Thân thể Tiết Giai Ny ngày càng run rẩy kịch liệt, cái loại cảm giác này là không thể kiểm soát, tràn ra từ nơi sâu nhất trong cơ thể, bây giờ cô giống như chiếc lá đang trôi dạt, trong đầu ngoại trừ sợ hãi còn có hoang mang.
Quan Hạo Lê kéo bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn lối chờ đợi sự yêu thương từ cô, cô đã không thể kiểm soát chính mình, vô tri vô giác để anh lôi kéo, sự rung động nóng bỏng khiến cho các ngón tay của cô mãi rung, cũng không nhúc nhích.
Cho dù là như vậy, Quan Hạo Lê cũng thấy kích thích,thở một hơi thoải mái , lại dùng thêm một đốt ngón tay, khẩn cấp muốn mở rộng cô.
Bỗng nhiên, Tiết Giai Ny không hề báo trước khóc lên thành tiếng.
Cô nhịn rất lâu, nước mắt dường như ướt hai má, nhưng chính cô ra sức cắn môi không để cho mình khóc lên, đúng là vẫn còn nhịn không được.
Thân thể Quan Hạo Lê nháy mắt cứng ngắc , chậm rãi, chậm rãi rút tay khỏi lại, giúp cô sửa lại quần, tiện tay lấy áo khoát bên cạnh bao lấy tấm thân trần của cô, lúc làm việc này, chính anh cũng không thể nào hiểu được.
Rõ ràng là chuẩn bị giáo huấn, ăn cô sạch sẽ, kết quả cô vừa khóc, chính mình liền không xuống tay được, cái này gọi là chuyện gì chứ!
Trong lòng anh âm thầm xem thường mình, càng cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt này là một con chim non, anh còn chưa có làm gì mà đã bị dọa thành như vậy, hơn nữa không thể tưởng tương nổi là thân mình ngây ngô này, nếu làm không đúng mình sẽ là người đàn ông đầu tiên của cô ấy.
Điều này cũng.
.
.
.
.
.
Tiết Giai Ny thấp đầu khóc không thành tiếng, chôn vào ngực anh khóc, quần áo ướt một mảng lớn.
"Lần đầu tiên?" Tiếng nói của anh khàn khàn trầm thấp, kiềm chế ** sức dãn, phần dưới cứng rắn đụng vào cô.
Cô không nói lời nào, tiếng khóc ngày càng thê lương.
Quan Hạo Lê thở dài không biết làm sao, xem ra mười phần đúng tám rồi, đòi mạng! Làm sao mà anh biết đây là lần đầu tiên của cô được! Thật sự là đụng tới sát Tinh !
Thì ra tình cảm trong lúc đó của cô và ADuyệt thật sự đơn thuần, phỏng chừng giới hạn nhiều nhất trong hôn môi và những cái ôm mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng anh không hiểu cao hứng vì điều gì.
Nhìn dáng vẻ cô khóc lóc điềm đạm đáng yêu , anh đành cam chịu số phận ôm lấy cô, đặt ổn định trên giường, hành động đó của anh khiến cô hiểu lầm anh sẽ làm gì cô, nước mắt càng chảy nhiều, cô thề, lúc này cô khóc còn nhiều hơn những lần từ nhỏ tới lớn gộp lại.
Nhìn cô gái có ánh mắt vừa hoảng sợ vừa đề phòng, Quan Hạo Lê nhịn không được nở nụ cười, anh chẳng phải là đàn bà yếu đuối nha, đây là lần đầu tiên!
"Cô còn nhìn tôi như vậy, tôi cũng không bảo đảm mình sẽ làm gì đâu” Anh nữa như nói đùa.
Tiết Giai Ny giật mình nhìn anh, hơi không hiểu ý tứ của anh.
"Trời cũng tối rồi, cô cứ yên tâm ngủ lại đây, tôi đi đây." Quan Hạo Lê giúp cô kéo lại góc chăn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Anh.
.
.
.
.
.Anh cứ như vậy.
.
.
.
.
.
Đi rồi sao?" Tiết Giai Ny khóc thút thít hỏi, cô thật sự rất khó tin tưởng anh sẽ tốt như vậy?
Quan Hạo Lê xoay người, cười rất vô lại: "Chẳng lẽ, cô hi vọng tôi ở lại ư?"
"Không có!" Tiết Giai Ny liền vội vàng kéo chăn, dáng vẻ đề phòng.
"Tốt lắm, tôi thích phụ nữ chủ động nhảy vào ngực mình hơn, tôi không thích ép buộc phụ nữ, lo nghỉ ngơi tốt vào." Quan Hạo Lê cong môi một cách kỳ lạ, tiêu sái rời khỏi.
Trong khoảnh khắc khi cánh cửa khép lại, tim Tiết Giai Ny còn đập không có bình phục lại, trong phòng yên tĩnh, cô chỉ có nghe thấy tiếng tim đập"Thùng thùng thùng" , trong lòng dâng lên ngàn vạn tư vị.
Vốn cho rằng, đêm nay chính mình nhất định phải ** , lại không dự đoán được, vào lúc cuối cùng anh ta lại buông tha mình.
Giờ khắc này, lòng của cô rối loạn.
Trong cảm nhận của cô, hình tượng của anh cũng có hơi hơi thay đổi, không còn là tên công tử bột chơi bời lêu lổng không có năng lực, vô dụng, bây giờ cô tin rằng chức danh bác sĩ của anh không phải là giả tạo mà có, mà dựa vào thực học của chính mình.
Nói tóm lại, anh vẫn có vài phần bản sự , bằng không.
.
.
.
.
.
Cũng không thắng được chính mình.
Ngón tay gắt gao nắm chặt chăn, đối với Quan Hạo Lê đã không còn chán ghét và chán ghét như lúc trước, mà ngược lại, là có một chút.
.
.
.
.
.
Thiện cảm.
Cô sao vậy? Nhất định là bị điên mà ! Nếu không làm sao có thể cảm thấy cái đồ lưu manh kia là người tốt chứ?
Lập tức lấy chăn che đầu, trong lòng nói với chính mình: tuyệt đối không thể bởi vì một chút ân huệ của anh ta mà bị mua chuộc được, đây là điều không thể!
Đêm càng khuya, lòng cô càng loạn, lăn qua lăn lại trên giường ngủ không được.
Trên người nhiệt độ còn chưa hoàn toàn rút lại, từng đợt từng đợt phóng mạnh về ngực, hai má cũng dần dần phát sốt lên, cô nằm một lát liền xuống giường đi phòng tắm, vội tắm rửa, những nơi bị ướt lộ ra ngoài bị cô dùng nước chà xát tạo ra bong bóng, dần xuống dưới, rửa sạch hoàn toàn dấu vết ngón tay anh vuốt ve trên người cô.
Bằng không, cô sợ chính mình ngủ không được.
******
Sáng hôm sau, Tiết Giai ny liền tỉnh, cô cảm giác khi ra khỏi khách sạn, cảm thấy nhân viên phục vụ nhìn cô với ánh mặt thật kỳ lạ, không đợi cô hỏi, người ta liền trả lời.
" Cô Tiết, đây là phòng chỉ định của cậu Quan ở khách sạn." Mỹ nữ cười nói.
Nét mặt của Tiết Giai Ny rất rạng ngời, biểu cảm trên mặt mình rõ vậy ư?.
Phòng kia lại có thể là phòng chỉ định của Quan Hạo Lê, lại nói tối qua mình đã ngủ trên giường mà anh ta nhiều lần ân ái, tất cả cảm giác tốt đẹp đó sau một giây không còn sót lại chút gì.
"Cám ơn." Trước mắt Khóe môi của cô cố nặn ra vẻ tươi cười, sau đó liên tục không ngừng tiêu sái.
Kỳ thật,cô hiểu lầm, phòng một nữ sinh là cô bước vào, đó là nơi mà Quan Hạo Lê để lại làm chổ ở cho chính mình, cho tới bây giờ cũng chưa mang người phụ nữ nào khác vào đó.
Vừa trở lại ký túc xá, Cát Xuyến liền bu lại, có chút muốn nói lại thôi, cô suy nghĩ tìm từ thích hợp nhất để nói.
"Tối hôm qua cái gì cũng không còn phát sinh." Tiết Giai Ny nói trước, cởi bỏ nghi ngờ của cô ấy.
"A? Cái gì cũng không còn phát sinh?" Dường như Cát Xuyến rất khó tin tưởng.
"Uh." Tiết Giai Ny trịnh trọng gật gật đầu.
Cát Xuyến biết cô sẽ không lấy chuyện này lừa gạt mình, vẻ mặt lập tức vui vẻ rất nhiều, lôi kéo cánh tay của cô: "Sao lại thế này? Nói với mình xem, chẳng lẽ là tối hôm qua cậu đá anh ta đến không còn sức ? Vì vậy.
.
.
.
.
."
"Không phải ! Anh ta tự rời khỏi." Tiết Giai Ny thu dọn đồ đạc vừa nói.
"Con tôm? Anh ta thật sự.
.
.
.
.
.
Có vần đề về phương diện kia ư?" Vẻ mặt Cát Xuyến khiếp sợ.
Tiết Giai Ny không biết làm sao đành liếc mắt nhìn cô một cái: "Đột nhiên anh ta phát thiện tâm, buông tha mình , trả lời vậy, cậu vừa lòng chưa?"
"Ôi trời! Nói với mình một chút đi mà! Tối hôm qua người ta lo lắng cực khổ cả đêm, tình huống ra sao? Làm sao mà anh ta có thể đột nhiên phát thiện tâm chứ? Chẳng lẽ là yêu cậu ?" Tư tưởng suy đoán của Cát Xuyến rất nghiêm trọng.
"Phốc! Nói chuyện với cậu có thể soạn nhạc được luôn rồi đó? Toàn đoán mò!" Tiết Giai Ny thiếu chút nữa không phun ra.
"Ai kêu cậu không nói cho mình biết tình hình cụ thể, ngoại trừ tài suy đoán ra mình còn biết làm gì?" Dáng vẻ Cát Xuyến vô cùng oan ức.
"Không có gì tình hình cụ thể ! Ngay vào lúc mình nghĩ anh ta muốn….vào lúc đó, mình sợ đến phát khóc, sau đó anh ta đột nhiên ngừng lại, ôm mình để trên giường rồi rời khỏi."
Hai mắt Cát Xuyến trợn tròn: "Oa! Ôm công chúa ôm sao? Nước mắt của cậu tác động tới tình cảm của anh ta sâu sắc, khiến anh ta động lòng trắc ẩn, không đành lòng xuống tay làm cậu đau đớn, nhất thời mềm lòng bước đi , mình phân tích đúng không?"
"Là là là! Cậu phân tích đúng, mình đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi." Tiết Giai Ny vội vàng nói sang chuyện khác, cô lo lắng Cát gia sẽ liên tục hỏi, cô thật sự là ăn không tiêu.
"Giai Ny, trải qua tối hôm qua, ậu thấy bác sĩ Quan cũng không tệ lắm phải không?" CátXuyến nháy mắt cười nói.
"Thôi đi! Cái phòng tối hôm qua là nơi anh ta chơi bời trăng hoa mỗi đêm, cậu thấy mình sẽ có chút tình cảm cảm kích nào sao?" Tiết Giai Ny tức giận nói.
“Ồ.
.
.
.
.
.
Cậu ghen tị hả?" Cát Xuyến bừng tỉnh đại ngộ.
Cô vừa dứt lời, nắm tay Tiết Giai Ny liền đập qua: "Ban ngày ban mặt nói mớ ! Ai ghen tị! Từ trước tới giờ mình rất ghét anh ta! Rất ghét anh ta!"
"Được rồi, cậu luôn kiên trì như vậy." Cát Xuyến đảo cặp mắt trắng dã.
"Cái gì gọi là mình luôn kiên trì như vậy? Vốn dĩ là thế!" Tiết Giai Ny tức giận đến lông mi vi chọn.
Cát Xuyến nhún vai, cười đến bí hiểm.
Tiết Giai Ny nghẹn họng không nói gì , đen đều bị Cát gia nói thành trắng.
Sự việc tương tự cũng xảy ra với Quan Hạo Lê, Nam Cung Thần luôn có tháo độ hoài nghi với lý do a từ chối, không hề tin tưởng việc hoa tươi trước mặt anh cũng không hái.
"Thích tin hay không thì tùy! Mình là hạng người cường bạo nữ sinh sao? Với việc đó thì nam nữ với nhau phải cô tình tôi nguyện, bắt buộc có ý nghĩa gì?" Quan Hạo Lê tao nhã uống một ngụm cà phê.
"Khụ.
.
.
.
.
.Cũng có lúc cậu Quan học được thương hương tiếc ngọc ư? Chớ không phải là động lòng với em Tiết sao ?" Nam Cung Thần cười mập mờ.
"Mình nói cậu có thể đừng đoán mò như vậy được không vậy! Chưa từng nghe câu này sao? Tò mò hại chết mèo!"
"Chẳng lẽ cậu không biết mèo có chín cái mạng sao?Mất một mạng còn có tám mạng mà." Nam Cung Thần dương dương đắc ý.
"Miệng lưỡi trơn tru không đứng đắn, cậu không thử tính xem mình năm nay nhiêu tuổi, còn không lo tranh thủ thời gian tìm người mà sống cho tốt." Vẻ mặt Quan Hạo Lê khinh thường nhìn anh ta.
"Hai người các cậu người tám lạng kẻ nửa cân, thoáng một cái đã ba mươi tuổi , còn suốt ngày lưu luyến bụi hoa, cẩn thận gặp phải một ít người không nên dây vào đó." Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người.
Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần liền im lặng, đều cúi đầu đếm con kiến.
( kỳ thật, trên căn bản là không con kiến, bọn họ chính là làm ra vẻ mà thôi.
)
*****
Rất nhanh đã qua một tháng.
Mùa thu là lúc thích hợp đi chơi ngoại ô, không ít trường học đều đã nhân cơ hội này tổ chức cho mọi người đi ngoại ô, nhân cơ hội này để phát triển tình cảm giữa bạn bè với nhau.
f Lần này cũng không ngoại lệ, tân khoa văn và khoa công trình thổ mộc liên hợp lại tổ chức dã ngoại cắm trại trên núi , kỳ thật nói trắng ra là, cũng chính là trá hình cho liên kết hữu nghị.
Nữ sinh tân khoa văn hệ chiếm đa số, khoa công trình thổ mộc nam sinh chiếm đa số, đều thuộc khoa có tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, vì vậy chủ nhiệm khoa liền dốc lòng vào hoạt động này, hy vọng có thể xúc tiến trao đổi lẫn nhau.
Tên Tiết Giai Ny do Cát Xuyến lén lút đăng ký, vì vậy mà cô không hề biết mãi cho đến khi trước ngày xuất phát một ngày nhận được thông báo, thời gian địa điểm và những thứ cần chuẩn bị.
"Cát gia, cậu nói thật với mình coi, có phải cậu giở trò sau lưng mình không hả?" Tiết Giai Ny nổi giận đùng đùng hỏi, cô mới không muốn đi loại ái hữu trá hình này, nhưng phụ trách hoạt động Học Sinh Hội Chủ Tịch nói danh sách đã báo lên trên, không thể sửa đổi.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, mình đây là vì tốt cho cậu, người nào đó luôn miệng nói muốn quên để bắt đầu lại, kết quả trước giờ vẫn vậy, mình là nhìn không được , nghe nói khoa công trình thổ mộc lần này có không ít soái ca đều đã đi, biết đâu cậu có thể tìm thấy một người vừa gặp đã yêu, không phải rất tốt sao?" Cát Xuyến kết thúc chuyện hơi lạ.
"Cát, gia!" Tiết Giai Ny nghiến răng nghiến lợi, nhưng việc đã đến nước này, ngoại trừ việc phải đi cũng chỉ có đi mà thôi.
"Được rồi! Bất luận việc gì cũng phải có dũng khí thử mới được, đại học sao,cái gì mà không bàn về chuyện yêu đương chứ, coi như là giải sầu cho khuây khỏa cũng tốt! Nếu không có giớ hạn là người đơn thân, chắc chắn mình là người đầu tiên tham gia rồi."
"Ngươi!" Tiết Giai ny thở phì phì rời khỏi.
"Thân ái,chơi vui vẻ nha! Mình đã coi qua hành trình cho cậu rồi, sẽ cắm trại dã ngoại ở trên núi, buổi tối có thể ngắm sao, buổi sáng có thể xem mặt trời mọc, quá hoàn mỹ mà!"
Tiết Giai Ny cứ bước về phía trước, không muốn quan tâm cô.
Sáng thứ Bảy, Tiết Giai Ny bị đồng hồ báo thức làm ầm ỹ tỉnh giấc, ngồi ở trên giường phát ra một chút bực tức, rồi đứng lên , đánh răng rửa mặt ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi xe.
Khi cô đến đúng lúc thấy được một đám nữ sinh làm thành một vòng tròn, chính giữa có một người đàn ông, không biết anh ta nói gì mà chọc cho nữ sinh xung quanh cười duyên "Khanh khách".
"Háo sắc!" Trong lòng cô khinh thường lầu bầu một câu, khi đi qua họ, người đàn ông kia đột nhiên bước tới, cười tủm tỉm và chào hỏi cô: " Bạn học Tiết, thật khéo, cô cũng tới tham gia dã ngoại cắm trại sao?"
--------------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...