“Cái gì?” Đằng Cận Tư không nghe rõ cô nói gì, nên hỏi lại một lần nữa.
“Không có gì đâu… em buồn ngủ quá, muốn chợp mắt yên tĩnh một chút, đến nơi anh gọi em nha.” Lương Chân Chân nũng nịu cong môi, giọng nói mềm mại uyển chuyển, đôi tay ôm chặt lấy eo của anh, nhắm mắt lại, dán chặt gò má vào trong lồng ngực cường tráng mạnh mẽ của anh, chỉ cảm thấy bình yên cùng ấm áp trước nay chưa từng có.
Chỉ là, phần ấm áp này có thể duy trì được bao lâu đây? Lòng cô chợt bắt đầu thấp thỏm không yên, sở dĩ trước kia không dám sinh cảm tình với anh, chính là sợ không có chỗ dựa, không có cảm giác an toàn, bàng hoàng và bất lực, sợ bản thân mình nhất thời không sáng suốt đơn phương rơi vào, sau đó bị đau khổ và hoang mang vô cùng.
Đã từng không biết bao nhiêu lần cảnh báo cho bản thân đây chỉ là trò chơi trong chốc lát của kẻ có tiền, anh chỉ coi mình là công cụ làm ấm giường mà thôi, nhưng dần dần, cô phát hiện sự tình tiến triển không giống như dự tính của mình, cuối cùng, vẫn không tự chủ được mà đắm chìm vào trong sủng nịch khôn cùng và nhu tình tràn ngập.
Ôi… Cô nhẹ giọng thở dài một hơi, giống như cảm thán lại giống như thở dài.
“Sao vậy?” Đằng Cận Tư nghe thấy người trong ngực thở dài một cái, đưa tay định đẩy đầu của cô.
“Ừhm, không cần kéo tóc người ta đâu, em chỉ cảm thán một chút, chuyên cơ (máy bay riêng) thật thoải mái, ngực của anh cũng rất ấm áp…” Sau khi Lương Chân Chân nói xong, đầu lại cọ xát trong ngực anh, toàn bộ trong mũi đều là mùi cỏ xanh đàn ông của anh, rất dễ chịu, rất ấm lòng
Khóe môi Đằng Cận Tư chậm rãi nhếch lên, lộ ra đường cong lưu loát tuyệt đẹp, vào giờ phút này, tâm tình của anh vô cùng tốt, cánh tay khẽ khép lại, ôm càng chặt người trong ngực.
Hai người cứ gắn bó kề cận bên nhau như vậy, thiên trường địa cửu (vĩnh viễn – lâu dài như trời đất – mãi mãi) cũng không bao giờ tách ra.
Provence, thủ đô của cỏ Lavender, thật sự quá đẹp!
Lương Chân Chân đứng ở giữa biển hoa Lavender ngào ngạt hương thơm, tâm tình kích động cùng rung động trước nay chưa từng có, nhìn từng mảng từng mảng lớn Lavender màu tím đậm như đại dương mênh mông, chúng đón gió nở rộ, thung lũng xanh biếc như sắc màu trang sức cực kỳ rực rỡ, giống như mình đang chìm trong thế giới thần thoại của quốc gia lãng mạn, tâm tình bỗng nhiên bình an tĩnh lặng lại, trong nháy mắt phiền não trôi xa rồi.
“Thật là đẹp!” Cô không kiềm chế được phát ra tiếng cảm thán, khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mùi thơm thanh nhã cùng hương thơm cỏ xanh được đốt cháy, đan vào nhau phiêu đãng trong không khí, có một mùi vị ngọt ngào.
“Nếu thích thì nói, hàng năm cũng có thể đến.” Giọng nói Đằng Cận Tư trầm thấp nồng đậm, chỉ cần nai con của anh vui vẻ, làm điều gì cũng có thể, tới đây là một chuyện quá dễ dàng.
Lương Chân Chân sau vui vẻ chính là phiền muộn, hàng năm cũng có thể đến sao? Anh chỉ là nói cho có thôi hả? Nào có khả năng như vậy chứ? Đối với tương lai cô chỉ cảm thấy phía trước một mảnh mờ mịt, cảm thấy không rõ phương hướng của mình, không biết cuối cùng mình sẽ đi về hướng nào? Càng không biết lựa chọn lần này của mình có chính xác hay không?
Đột nhiên cô thấy bản thân mình thật đáng ghét, luôn luôn lo được lo mất, hạnh phúc tới quá dễ dàng, cô từ cô bé lọ lem lập tức biến thành công chúa đi giày thủy tinh, mặc dù bên tai có lời hứa của anh, nhưng hứa hẹn này giống như từng chuỗi từng chuỗi bong bóng trong suốt, nhẹ nhàng khẽ thổi, sẽ tan thành mây khói, không có cảm giác chân thực.
Đột nhiên, cô liếc thấy trên đường nhỏ có hai cô bé chừng bảy tám tuổi đang chạy trốn thật hạnh phúc, trên đầu buộc hai bím tóc kiểu sừng dê, theo bước chân của các bé mà tung bay, trên tay đang cầm một bó cỏ Lavender hương thơm ngào ngạt, tiếng cười xa xa dễ nghe như chuông bạc trong trẻo vang tới bên tai cô, dường như cô cũng bị các bé cuốn hút, khóe miệng không ngăn được khẽ nhếch lên, bắt buộc bản thân bỏ những suy nghĩ thương cảm ra sau đầu, nếu không có cách nào đoán trước được tương lai, còn không bằng nằm thật chặt hiện tại, nghĩ nhiều hơn cũng không làm nên chuyện gì.
Nên như thế nào liền như thế đó đi, ít nhất vào giờ phút này cô đang hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
“Anh cầm máy chụp hình.” Cô cố gắng nhét máy chụp hình vào trong tay người đang đứng cạnh mình Đằng Cận Tư, tay ngọc thon thon nhẹ nâng làn váy trắng quét đất, thừa dịp lúc anh không để ý, nhấc chân chạy trốn về phía trước.
Cô một thân váy trắng cứ tùy tiện thoải mái chạy trên con đường nhỏ giữa cánh đồng Lavender, mái tóc dài đen bóng như thác nước tung bay theo gió, cùng làn váy trắng hơi hơi bay lên, bồng bềnh tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Đằng Cận Tư tức giận nhìn máy ảnh tele (Máy ảnh có ống kính tiêu cự dài, ống kính tầm xa) nặng trĩu trong tay, rất muốn kích động vứt bỏ, nhưng lúc này Chân Chân đang chạy trốn quay đầu lại hô to với anh: “Máy ảnh phải cầm cho chắc đó! Bên trong có rất nhiều hình ảnh quý giá.”
Hai tay cô nâng váy, vẻ mặt xinh đẹp khi quay đầu lại đã chạm khắc thật sâu trong đầu anh, “Ngoảnh đầu nhìn lại cười một tiếng, mê hoặc chúng sinh.” * dùng để hình dung về cô vào lúc này là thỏa đáng nhất, sợi tóc sáng mềm như tơ lụa đen bóng đón gió nhảy múa, vài sợi thỉnh thoảng nhẹ nhàng bay ngang khuôn mặt cô, xa xa nhìn qua, cô giống như yêu tinh hoa vậy.
*Câu nói này dùng để miêu tả vẻ đẹp của một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc – Dương Ngọc Hoàn – Dương quý phi. Biệt danh của Chân Chân là “Chân phi” nha các nàng.
“Chờ anh.” Cổ họng anh căng thẳng, giọng nói đã khàn khàn.
“Không cần, anh đuổi theo em đi.” Lương Chân Chân xoay người lộ ra hai lúm đồng tiền mê người, cằm giương lên, khóe môi hơi nhếch, mặt mày toát lên tình cảm khiến cho cả người cô lộ ra dáng vẻ sinh động hoạt bát, dí dỏm đáng yêu.
Nói xong, liền không thèm để ý tới người đàn ông ở phía sau, mặc sức chạy nơi gió mát ấm áp trong khóm hoa, giống như mọi phiền não đều đã vứt lại, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Đằng Cận Tư giao máy ảnh cho người phụ trách kiêm hướng dẫn viên du lịch của bọn họ, đuổi theo yêu tinh màu trắng đang bay lượn trước đó, trong tròng mắt đen bắn ra ánh sao sáng chói mắt.
Lương Chân Chân vốn nói giỡn, chưa từng nghĩ tới người có thân phận như vậy sẽ chạy cùng cô giữa đồng ruộng, cô chân ngắn dĩ nhiên không chạy thoát được con sói xám to lớn nào đó chân dài, không bao lâu đã bị anh bắt được.
“Hửm? Rất thích chơi đùa?” Cánh tay anh vững vàng nhốt chặt hông của cô, đôi môi dán sát bên tai cô thở hổn hển kịch liệt, lồng ngực phập phồng không ngừng, Lương Chân Chân bị anh nhốt chặt trong ngực cũng thở dốc không đều đặn, đã rất lâu không có chạy như vậy rồi, thật sảng khoái!
“Chơi rất vui.” Cô thở hổn hển trả lời.
“Còn muốn chơi?” Đằng Cận Tư quay người trong ngực lại để cho cô đối mặt với mình, vì nguyên nhân chiều cao, anh chỉ có thể khẽ cúi đầu, ngón tay nâng cằm sáng bóng của cô lên, ngưng mắt nhìn da thịt mềm mại tinh tế như bụi phấn, giữ lấy tầm mắt của cô, một khắc cũng không rời đi.
“Em cảm thấy chạy bộ ở đây rất thoải mái nha, cả người cũng thấy vui vẻ, nhất là trong biển hoa xinh đẹp này, cảm giác rất đặc biệt.” Lương Chân Chân lẩm bẩm.
“Cả người cũng thấy vui vẻ? Thật sao?” Đằng Cận Tư nhạy cảm bắt được câu mấu chốt, trong giọng nói mang theo ý cười, ngón tay càng mập mờ vuốt ve cánh môi mềm mại như cánh hồng của cô.
Lương Chân Chân lập tức hiểu được ý của anh là gì, cong môi giận dữ trừng mắt liếc anh một cái, sắc ma! Đồ xấu xa! Lời người ta nói rõ ràng là nghiêm chỉnh, sao lại phải xuyên tạc ý của người ta! Đáng ghét quá đi!
“Ghét! Người ta hoàn toàn không có ý này!” Gò má cô hồng giống như ánh bình minh.
“Vậy ý của em là gì?” Đằng Cận Tư cười đến mị hoặc câu người, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt quyến rũ.
“Không để ý tới anh nữa!” Lương Chân Chân giả vờ tức giận nắm tay đấm anh hai cái, cúi đầu không để ý đến anh.
“Không được.” Người nào đó bá đạo tuyên bố, cúi đầu tìm đúng cánh môi mềm mại của cô, ngậm trong miệng nhẹ nhàng mút. Hút, liếm, liếm, nhu tình tràn ngập trong nụ hôn sâu triền miên ở nơi đây.
“Ưm…” Lương Chân Chân cảm nhận được nụ hôn triền miên của anh êm ái như mưa phùn, cánh tay tự nhiên đưa ra ôm lấy cổ của anh, thử hôn trả lại anh, cô vẫn luôn ở vị trí bị động, nếu yêu, vậy phải lưu lại chút hồi ức tốt đẹp chứ?
Quá trình mới là quan trọng nhất, ở Provence cực kỳ lãng mạn này, cô không muốn chạy trốn trái tim mình, yêu anh, sẽ phải cho anh biết, thương anh, sẽ phải dùng hành động nói cho anh hay.
“Nai con, anh yêu em.” Đằng Cận Tư thở hổn hển buông môi cô ra, âm thanh kiên định có lực, anh không biết tại sao mình lại nói ra những lời tâm tình buồn nôn thế này, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, tình đến nồng đậm liền thoải mái thốt lên thành lời.
Trong lòng Lương Chân Chân ngọt ngào, giống như ngồi trên đám mây, lâng lâng, hạnh phúc ngọt ngào khiến cho cô không nhịn được che hai gò má đỏ bừng, không nhịn được “Ha ha” cười ngây ngô, không nhịn được muốn khiêu vũ.
“Em cũng thế…” Giọng nói của cô nhỏ đến mức một trận gió có thể thổi bay đi.
Đằng Cận Tư kích động, lại một lần nữa chiếm lấy đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô, không giống như mưa phùn triền miên vừa rồi, giờ giống như mưa to gió lớn nóng bỏng mãnh liệt, đôi tay càng ghì chặt hông của cô, hận không thể nhét cô vào trong lòng mình, ngày ngày bao bọc.
Trong biển hoa màu tím mênh mông bát ngát, hai người ôm hôn thâm tình, ánh trời chiều lúc chạng vạng nơi chân trời chậm rãi rơi xuống, vầng sáng mở ra một hình ảnh làm say lòng người, hình ảnh nhu mì, trong gió đêm lất phất, Lavender vui vẻ lắc lư, giống như bức tranh sơn dầu khổng lồ, dập dờn sắc màu sặc sỡ thuộc về chính mình.
Hướng dẫn viên du lịch đi cùng bọn họ thấy hình ảnh duy mỹ này cũng ngây dại, ngơ ngác một lúc mới giơ máy ảnh lên liên tục chụp lại để hình ảnh này tồn tại mãi mãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...