Năm nay lễ Giáng Sinh của Tiết Giai Ny trôi qua rất hạnh phúc, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy vui sướng cùng ngọt ngào.
Buổi tối, ba người bạn tốt hện đến một chỗ ăn cơm, có chồng thì đi với chồng, có bạn trai thì dẫn bạn trai, bầu không khí rất hòa hợp, tiếng hoan hô nói cười bên tai không dứt.
"Quan Hạo Lê, Giai Ny đã giao cho anh rồi, anh nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu còn để cô ấy thương tâm tôi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt đó!" Lương Chân Chân hừ hừ.
"Chị dâu yên tâm, trong lòng của tôi vĩnh viễn chỉ có một mình Nini." Quan Hạo Lê nghiêm túc nói.
Nghe nói như thế, Tiết Giai Ny xấu hổ đỏ mặt, khẽ cúi đầu uống một hớp nước.
"Lấy tư cách một người đàn ông, thì phải dứt khoát đừng giày vò tình cảm người ta, muốn gì thì làm đó, tôi vàChân Phi hôm nay đều phình bụng ròi, chẳng lẽ anh một chút ý nghĩ cũng không có?" Cát Thiến hỏi.
"Cát Thiến!" Tiết Giai Ny mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Tôi cũng muốn sớm chút lấy Nini làm vợ, nhưng trước mắt điều kiện vẫn không cho phép, ít nhất còn cần phải đợi một năm nữa.".
Quan Hạo Lê nói lời này là nói với Tiết Giai Ny, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cô.
"Ăn cơm đi! Hai người các ngươi muốn để bà bầu đói bụng à? Bé con trong bụng đang không ngừng kháng nghị kìa?" Tiết Giai Ny kịp thời lên tiếng ngăn cản đám bạn tốt hỏi tiếp.
Tình huống của anh cô cũng hiểu rõ, thời gian dài như vậy đều đợi được, quan tâm làm gì chỉ chờ lâu thêm một năm?
Lại nói tuổi của mình cũng không lớn, việc học ở Ý còn một năm rưỡi nữa mới hoàn thành, chờ đợi lẫn nhau thôi.
"Lễ giáng sinh vui vẻ, cạn ly!" Cát Thiến hào phóng nâng chén.
Đỗ Triêu Hàng vội vàng đoạt lấy cái ly trong tay cô, ôn nhu nói: "Ngoan, uống canh gà nóng trước đã."
"Mỗi ngày uống canh gà, không uống!" Cát Thiến như cô gái nhỏ bĩu môi, cô muốn uống đồ ngọt.
Bên này Đằng Cận Ti cũng cho múc cho bà xã một chén canh dinh dưỡng, dụ dỗ cô ăn...!
{Một buổi cơm tối, vô cùng ấm áp.
Nếu là lúc trước, sau khi ăn xong mọi người nhất định đi KTV ca hát, nhưng hôm nay Lương Chân Phi và Cát Thiến đều mang thai, địa phương như vậy tự nhiên không thể đi, đối với thai nhi không tốt.
Vì vậy, tất cả quay về nhà.
*****
Qua hết năm, Giai Ny liền quay về Italy tiếp tục đi học rồi, Quan Hạo Lê liền bỏ toàn bộ tâm tư vào chuyện của công ty, ngẫu nhiên cũng sẽ kiếm cớ đi Italy công tác, cùng hưởng thụ thế giới của hai người.
Để cho Quan Hạo Lê buồn bực nhất là, mẹ một lòng đều muốn tác hợp cho anh và Giản Mộng Ngữ, mặc kệ anh không để ý người ta như thế nào, hai người đều không buông tha, thậm chí ——
Trình Nhã Chi còn lợi dụng quan hệ để cho Giản Mộng làm thư ký của anh, anh muốn từ chối cũng không được!
Trong văn phòng, tâm tình của Quan Hạo Lê thật không tốt, sắc mặt lạnh như băng.
"Tôi cần một người chuyên nghiệp công tác có kinh nghiệm làm việc trên hai năm làm thư ký, nhưng anh tìm cho tôi người như vậy hả!"
Trông đooi mắt anh thâm trầm, lạnh lùng nhìn Phương Thành, bởi vì tín nhiệm anh ta, chuyện mướn nhân sự này đều để cho anh ta làm, kết quả anh ta và mẹ anh "Cấu kết với nhau làm việc xấu!"
Trong lòng Phương Thành không ngừng kêu khổ, anh có biện pháp nào đây?
"Tổng giám đốc Quan, tôi biết anh hiện tại rất tức giận, tôi đã xem kỹ tư liệu của Giản tiểu thư, cô ta học đại học Oxford chính là kinh tế học cùng quản lý, đã có được bằng thạc sĩ.
Tôi nghĩ, phu nhân cũng là hy vọng..."
"Hy vọng cái gì?" giọng nối cảu Quan Hạo Lê lạnh lùng như băng.
Sao anh không biết trong lòng mẹ anh nghĩ gì, Giản gia ở Canada có sinh ý không tệ, Giản Mộng vừa có học kinh tế, bằng thạc sỹ, không chỉ cùng nhà anh môn đăng hộ đối, còn có thể giúp anh trong phương diện làm việc.
Nhưng anh tuyệt không thích như vậy!
Phương Thành đứng ở đó không nói thêm gì nữa, anh là người thông minh, cũng biết chuyện này mình làm thiếu suy nghĩ, vốn tưởng rằng tổng giám đốc Quan sẽ thích kiểu phụ nữ có thể trợ giúp anh, nhưng nghe giọng nói của anh, hiển nhiên là vô cùng phản cảm.
Có hai loại khả năng, một, anh ấy chỉ hyy vòng vợ mình là bà chủ nhàn hạ lo việc nhà; hai, anh ấy là không thích Gian Mộng Ngữ.
"Đi ra ngoài!" Quan Hạo Lê đưa lưng về phía anh ta đốt một điếu thuốc, muốn mượn cái này để phóng thích tâm tình của mình.
Phương Thành theo lời lui ra ngoài, mặc kệ là khả năng gì, mình cũng làm sai.
Mặc dù như thế, Giản Mộng cũng tới làm rồi, ý nghĩ này cũng là cô ta chủ động nói ra, có bằng thạc sỹ bằng kinh tế, đảm đương vị trí thư ký nhỏ nhoi này quả thật "Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp" rồi, có thể vì người đàn ông mình yêu mến, mà cô ta đã trả bất cứ giá nào.
Bất cứ chuyện gì, đều khó có khả năng không ảnh hưởng!
Nếu như anh mỗi ngày đều ngốc trong công ty, cô ta cũng chỉ có thể ở công ty tìm vị trí cho mình, có thể mỗi ngày nhìn thấy anh, cô cũng không tin, bản thân bắt không được tâm anh!
"Tổng giám đốc Quan, đây là cà phê anh muốn." Cô ta lên tiếng.
Giản Mộng Ngữ một thân trang phục màu đen, phối với đồ trang sức trang nhã, cũng không biết trên người cô xịt mùi nước hoa gì, đi chỗ nào đều là mùi thơm thấm người.
"Để xuống đi."
Quan Hạo Lê không ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt.
Anh cho rằng như vậy Giản Mộng sẽ đi ra, kết quả...!
Năm phút đồng hồ sau đó, cô vẫn đứng không nhúc nhích.
"Còn có việc sao?" Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu liếc một cái.
Bên miệng cô ta treo lên một nụ cười chiến thắng, giọng nói dịu dàng như vắt ra nước, "Anh Hạo Lê, cómệt không? Nếu mệt em giúp anh mát xa?"
"Nơi này là công ty, gọi tôi là tổng giám đốc Quan."
Giọng nói của Quan Hạo Lê rất lãnh đạm, không có một chút xíu nhiệt tình.
Giản Mộng Ngữ năm chặt bàn tay, nhưng vẫn biểu hiện ra dáng tươi cười đnág khen như trước, "Được, em đi ra ngoài trước."
Dáng người cô rất tốt, vòng eo hết sức nhỏ, vòng mông rất rộng, hai chân thon dài, là loại hình đàn ông rất thích, nếu là sớm hơn mấy năm, có thể anh sẽ đem cô đặt dưới thân thể, cùng cô vui đùa một chút.
Hôm nay, anh ngoại trừ Tiết Giai Ny, đối với những người phụ nữ khác đã không có chút hứng thú rồi.
Cửa đóng lại trong tích tắc, Quan Hạo Lê bấm điện thoại trực tuyến cho trợ lý, "Về sau đưa cà phê việc nhỏ như vậy đừng để cho thư ký khác làm, cho Gian Mộng một ít công việc khó chút đi."
Dứt lời, anh "Đùng" một cái cúp điện thoại.
Phương Thành sững sờ cầm lấy điệ thoại, anh giờ phải làm gì đây a..
Phu nhân lần nữa dặn dò anh phải từng giây từng phút để cho Gian Mộng tiếp cận tổng giám đốc Quan, nhưng tổng giám đốc lại hy vọng cô ta vĩnh viễn cũng không xuất hiện trước mặt anh.
Cái này...!Cũng quá khó làm rồi a!
Suy nghĩ thật lâu, anh ta chỉ có thể tự mình đi văn phòng của Quan Hạo Lê, cho anh thấy thái độ của mình, bằng không về sau công tác chỉ sợ phiền toái hơn.
"Tổng giám đốc Quan, công biệc của Giản tiểu thư là phu nhân tự mình an bài, tôi cũng không quyền hỏi đến, tôi chỉ là trợ lý nho nhỏ, làm mọi việc đều thuận lợi." Anh ta đi thẳng vào vấn đề.
Quan Hạo Lê lạnh lùng liếc nhìn anh ta, "Không có quyền hỏi đến?"
"Tôi tại công ty Quan thị ngây người trọn vẹn sáu năm, thật tâm mà nói, làm mỗi một chuyện đều là cẩn thận, trước lúc tổng giám đốc chưa quay về, người cầm quyền công ty là cha mẹ ngài.
Nói cách khác, các ngươi đều là cấp trên của tôi, dù cho phu nhân hiện tại đã lui khỏi vị trí, nhưng bà ấy dù sao cũng là mẹ ngài, tôi có năng lực gì đi cãi lời mệnh lệnh của phu nhân? Kẹp ở giữa, tôi thật sự thật khó khăn, nếu như ngài Quan, cảm thấy công việc của tôi không xứng với chức, có thể đem tôi sa thải, toi không hề câu oán hận."
Phương Thành một hơi đem lời trong đáy lòng bản thân mà nói toàn bộ nói ra anh ta chăm chú cân nhắc qua, lúc này thời điểm nếu không kiên định lập trường, đến khi Quan Hạo Lê chính thức đứng vững gót chân, người đầu tiên bị trị nhất định là bản thân.
"Được rồi! Lúc này nói rõ tấm lòng với tôi rồi hả? Vừa mới bắt đầu làm gì vậy đi? Cút về làm việc đi!"
Quan Hạo Lê nửa là nói giỡn nửa là giận dữ mắng mỏ, phất phất tay, lại để cho Phương Thành đi ra, anh cũng biết chuyện này đã làm khó Phương Thành,nhưng anh phải buộc anh ta làm ra lựa chọn, chân tâm thật ý trợ giúp bản thân, mà không phải một bên giúp mình, một bên nịnh nọt cha mẹ!
Mấy tháng này sớm chiều tiếp xúc, anh biết rõ Phương Thành đối với công ty rất trung tâm, cũng là trợ thủ đặc lực của mình, vì vậy anh vẫn không thể sa thải anh ta.
Nhưng mà, bản thân có ngày sẽ phải chính thức đứng vững gót chân, người như rắn độc bên mình nhất định phải xử lý ngay!
Phương Thành là người thông minh, sao không rõ đạo lý trong đó, vì vậy anh ta làm ra lý trí lựa chọn, không tham dự vào"Chiến tranh" giữa mẹ anh và anh nữa.
Liên tiếp vài ngày, Giản Mộng Ngữ luôn lấy cớ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Quan Hạo Lê, pha cà phê, ghi chép trong hội nghị vân vân một loạt sự tình.
Quan Hạo Lê sắp phiền chết rồi, nhiều lần anh đều ám chỉ nàng ở lại chỗ này là lãng phí thời gian cùng thanh xuân, nhưng hết lần này tới lần kháccô nhưkhông nghe thấy, vẫn làm theo ý mình.
Ngày nào, anh thật sự không chịu nổi!
"Giản Mộng Ngữ, tuy rằng mẹ tôi rất thích cô, nhưng đối với cô tôi một chút cảm giác cũng không có, chuyện khi còn nhỏ tôi cũng toàn bộ quên mất, dưa hấu hái xanh không ngọt, cần gì chứ?"
Anh nói rất trực tiếp, thậm chí, còn có chút nho nhỏ đả thương người.
Giản Mộng Ngữ mấp máy môi, sau nửa ngày không nói gì, từ nhỏ cô chính là thiên chi kiều nữ, cho tới bây giờ đều là con trai đuổi theo cô, đây là nàng lần thứ nhất cô theo đuổi một người đàn ông, nhưng lại gặp nhiều khó khăn như vậy!
Vốn tưởng Quan Hạo Lê thấy cô như vậy sẽ…, nhưng không ngờ ——
"Em thích anh, em sẽ không dễ dàng buông tha!"
-----------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...