Y tá vừa nghe liền hiểu rõ mọi chuyện, những công tử có tiền làm việc này trong bệnh viện không phải là chuyện lạ gì,có nhiều anh chị em cũng từng gặp phải, đó là nguyên nhân vì sao lại có việc gõ cữa.
Nghe được tiếng bước chân xa dần ,Tiết Giai Ny cầm lấy khăn tắm che lại người Quan Hạo Lê, ý đồ che khuất vật thể làm cô đỏ mặt tai hồng: “Tại anh cả, chắc chắc y tá sẽ hiểu lầm mà”
“Ngoan, hiểu lầm cũng đâu có sao, đây là nhu cầu bình thường của chúng ta mà” Quan Hạo Lê da mặt dày nói
Nhu cầu cái đầu ngươi !" Tiết Giai ny tức giận mắng.
"Nini, em xem.
.
.
.
.
." Quan Hạo Lê lấy khăn tắm của cô ra, chỉ vào vật nào đó.
"Tự mình giải quyết!"
"Giải quyết không được, nó cần em nhất mà."
Tiết Giai Ny buồn bực trừng mắt với anh, người này làm sao có thể vô liêm sỉ đến như vậy chứ? Nói cái gì cũng dám nói, hoàn toàn là không có chút cố kỵ nào.
"Vậy hong khô đi."
Dứt lời, cô đứng dậy đi ra ngoài, mặc quần áo chuẩn bị chạy lấy người, đàn ông thúi! Lão nương không hầu hạ anh đâu!
Quan Hạo Lê thấy cô thật sự đi, vội vàng đứng dậy kéo lấy cô, chỉ là đứng không được, anh liền nảy ra ý định, cố ý té ngã trên mặt đất, kêu thảm thiết, e là người bên ngoài cũng có thể nghe được.
Tiết Giai Ny có cảm giác lẫn lộn, cuối cùng thì cô cũng hiểu thế nào là tột cùng sai lầm rồi?Tại sao lại có thể để ý cái tên du côn lưu manh lại vô lại ấy chứ?
Rõ ràng không phải la món ăn của cô?vậy mà vận mệnh lại cố tình cột chặt hai người lại với nhau, thật không hiểu ra làm sao!
"Ai u! Đau.
.
.
.
.
.
Đau chết mất!" Quan Hạo Lê nằm trên mặt đất kêu la thê thảm.
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả! Em còn tưởng da thịt anh là làm từ gỗ, không biết đau đớn là thế nào chứ!" Tiết Giai Ny vừa tức vừa vội, không biết nói sao với anh mới phải.
Cơn bực dọc ngập tràn khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp kia của anh thì lập tức tan thành mây khói, thật đúng với câu: nhất vật khắc nhất vật.
Không có biện pháp, cô đành ngồi xuống xem xét vết thương của Hạo Lê: "Đau lắm hả? để em gọi bác sĩ tới."
Quan Hạo Lê giữ chặt cô: "Dáng vẻ bây giờ của anh có thể để người khác nhìn thấy sao?"
Anh cố ý dời ánh mắt của cô tới giữa hai chân, mặc dù té ngã, nhưng không hề gây ảnh hưởng gì tới nó, vẫn dâng cao như trước.
"Anh.
.
.
.
.
Không đứng đắn! Trong đầu có thể suy nghĩ bình thường chút hay không!" Tiết Giai Ny hung dữ nhìn anh.
"Anh là một người đàn ông bình thường."
Lời ngầm đó là: anh có nhu cầu bình thường, phản ứng bình thường và là suy nghĩ bình thường luôn.
"Chân đều gãy, mà còn có tinh thần suy nghĩ tới việc này sao? Hay là.
.
.
.
." Tiết Giai Ny khép hờ đôi mắt suy nghĩ nhìn về phía anh, trong đầu tìm tòi điểm đáng ngờ.
Trong lòng Quan Hạo Lê biết Giai Ny rất thông minh, hơi chút không cẩn thận sẽ lộ ra sơ hở , ai.
.
.
.
.
.
Khổ nhục kế cũng không thành.
"Đau, thật sự rất đau, miệng vết thương sẽ không lại rạn nứt chứ?"Anh đành phải ẫn nhẫn dục vọng của mình, khiến cho nó tạm thời lắng xuống, chờ đợi thời cơ.
Đại khái là cảm ứng được suy nghĩ trong lòng anh, tác động đến vết thương, đau đớn ngăn chận dục vọng, làm cho nó tạm thời hành quân lặng lẽ.
Tiết Giai Ny dung toàn bộ sức mạnh của mình để nâng anh đưa tới giường, sau đó lấy quần áo sạch sẽ trong tủ, mặc vào cho anh, xong tất cả thì cô mệt rã rời, ngồi nghỉ trên ghế
Quan Hạo Lê đưa tay kéo cô xuống giường , dịu dàng nói: "Bảo bối, vất vả ."
-_-7c7c7c
"Bớt buồn nôn đi!" Tiết Giai Ny rung mình nói "Bảo bối" cái từ này, cô thật sự nghe không có quen, cả người đều nổi da gà lên.
"vậy kêu…bà xã?" Quan Hạo Lê tới gần cười vui vẻ.
"Không được kêu!" Tiết Giai Ny buồn bực quát.
Đúng lúc này, y tá bước vào, đột nhiên nghe tiếng của cô kêu lên hoảng sợ, Tiết Giai Ny thật rất nhăn nhó, ngón tay lặng lẽ vói vào trong chăn, mạnh mẽ cấu vào người nào đó.
Bởi vì có người ngoài ở đây, người nào đó có khổ không thể nói, chịu đựng thật sự vất vả.
"Anh Quan, đau lắm hả?"Ytá thấy mồ hôi toát đầy trên trán anh, không khỏi nũng nịu hỏi, trong ánh mắt tràn đầy thân thiết.
Ytá mà! Nhìn thấy một anh chàng giàu có đẹp trai khó tránh sẽ mơ mộng, dù bên cạnh người ta đã có người đẹp, nhưng trên đời này làm gì có chuyện hoàn toàn tuyệt đối.
Giờ khắc này thì yêu nhau thắm thiết, nói không chừng giây tiếp theo liền bye bye.
"Đau." Quan Hạo Lê hít vào một ngụm, không phải chân đau, mà là bị cào cấu đau.
Y tá ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh không phải nói đùa, thay thuốc cô làm được nhưng không thể xem bệnh, vì vậy đành đi gọi bác sĩ tới.
"Anh ránh chịu đựng, tôi đi gọi bác sĩ."
Nói xong, liền rời đi.
Quan Hạo Lê nhếch miệng nhìn cô gái bên cạnh: "Mưu sát chồng."
"Hừ! Bớt nói lung tung đi!" Tiết Giai Ny ngoảnh đầu không để ý tới anh.
"Ai.
.Đến khi nào em mới giống như cô y tá kia, đối xử thật dịu dàng với anh, nếu như vậy thì tốt rồi." Quan Hạo Lê bỗng nhiên sinh lòng cảm khái.
"Vậy anh đi tìm cô y tá kia đi!" Tiết Giai ny"Cọ" một chút đứng lên, vừa rồi chứng kiến cảnh tượng anh liếc mắt đưa tình với cô y tá khiến cô không thoải mái chút nào, phải nói chuyện với cô y tá đó mới được!
Quan Hạo Lê thấy cô tức giận, vội vàng kéo cô lại:"Ghen tị sao?"
"Buông tay!" Tiết Giai Ny cũng không thèm nhìn anh một cái.
"Anh rất vui vẻ vì em ghen, nhưng mà anh thật sự không hề thích loại người như cô y tá đó, anh chỉ thích loại bạn gái dã man thôi." Quan Hạo lê lôi kéo tay, lấy lòng cô.
"Em không có ghen!" Tiết Giai Ny cãi lại, cãi tới cãi lui mới phát hiện ra anh nói cô là mẫu bạn gái dã man.
"Ngoan, đừng nóng giận , anh cam đoan sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn cô y tá kia dù chỉ một cái nữa?" Quan Hạo Lê nhẹ giọng dỗ dành.
Tiết Giai Ny lắc lắc tay anh, không thể thoát ra, nơi nào đó trong lòng rất ấm áp, phụ nữ mà! Có đôi khi khó tránh khỏi miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, cũng đều vì người đàn ông mình thích cả thôi.
*****
Sau khi bác sĩ vào phòng kiểm tra vết thương trên người anh, thay thuốc băng bó lần nữa, cũng dặn dò một số việc mà Tiết Giai Ny phải chú ý, xong việc, do dự nửa ngày.
"Ách.
.
.
.
.
.
Hai ngày này tận lực không cần vận động kịch liệt, để tránh ảnh hưởng đến vết thương.".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiết Giai Ny nháy mắt đỏ hồng như quả táo, muốn đào một cái hang để chui vào.
"Đã biết, ông đi ra ngoài đi." Quan Hạo Lê ho một tiếng, ánh mắt lạnh thấu xương liếc mắt nhìn bác sĩ, coi như đang trách ông nhiều chuyện.
"Kỳ thật, có thể có dùng vài tư thế khác cũng được ." Bác sĩ rất buồn bực, ông xuất phát từ lòng tốt muốn nhắc nhở, lại nhận được sự uy hiếp, đành nói bổ khuyết thêm một câu.
Mặt Tiết Giai Ny đỏ như máu, nắm tay thật chặt, rất muốn đánh thật mạnh vào người đàn ông trên giường cho hả giận.
"Đi ra ngoài!" Quan Hạo Lê dĩ nhiên không hờn giận.
Thấy thế, bác sĩ và y tá bèn lui ra.
"Tối nay em về nhà." Tiết Giai Ny đỏ mặt đi lấy túi xách, thật sự là cô không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa.
"Nini, em cũng mang anh về luôn đi." Quan Hạo Lê uể oải nói.
"Sáng mai em trở lại thăm anh."
Tiết Giai Ny sẽ không để ý tới anh, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Quan Hạo Lê nằm ở trên giường nhìn trần nhà thở dài, đêm dài, chỉ có một mình anh trải qua, thật rất là thê thảm!
*****
Vài ngày sau, Quan Hạo Lê thuận lợi xuất viện, Tiết Giai Ny cũng rốt cục về đài phát thanh làm việc.
Cuộc sống vẫn như trước, nhất thành bất biến, các đồng nghiệp cũng không có bởi vì sự trở lại của cô mà vui vẻ đón chào, biểu hiện đều thực bình thản, coi cô giống như một người bình thường.
Đạo lý này kỳ thật cô đã sớm hiểu ra rồi, thiếu một ngưới, trái đất vẫn quay, nhất là khi ở trong một xã hội như vậy, tình nghĩ thật sự quá ít.
Sau khi làm việc xong, bấm tới bấm lui, không ngừng suy nghĩ.
Từ tối hôm kia ở trong bệnh viện, Quan Hạo Lê im lặng khiến cho trong lòng Giai Ny dâng lên cảm giác mất mát không xác định được, rốt cuộc tình cảm anh dành cho cô là như thế nào? Luôn miệng nói yêu cô nhưng không thể có một lời hứa khẳng định cho tương lai của hai người.
Nói đến cùng, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, đánh mất hình tượng kiên cường, trong nội tâm vẫn là yếu ớt , cô hi vọng mình có thể gặp một người chồng tốt, chung sống đến già.
Tình yêu, là thanh kiếm hai lưỡi.
Có mặt tốt đẹp ngọt ngào, cũng có mặt đáng sợ âm u, nó khiến con người ta quá để ý, tính toán chi li mọi thứ, khiến bản thân thay đổi.
"Chị Tiết , nghĩ gì vậy! Hết giờ làm rồi !"
Thực tập sinh cùng tổ Tiểu Hạ cười tủm tỉm nhẹ nhàng bước tới, cô là một cô gái có tính cách cởi mở của phương Bắc, không cẩn thận, rất dễ hòa đồng.
"Uh, em về trước, chị còn có chút việc phải làm."
Tiết Giai Ny phục hồi tinh thần lại, mỉm cười với cô ấy, bắt tay vào sửa sang lại tài liệu, tối mai vào Tám giờ, sẽ là chương trình của cô, mấy ngày nay vẫn còn trong quá trình chỉnh sữa, cô cần làm quen hơn.
"Được rồi, chị đừng làm muộn quá!"
Tiểu Hạ vẫy tay chào cô, liền mang giày cao gót bước đi "Thùng thùng thùng".
Nhìn bóng lung cô ấy xa dần, Tiết Giai Ny xoa trán, cách có một tuổi, cô làm sao lại cảm thấy suy nghĩ của cô già đi rất nhiều.
Thấm thoát đã tới bảy giờ,cô ngẫng đầu, bỗng nhiên điện thoại reo.
Lấy điện thoại qua thì thấy: vô lại xấu xa.
Trong lòng cô chờ đợi anh sẽ gọi lại, nhưng khi gọi tới thì cô lại do dự nghe máy.
Quan Hạo Lê vốn tưởng rằng cô sẽ không nghe máy, cuối cùng vẫn nghe.
[ Nini, ăn cơm chưa? 】
"Không có." Từ lúc làm việc đến giờ, căn bản không thời gian ăn cơm.
[Anh đi đón em.
】
Trong giọng nói của anh không cho phép sự từ chối, hai ngày không gặp, anh rất nhớ cô! Ngày đó anh không có trực tiếp trả lời, cũng không phải không thương cô, chẳng qua cô hỏi quá đột ngột, khiến nh ngây ngẩn cả người mà thôi.
Anh từng nổi danh là một công tử bột đào hoa, thậm chí đã từng nói: cả đời sẽ không bước vào nấm mồ hôn nhân.
Nhưng anh biết, Tiết Giai Ny là người duy nhất mà anh thật sự muốn đối xử, chơi bời nhiều năm như vậy, anh còn chưa kịp hiểu rõ tất cả mọi chuyện ,thì đã bị Tiết Giai Ny khiến cho phát mộng.
Đối với tương lai, nh có nghĩ tới, nhưng không có cẩn thận lên kế hoạch, cảm giác mọi việc còn quá mức xa vời, vả lại ở nhà còn rất nhiều chuyện, thật rắc rối, vì vậy mà nhất thời không có nghĩ tới việc kết hôn, không dám tùy tiện đưa ra lời hứa hẹn cả đời.
Nhưng trải qua hai ngày suy nghĩ kỹ càng, anh cảm thấy cần phải nói chuyện với cô.
"Uhm."
Để điện thoại xuống, Tiết Giai Ny dọn dẹp tài liệu trên bàn, nói rõ mọi chuyện với nhau, cùng lắm thì chia tay trong tốt đẹp!
Cô không phải cô gái mười bảy mười tám tuổi, không thể chơi trò chơi tình yêu được.
Mười phút sau, Quan Hạo Lê trong chiếc xe Lamborghini đứng ở dưới lầu, anh dựa vào cửa xe,cầm một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi.
Cả người Tiết Giai Ny mặc trang phục làm việc màu đen, tóc cuộn phía sau, có vẻ rất giỏi
Quan Hạo Lê nhìn chằm chằm cô, không dời mắt.
Thử hỏi, nào có người nào chịu được bị người khác nhìn chằm chằm khi đi đường không? Là ánh mắt rực cháy, như muốn thiêu đốt cô.
Cô cúi đầu bước tới cạnh anh, liền ra chỗ ngồi phía sau xe.
"Giai Ny." Anh giữ chặt cánh tay của cô.
"Buông ra!" cô vẫn như cũ cúi đầu.
"Lại cúi đầu, anh sẽ hôn em." Quan Hạo Lê lưu manh nói.
"Anh.
.
.
.
.
Anh dám!" Tiết Giai Ny bị bắt ngẩng đầu nhìn anh, hai gò má đỏ bừng.
"Nếu không thử xem?" Quan Hạo Lê cong môi khiêu khích.
Tiết Giai Ny buồn bực trừng mắt nhìn anh, đương nhiên cô biết anh dám, anh là một tên lưu manh vô lại! Có gì mà anh không dám làm chứ?.
"Em đói bụng." Cô chủ động chịu thua.
"Muốn ăn cơm gì hả ?"giọng nói của anh dần dịu xuống, giúp cô kéo cửa ở bên cạnh tay lái.
Kể từ đó, Tiết Giai Ny chỉ phải không tình nguyện ngồi ở phía trước, đàn ông thối bá đạo lại vô lại! Trong lòng cô mắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...