Đằng Cận Tư bóp chặt quả đấm, có một kích động muốn ném bàn đi, hay cho một “Đằng tiên sinh”, vứt quan hệ đi thật nhanh! Đây chính là mẹ ruột của anh! Máu lạnh vô tình như vậy! Ngay cả con trai mình ngồi đối diện cũng có thể coi như không quen biết, rốt cuộc trái tim của bà làm bằng gì? Cứng rắn như đá?
“Nếu không muốn người biết, trừ phi đừng làm!” Giọng anh lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào, giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ, khí lạnh bức người.
Sắc mặt Thẩm Ý Linh hơi trắng bệch, bà biết Đằng Cận Tư cực kỳ hận bà, hận bà năm đó độc ác vứt bỏ con trai, chẳng lẽ những thứ này đều là lỗi của bà sao? Ngay cả bà không rời bỏ được con trai thì như thế nào? Nhà họ Đằng tuyệt đối không cho phép bà mang người thừa kế duy nhất của bọn họ đi, huống chi, vừa nhìn thấy mặt con trai, bà sẽ nhớ tới người đàn ông phụ lòng, thù hận trong lòng sẽ phát điên lên mà sinh ra, thay vì để cho bà biến thành ma quỷ, còn không bằng buông tay để tất cả mọi người tốt hơn!
Sống trong trấn nhỏ ở Thụy Sỹ hơn hai mươi năm, là thời gian bà trôi qua bình thản yên ổn hạnh phúc nhất, cái gì cũng không cần suy nghĩ, không cần quan tâm, tương đương với việc viết lên quá khứ một dấu chấm, bà không bao giờ là Thẩm Ý Linh trước kia nữa, bà có cuộc sống mới, gia đình mới, tất cả đều hạnh phúc mỹ mãn.
Sau khi ông xã bệnh nặng qua đời ngoài ý muốn, bà vẫn cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau, trút hết tất cả yêu thương của mình lên người con bé, bà vốn cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân lên thành phố C nữa, nhưng không ngờ con gái đòi về Trung Quốc, nói là muốn nhìn xem nơi đó thế nào, bà suy nghĩ cả đêm, cảm thấy chuyện đã qua ba mươi năm, thành phố C lớn như vậy, như nhà bọn họ vậy, khả năng chạm phải có tỷ lệ rất thấp, nhưng --
Tất cả mọi chuyện phát triển theo hướng không thể đoán được, khiến cho bà không kịp ngăn cản.
Khi Lương Chân Chân và Kiều Tuyết Nghiên từ trong toilet trở lại, đã cảm thấy trong không khí có khí lạnh không tầm thường, trong lòng Lương Chân Chân đoán chừng nói chuyện hoặc đàm phán không thành rồi, còn Kiều Tuyết Nghiên bối rối, cô không rõ đang xảy ra chuyện gì? Tại sao sắc mặt của Đằng đại ca và mẹ lại khó coi như vậy?
“Nai con, chúng ta đi!” Dù một khắc Đằng Cận Tư cũng không muốn ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, bà ta khiến cho anh buồn nôn, lúc trước khi gặp bà, mặc dù anh đau lòng, còn ôm chút hy vọng nhỏ, nhưng mà bây giờ, anh hoàn toàn thất vọng, sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa!
Mong đợi càng nhiều, thất vọng lại càng lớn!
“Hả? Đi sao?” Kiều Tuyết Nghiên ngạc nhiên nhìn Đằng đại ca vẻ mặt âm trầm và chị Lương vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi.
“Tiểu Nghiên, chúng ta cũng trở về nhà.” Thẩm Ý Linh cầm giỏ xách đứng lên, nụ cười bên miệng hơi giả tạo, bà đang cố hết sức che giấu tâm tình của mình, không muốn nói những điều này với con gái.
“Mẹ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Trên đường trở về, Kiều Tuyết Nghiên giống như không nhịn được mà hỏi, sao cô cỏ ảo giác: dường như mẹ và Đằng đại ca quen biết?
“Nào có chuyện gì! Có thể người ta có việc công ty nên đi về trước.”
“À!” Tuy vậy, Kiều Tuyết Nghiên vẫn cảm thấy thắc mắc nặng nề, nhưng nhìn dáng vẻ của mẹ, giống như không muốn nói thêm nữa, cô im miệng luôn, nhớ lại tâm tư nhỏ của mình.
Trên xe, sắc mặt Đằng Cận Tư vẫn âm trầm dọa người, môi mỏng mím chặt, không nói một lời ngồi ở đó.
Lương Chân Chân đau lòng cầm bàn tay lạnh như băng của anh, muốn truyền ấm áp cho anh, với người phụ nữ kia, cô không khỏi dâng lên nỗi chán ghét! Bà ấy không xứng đáng làm mẹ! Ích kỷ, máu lạnh, vô tình!
“Bà nói, muốn quên quá khứ không tốt, quý trọng cuộc sống hạnh phúc hiện tại.” Giọng Đằng Cận Tư buồn bã, cả người gục trên tay lái, giống như đứa bé bự con vô dụng bị thương.
“A Tư, khó chịu thì khóc đi, đàn ông, cũng có thể có lúc yếu đuối.” Lương Chân Chân đau lòng ôm đầu anh vào trong ngực, vuốt ve lưng anh.
Đằng Cận Tư không khóc, chỉ ôm chặt eo bà xã, anh không muốn khóc vì người phụ nữ vô tình đó, chẳng qua chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cần thả lỏng một chút.
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, hai người vẫn không nói chuyện, trầm mặc cũng là một kiểu trao đổi không tiếng động, có thể khiến cho lòng người ta sát lại gần.
“Anh không phải người quan trọng.” Lâu sau, Đằng Cận Tư đột nhiên thốt ra một câu, trong giọng nói tràn đầy thê lương.
“Ai nói! Anh là người rất quan trọng! Bà nội cần anh, em cũng cần anh, bé cưng càng cần anh hơn, anh thử nói xem, anh có quan trọng không?” Lương Chân Chân trả lời rất nghiêm túc, lại tỏ vẻ đáng thương bổ sung thêm một câu, “Ông xã, không có anh, chúng em cũng không sống nổi.”
Đằng Cận Tư ngẩng đầu lên từ trong ngực cô, nai con nói không sai, trong lòng người nhà ruột thịt thân nhất của anh, anh là một phần quan trọng nhất mà lại không thể thiếu, anh không nên nghĩ đến những người râu ria kia.
“Ừ, chúng ta về nhà.” Anh khởi động xe chạy đi.
Dọc theo đường di, Lương Chân Chân vì muốn khơi lên sự chú ý của anh, không ngừng nói những câu chuyện thú vị chọc cười với anh, muốn để cho anh giải thoát khỏi khổ sở ra ngoài.
Đảo mắt, lại một tuần trôi qua, rốt cuộc hiện tượng nôn nghén của Lương Chân Chân đã khá hơn, không hề ăn cái gì ói cái đó. Đằng lão phu nhân hùa theo khẩu vị của cô, dặn dò nhà bếp nấu món ăn nhất định không được cho quá nhiều dầu mỡ, thức ăn quá mặn, hết sức thanh đạm.
Cho nên, gần đây cô ăn rất ngon, một ngày bốn bữa, buổi tối còn có bữa ăn khuya phong phú, mỗi lần khi cô oán trách ăn quá nhiều thì tất cả mọi người đều chỉ về phía bụng cô nói: “Bây giờ không phải một mình, mà là ba người, không ăn nhiều chút bé cưng sao có thể khỏe mạnh lớn lên chứ?”
Cô hết cách rồi, hơn nữa đúng là đói bụng đến rất nhanh, hở một tí thì bụng đã kêu ùng ục, cứ ăn như vậy, sắc mặt cô nhanh chóng hồng hào, trọng lượng cơ thể cũng dần nâng lên, bụng vốn bằng phẳng cũng có đường cong nho nhỏ, nổi lên.
Xét thấy có thể bụng bà xã sẽ ngày một lớn, Đằng Cận Tư xem chừng đã đến lúc cử hành hôn lễ, khua chiêng gõ trống thương lượng với bạn bè bên Luân Đôn, Thư Nhĩ Hách rất vinh dự nhận nhiệm vụ này, rốt cuộc a Tư và Chân Chân sắp đi vào cung điện hôn nhân rồi, đây là chuyện đáng giá ăn mừng.
Khiến Đằng Cận Tư vui mừng hơn chính là, tứ đệ Mạc Đông Lăng gọi điện thoại tới, nói đến lúc đó sẽ dẫn vợ con dlqd đến tham gia hôn lễ của anh, còn dương dương hả hê khoe khoang mặc dù là lão út trong đám huynh đệ, nhưng tương lai con của anh đứng hàng lão đại.
“Không phải sắp xếp theo số tuổi.” Đằng Cận Tư rất có ý tốt nhắc nhở tứ đệ.
【Đại ca, em cảm thấy sắp xếp theo số tuổi sẽ không tổn thương hòa khí, không cần dùng quyền cước kết bạn!】 Mạc Đông Lăng cười hi hi ha ha nói, khoảng thời gian trước anh theo đuổi bà xã hơi sầu muộn, cũng may đưa tay làm tay mây thấy ánh trăng rồi, không chỉ tìm lại được đoạn trí nhớ đã mất, còn thắng được trái tim bà xã, gặp được phiên bản nhỏ của mình, khỏi phải nói trong lòng vui biết bao nhiêu rồi!
“Nhóc thúi, đây là cậu đang lên mặt với tôi sao?” Đằng Cận Tư hừ lạnh.
【Đại ca, tiểu đệ không dám.】
“Đúng rồi, vừa đúng thiếu một hoa đồng, để con trai cậu đi thử chút.”
【Được! Mạc Mạc nhà em nhất định sẽ thích.】 Mạc Đông Lăng đồng ý không ngừng, anh đang chuẩn bị chính thức giới thiệu bà xã và con trai cho mọi người trong hôn lễ của đại ca, sau đó anh cũng phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
“Mạc Mạc?” Đằng Cận Tư cảm giác tên này hơn quen, nhưng thoáng cái nghĩ không ra.
【Khụ… Đây là biệt danh Mật Mật cho.】 Mạc Đông Lăng hơi không tự nhiên ho khan một tiếng.
“Chậc! Nhóc ngược lại diễm phúc không cạn, về sau phải đối xử tốt với người nhà, nếu không nhà họ Thư ở Hongkong sẽ không bỏ qua cho cậu.
【Đại ca, em hiểu rồi!】
Mạc Đông Lăng không ngờ bà xã mình có bối cảnh khổng lồ như vậy, cha là thành viên quý tộc nước Anh, mẹ là người nhà họ Thư ở Hongkong, khoảng cách thật lớn, một bên là dòng máu quý tộc, lại vừa có huyết thống hắc bang, thật sự không tầm thường!
Không cần đại ca nhắc nhở, chị họ kiêm bạn tốt của Mật Mật – Thư Cách Gia – đã cảnh cáo anh, người phụ nữ kia, bây giờ nghĩ lại vẫn hơi sợ, quá độc ác! Không biết người đàn ông nào có thể chịu được, sau Mật Mật lại nói cho anh biết, ông xã của Cách Cách chính là lão đại xã hội đen dieendanleequudyonn châu Âu, là đại ma đầu người người nghe đều biến sắc, còn nói rất nhiều chuyện giữa bọn họ, trong đầu anh không nhịn được tự tưởng tượng: hai người ở trên giường không phải vô cùng đẫm máu?
Hôn lễ định vào ngày 18 tháng 12, còn có tám ngày, Lương Chân Chân đến giờ vẫn hoàn toàn không hay biết, bởi vì ông xã của cô muốn cho cô một vui mừng hoàn toàn, ngay cả địa điểm tổ chức hôn lễ ở đâu cũng giữ bí mật.
Kể từ sau khi có sự cố ngoài ý muốn ở bữa tiệc kia, Đằng lão phu nhân nói gì cũng không chịu để cho cô đến tập đoàn Đế Hào tư làm, thời tiết lạnh như vậy, tuyết đọng càng lúc càng dày, ngộ nhỡ không cẩn thận trượt chân, như vậy sao tốt?
Xét thấy một loạt nguyên nhân, Lương Chân Chân chỉ có thể ở nhà làm sâu gạo, cô làm ổ trên ghế sa lon vừa ăn nho vừa xem phim truyền hình nhàm chán, người giúp việc đột nhiên lấy ra một cái hòm được đóng gói rất kỹ.
“Thiếu phu nhân, đây do thiếu gia sai người đưa về, nói để tự cô mở ra xem.”
“Thứ gì vậy? Làm đến thần bí như thế?” Lương Chân Chân rút khăn giấy ra lau tay, nhiều hứng thú nhìn hòm lớn trên đất, trong lòng suy đoán bên trong sẽ là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...