Chẳng mấy chốc, kỳ nghỉ đông lại tới, tất cả mọi người vội vàng chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, trong thư viện, dường như mỗi ngày không còn chỗ ngồi, ngay cả lối đi cũng không có.
Thi xong môn cuối cùng, Cát Xuyến thở ra một hơi dài: "Rốt cục xong việc! Có thể về nhà ăn tết rồi!"
"Cậu thích ăn tết như vậy sao?" Tiết Giai Ny thu thập sách giáo khoa.
"Náo nhiệt ! Có thể nhìn thấy ba mẹ, còn có thể gặp gỡ bạn bè trung học, việc cần phải làm thật sự là tính khôn hết đó!" Cát Xuyến vui vẻ.
Tiết Giai Ny không lại nói tiếp, thành phố C chính là nhà của cô, mỗ tuần đều được gặp ba mẹ, còn về bạn học trung học, cô không muốn gặp một người nào, vì vậy rất khó cảm nhận được tâm lý cần thết muốn về nhà của Cát gia.
"Cát gia, buổi tối cậu gọi Đỗ Triêu Hàng đến, Lôi Tử nói muốn mời khách." Cô đột nhiên nhớ tới chuyện ăn tối với Lôi Tử.
"Cậu xác định mình không có nghe lầm chứ? Là anh ta muốn mời một mình cậu ăn cơm mà không phải mang hai người ngoài như bóng đèn này chứ hả?"Mặt Cát Xuyến tươi cười trêu ghẹo nói.
"Bớt ba hoa giùm mình !" Tiết Giai Ny trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái.
Cát Xuyến vội vàng nhấc tay đầu hàng: "Ok! Cậu yên tâm đi! Mình biết đúng mực , cam đoan sẽ không nói lung tung, chỉ có bốn người cúng ta sao?"
"Uh, coi như là chúc mừng cuộc thi chấm dứt, được tự do một tháng."
"Không thể nào bỏ qua được, bây giờ mình sẽ gọi cho Hàng Hàng." Cát Xuyến vui vẻ lấy điện thoại cầm tay ra.
Buổi tối, một nhóm bốn người quyết định ăn cơm ở nhà hàng cao nhất thành phố C"Nhã hiên" , nơi này nổi tiếng với hoàn cảnh tao nhã, bên trong phòng ăn mọi chi tiết thiết kế đều thể hiện ra là của một nhà thiết kế độc đáo, bố cục cũng thực mới mẻ đặc sắc, phát sáng trước mắt người, ánh đèn xoay tròn, ấm áp mà lãng mạn.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng đàn Piano êm ái dễ nghe chậm rãi vang lên, cả bốn người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, khi gọi món được một nữa thì đụng phải hai người Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần.
"Ôi! Trên đời này có thiếu nơi nào để gặp nhau cơ chứ!" Quan Hạo Lê cười tủm tỉm chào hỏi, con ngươi sắc bén nhìn lướt qua Tiết Giai Ny và Lôi Thạc Minh, rất muốn biết hai người bọn họ đến tột cùng là có quan hệ gì.
"Đều là người quen cũ, sao hai người đẹp lại không giới thiệu hai soái ca bên cạnh nhỉ?" Nam Cung Thần đương nhiên là đứng về phía bạn tốt.
Tiết Giai Ny buồn bực trong lòng, thế giới này cũng không tránh khỏi quá nhỏ ! Đi đâu cũng phải tên quỷ đáng ghét kia!
Tâm tư Cát Xuyến suy nghĩ đủ thứ, Lôi Thạc Minh đối diện chưa chịu từ bỏ ý định với Giai Ny, nhưng cô ấy lại không có chút cảm giác nào, hoàn toàn đối xử với anh ta như là bạn tốt, còn về bác sĩ Quan, mặc dù bề ngoài không hề đứng đắn cà lơ phất phơ , nhưng phải thừa nhận anh ấy là người đàn ông rất có sức hấp dẫn.
Hơn nữa trải qua việc cắm trại dã ngoại lần trước , cô có cảm giác, hai người rất có hi vọng!
Chỉ là tình cảm của Giai Ny còn nồng nàn, lại trải qua tổn thương, nên muốn phong tỏa mình lại, sẽ không chủ động thoát ra, nếu không tạo cơ hội cho họ, thật sự là.
.
.
.
.
.
Nhưng ngày hôm nay là Lôi Thạc Minh mời khách, cô không thể gạt người ta ra được!
Trong lúc nhất thời, cô có chút khó xử.
Nhưng,lời nói của Nam Cung Thần khiến cô có có chủ ý trong lòng.
"Vị này, là bạn trai của em Đỗ Triêu Hàng, soái ca đối diện là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Giai Ny, Lôi Thạc Minh,hai người có tình đến nhà hàng cơm Tây này hẳn là rất quen thuộc ?" Cát Xuyến trả lời rất tự nhiên, rất hoàn hảo, khiến người ta không thấy được một chút mất tự nhiên nào, đồng thời cũng không quên thêm bớt cho bọn họ.
Lời của cô giống như giải thích nghi hoặc với Quan Hạo Lê, thì ra không phải là bạn trai, mà là thanh mai trúc mã? Trách không được quan hệ của hai người thân mật như vậy, không khó để anh nhìn ra trong ánh mắt của Tiết Giai Ny, anh ta thích cô, nhưng vẫn chỉ là tình cảm đơn phương.
"Hai vị soái ca, rất vui được quen biết!" Nam Cung Thần không có trực tiếp trả lời vấn đề của cô, ngược lại mỉm cười chào hỏi, biểu hiện phi thường thân thiện.
Lôi Thạc Minh và Đỗ Triêu Hàng chỉ có thể lễ phép nói: "Rất hân hạnh được biết hai người."
Thật ra trong lòng Lôi Thạc Minh rất khó chịu, tuy rằng đêm Giáng Sinh ờ trên quảng trường, ánh sáng có hơi mờ tối, nhưng anh nhớ rõ, ngọn đèn có chút hôn ám, khả hắn nhớ rõ rất rõ ràng, "anh Quan" trong miệng Giai Ny là một trong hai người, không thể nói rõ tới là vì sao, anh chính là không thích người đàn ông kia, không thích ánh mắt anh ta nhìn Giai Ny.
Tình cảnh có chút kỳ lạ, Tiết Giai ny nhịn không được nâng trán, làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Bởi vì nguyên do suy nghĩ quá mức hỗn loạn, cô không để ý lời nói của Cát gia có huyển cơ, chỉ hy vọng Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần mau rời khỏi, người này thế mà lại thích tiệm cơm Tây tốt như vậy, quá hiện đại.
"Mời được không bằng ngẫu nhiên gặp, có thể gặp nhau ở đây chứng tỏ vài người trong chúng ta rất có duyên, ngày hôm nay anh Quan.
.
.
.
."
Nam Cung Thần còn chưa có nói xong, Tiết Giai Ny liền trách móc , "Không cần, chúng tôi hết chỗ ngồi rồi.".
"Ai da! Em Tiết hiểu lầm ý tứ của anh rồi, anh là nói anh Quan chỉ muốn ngồi một mình, không nói là muốn ngồi cùng với mọi người." Nam Cung Thần cười đến hết sức sáng lạn.
Tiết Giai Ny hổn hển: "Một mình lại càng không cần !"
Quan Hạo Lê ở bên cạnh cũng không nói lời nào,ánh mắt thâm thúy kèm theo nụ cười nhợt nhạt, nói với Nam Cung Thần: "Nếu nơi này không chào đón chúng ta, vậy đi thôi."
Sau khi bọn họ rời khỏi, Tiết Giai Ny vẫn chua kìm nén được cơn giận, tâm trạng vốn rất tốt cứ như vậy bị phá hỏng rồi, thực không nuốt trôi mà, may mắn còn có Cát Xuyến điều tiết không khí, cũng không rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Trong lúc hai nữ sinh đi toilet, để lại hai nam sinh ngồi nói chuyện phiếm.
"Giai Ny, có phải cậu đã quên nói cho mình biết chuyện gì phải không?" Trong ánh mắt Cát Xuyến toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Không có a!" Tiết Giai Ny lắc đầu theo bản năng.
Cát thiến"Cọ"sát đứng trước mặt cô, khép hờ mắt suy nghĩ: "Làm sao mà mình cứ có cảm giác giữa bác sĩ Quan và Lôi Thạc Minh đang có mạch nước ngầm ở bắt đầu khởi động, chẳng lẽ là ảo giác của mình thôi sao?"
Tiết Giai Ny không biết làm sao đành kéo mắt lên nhìn, việc gì cũng không thể gạt người tinh ranh như người này!
"Tối Giáng Sinh, mình và Lôi Tử có gặp qua Quan Hạo Lê và bạn gái của anh ta, chỉ giáp mặt nhau mà thôi, vả lại lúc ấy đèn mập mờ, ai mà ngờ hai người đó còn nhớ rõ nhau chứ!"
"Hừ! Nếu không phải hôm nay bị mình phát hiện, khẳng định cậu sẽ không nói cho mình biết, ngu ngốc! Cậu chưa nghe qua câu này sao? Tình địch gặp mặt thì đỏ mặt tía tai đó, mình nghĩ dù cho lúc đó trời tối như mực giơ bàn tay không thấy năm ngón, bọn họ vẫn có thể ngửi ra mùi của đối phương chỉ bằng cảm giác thôi đó." Cát Xuyến phân tích nói.
"Ngừng! Từ đâu mà cậu cho rằng hai người họ là tình địch vậy?" Tiết Giai Ny nghiêm túc nhìn cô
Cát Xuyến giang tay: "Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra a! Rất kỳ quái sao?"
"Mình.
.
.
.
.
.
cậu.
.
.
.
.
." Tiết Giai Ny bị cô làm nghẹn họng, run run môi nói không ra lời.
"Ai! Thật là người trời sinh đã không lanh lợi mà, có hai người đàn ông đang tranh giành tình nhân mà cũng không nhìn ra được nữa." Cát Xuyến thở dài.
"Cát gia!" Tiết Giai Ny nghiến răng nghiến lợi.
"Oh, chẳng lẽ là nói trúng tâm tư của ai đó sao, vì vậy mà thẹn quá thành giận?"
Tiết Giai Ny buồn bực đuổi theo đánh cô, Cát Xuyến cười hì hì quay đầu lại nhìn cô, không chú ý tới người đàn ông bất ngờ đi ra từ trong toilet, mắt thấy sẽ đụng phải cô , cô mới nhìn rõ người đi tới, trong lòng than thở một câu: Thật sát mà! Đúng lúc ! Chợt nhạy bén nghiêng người , kết quả có thể nghĩ ——
Bởi vì tác dụng quán tính, Tiết Giai Ny không dừng lại kịp, trực tiếp đụng phải Quan Hạo Lê.
Nếu không phải là lên kế hoạch trước, thì chắc chắn là duyên phận rất sâu.
Quan Hạo Lê đưa tay ôm lấy Tiết Giai Ny theo bản năng, ân cần hỏi han: "Không có việc gì chứ?"
Tiết Giai Ny xấu hổ đến hai má đỏ bừng, Cát gia đáng ghét! Cô ấy nhất định là cố ý mà !
"Không có việc gì." Cô ngập ngừng.
"Hai người các cô làm gì vậy? Đánh nhau trong phòng rửa tay sao?" Dường như Quan Hạo Lê đang nói đùa lại nhìn Tiết Giai Ny và Cát Xuyến.
Cát Xuyến cười như con mèo tinh ranh, nháy mắt mở to: "Thối quá đi! Tơ hồng của hai người không phải là được nguyệt lão kéo rồi hả? Bất cứ lúc nào, ở đâu cũng gặp được."
"Cát gia thích nhất nói hươu nói vượn , anh đừng nghe cô ấy." Tiết Giai Ny vội vàng giải thích.
"Tốt! Không nghe mình nói, vậy hai người tự mình nói chuyện nha, mình đi trước." Cát Xuyến vẫn cười tươi như trước, vẫy tay chào, xoay người rời khỏi.
Tiết Giai Ny đang chuẩn bị theo sau, lại bị Quan Hạo Lê kéo tay lại, đành quay đầu nhìn lại: "Buông ra!"
"Tối giáng sinh đó, cô gái kéo tay anh là em họ của anh thôi."Vẻ mặt Quan Hạo Lê rất chân thật, bên trong con ngươi là cô gái hai má ửng hồng trước mặt.
"Cô ấy là ai……có quan hệ gì với tôi chứ!" Tiết Giai Ny bị anh nói một câu không đầu không đuôi, lập tức buồn bực xấu hỗ trả lời, dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhanh chóng rời khỏi.
Bệnh thần kinh! Tên đàn ông xấu xa! Không hiểu ra sao cả! Có phải em họ hay không thì có liên quan gì với mình chứ ? Cô cũng không thích anh! Trong lòng Tiết Giai Ny mãi buồn bực.
Quan Hạo Lê nhìn bóng lưng của cô, thì thào tự nói: chẳng lẽ em họ nói sai sao? Căn bản là cô không thèm để ý? Cũng không có ghen?
Ngưng mi suy nghĩ nghiêm túc, có cảm giác dường như cảm thấy có chỗ nào là lạ, mặt của cô ấy rất hồng, hay là.
.
.
.
.
.
-----------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...