Bên trong phòng bệnh cao cấp tại bệnh viện nhân dân thành phố C, mấy ngày nay người đến người đi, nối liền không dứt, căn phòng chất đầy hoa tươi trái cây, khắp nơi tràn đầy hương vị tươi mát, nhưng trên giường bệnh sắc mặt của Quý Phạm Tây rất ảm đạm, anh rất muốn từ chối tất cả thăm hỏi, nhưng cố tình với chức vị của mình, khiến cho anh không thể từ chối, không phải người tới thăm anh đều là người tốt, có không ít người đều mang ý xấu đến cười nhạo anh, nói vài câu châm chọc.
Anh nằm ngửa ở trên giường, trong lòng lạnh lẽo, mình đã thành dáng vẻ như thế, còn cầu gì nữa, đình chỉ cuộc đời chính trị, từ đó biến thành một người tàn phế, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào xe lăn mà sống, sống không thể yêu.
Khi bác sĩ trưởng gõ cửa đến kiểm tra cho anh, anh chỉ lạnh lùng khạc ra một câu nói, "Đi ra ngoài! Tôi không cần kiểm tra!"
Bác sĩ trưởng rất bất đắc dĩ, cũng ba ngày rồi, thị trưởng Quý vẫn trị liệu tiêu cực, cứ thế mãi, tất nhiên sẽ bỏ qua thời kỳ trị liệu tốt nhất, đến lúc đó. . . . . . haizzz. . . . . .
"Thị trưởng Quý, chỉ cần ngài tích cực phối hợp trị liệu với chúng tôi, chân của anh nhất định có thể hồi phục." Ông tiếp tục khuyên tận tình, hy vọng có thể khuyên được ngài thị trưởng ngoan cố này, chỉ tiếc vẫn vô ích.
"Đi ra ngoài!" Giọng nói của Quý Phạm Tây còn lạnh hơn vừa rồi, rõ rang lời của bác sĩ trước sau không giống nhau, sau khi phẫu thuật anh từng mơ hồ nghe bọn họ nói chân mình chỉ có hi vọng mong manh, dù cố gắng làm trị liệu cũng chưa chắc có thể đứng lên, nhưng trước mặt anh lại nói khác, xem anh là đứa trẻ ba tuổi sao? Nói vài câu thì có thể lừa dối anh sao?
Bác sĩ than thở xoay người đi ra ngoài, đúng lúc ở ngoài cửa ra vào đụng phải Đằng Cận Tư đang chuẩn bị đi vào, vì vậy, anh cũng không cần gõ cửa, trực tiếp bước vào, nói một câu hai nghĩa: "Trên hành lang tôi đã nghe thấy tiếng ầm ỹ, còn tưởng rằng là đứa trẻ nào bướng bỉnh, nhưng không nghĩ tới là thị trưởng Quý!"
Quý Phạm Tây không vui nhìn anh một cái, không hiểu đột nhiên anh tới làm gì, không có khả năng là cố ý chạy tới nói mấy lời giễu cợt mình chứ? Những ngày qua anh đã nghe nhiều lắm rồi, không thua câu này.
"Hôm nay cũng không biết là trận gió nào, lại thổi người bận rộn như Đằng thiếu gia tới, thật hiếm có!" Anh cũng không cam chịu yếu thế, cho dù anh không thể ra khỏi xe lăn, nhưng dù sao hai người cũng là tình địch, khúc mắc không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết.
Đằng Cận Tư không để ý tới lời nói của anh, tự đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, hai chân bắt chéo, nhìn chung quanh căn phòng một lượt, sau đó nhìn chằm chằm anh, "Thường nghe nói nhân phẩm của thị trưởng Quý tốt thế nào, một lòng vì lợi ích của quần chúng nhân dân, không ngại cực khổ chạy đông chạy tây, tạo thành hình tượng chính trị viên tốt đẹp, nhưng trong mắt của tôi, lại không hẳn là vậy. Thật ra thì, tất cả cũng chỉ là quảng bá, nhờ vào đó để che giấu sự trống rỗng trong lòng của anh mà thôi, còn không biết xấu hổ tự nói mình xuất thân từ quân nhân, nếu như tôi mà là chiến hữu của anh, sẽ cảm thấy xấu hổ vì anh, quân nhân, là cơ thể bằng sắt, chí khí to lớn, sẽ không dễ dàng bị bất kỳ khó khăn nào đánh gục! Nhưng anh tự nhìn lại bản thân mình xem, nếu không thì tôi lấy cái gương cho anh tự soi? Trong mắt vô hồn mặt mũi tiều tụy không hề có ý chí chiến đấu như một đồ vô dụng là thị trưởng Quý anh sao? Thật mất mặt!"
"Phép khích tướng vô dụng với tôi." Giọng nói của Quý Phạm Tây run rẩy, nhưng giọng của anh vẫn rất lạnh, không thể không thừa nhận, những lời nói của Đằng Cận Tư đã tác động đến anh, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ vì lời nói của anh ta mà phấn chấn lại, một khi trái tim đã nguội lạnh, có thể chỉ vì vài ba lời của người khác thì đã bị thuyết phục hay sao?
"Tôi khinh thường sử dụng phép khích tướng với anh, những lời này đều là suy nghĩ thật sự trong lòng tôi, đồ vô dụng, trước kia, tôi còn cảm thấy anh là một người đàn ông có chí khí, mới xem anh là đối thủ, hôm nay xem ra, là tôi đã nhìn lầm người, anh, hoàn toànn không xứng đáng thích nai con! Cô ấy cũng sẽ không thích loại đàn ông cả ngày lẫn đêm chỉ biết là cáu kỉnh kiêu ngạo như anh. Có lẽ, chúng tôi đều sai lầm rồi, hành động của anh hoàn toàn không xứng là đàn ông! Anh đang trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm anh nên đeo trên vai, tình nguyện ngồi trên xe lăn trôi qua cả đời." Đột nhiên Đằng Cận Tư phát hiện mình rất có thiên phú biểu diễn, có thể nói đến sinh động như thật, vẻ mặt và giọng nói phối hợp không chê vào đâu được.
Sau khi nói xong, anh liền đứng dậy rời đi, đánh rắn chỉ có thể đánh bảy tấc, lời nên nói anh đã nói xong, nếu Quý Phạm Tây là đàn ông thì nên tỉnh lại, nếu không cả đời này anh ta xem như xong, vĩnh viễn chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Sau khi nghe được tiếng cửa đóng lại, Quý Phạm Tây mới lờ mờ phát hiện ra, có thể nói, trong những ngày qua Đằng Cận Tư là người mắng anh dữ và tàn nhẫn nhất, những người khác thì kiên nhẫn khuyên anh, chỉ có anh ta là trách móc thẳng thừng, làm cho anh cảm thấy ngượng, không thể không nói, lời của anh ta đều nói trúng tim đen của anh.
Cho tới nay, anh đều vì mình là một quân nhân mà kiêu ngạo, cho dù rời khỏi quân đội, anh vẫn hoài niệm tình nghĩa cách mạng như cũ, không chấp nhận bị người khác trách móc phê bình, lời nói của Đằng Cận Tư tương đương với việc sỉ nhục anh, hoàn toàn vạch trần suy nghĩ mà anh không muốn bộc lộ ra ngoài.
Anh thật sự chỉ là một người đàn ông kiêu ngạo . . . . . . cáu kỉnh sao? Kiêu ngạo? Sao có thể dùng từ này trên người anh? Làm cho anh cảm thấy khó chịu, trong lòng không rõ làm cảm giác gì.
Chiều nay, anh suy nghĩ rất nhiều, từ hồi đại học gặp được Hiểu Hiểu, sau đó cùng nhau được chọn vào đại đội Phi Ưng, sau đó chính là cuộc sống huấn luyện vừa gian khổ vừa vui sướng, cho đến khi Hiểu Hiểu gặp chuyện không may, bản thân mất đi mất đi niềm tin vào cuộc sống, sau đó đi du lịch mấy năm, làm cho anh hiểu rõ sắc thái cuộc đời, thấy được rất nhiều dân tộc miền núi sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng không thể tự thoát ra được, đã tác động mạnh mẽ vào tâm trí anh, khiến cho anh quyết chí trở thành một quan chức tốt vì nhân dân.
Vậy mà hôm nay, thế nhưng chỉ bởi vì chân bị thương mà anh tự giận mình, Đằng Cận Tư nói đúng, anh không xứng thích Chân Chân, anh thật sự không xứng với. . . . . .
******
Buổi sáng thứ sáu, thời tiết rất tốt, phía trên bầu trời xanh bao la không có một gợn mây nào, gió nhẹ nhàng thổi lất phất, gió mát thiên nhiên nhẹ nhàng khoan khoái, thấm vào ruột gan.
Trước cửa cục dân chính, luôn là cảnh tượng nam nữ ra vào nối liền không dứt, một chiếc xe Cayenne màu đen xa hoa chậm rãi dừng sát chỗ đậu xe, cửa xe mở ra, một nam một nữ bước xuống, lập tức khiến người đi đường liên tục quay lại nhìn, chỉ vì phong cách và vẻ ngoài của hai người này quá xuất chúng.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang đen xa xỉ, cao lớn tuấn lãng; người phụ nữ mặc một chiếc áo đầm trắng tinh, xinh đẹp thanh lệ, hai người nắm tay nhau đi tới cửa cục dân chính, ở giữa hàng lông mày không giấu được tình ý, không khó nhìn ra hai người họ vô cùng yêu nhau, bọn họ chính là Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân.
Hôm nay cố ý trốn việc tới làm giấy hôn thú, thật sự là rất có ý nghĩa kỷ niệm.
"A Tư, bên trong rất nhiều người, phải xếp hang đợi tới khi nào đây?" Lương Chân Chân hé mở đôi môi đỏ mọng, chau mày lại nhìn về đội ngũ thật dài phía trước.
"Nếu không anh gọi điện thoại cho người ta tới xử lý?" Đằng Cận Tư ôm eo của vợ yêu.
Lương Chân Chân nũng nịu đánh anh một cái, "Đừng mà! Như vậy sẽ không có cảm giác lĩnh chứng, vẫn nên từ từ xếp hàng thôi."
Đằng Cận Tư rất oan uổng, anh đây không phải là làm theo lời nai con nói sao? Tại sao lại biến thành anh không đúng, vợ yêu thật khó nuôi mà!
Vì vậy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào Tư cùng với vợ đứng xếp hàng đăng ký, may mắn ở đây không có đám chó săn và phóng viên, bằng không nhất định trang đầu tin tức giải trí ngày mai chính là Đằng thiếu và vợ đứng xếp hàng ở cục dân chính để đăng ký kết hôn, tuyệt đối sẽ náo động cả thành phố C.
Khi thấy ảnh chụp của hai người dán gần nhau ở trên tờ giấy màu hồng, không thể nói rõ sự vui sướng trong lòng, mới vừa rồi lúc đi vào còn chưa có cảm giác đặc biệt gì, nhưng lúc đi ra, loại cảm giác vui sướng phát ra từ trong lòng đúng là không có cách nào hình dung được, cầm hai tờ giấy hồng trong tay đồng nghĩa với việc sau này hai người sẽ trói buộc nhau, sống cùng nhau, chia sẻ niềm vui cùng nhau, cùng nhau gánh chịu khổ sở, cho dù xảy ra ra chuyện gì, đều sẽ có nhau.
Loại cảm giác này, thật sự rất kì diệu!
"Ôi! Em thật sự kết hôn rồi." Lương Chân Chân nắm chặt tờ hôn thú, tâm tình kích động, thậm chí có chút không dám tin.
"Đúng, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ rời xa, bà xã ngoan, đưa giấy hôn thú cho anh, em lơ mơ như vậy, ngộ nhỡ làm rớt thì sao?" Đằng Cận Tư rất lo lắng ngày nào đó đột nhiên không tìm thấy giấy hôn thú.
"Đừng! Đây là của em, em muốn tự mình giữ." Lương Chân Chân không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, khóe môi hơi cong lên, cười đến đắc ý.
"Ngoan, nghe lời." Đằng Cận Tư đưa tay ra lấy.
Lương Chân Chân dứt khoát giấu nó ở phía sau, cười chạy trốn.
"Đừng giỡn, thứ quan trọng như vậy phải cất giữ cẩn thận." Giọng điệu của Đằng Cận Tư cưng chiều, trong tròng mắt đen nồng nàn tình cảm.
"Chúng ta mỗi người một tờ, giữ gìn giúp nhau!" Lương Chân Chân bĩu môi, vào lúc hai người đang đùa giỡn, đột nhiên điện thoại của cô vang lên, màn hình hiển thị: Giai Ny.
Nhất thời không còn tâm trạng đùa giỡn, hơi nhíu lông mày, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó ấn nút nghe, bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc thật nhỏ, trong nháy mắt trái tim của cô xoắn lại, tự dưng bốc lên một cơn tức giận không tên.
"Giai Ny, tên khốn Quan Hạo Lê kia bắt nạt bạn sao?" Trong giọng nói đầy tức giận, ước gì hiện tại có thể xông tới hung hăng đánh tên khốn kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...