Trong đôi mắt Quan Hạo Lê lướt qua một tia ý đồ xấu không dễ dàng phát giác được, khóe môi hơi hơi nhếch lên, anh nghĩ là rắn mà thôi, cũng không hoàn toàn khẳng định, chỉ là vô ý nói ra mà thôi, lại không nghĩ rằng.
.
.
.
.
.
Người nào đó lại có thể sợ hãi như vậy.
Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
"Ở nơi nào? Anh nhanh chút bắt nó bỏ đi!" Tiết Giai Ny giống như con bạch tuộc bám chặt người đàn ông nào đó, giọng nói run rẩy , thân thể lại không tự giác không ngừng run, bình thường cô không sợ trời không sợ đất, tính cách cũng thực đàn ông, nhưng người hiểu cô điều biết cô vô cùng sợ hãi.
.
.
.
.
.Những loài bò sát,sợ hãi đến sởn tóc gáy.
Quan Hạo Lê cảm giác được bây giờ người trong lòng rất sợ, liền dâng lên tình cảm thương tiếc, dịu dàng trấn an nói : "Đừng sợ, nó đã đi rồi."
"Thật vậy không?" Tiết Giai Ny hơi không tin tưởng, cô bình sinh sợ nhất là bị đùa như vậy, huhhu.
.
.
.
.
.
"Yên tâm, vừa nãy cường độ âm thanh của em đủ làm nó sợ hãi bỏ chạy rồi." Quan Hạo Lê cố ý nói giỡn chọc cô cười.
Tiết Giai Ny chậm rãi xoay đầu lại nhìn một vòng, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, sau một lúc xác nhận mới tin tưởng Quan Hạo Lê không nói xạo, hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình.
Đột nhiên phát hiện mình đang ôm lấy Quan Hạo Lê, tư thế đặc biệt thân mật, sắc mặt đỏ hồng"oanh" , quá mất mặt a!
Vội vàng luống cuống tay chân rời khỏi người anh, trong lúc đó vẫn cúi đầu không dám nhìn anh.
"Bây giờ thì biết thẹn thùng sao? Vừa rồi, người nào đó rất là.
.
.
.
.
Phóng khoáng!" Quan Hạo Lê ý định trêu chọc cô.
"Anh! Đó cũng là bởi vì anh cố ý khiến tôi sợ." Hai má Tiết Giai Ny ửng hồng, đôi môi đỏ hồng cong lên.
Quan Hạo Lê mất tự nhiên khụ một tiếng, trong nháy mắt đó, anh rất muốn giam cô lại, không bỏ qua cho cái miệng nhỏ nhắn đó, còn may là nhịn được.
"Anh dọa em sao? Làm sao mà anh biết là em cũng biết sợ chứ.
.
.
.
.
."
"Đừng nói nữa!" Tiết Giai Ny thừa dịp từ kia còn chua được nói ra liền vội vàng ngăn cản anh, cắn cắn môi, mãn không tình nguyện than thở: "Lần này là chuyện ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn?"Giọng điệu Quan Hạo Lê lên cao, nụ cười khóe môi sâu hiểm khó dò.
"Vốn là ngoài ý muốn! Anh không được nói bừa với người khác, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Tiết Giai Ny uy hiếp nói.
"Anh rất sợ đó!"
Dáng vẻ Quan Hạo Lê làm bộ làm tịch chọc giận cô, nâng lên chân đá mạnh qua, cô muốn cho anh một bài học lâu lắm rồi, không may là chưa tìm được cơ hội.
"Ôi! Có chuyện từ từ nòi! Đừng động thủ động cước , coi chừng sau này không có người đàn ông nào dám lấy!".
"Không phải việc của họ Quan anh! Dù sao tôi sẽ không gả cho anh!" Tiết Giai Ny thẹn quá thành giận.
Hai người ngay tại trong rừng cây"vui đùa ầm ĩ" đứng lên, việc ngoài ý muốn luôn liên tiếp phát sinh , liền giống như lúc này: Tiết Giai Ny một người không chú ý bị tảng đá làm vấp ngã, té, mắt thấy cơ thể sẽ có tiếp xúc rất thân mật , Quan Hạo Lê đúng lúc ra tay nắm eo của cô, bởi vì trọng lực không đều, hai người liền té ngã.
Chẳng qua là tư thế nam dưới nữ trên, trong rừng lá rụng cũng bởi vậy mà lả tả rơi rụng, từng mảnh từng mảnh, xoay tròn bay lượn, giống như tinh linh vui vẻ
Cảnh đẹp như vậy, hoàn cảnh vắng vẻ, nếu như đây là hai người đang yêu, e là trao thân cho nhau, chỉ tiếc ——
"Khụ.
.
.
.
.
.
Em thật nặng, đè chết anh mất ." Khi Quan Hạo Lê ngã xuống đúng ngay vào trên tảng đá, đau nhếch miệng, ngay cả khi anh muốn ăn đậu hủ của người đẹp, thì cũng không có tâm tình nữa.
"Anh vô lại !"
Tiết Giai Ny buồn bực mắng,đâu có cô gái nào muốn bị người ta nói “côthật nặng, đè chết tôi ".
"Được, em nhẹ như lông hồng, làm phiền em ngồi dậyngươi ?"Giọng nói Quan Hạo Lê hơi run, thật sự rất đau a!
"Anh sao vậy?" Tiết Giai Ny thế này mới cảm giác được không thích hợp, vội vàng đứng lên.
"Kéo anh lên." Quan Hạo Lê nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt có vẻ rất là đau đớn.
Tiết Giai Ny thấy không giống như anh đang giả vờ , liền đưa tay kéo anh.
"Em nhìn giùm anh xem, tình hình sau lưng anh như thế nào?" Quan Hạo Lê chỉ sau lưng mình.
"Ôi." Tiết Giai Ny nghe theo lời nhìn về sau lưng anh, phát hiện trên quần có vết máu, giật mình che miệng: "Anh chảy máu !"
"Anh biết, em có thể giúp anh đi lấy chút cồn i-ốt, băng gạc, miên ký, bị thương ...!Thuốc thoa ngoài da lại đây không? Anh cần rửa sạch một chút miệng vết thương."
Quan Hạo Lê tìm nơi kín đáo ngồi xuống, may mắn không bị đâm quá sâu, nếu không!Anh là người đầu tiên trở về.
"Được, anh chờ một chút." Tiết Giai Ny tự biếtmà bởi vì anh cứu mình mà bị thương , không nói hai lời liền chuẩn bị đi lấy những thứ anh cần.
"Chờ một chút, còn thêm một cái quần sạch." Quan Hạo Lê bổ sung nói.
"Tại sao phải cần quần hả?" Tiết Giai Ny khó hiểu.
"Em cảm thấy nếu anh không cởi quần thì có biện pháp rửa sạch miệng vết thương sao?"
Tiết Giai Ny nhìn vị trí bị thương của anh, cắn cắn môi, xoay người chạy.
15 phút sau, vẻ mặt của cô đỏ hồng chạy trở về, phát hiệnđã cởi quần, lộ hết ra ngoài, cô xấu hổ dời ánh mắt.
"Đừng đứng ở đó a! Chính anh cũng không với tới mặt sau được, đành làm phiền em tới giúp." Bỗng nhiên Quan Hạo Lê cảm thấy chính mình bị thương cũng không phải là việc gì xấu, xemdáng vẻ hai gò má ửng hồng của cô, phỏng chừng là ai nói cái gì.
Những vụ tai tiếng! Chính là lan truyền như vậy.
"Tôi giúp anh gọi bác sĩ Ngô đến." Tiết Giai Ny xoay người muốn đi.
"Đứng lại, em muốn tất cả bạn học nhìn thấy dáng vẻ của anh sao? Lúc bọn họ hỏi anh phải nói sao đây? Hơn nữa, anh cam đoan tất cả mọi người sẽ hiểu sai, em có muốn thử không?" Quan Hạo Lê gọi cô ở lại.
Tiết Giai Ny buồn bực trong lòng, vừa rồi khi cô đi lấy mấy thứ này đã bị vài nữ sinh cùng lớp giễu cợt , may mắn lúc này tất cả mọi người hoạt động tự do, chỗ tập hợp không có người nào, bác sĩ Ngô cũng không nghi ngờ, chỉ cho là ai không cẩn thận ngã , còn dốc lòng nói cho cô phải nên làm gì.
"Mỗi lần gặp anh đều có chuyện không hay mà!" Cô tức giận lầu bầu một câu, không tình nguyện đến bên cạnh anh, dùng bông chấm điểm cồn i-ốt giúp anh khử trùng.
"Tê! Em nhẹ chút được không?" Quan Hạo Lê đau cắn răng.
"Bác sĩ Ngô nói không khử trùng hoàn toàn sẽ lưu lại tai hoạ ngầm , đàn ông lớn như vậy mà nhịn đau một chút cũng không chịu được à!" Tiết Giai Ny khinh bỉ trừng mắt liếc anh một cái, ra tay nhẹ hơn với lúc nãy.
Miệng vết thương dưới đùi một tấc, một cô gái ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng miếng bông bôi lên cái đùi trắng núc ních của đàn ông, thật sự là có đủ mờ ám , mặc dù trong rừng gió nhẹ phơ phất, mát mẻ thấm người, Tiết Giai Ny vẫn là cảm thấy nóng, nhất là mặt, cuống cuồng nóng nảy
"Tốt rồi." Cô quăng miếng bông, chạy qua một bên.
"Băng gạc bọc lại, để tránh thu hút." Quan Hạo Lê không nhanh không chậm mở miệng.
Tiết Giai Ny tức giận nghiến răng, nhưng càng như vậy lại càng không có biện pháp nào, chỉ có thể làm theo, làm xong cô đột nhiên nghe tiếng bước chân truyền đến, sợ tới mức đánh rơi chai cồn i-ốt trong tay, ánh mắt cầu cứu nhìn Quan Hạo Lê.
"Em sợ cái gì, chúng ta cũng không có làm việc gì trái lương tâm." Quan Hạo Lê nhỏ giọng nói lại với cô, không nhanh không chậm mặc quần.
"Anh có thể nhanh chút hay không." Tiết Giai Ny gấp đến độ mặt đỏ như máu, nếu như bị bạn học khác tới thấy dáng vẻ Quan Hạo Lê mặc quần, khẳng định sẽ hiểu lầm !
"Em càng như vậy càng khiến người khác cảm thấy chúng ta đã làm gì." Quan Hạo Lê thực bình tĩnh.
"Anh đừng nói bậy bạ!" Tiết Giai Ny tức giận muốn đánh người.
Ngay tại lúc hai người nhỏ giọng nói thầm, tiếng bước chân càng ngày càng gần , mơ hồ là một nam một nữ.
"Ôi.
.
.
.
.
.
Em chạy không nổi nữa, ở chỗ này đi !" Giọng nữ nũng nịu.
"Em chắc chứ? Lỡ như có người đến.
.
.
.
.
." Giọng nói của chàng trai vang lên.
"Sẽ không , tất cả mọi người đi qua kia rồi, không có ai biết nơi này , chúng ta chạy lâu như vậy cũng không có nhìn thấy một bóng người nữa.
.
.
.
.
." Lời nói cuối cùng của cô gái bị chàng trai nuốt vào.
Tiết Giai Ny nghĩ lại, làm sao có thể xui xẻo như vậy a! Hai người kia ở phía trước bọn họ không xa, xấu hổ nhất đó là: vị trí mà họ tránh vừa vặn có thể hết toàn bộ âm thanh và hành động của hai người kia.
Quan Hạo Lê trước sau vẫn đang chậm rì gài lại thắt lưng, coi như là việc bình thường, anh sớm nên dự đoán được , khu rừng yên tĩnh này rất thích hợp.
.
.
.
.
.
Đánh dã chiến.
Trước mắt để cho anh đau đầu là, mình lại có thể ở cùng một chỗ với Tiết Giai Ny tận mắt một đoạn hình ảnh hạn chế.
"Uhm.
.
.
.
.
." Cô gái ngửa đầu mềm mại đáng yêu rên rỉ , hai tay gắt gao ôm đầu đang chôn ở trước ngực cô ta, dáng vẻ say mê hưởng thụ.
Động tác của chàng trai vội vã, cảm xúc mạnh mẽ.
Tiết Giai Ny bị kích thích mặt đỏ tai hồng, như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, hình ảnh cũng thôi, nữ sinh kia còn kêu.
.
.
.
.
.
Phóng túng như vậy lãng, tuy rằng cô chưa trải qua, nhưng tốt xấu cũng xem qua mấy quyển tiểu thuyết, nay ngược lại, trực tiếp thưởng thức một mảng lớn hình ảnh hạn chế.
Mà cố tình bên cạnh cô còn một gã đàn ông, anh cũng từng.
.
.
.
.
.
Âu yếm mình, trí nhớ về đêm đó nháy mắt cuộn trào mãnh liệt, gần như thiêu đốt cô
-----------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...