Mái tóc bị nhà tạo mẫu tóc uốn thành kiểu tóc phục cổ, lỗ tai, cổ, trên tay đều đeo kim cương giá trị xa xỉ, mũ cô dâu cài trên tóc viền tơ đính vô số kim cương chói mắt, duy mỹ mà lãng mạn.
"Lương tiểu thư, cô đẹp quá!" Một phụ dâu không nhịn được khen ngợi.
"Kiểu Nhược Minh tháng, nghiên tư xinh đẹp, diễm mỹ tuyệt luân, cô dâu mới thật hạnh phúc!" Một cô dâu phụ khác lên tiếng.
Nhất thời bên trong phòng trang điểm cười nói vui vẻ, Lương Chân Chân nhìn mình trong gương, có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể đẹp như vậy, khó trách người khác đều nói ngày làm cô dâu là ngày đẹp nhất trong cuộc đời, bởi vì từ trong ra ngoài đều mang cảm giác hạnh phúc, truyền khắp toàn thân. Du
"Hôm nay Chân Chân là cô dâu xinh đẹp nhất."
Nhìn bạn tốt hạnh phúc, trong long Tiết Giai Ny khó tránh khỏi hơi xúc động, kết hôn, đối với phụ nữ mà nói là chuyện cả đời.
"Oa! Chân phi, mình sắp không nhận ra bạn rồi! Giống như biến thành người khác vậy." Cát Xuyến đẩy cửa ra đi vào liền bắt đầu ầm ầm ĩ không ngừng.
Lương Chân Chân mím môi mỉm cười, "Bạn đang châm chọc hay khen mình vậy?"
"Đương nhiên là khen bạn rồi!"
Đúng lúc này, ba cậu bé chạy vào, hai đứa lớn thì Lương Chân Chân biết, một là Bri¬an, một là Jere¬my, còn có một đứa nhỏ, nhìn hơi quen, thật giống như đã gặp qua ở đâu, nhưng cụ thể thì lại không nhớ.
"Dì xinh đẹp." Bé trai lảo đảo đi tới bên Lương Chân Chân, muốn cô ẫm, một đứa bé lai đáng yêu, đáng yêu đến khiến bất cứ cô gái nào ở đây cũng muốn hung hang hôn một cái.
"Ngoan quá ~~ có thể nói cho bì con tên gì không?" Lương Chân Chân khẽ ngồi xổm người xuống, nhìn thấy đứa bé này, trong lòng cô bỗng dưng mềm mại, không lâu nữa, con của cô sẽ ra đời, có phải cũng đáng yêu như vậy hay không?
"Con tên là Mạc Mạc." Bé trai non nớt nói, khẽ nháy đôi mắt đen như bảo thạch một cái, dể thương chết người!
Mạc Mạc. Trong lòng Lương Chân Chân mặc niệm cái tên này một lần, dường như cô đã gặp qua người bạn nhỏ này ở đâu rồi, ngay cả tên cũng quen như vậy, không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
"Trời ạ! Thật là đáng yêu! Giai Ny, bạn thấy không? Nó là con lai đó! Mặc dù mắt đen, nhưng ngũ quan thật quá tinh rồi !" Cát Xuyến kinh hô.
Tiết Giai Ny lườm cô một cái, dường như muốn nói: chúng ta đều có mắt, nhìn ra được, bạn có thể nhỏ giọng một chút hay không, đừng làm bạn nhỏ sợ.
Cát Xuyến chép miệng, tiếp tục nói: "Mình muốn sinh con gái, để cho nó làm con rể của mình!"
"Phốc! Nếu như con gái bạn biết bạn vừa thấy một tiểu soái ca đã quyết định chuyện cả đời của nó, đoán chừng sẽ hận bạn cả đời." Tiết Giai Ny liếc cô một cái, nửa năm không gặp, tài ăn nói của Cát gia ngày càng tiến bộ.
"Ai nói, nhất định con gái của mình sẽ cảm ơn mình đã tìm cho nó một tiểu soái ca như vậy." Cát Xuyến lơ đễnh hừ hừ.
"Khụ. . . . . . Hai người các bạn có thể đừng dạy hư tiểu Mạc Mạc hay không." Lương Chân Chân không nhịn được khẽ ho.
"Dì xinh đẹp, dạy hư con cái gì?" Mạc Mạc mờ mịt hỏi.
Đương nhiên Jere¬my 6 tuổi đã hiểu được thật nhiều, tiến lên một bước dắt lấy tay của em họ, "Mạc Mạc, anh dẫn em đi tìm mẹ."
Mạc Mạc mới hai tuổi vẫn thích Jere¬my nhất, ngoan ngoãn gật đầu một cái, mặc anh dắt đi.
"Hai tiểu soái ca lai, chậc chậc chậc. . . . . . Vì sao cuối cùng mình vẫn không khống chế được nghĩ tới phương diện kia đây?" Cát Xuyến ôm lấy đầu rất là khổ não.
"Bạn điên rồi, lọt sâu vào thế giới hủ nữ, không có thuốc nào cứu được." Lương Chân Chân và Tiết Giai Nyy trăm miệng một lời, có thể thấy được tình bạn của ba người kiên cố cỡ nào, hiểu nhau rất rõ.
Một khúc nhạc đệm nhỏ trôi qua, trong lòng mấy cô dâu phụ khác cũng mơ ước có thể gặp gỡ một anh đẹp trai nước khác, sau đó bắt đầu một cuộc tình lãng mạn, sinh một đứa con lai, cuộc sống, hoàn toàn hạnh phúc.
Mơ ước, đúng là vẫn cách thực tế vài cm.
******
Khúc quân hành hôn lễ du dương chậm rãi vang vọng trong lâu đài cổ, Lương Chân Chân choàng cánh tay của cha Thẩm Bác Sinh, bước từng bước từng bước đi về phía bục, đi ở trước mặt họ là hai bé gái nhỏ xinh xắn, trên tay xách theo giỏ hoa bằng gấm xinh đẹp, mỉm cười rải những cánh hoa hồng đỏ thẳm lên không trung, lẳng lặng nhẹ nhàng mà bay, rơi lên tóc, lên vai, lên quần áo, cực kỳ xinh đẹp!
Cô lẳng lặng đạp cánh hoa đi về phía trước, mọi nơi đều như có hoa nở rộ, cầm đầm cưới sau lưng cô chính là Bri¬an cùng Jere¬my, mặc dù Mạc Mạc cũng đòi tới chơi, nhưng nó còn quá nhỏ, không thích hợp làm hoa đồng, chỉ có thể vùi ở trong ngực mẹ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cuối góc bên trái, Đằng Cận Tư mặc một bộ âu phục được may tỉ mỉ, toàn thân tản ra phong cách tôn quý, anh tuấn cao lớn khiến bao nhiêu người ước ao ghen tị.
Ở trong lòng của Lương Chân Chân vẫn còn hơi khẩn trương, khi tấm voan phủ dung nhan xinh đẹp của cô được vén lên, nhìn thấy con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm thì trên mặt không tự chủ được đỏ lên.
Nghi thức do cha xứ chủ trì, "Lương Chân Chân, con có đồng ý lấy Đằng Cận Tư trở thành người chồng hợp pháp của con không, cùng chung sống với nhau. Cho dù ốm đau hay bệnh tật, con cũng vẫn yêu chồng mình, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, giúp đỡ anh ấy, cả đời không thay đổi, tuyệt đối không thay lòng?"
"Con đồng ý!" Lương Chân Chân trả lời không chần chờ.
"Đằng Cận Tư, con có đồng ý lấy Lương Chân Chân trở thành người vợ hợp pháp của của không, cùng chung sống với nhau. Cho dù ốm đau hay bệnh tật, con cũng vẫn yêu vợ mình, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, giúp đỡ cô ấy, cả đời không thay đổi, tuyệt đối không thay lòng?
"Con đồng ý!" Giọng nói của Đằng Cận Tư rất lớn, thâm tình khẩn thiết.
"Xin mời chú rễ và cô dâu trao nhẫn." Cha xứ vui vẻ tuyên bố.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, hốc mắt của Đằng lão phu nhân hơi ướt át, thấy cháu trai hạnh phúc bình an, là phúc của bà!
Trong lòng Thẩm Bác Sinh cảm thấy vui mừng cho con gái, mặc dù hai người mới nhận lại nhau không bao lâu, nhưng máu mủ tình thâm, ông hi vọng cô sống tốt; Diệp Lan cũng có suy nghĩ như vậy, tuy không phải con ruột, nhưng cũng không khác gì con ruột.
Haizzz. . . . . . Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ!
Bọn họ đeo nhẫn kết hôn cho đối phương, thiết kế có một không hai, biểu hiện "Anh và em" độc nhất vô nhị.
"Tôi lấy danh nghĩa của thánh tuyên bố: Anh Đằng Cận Tư và cô Lương Chân Chân kết làm vợ chồng. Hiện tại, chú rễ có thể hôn cô dâu rồi !"
Đằng Cận Tư tiến lên một bước, giang hai cánh tay dùng sức kéo bà xã vào trong ngực, cho cô một nụ hôn sâu tiêu chuẩn, hôn đến đầu của cô cũng muốn choáng váng, gương mặt đỏ ửng, hết sức rực rỡ.
Tất cả khách mời lập tức vỗ tay hoan hô, Đằng Cận Tư luôn làm cho người ta cảm giác lạnh lùng độc đoán, chưa bao giờ thấy anh phí tâm tư vì một cô gái như vậy, còn có ánh mắt anh nhìn vợ của mình, ngọt đến không thể tả, khiến người người sợ hãi than!
Sau khi nghi thức kết thúc, trên sân cỏ ở trong lâu đài cổ tổ chức tiệc mừng, thời tiết rất tốt, không khí hết sức thoải mái đẹp đẽ, ánh mặt trời vẩy vào trên cỏ xanh mơn mởn, làm tăng thêm không khí vui mừng và lãng mạn, tám vị phụ dâu phụ rể phô trương khiến những người liên quan chân chính thấy được cái gì mới gọi là hôn lễ thê kỉ!
Tâm trạng của Lương Chân Chân rất vui vẻ, nghiêng mặt sang nhìn thấy ông xã đang đắm chìm trong ánh nắng, giống như anh đang khảm vào trong đó, có thể là do ngược hướng sáng, tan ra ở trong bóng râm, có chút mơ hồ, môi cô bất giác nhếch lên, đây là người chồng cùng cô nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.
Bọn họ là bởi vì yêu nhau mới đi đến một nơi, anh là cây lớn cho cô dựa vào, thật tốt!
"Mạc Mạc, con chạy chậm chút, đừng té ngã."
Ở xa, Mật Lạp Bối Nhi nũng nịu gọi con trai của mình, nó đúng là không chịu nghỉ một chút nào, chạy loạn khắp nơi.
"Con trai ngoan, ba dẫn con đi chơi có được hay không? Để mẹ nghỉ một lát?" Mạc Đông Lăng kịp thời ôm lấy bé trai đang chạy loạn, ăn nói khép nép, hết cách rồi, ai bảo bây giờ con trai không biết anh !
"EM nhớ ra rồi!" Lương Chân Chân bừng tỉnh hiểu ra.
Đằng Cận Tư không hiểu nhíu mày, "Nhớ tới cái gì?"
"A Tư, anh có nhờ lần trước lúc Hợp Hợp kết hôn, em xảy ra chuyện nằm viện, ở trong bệnh viện gặp một đứa bé trai không?"
"Em nói là. . . . . ." Đằng Cận Tư khẽ nhìn đứa bé trai mà Mạc Đông Lăng đang ôm trong ngực, không trách được mình cũng cảm thấy Mạc Mạc rất quen, thì ra là như vậy.
Lương Chân Chân không ngừng gật đầu, "Chính là nó! Thật là có duyên, không ngờ nó lại là con trai của Tiểu Lăng Tử, không trách được nó tên Mạc Mạc, bộ dáng thật giống nhau."
Giống nhau sao? Đằng Cận Tư nhíu mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...