Thẩm Ý Linh nói nhiều như vậy, có lẽ hơi khát nước, sau khi uống trà xong lại thêm một ly, giọng rất khẳng định, “Tôi chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình, chỉ trách nó không nên sinh ra trong gia đình như vậy, gặp phải người cha như thế.”
Lương Chân Chân vốn đang có chút cảm tình với bà ta, cảm thấy năm đó người ta cũng không dễ dàng, cũng không phải cố ý muốn vứt bỏ con trai, nhưng vừa nghe bà ta nói một câu như vậy, lửa giận trong lòng lại bốc lên rồi.
“Đứa nhỏ không thể tự lựa chọn xuất thân, giống như có người từ nhỏ đã nghèo rớt mồng tơi, mà có người sinh ra đã được nhận ngàn vạn yêu thương, thân phận được trao không cách nào thay đổi.”
“Tôi vẫn cảm thấy nhà họ Đằng sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ này, sẽ không để cho nó chịu chút uất ức hay khổ sở nào, nhưng đã đánh giá thấp khả năng của cha nó, thật đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Đằng lão phu nhân đâu? Lúc ấy bà ta đang làm gì?” Giọng Thẩm Ý Linh hơi trào phúng.
“Tôi nghĩ bà nên rõ ràng hơn tôi, sau khi hai người kết hôn được một năm, Đằng lão tiên sinh đã qua đời, ông nội và bà nội là vợ chồng tình thâm, không chịu đựng được nỗi đau buồn, vẫn ở nông thôn không màng thế sự, bởi vì bà nội nghĩ tình cảm vợ chồng hai người rất tốt, nhưng sau đó mới biết không phải như vậy.”
“Tình cảm rất tốt? Hừ…” Thẩm Ý Linh hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Lại nói tôi rất hâm mộ tình cảm vợ chồng sâu nặng của cha mẹ chồng, hai người ân ái lại sinh ra một đại thiếu gia lăng nhăng phóng đãng không kiềm chế, cả ngày lưu luyến bụi hoa, tính cách tồi tệ, cô nói có phải tôi rất xui xẻo không? May mà tính tình con tôi không giống Đằng Diệu Bắc, không có hứng thú với phụ nữ thì như thế nào? Ít nhất bây giờ nó rất tốt! Thích phụ nữ, tất cả bình thường, hai người còn kết hôn, cuộc sống rất hạnh phúc, không phải sao?”
Trong giọng nói của bà ta không hề ngọt ngào, còn có chút giễu cợt mơ hồ và ao ước mong đợi.
Đúng, bà hâm mộ Đằng lão phu nhân và cô gái trước mắt, một người là mẹ chồng bà, một người là vợ của con trai bà, hai người có thể lấy được một người chồng chung tình và yêu chiều, duy chỉ có người kia của mình, là ngoại lệ!
Là chuyện châm chọc cỡ nào! Cùng gả cho người của nhà họ Đằng, lại gặp số mạng không giống nhau như vậy.
Hơi thở mắc trong cổ họng Lương Chân Chân thiếu chút nữa không lên được, đây là lời mà một người làm mẹ có thể nói sao? Nếu phê phán bố chồng không đáng một đồng, sao trước kia lại kết hôn với ông ấy?
Để cho cô khó chịu chính là, giọng của bà ta khiến cho người ta rất phản cảm, giống như khắp thiên hạ chỉ có bà ta bất hạnh nhất, chuyện xui xẻo đều bị bà ta gặp phải, chuyện tốt cũng bị cô và bà nội chiếm.
Bà ta hoàn toàn không quan tâm tới việc con trai của mình sống ba mươi năm nay như thế nào, chỉ để ý đến bản thân, ích kỷ khiến cho cô tặc lưỡi, đồng thời cảm thấy trái tim băng giá, mẹ ruột của a Tư, lại là người như vậy!
“Thẩm nữ sĩ, xem ra bà vẫn tích oán rất nặng với nhà họ Đằng, cũng rất thờ ơ với người con trai mà bà mang thai mười tháng sinh ra, so sánh mà nói, bà chú trọng tới cảnh ngộ của chính bà, tôi nói đúng không?” Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra.
Khóe môi Thẩm Ý Linh nhếch lên nụ cười lạnh, “Ban đầu có ai quan tâm tôi? Mang thai mười tháng chính là lúc Đằng Diệu Bắc ra ngoài trộm không biết bao nhiêu thịt! Ông ta có nghĩ tới vợ mình và đứa bé ở nhà chờ ông ta sao? Cho tới bây giờ cũng không có! Là ông ta ngày xưa bạc tình khiến cho tôi bây giờ phụ nghĩa, tôi chỉ muốn quên hết sạch tất cả bất cứ chuyện gì của nhà họ Đằng, nếu trên cõi đời này có thuốc hối hận, vậy tôi tình nguyện chưa bao giờ biết Đằng Diệu Bắc!”
Lương Chân Chân bị giọng nói lạnh lùng, ánh mắt ác độc hù dọa, cầm ly trà ly nhấp một ngụm, thì ra Thẩm Ý Linh phát tiết toàn bộ ý hận với Đằng Diệu Bắc lên người nhà họ Đằng, ngay cả chính con ruột của bà ta cũng không ngoại lệ, làm ra quyết định triệt để trước kia, thù hận của bà ta sâu như vậy sao?
Xem ra hôm nay nhất định không thể thỏa hiệp rồi, chân tướng như vậy, rốt cuộc cô có cần nói cho a Tư không? ╮(╯▽╰)╭
“Thái độ của Thẩm nữ sĩ đã rõ ràng như thế, tôi hiểu, về sau nếu gặp lại, tôi sẽ coi bà như người xa lạ, hôm nay là tôi mạo muội.” Lương Chân Chân thề, mình không bao giờ muốn gặp lại bà ta nữa.
“Đằng Diệu Bắc, ông ta chết thế nào?” Hồi lâu, Thẩm Ý Linh đột nhiên thốt ra một câu, đề tài xoay chuyển rất nhanh.
“Nghe nói là tai nạn máy bay, ước chừng mười mấy hai chục năm rồi.” Lương Chân Chân cũng không biết thời gian cụ thể, chỉ nghe a Tư đề cập tới một câu.
“Tai nạn máy bay? Tai nạn máy bay…” Thẩm Ý Linh lẩm bẩm, giống như mê man, người đàn ông bà hận lâu như vậy đã sớm vắng mặt trên trần thế rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trải.
Đáng giá không? Đáng giá không? Bà lặp đi lặp lại tự hỏi chính mình.
Lương Chân Chân nhìn dáng vẻ của bà ta giống như bị đả kích rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng bách vị tạp trần, nói không rõ ràng là cảm giác gì, hận sao? Đồng tình sao? Cô đã không phân biệt rõ.
(*) bách vị tạp trần: trăm loại mùi vị
Một lát sau, Thẩm Ý Linh điều chỉnh chút cảm xúc luống cuống vừa rồi, “Xin lỗi, vừa rồi thất lễ, tôi chỉ hơi bàng hoàng thôi, ý đồ cô hẹn tôi ra đây hôm nay tôi đã đại khái đoán được, cho dù cô cảm thấy tôi lạnh lùng vô tình cũng được, không tính người cũng được, tôi không muốn kéo lên bất cứ quan hệ nào với quá khứ, chỉ muốn yên ổn sống với con gái vượt qua nửa đời sau.”
Chân mày Lương Chân Chân hơi nhúc nhích, nhưng không khiếp sợ như trước, cô thật sự không biết bà ta lấy tâm tình gì để nỏi những lời này ra?
Hiển nhiên, vấn đề này cô đã không thể nào tìm tòi tới cùng rồi.
“Xin lỗi cho tôi mạo muội, nếu Thẩm nữ sĩ không trở lại lần này, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện vô vị như vậy!” Lương Chân Chân cười nói, ý tứ của cô đã rất rõ ràng: Là bà để cho a Tư hy vọng, khiến cho anh ấy sinh ra ảo giác, cho rằng anh trở về ít nhiều cũng có điểm liên quan đến anh ấy, vậy mà hôm nay, chính bà lại muốn nói cho anh ấy biết, rằng anh ấy vẫn tự mình đa tình, bà trở về chỉ vì chính bà, không liên quan đến bất kỳ ai, nói đi nói lại, đây là trách nhiệm của bà!
Sao Thẩm Ý Linh lại không hiểu ý của cô, cười đến hơi lạnh, “Nơi này là quê cũ của tôi, chẳng lẽ ngay cả quyền tự do về nhà của tôi cũng không có?”
“Xem ra chúng ta không cần nói nhiều thêm nửa câu, xin mời Thẩm nữ sĩ, tôi không muốn gặp lại bà, thật sự không biết tính tình nhiệt tình hoạt bát của con gái bà giống ai, thật sự khác bà một trời một vực!” Lương Chân Chân lạnh lùng nói, không chút khách khí.
“Cô!” Dù Thẩm Ý Linh giỏi kiềm chế hơn nữa cũng nhanh chóng không kiềm chế được rồi, tiểu Nghiên vẫn là thiên sứ vui vẻ trong lòng bà, là bà có lòng che chở con gái, về những thứ khác, bà hoàn toàn không thèm nghĩ đến, con gái của bà, ai cũng không giành được!
Lương Chân Chân nghiêng đầu sang bên, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, Cát gia nói đúng, thiên hạ rộng lớn, hạng người gì mà không có! Giận dỗi với bà ta, tổn thương chính là thân thể mình, không xứng!
Thẩm Ý Linh trợn mắt nhìn cô, răng sắc miệng nhọn! Trở về phải giáo dục tiểu Nghiên cách xa cô ta một chút! Miễn bị cô ta dạy hư, tâm huyết của mình sẽ bị hủy toàn bộ!
Chờ sau khi bà ta đi, Cát Xuyến ôm bụng bầu chạy tới, nhỏ giọng chép miệng, “Coi như hôm nay tớ đã thấy được.”
“Người đáng thương phải có chỗ đáng hận, nói chính là bà ta! May mà a Tư nhà tớ trưởng thành vừa đẹp trai vừa đáng yêu, không di truyền chút tính xấu nào của cha mẹ.” Lương Chân Chân cắn môi cảm khái.
“Phụt!” Ngụm nước ngậm trong miệng Cát Xuyến thiếu chút nữa không phun ra, “Đáng yêu? Từ này dùng cho người đàn ông nhà cậu sao? Nói tới con trai tương lai của cậu còn không sai lắm.”
“Hừ…” Lương Chân Chân hừ lỗ mũi, trong lòng cô a Tư thật đáng yêu.
“Nếu không phải chính mắt thấy được, chính tai nghe được, tớ thật sự vô cùng khó tin người phụ này là mẹ ruột của người đàn ông nhà cậu và cô nhóc Tuyết Nghiên kia, OMT! Gien đột biến thật nghiêm trọng!” Cát Xuyến cảm thán lần nữa.
Lúc này đến lượt Lương Chân Chân phun, “Tớ cũng nghĩ vậy.”
Khi đang nói chuyện, điện thoại của Đằng Cận Tư đã tới, 【Bà xã, còn tản bộ ở công viên với Cát Xuyến sao? Bên ngoài gió quá lớn rồi, thổi bị cảm em và bé cưng thì thế nào? Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có tuyết rơi, về nhà sớm có được không?】
Cát Xuyến ở bên cạnh dùng khẩu hình nói: Chân phi, chồng của cậu quả nhiên rất – đáng, yêu.
Lương Chân Chân giả bộ muốn đánh cô ấy, “Ông xã, anh thật tốt, hôm nay em mặc đồ nhung rất dày, sẽ không làm lạnh bé cưng, yên tâm đi, trước năm giờ nhất định sẽ về nhà.”
【Ừ, buổi tối muốn ăn gì?】
“Ừmh… Đột nhiên em muốn ăn cay.” Lương Chân Chân trầm ngâm trong chốc lát.
Đằng Cận Tư vui mừng trong lòng, người khác đều nói chua trai cay gái, chẳng lẽ trong bụng nai con là một cặp bé gái?
Trong chốc lát, Lương Chân Chân “Em còn muốn ăn ô mai ngày hôm trước, mùi vị ngon lắm.”
Đằng Cận Tư buồn bực, chẳng lẽ trong bụng bà xã anh là một thai long phượng?
【Được, đều mua cho em.】
Cúp điện thoại xong, trên mặt Lương Chân Chân còn tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, Cát Xuyến nâng quai hàm cười hề hề như trộm, “Nhìn xe, trên mặt sắp cười thành đóa hoa rồi.”
“Người tám lạng nửa cân, cũng vậy thôi!” Lương Chân Chân phản bác không khách khí.
“Hà hà… Trở về chuyện chính, cậu muốn nói chuyện vừa rồi cho người đàn ông nhà cậu biết sao?” Cát Xuyến nhíu mày hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...