Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em


"Đương nhiên không phải, làm sao mà anh lại có năng lực đó chứ." Quan Hạo Lê đương nhiên phản bác.

Lời của anh, Tiết Giai Ny một chữ cũng không tin tưởng, bước tới chuẩn bị mở cửa đuổi anh rời khỏi, nhưng người nào đó đã nhanh hơn một bước giữ chặt tay cô: "Nini.

.

.

.

.

."
"Tôi thân với anh lắm sao! Đừng kêu thân thiết như vậy!" Tiết Giai Ny cố gắng muốn bỏ anh ra.

"Đương nhiên là vậy, mỗi một tấc trên người của em anh vẫn còn nhớ rất rõ." Giọng nói Quan Hạo Lê trầm thấp, cố ý mập mờ.

Tiết Giai Ny thẹn quá thành giận, mắng: "Lưu manh!"
"Vì em, anh bằng lòng làm kẻ lưu manh."
"Vô lại!" Tiết Giai Ny nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, nói thì nói không lại, mắng cũng không xong, dường như nói chuyện với một lẻ lưu manh vô lại như anh, cô cũng không có cách nào khác.

Dáng vẻ Quan Hạo Lê cười tươi, dùng đúng lúc, và thủ đoạn vô cùng đặc biệt.

"Lỡ như thật sự mất điện, em sợ hãi thì phải làm sao hả? Anh chỉ là phòng ngừa thôi mà!" Anh luôn tìm được lý do từ chối.


"Rốt cuộc thì tinh thần của anh không bình thường hay là da mặt mỏng quá đấy hả? Có thể tự hiểu lấy hay không vậy!"
Tiết Giai Ny đã muốn giận dữ công tâm , hơi nói bừa.

Vốn cho là nói những lời này, sẽ khiến cho một người tức giận, nhưng Quan Hạo Lê vẫn thờ ơ như cũ, anh sớm đã luyện da mặt mình trở nên đao thương bất nhập rồi, không hề chịu ảnh hưởng gì cả.

Với anh mà nói, khi hai người ở cạnh nhau, lúc cãi vả, phải có một bên thỏa hiệp mới được, nếu không ai nhường ai, chỉ có thể khiến cho tình hình phát triển xấu hơn, làm cho mọi người tan rã trong bầu không khí không hề vui vẻ mà thôi.

Nếu để hai người tranh cãi với nhau như vậy, thà để cho một bên im lặng để đối phương phát cáu xong, sau khi bình tĩnh, lại tiếp tục nói tiếp.

Đó là suy nghĩ của anh, chờ sau khi Giai Ny mắng xong rồi, hai người lại ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng,, nếu không thì mọi việc mãi mãi không có cách nào giải quyết.

Anh không phản bác quả nhiên có hiệu quả , Tiết Giai Ny mắng được một lát liền cảm thấy không có ý nghĩa, anh nghĩ ra! Một người nói chuyện chửi rủa với bức tường thì có ý nghĩa gì được sao?
"Cuối cùng thì anh muốn ra sao hả!"
Tiết Giai Ny không còn sức mà tức giận nữa, đối với loại người vô lại như vậy, cô thật sự là thiếu kinh nghiệm, vả lại với những gì mình nói, khiến cho sự bực tức như đánh vào không khí vậy !
"Em bình tĩnh một chút ngồi xuống nghe anh nói có được không?" Quan Hạo Lê trưng cầu ý kiến của cô.

Tiết Giai Ny ngồi ở trên sô pha, cầm ly trà, hớp một ngụm, nói nãy giờ làm cổ họng cô khô khan cả.

"Cho anh 10 phút, nói xong thì cút!" Cô lạnh lùng liếc mắt một cái.

"Nửa giờ."
"Không được cò kè mặc cả!" Tiết Giai Ny không hờn giận.

"Chuyện xưa quá dài, 10 phút nói không hết." Quan Hạo Lê giả vờ đáng thương.

"Giảm bớt."

"Không có cách nào khác giảm bớt."
"Tôi không muốn nghe , bây giờ anh bắt đầu đi!"
Tiết Giai Ny không kiên nhẫn, bây giờ cô rất buồn bực, sự buồn bực không thể nói rõ ra!
Quan Hạo Lê lôi kéo tay cô, khiến cô ngồi xuống, từ từ nói: " Ông cha của anh vốn là người của thành phố C, đến đời của ông cố liền chuyển nhà đến Singapore , ‘ Quan thị xí nghiệp ’ cũng là ông cố anh một tay sáng lập lên, phát triển đến bây giờ, bao gồm ô tô, thuyền bè, và những lĩnh vực máy móc khác, sản xuất công nghiệp nổi tiếng vào loại nhất nhì ở Singapore."
Nghe vậy, Tiết Giai Ny khẽ nhấp môi, từng cho rằng anh là một công tử giàu có, nhưng không ngờ lại giàu như vậy!
"Quan thị xí nghiệp" ở Singpore cô cũng từng nghe ba nói qua, hầu như làm lũng đoạn thị trường ô tô , thuyền bè, hằng năm, công ty này xuất khẩu ra nước ngoài với số lượng rất lớn, không chỉ có chất lượng, mà còn có uy tín, cơ nghiệp trăm năm, có rất nhiều công ty muốn được hợp tác, là một trong năm trăm xí nghiệp vững mạnh nhất của thế giới.

Như vậy mà nói, so với công ty nhỏ của nhà cô, ở trong mắt người ta không có gì đáng nói!
"Từ nhỏ, anh đã không có hứng thú với việc quản lý công ty, nhưng cha mẹ lại hi vọng anh kế thừa gia nghiệp, năm tốt nghiệp trung học, bởi vì nguyện vọng mà thiếu chút nữa là làm ầm ĩ với họ, đúng là cánh tay làm sao qua đùi, ba anh trực tiếp đưa anh đến đại học Yale University, Học Công thương quản lý, học nửa năm, anh liền lén ông ấy đến đại học y dược Stanford, sau khi ba mẹ biết được đã rất tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền họ không có cách nào khác."
Tiết Giai Ny có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn anh, thì ra là còn một đoạn chuyện cũ như vậy.

.

"Vài năm sau, anh trở về nhà, khó tránh việc tranh cãi với ba, tuổi trẻ khí thịnh thôi!Lời nói hết sức gay gắt.Sau đó, anh dứt khoát không trở về, thời gian đó, quan hệ giữa hai cha con rất bế tắc, thiếu chút nữa cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ ." Nói đến đây, khóe miệng Quan Hạo Lê gượng cười.

Nếu không phải kia vài năm, thân thể của ba cũng sẽ không như vậy, phần lớn là bị anh làm cho tức giận.

"Sau đó thì sao?" Tiết Giai Ny tựa hồ bị hấp dẫn.

"May mắn mẹ anh ở giữa chu toàn, mới không náo loạn đến bước đó, khi đó, A Duyệt còn sống, anh không cảm thấy kế thừa Quan gia xí nghiệp là chuyện một người, nếu A Duyệt thích làm, anh sẽ không do dự giao toàn bộ cho cậu ấy, ngược lại, anh sẽ cam tâm tình nguyện trở về."
Lại nghe được tên A Duyệt, trong lòng Tiết Giai Ny trong lòng đã có xu thế bình tĩnh lại.

"Anh một lòng một dạ muốn học tập y học, trả già bằng tất cả tinh thần và sức lực để chứng minh anh có thể làm được, và sự thật đã được chứng minh, anh làm được, nghỉ hè năm học thứ hai của A Duyệt, anh còn tán gẫu cùng với cậu ấy, cậu ấy bộc lộ ra mình có hứng thú với việc quản lý xí nghiệp, lúc ấy trong lòng anh vô cùng vui sướng, anh cho rằng mình đã được giải thoát."
Tiết Giai Ny im lặng, A Duyệt đột nhiên bệnh chết nhất định khiến anh bị đả kích mạnh.


"Người định không bằng trời định, ông trời dễ dàng cướp đi sinh mệnh của A Duyệt, phá nát toàn bộ hi vọng của anh, đối với anh, phía trước chỉ còn một con đường, cho dù anh muốn hay không, đều phải đi qua."
Gọng điệu anh từ tốn, tiếp tục nói: "Anh ước định với ba trong ba năm, mặc dù ông ấy không vui vẻ, nhưng cũng không còn cách nào khác, điều khiến anh không nghĩ tới là, tình trạng thân thể của ông ngày càng tệ, hai năm trước đã ngã bệnh một lần, là lúc anh bất ngờ rời đi, sau khi hoàn thành phẫu thuật cho ông ấy, anh được mời đến Đức tham gia nghiên cứu y học, ước chừng tốn một năm thời gian."
Tiết Giai Ny trong lòng hiểu rõ, này đoạn mà cô biết, chuyện sau đó thì cơ bản cô cũng hiểu được
"Lần trước rời đi, là vì mẹ gọi tới,nói rằng ba bị té xỉu trong một hội nghị, mệt nhọc quá độ cộng thêm trước đây, bác sĩ nói, có thể ông ấy sống không được lâu."
"Kia.

.

.

.

.

." Tiết Giai Ny bỗng nhiên cảm thấy mình không thể nói ra lời.

"Không có, ba ba đúng là té xỉu , nhưng cũng không có nghiêm trọng như họ nói, chỉ là muốn gạt anh trở về thôi, là một bác sĩ, anh cũng rõ ràng thân thể của ba,không hề thích hợp làm lụng vất vả , chỉ có Tĩnh Tâm tĩnh dưỡng mới có thể kéo dài tuổi thọ, bằng không.

.

.

.

.

.

Vẫn là rất nguy hiểm."
Thì ra sự thật là như vậy, tại sao lúc trước anh không nói với cô chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn, Tiết Giai Ny trong lòng ngũ vị tạp Trần, nói không rõ ràng rốt cuộc là cái gì cảm giác, vừa đau lòng vì anh, lại cảm thấy anh thực đáng giận, nếu không phải bởi vì nhiều chuyện xảy ra lien tiếp, thì khi nào anh mới cuẩn bị nói với cô về bối cảnh thật sự của mình đây?
Còn có, lúc trước anh đã nói dối với cô là ba mẹ không còn sống.

Nay mọi việc đều rõ ràng rồi?
Căn bản là anh không tín nhiệm chính mình.

Nháy mắt, trong tim nguội lạnh.

"Vì sao trước đây anh không nói hả?" Khóe môi gượng cười.

"Ngày đó khi em vừa biết chuyện của A Duyệt, cảm xúc kích động, lại có quá nhiều việc trùng hợp xảy ra, đừng nói là em,anh nghĩ, cho dù anh nói gì, em cũng cho rằng anh đang nói dối."
Quan Hạo Lê thở dài, sâu kín nói.

"Lúc trước thì sao? Anh rõ ràng có rất nhiều cơ hội, nhưng anh chưa từng nói về người nhà của anh, còn cố ý nói dối tôi."
"Đoạn thời gian kia là vì anh muốn có không gian tự do, chơi đùa đến nỗi có đôi khi anh quên mất mình còn có một thân phận khác, tự nhiên sẽ không đi nhắc tới.

sau lần ba sinh bệnh trở về, muốn tìm cơ hội nói với em, nhưng luôn không có cơ hội thích hợp, liền vẫn kéo dài tới hiện tại."
Trong giọng nói của Quan Hạo Lê có nhiều điều không biết phải làm sao, tạo hóa trêu ngươi a!
Đối với sự giải thích của anh, Tiết Giai Ny không thể hoàn toàn lý giải, suy nghĩ củ đaàn ông và phụ nữ luôn không giống nhau, cho dù ra sao, trước đây anh lừa dối cô là chuyện thật!
"Nói xong chứ?" biểu tình của cô như nói anh có thể rời khỏi.

"Nini, lại cho anh một năm thời gian được không? Chờ anh hoàn toàn đứng vững gót chân , chúng ta là có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, trước mắt, phần lớn thời giờ của anh còn phải ở Singapore." Quan Hạo Lê lôi kéo tay cô.

"Chuyện cũ của anh rất đặc sắc, rất cảm động, nhưng tôi đã không còn là cô gái mười bảy mười tám tuổi, không chơi đùa nổi nữa, mời tìm người khác." Giọng nói Tiết Giai Ny lạnh lùng.

"Em còn tại tức giận ?" Quan Hạo Lê liếc mắt một cái liền nhìn thấu cảm xúc của cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui