩn bị tự mình xuống bếp làm buổi tối.

-----------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui