Tiết Giai Ny tức giận đến môi đều nhanh muốn cắn phá, lúc nãy trong trận đấừa có chút hảo cảm với người đàn ông này, một giây sau, không còn sót lại chút gì.
"Không cần anh cố ý nhắc nhở, tôi không phải cái loại này người thua không chung!" Tiết Giai Ny nắm tay nắm quá chặt chẽ , móng tay đều nhanh bấu vào da thịt.
"Vậy là tốt rồi.Chân mày Quan Hạo Lê nhăn lại, híp mắt đành giá cô từ trên xuống dưới một lần, khóe môi gợi lên nụ cười thích thú, sau đó xoay người tiêu sái rời khỏi.
Vốn, anh muốn nhân cơ hội này giúp A Tư tìm ra chỗ ở của người phụ nữ cậy ấy yêu, nhưng bởi vì người nào đó kiên trì, anh liền thuận miệng nói một cái tiền đặt cược, không nghĩ tới thật đúng là đạt được ước muốn.
Tuy rằng, thân thể của cô không nhất định là tốt nhất, nhưng tính tình nóng bỏng dã man thật đúng là lần đầu gặp, muốn thuần phục ngưởi đẹp như vậy phỏng chừng phải hơi tốn sức lực.
Tiết Giai Ny bị ánh mắt càn rỡ của anh làm hoảng sợ trong lòng, hận không thể tiến lên đánh anh ta vài cái, nhưng nghĩ lại chính mình chọn ba mục thi đấu liền thua cả hai, trong lòng có cảm giác thất bại không nói nên lời, đều do chính mình quá mức khinh địch , nghĩ tới việc anh ta chỉ là một tên công tử đào hoa ăn chơi lêu lổng, cái quái gì cũng sẽ không như vậy.
Nhất là ngày đầu tiên , thi bắn xạ kích anh đã thua cô, khiến cô càng thêm tin tưởng anh chỉ là thùng rỗng kêu to, không dự đoán được anh lại có thể che dấu sâu như vậy! Hiểu được hậu phát chế nhân!
"Giai Ny, cậu không sao chứ?" Cát Xuyến lo lắng hỏi, cô vốn tin tưởng mười phần , kết quả liền thua hai tràng, chỉ sợ nhất thời không chịu nổi chênh lệch.
Điểm chết người là tiền đặt cược của Quan Hạo Lê —— Tình môt đêm.
Trong ba người, bây giờ chỉ có Giai Ny còn là thiếu nữ, nếu để lần đầu tiên cho một tên công tử bột như Quan Hạo Lê, chẳng phải là tiện nghi anh ta!
"Không có việc gì." Tiết Giai Ny miệng nói không có việc gì kỳ thật trong lòng có việc, lúc trước đáp ứng tiền đặt cược với Quan Hạo Lê là nghĩ rằng mình chắc chắn thắng , kết quả.
.
.
.
.
.
Cô thua.
Nói cách khác, tấm thân trong sạch của cô phải giao cho một người đàn ông mà cô cực kỳ chán ghét, nghĩ lại tất cả, cô cảm thấy vô cùng buồn chán, thật ra cô là một cô gái có nội tâm rất bảo thủ, không thể tùy tiện có quan hệ với người khác, phải tìm được đúng người mình yêu.
Hai người một đường trở lại trường học đều thực trầm mặc, mỗi người một suy nghĩ.
Cát Xuyến rất lo lắng cho Tiết Giai Ny, nhiều lần muốn mở miệng nói cái gì đó đều nhịn được, lúc này cô cũng không biết nên chút gì nói an ủi người khác, chẳng lẽ khiến cô chơi xấu, không thực hiện đánh cuộc?
Theo cá tính của cô ấy chỉ sợ là không chịu , chết vì sĩ diện chỉ khổ thân thôi!
"Giai Ny, nếu không hãy thử bàn bạc với Quan Hạo Lê một chút, đổi tiền đặt cược?" Sau một lúc chần chờ,Cát Xuyến nói.
Tiết Giai Ny mím môi không nói chuyện, cô rất rõ ràng cá tính của mình, muốn cô cầu xin anh ta, chắc chắn không có khả năng đó, nhưng.
.
.
.
.
.
Khiến mình thản nhiên tiếp nhận đánh cuộc này, trong lòng vô cùng không thoải mái.
"Mình không muốn đi cầu anh ta." Nàng trong thanh âm có chút rầu rĩ không vui.
"Thật sự là đồ đàn ông thúi! Tâm tư xấu xa!" Cát Xuyến tức giận bất bình mắng.
Hình ảnh chuyển hướng tới phòng khách của biệt thự lan đình uyển.
" Hạo Lê, Tiết Giai Ny là bạn tốt của nai con, làm như vậy không được tốt." Đằng Cận Tư nhíu mi.
"A tư, là cô ấy hạ chiến thư với mình trước, các hạng mục thi đấu đều là cô ấy chọn, mình chỉ là chơi cùng cô ấy mà thôi, chính cô ấy cũng nói đánh cược chịu thua, lẽ nào còn muốn mình để cô ấy làm càn nữa hả?" Dáng vẻ Quan Hạo Lê kiều chân bắt chéo cà lơ phất phơ.
Tròng mắt Nam Cung Thần xoay tròn : "Kỳ thật, có biện pháp tốt vẹn cả đôi đường."
Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư cùng nhìn về phía anh ta: "Biện pháp gì?"
"Dùng đánh cuộc đổi lấy nơi cô Lương ở, chẳng phải là kết quả mà tất cả mọi người vừa lòng?"
"Mình thấy được."
Trong mười mấy ngày Lương Chân Chân rời đi, Đằng Cận Tư không có lúc nào là không nhớ tới cô, nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng không có tin tức gì của cô, bây giờ anh vô cùng nghi ngờ việc cô dùng danh tính giả, nếu không sao có thể không thấy một chút manh mối nào?
"Mình thì không có vấn đề gì, nhưng bạn học Tiết chưa chắc sẽ đồng ý với mình, lúc trước cũng từng thử qua." Quan Hạo Lê buông tay.
"Tình huống lúc trước không như bây giờ, không thể đánh đồng, bản thân mình cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý." Nam Cung Thần nói.
"Được rồi, mình thử xem."
*****
Thật sự là bị Quan Hạo Lê nói đúng , Tiết Giai Ny không chịu nói cho mọi người biết nơi Lương Chân Chân ở: "Đừng có nằm mộng! Tôi sẽ không nói cho anh."
"Vì vậy, cô thà tình nguyện hy sinh chính mình cũng không nguyện ý nói cho tôi biết Lương Chân Chân đang ở đâu sao?"
Tiết Giai Ny mím môi không nói, cô phải trả giá lớn vì phán đoán sai lầm của mình, nhưng cái giá này không thể để Chân Chân gánh vác giúp cô được, cô ấy đã chịu khổ quá nhiều , nếu không phải cả thể xác và tâm hồn đều bị thương nghiêm trọng, cô ấy cũng sẽ không lựa chọn đến nơi đất khách quê người, một mình đơn độc lẻ loi.
"Im lặng chính là đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng cô, cho cô bảy ngày suy nghĩ, cô có thể đổi ý bất cứ khi nào, dĩ nhiên nếu không đổi ý, tôi cũng rất vui vẻ chấp nhận ." Quan Hạo Lê cười như cáo già.
"Vương bát đản!" Tiết Giai Ny cắn răng mắng.
"Nếu cô cảm thấy mắng tôi có thể làm cho cô bớt giận, không sao! Tôi cũng sẽ không thiếu khối thịt nào." Quan Hạo Lê nhưng thật ra rất thích nhìn, không chịu ảnh hưởng gì.
"Anh! Vô lại!"
Quan Hạo Lê liếc nhìn người đẹp đang ôm ngực hổn hển, dáng vẻ cô thở phì phì rất đáng yêu , không biết về mặt kia thì như thế nào?
Bỗng nhiên anh rất muốn biết, cô và A Duyệt có độ phá tầng phòng tuyến cuối cùng hay không.
.
"Tôi thích phụ nữ thành thục một chút, quá mức cứng nhắc sẽ làm người ta cảm thấy không thú vị." Quan Hạo Lê bỏ lại một câu vô lại như vậy rồi rời khỏi.
"Đồ khốn nạn! Đồ lưu manh!" Tiết Giai Ny tức chết rồi, dù có cho cô vài ngày suy nghĩ cô cũng sẽ không có khả năng bán đứng bạn tốt.
Bảy ngày sau, Quan Hạo Lê hẹn gặp cô ở trong một căn phòng xa hoa của khách sạn Đế Hào, tuy rằng cô rất không tình nguyện, nhưng từ nhỏ ba đã dạy cô làm người phải thành thật giữ lời, nói được làm được, đây cũng là nguyên tắc của cô.
Cô có thể trách ai? Có thể oán ai?
Đi đến bước này, có quan hệ rất lớn từ sự tự tin của cô, cái giá quá lớn khi khinh địch!
Vừa mới tiến vào cổng khách sạn , liền có nhân viên phục vụ chào đón, nhiệt tình đưa cô đến căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất, nét mặc cô ngượng ngùng , trong lòng vô cùng xem thường Quan Hạo Lê cao điệu, dọc theo đường đi ra sức nguyền rủa anh vài lần.
Đẩy cửa phòng ra, ngọn đèn u ám dường như lây nhiễm sự u ám của niên đại bảy mươi tám mươi, một vòng một vòng choáng váng dạng mở ra, mà ngay cả trong không khí cũng mập mờ không nói rõ ra được.
Tiết Giai Ny hơi cắn môi nhìn chung quanh phòng một lần, vương bát đản! Cố ý bố trí phòng tối như vậy, khiến người ta suy nghĩ lung tung hết cái này đến cái khác, chắc chắn khiến người nữ phục vụ hiểu lầm, lúc gần đi cười rất kỳ lạ.
"Đến đây?" Cả người Quan Hạo Lê mặc áo sơ mi màu đỏ, không gài hai khuy cài áo trên cổ áo, đúng lúc để lộ ra làn da ngay ngực, trong tay anh bưng một ly rượu đỏ, nghiêng người dựa vào quầy bar, cong môi làm người ta mê hoặc.
"Cho tôi một ly." Tiết Giai Ny lập tức đi tới quầy bar, không nhìn tới anh, tuy rằng thực chán ghét anh, nhưng không thể phủ nhận, anh có bản chất yêu nghiệt, hơn nữa mặc quần áo màu đỏ quần áo, cực kỳ.
.
.
.
.
.
Gợi cảm.
"Bây giờ nói cho tôi biết nơi Lương Chân Chân ở còn kịp đó." Quan Hạo Lê tao nhã rót một chén rượu vag cho cô, khóe môi mang ý cười.
"Tôi sẽ không thay đổi chủ ý ." Tiết Giai Ny kiên trì ý kiến của mình.
"Oh.
.
.
.
.
.
Làm sao mà tôi cứ cảm thấy lòng của cô dường như đã thuộc về tôi, không phải vậy đấy chứ?"
"Ngừng!Chỉ có người có tài năng đặc biệt mới có lòng với anh được thôi! Tôi là bị bức bách không biết phải làm sao, lại lấy đá …Tự đập chân mình đó." Tiết Giai Ny cắn chặc răng, trong lòng tức giận không thôi.
"Phốc! Hình dung còn rất chuẩn xác ." Quan Hạo Lê buồn cười.
Tiết Giai Ny ngửa đầu uống hết một hơi rượu vang , cô cần cho mình thêm can đảm, từ sau lần nói chuyện với Cát Xuyến, cô là một nữ sinh hiếu thắng, nếu đã hạ chiến thư, thì phải chập nhận thất bại.
"Ôi , cô uống chậm một chút , mặc dù nồng độ rượu vang không cao, nhưng vẫn có tác dụng chậm, tôi cũng không muốn phải chăm sóc cho một con ma men." Quan Hạo Lê vội vàng ngăn cản cô cố chấp uống rượu.
"Lải nhải quá!" Tiết Giai Ny chán ghét trừng mắt liếc anh, buông ly thủy tinh, đứng thẳng người, sau lui hai bước, bởi vì uống rượu mà hai má bị nhiễm một tầng đỏ ửng mờ nhạt, cánh môi bị cô cắn mà càng thêm ướt át xinh đẹp.
Sau khi nhắm mắt lại khôi phục liền mở ra: "Bắt đầu đi."
Quan Hạo Lê vẫn nghiêng người dựa trên quấy bar, nghiêng ly rượu, hớp một ngụm nhỏ: "Gấp cái gì? Chúng ta có thời gian cả đêm."
Anh nói những lời tràn đầy nhục dục, Tiết Giai Ny còn là một cô gái chưa biết việc đời, bình thường cũng không có nghe qua cái gì mà tiết mục ngắn, trên mặt khó tránh khỏi có chút không nhịn được, khẽ cắn môi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Chúng ta đến đây, phòng cũng mở, cô nói xem tôi muốn làm gì?" Quan Hạo Lê cười không đàng hoàng.
"Tôi muốn anh.
.
.
.
.
.
Tốc chiến tốc thắng." Tiết Giai Ny cắn răng nói.
"Tốc chiến tốc thắng? Cái này không thể được, tôi luôn thích trường kỳ kháng chiến à."
"Sắc lang!" Tiết Giai Ny nhịn không được.
"Đây là bản tính của đàn ông, chẳng lẽ, bạn trai cô không có dạy cô?" Quan Hạo Lê có thâm ý khác hỏi.
"Anh ấy sẽ không như anh!" Tiết Giai Ny phản bác theo bản năng, sau khi nói xong mới kịp phản ứng chính mình căn bản là không có bạn trai, chỉ là cô nghĩ tới A Duyệt mà thôi.
Quan Hạo Lê lại hiểu lầm cho rằng cô nói đến người nam sinh mà mình nhìn thấy tối hôm đó, trong lòng biết vậy nên không vui, tiến lên từng bước khơi mào cầm của cô: "Cô đã nóng vội như vậy, kia.
.
.
.
.
.Hãy bắt đầu thôi."
"Ai nói anh tôi sốt ruột, tôi.
.
.
.
."
Cô nói vừa mới một nửa, ngón trỏ của Quan Hạo Lê liền đặt lên, "Hư.
.
.
.
.
.
Giải thích chính là che dấu."
"Hồ đồ!"
Nghe được những lời thô lỗ của cô, Quan Hạo Lê không tự giác nhíu mày, nghiêng đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô, lần trước không có nhấm nháp đủ vị ngọt ngào, lần này, anh sẽ không bỏ qua cô.
Mặc kệ việc Tiết Giai ny rất không tình nguyện, thực chán ghét anh hôn môi, ngoại trừ việc cắn nát răng rồi nuốt vào bụng thì còn biện pháp gì khác nữa đâu?
Tự tạo nghiệt, không thể sống!
Môi của cô mát lạnh, mềm mại một cách kỳ lạ, khiến anh hôn mãi không đủ, thầm nghĩ sẽ ngậm mãi ngậm trong miệng ấm áp , cái lưỡi linh hoạt dễ dàng cậy mở hàm răng của cô, từng chút một tiến sâu vào bên trong miệng, hút lấy từng ngụm nước bọt ngọt ngào của cô, sau đó nuốt tất cả vào trong bụng.
Tiết Giai Ny không lưu loát, cô không biết kỹ xảo hôn môi, mặc dù có vài lần thân mật với Quan Cảnh Duyệt, nhưng đều luôn dịu dàng, dường như sợ làm cô đau,trân trọng cô như báu vậ.
So sánh mà nói, Quan Hạo Lê hôn nhiệt tình mãnh liệt, giống như là muốn thiêu đốt cô, điều này khiến cô hơi luống cuống.
Trong lòng Quan Hạo Lê dâng lên một đoàn nghi ngờ, cô gái nhỏ trong lòng ngây ngô như một con thỏ trắng nhỏ bé, căn bản là không có nửa điểm kỹ xảo đáng nói, chẳng lẽ.
.
.
.
.
.
Là cố ý giả vờ ?
Hôn, càng ngày càng sâu, bàn tay to cũng không còn nhàn rỗi, chậm rãi đi vào dưới vạt áo sơ mi, tiếp xúc tới da thịt mềm mại non nớt, anh cảm giác được cô hơi run rẩy một chút, nhưng cũng không vì vậy mà hạ thủ lưu tình, đây là cái giá mà cô phải trả, muốn chơi với anh, cô còn non nớt lắm.
Bên trong con ngươi đen dần dần dâng lên màu đỏ tươi điên cuồng , anh nắm chặt bàn tay to, chậm rãi vuốt ve nơi mềm mại trên ngực cô, ngày thường cô đều mặc quần áo rộng thùng thình, lúc này vuốt ve nhào nặn, thật sự lớn hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều , nắm ở trong tay, ấm áp trắng mịn, anh không tự chủ được gia tăng sức, lưu lại một cái dấu tay.
Đầu ngón tay của Tiết Giai Ny bấu chặt vào da thịt, nhưng cô không thể khóc, chỉ có thể một lần lại một lần ở trong lòng tự nói với mình: không có gì cùng lắm thì , coi như là bị chó điên cắn một cái!
Mặc dù cô không hiểu làm thế nào nghênh đón anh, như với tất cả phụ nữ mà Quan Hạo Lê từng gặp, nhưng vẫn có thể khơi mào chỗ sâu nhất ** của anh, ngay cả chính anh cũng cảm thấy bất khả tư nghị, chẳng lẽ là bởi vì món ăn mặn ăn hơn, cho nên thích đồ chay?
Nhắm mắt lại, ném ý nghỉ trong đầu qua một bên, môi dần dần hạ dời, hôn lên chiếc cổ duyên dáng của cô.
.
.
.
.
.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng vải dệt "Tê " đặc biệt chói tai, Tiết Giai Ny kinh hãi che bộ ngực, bên trong con ngươi tối như mực có một dòng nước trong suốt, cô đang sợ hãi.
Quan Hạo Lê híp mắt nhìn cô, thân thể nhỏ bé mà đường cong phập phồng, hình dáng bộ ngực khéo léo mà tinh xảo, Linh Lung đáng yêu khiến người ta muốn cắn vào một ngụm.
Thắt lưng tinh tế, đường cong mê người, phía dưới là cái quần bò rộng rãi, dáng vẻ nửa người trần truồng của cô thanh thuần mang theo nét mê hoặc trí mạng, thật sâu ôm lấy tâm hồn anh.
"Đừng sợ, tôi bảo đảm sẽ rất dịu dàng.
.
.
.
.
." Quan Hạo Lê dựa sát vào tai cô, nhẹ nhàng thổi khí, bàn tay to lại không chút khách khí cởi bỏ nút quần bò của cô, khóa kéo kéo xuống.
"Không!" Khóe mắt Tiết Giai Ny rơi xuống một giọt lệ, ủy khuất, sợ hãi, gắt gao bao vây lấy cô.
Anh cũng không vì vậy mà dừng lại, ngược lại dọc theo hông của cô, theo một đường đi xuống, nắm lấy cái mông mềm mại, hung hăng xoa bóp, đồng thời ấn phần dưới cơ thể của cô vào vị trí mẫn cảm của chính mình.
Cho dù chưa ăn quá thịt heo cũng gặp qua heo chạy, Tiết Giai Ny cũng không phải cái loại nữ sinh không rành thế sự , về phương diện này cũng có một chút tri thức hiểu biết, cô biết mình đã gần kề nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng"Tan xương nát thịt".
Cô sợ hãi, kinh hoảng, bất lực, muốn cầu xin anh dừng lại, nhưng lại không muốn làm đào binh, trong lòng dày vò vô cùng.
Quan Hạo Lê đã sắp bị cô làm mất hết lý trí, đây là điều anh không có dự liệu được , tựa như bị trúng độc hoa anh túc, muốn ngừng mà không được.
Quần bị cởi ra dể dàng cô liền cảm giác được nguy hiểm kịch liệt từ anh, trước ngực bị anh cắn cắn có chút hơi đau, hai tay kháng nghị lung tung ở sau lưng của anh,nắm chặt lấy tóc của anh, anh âu yếm khiến cô có cảm giác hỏng mất.
Sự tình phát triển trở thành như vậy không phải là hi vọng của cô, dừng lại, dừng lại! Cô hó hét ở trong lòng.
Tay của Quan Hạo Lê ngày càng đi xuống, quần lót mỏng manh cách nơi u mật của cô.
Tiết Giai Ny chưa bao giờ bị người khác chạm bộ vị mẫn cảm, bị anh nhẹ nhàng vân vê, dần dần có dính dịch xuyên thấu qua vải dệt, dính trên tay anh.
Môi bị cô cắn chảy máu, nước mắt nơi khóe mắt chảy ra càng nhiều, ngoại trừ im lặng kháng nghị, cô còn có thể làm được gì đây?
Ngón tay của anh dần dần tham dò vào trong quần, ngón tay trực tiếp ma xát trên da thịt non mềm, hướng bên trong nhẹ nhàng đẩy mạnh đi, cô còn chưa đủ ướt át, ngón tay của anh tiến vào có chút khó khăn, chỉ có thể một chút một chút , chậm rãi hướng vào trong.
Cảm nhận được phần mềm mại non nớt bao trùm ngón tay cảm giác tiêu hồn,ánh sáng rực cháy trong mắt của anh , hô hấp cũng dồn dập đứng lên, độ mạnh yếu của ngón tay khi nặng khi nhẹ.
Cô run rẩy theo từng động tác của anh,cơ thể run rẩy, trong mắt Quan Hạo Lê dáng vẻ như vậy thật khiến người ta thương yêu, thầm nghĩ tức khắc đẩy ngã cô trực tiếp tiến vào trong thân thể anh.
----------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...