"Người anh em, thoải mái, đừng bi quan như vậy, bất cứ chuyện gì đều có thể vãn hồi."
Quan Hạo Lê đi tới vỗ bờ vai của anh.
Nam Cung Thần hiểu rõ gật đầu một cái, nhả ra một vòng khói.
"Tôi cần phải sắp xếp gọn gàng những suy nghĩ của mình."
"Tới đây, uống rượu, không say không về."
Quan Hạo Lê hào khí nâng chén, giữa đàn ông với nhau phương thức an ủi tốt nhất chính là cùng người ấy tận tình uống rượu, uống đến khi không thể uống mới thôi.
Hai người này ở "Hoàng Triều Thịnh Yến" uống đến say khướt, nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước, ngươi một lời ta một lời, ầm ĩ ồn ào...
Cuối cùng, từng người ngã vào trên ghế sa lon rộng lớn ngủ thiếp đi.
Bên trong phòng ngủ chính ở lầu hai biệt thự Lan Đình Uyển, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ thật dầy rải vào bên trong phòng, nhẹ nhàng nhuộm một vầng sáng màu vàng nhạt lên người nào đó ngủ say ở trên giường.
"Ưmh. . . . . ."
Lương Chân Chân cuốn chăn lật người, buồn ngủ quá, đầu cũng mơ màng, nhưng mà ánh sáng vì sao lại chói mắt như vậy?
Cô mở mắt mê man, lại phát hiện trên giường to như vậy chỉ còn lại một mình cô, ác ma tối hôm qua nghiền ép cô một đêm đã sớm không thấy tung tích, thật tốt, cô lại có thể vui sướng ngủ một giấc rồi.
Mới vừa nhắm mắt lại, cô liền tiến vào mộng đẹp cùng Chu công hẹn gặp, chỉ có thể trách tối hôm qua cô vô cùng mệt mỏi, trong mơ hồ nhớ mình hình như là ngất đi, có thể thấy được ác ma hành động có bao nhiêu ác liệt!
Trong phòng khách dưới lầu, sắc mặt Đằng Cận Tư thâm trầm như nước nhìn chằm chằm Nam Cung Thần đứng ở bên cạnh anh.
"Cậu thật là rất có năng lực nha! Đem cô ấy giao cho một người phụ nữ như vậy! Nếu không có Thiên Thừa kịp thời ra tay tương trợ, nai con còn có thể bị làm nhục như nào cậu có thể tưởng tượng được? Tôi xem cậu là bị những người phụ nữ kia làm cho mê mẩn tâm trí! Nhìn người không rõ!"
"Cậu chủ dạy rất đúng, là sơ suất của tôi, xin cậu chủ điều tôi đi Châu Phi úp mặt vào tường sám hối."
Nam Cung Thần nhún nhường thừa nhận sai lầm.
"Nói xong ngược lại nhẹ nhàng linh hoạt! Cậu đi rồi công việc người nào có tư cách tới đảm nhiệm? Làm phụ tá đắc lực nhất của tôi mà cậu có thể cho phép chính mình phạm loại sai lầm cấp thấp này sao? Chuyện này tuy lớn mà nhỏ, chẳng qua là còn không có nghiêm trọng đến mức không cách nào vãn hồi mà thôi!"
Đằng Cận Tư lạnh lùng trách cứ, trong âm thanh tràn đầy thất vọng, anh tại không nghĩ tới chuyện này sẽ liên quan đến Nam Cung Thần, vốn cho là người phụ nữ kia chỉ là cố ý bới móc sanh sự, cho nên nai con xui xẻo gặp gỡ cô.
Lại không có ngờ tới còn là hồng phúc của Nam Cung Thần nhờ cậy, mới phải bị khi dễ thành như vậy!
Nam Cung Thần hiểu cậu chủ nói đúng, mình ngây người ở cương vị này nhiều năm như vậy, nếu thật sự điều đi Châu Phi, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tìm được người thay thế thích hợp.
Quả nhiên là bài học kinh nghiệm tàn khốc!
"Tôi xem cậu gần đây quả thật rất nhiều xốc nổi, trở về thu dọn hành lý, ngày mai lên đường đi Ngũ Đài Sơn ở lại nửa năm rồi trở về, ở đó cần nghiêm túc xem xét, sau này không cần thiết đừng dính đến phụ nữ, không thể tìm thấy một người phụ nữ tốt để kết hôn,thu lại tính tình ngươi bớt phóng túng bừa bãi!"
Ngũ Đài Sơn? Ngẩn ngơ chính là nửa năm? Trời ạ! Cậu chủ là muốn anh đi quy y làm hòa thượng sao? Chẳng lẽ anh ấy không sợ mình là một đi không quay lại, quy y Phật Môn rồi sao?
"Đừng tưởng rằng đi chỗ đó là để cho cậu tự do tự tại, công việc không thể gác lại, máy vi tính xách tay cũng phải mang theo, tùy thời giải quyết công việc."
Đằng Cận Tư hừ lạnh một tiếng, bổ sung.
Nam Cung Thần hoàn toàn buồn bã rồi, anh vốn nghĩ tới đi thì đi thôi, cùng lắm thì mỗi ngày sao chép kinh Phật đọc Đại Bi Chú, tĩnh tân dưỡng khí, rèn luyện tính tình của mình thoát khỏi ra khỏi cõi tục, lại không có ngờ tới cậu chủ chỉ để cho anh đổi hoàn cảnh mà thôi, rời xa thế giới huyên náo và ồn ào, an tĩnh ngây ngô nửa năm.
"Dạ, thuộc hạ hiểu."
Anh gật đầu đáp một tiếng, trong lòng cảm thán đây rốt cuộc là cái vận mệnh gì chứ?
"Được rồi, về công ty đi, hiện tại tôi vừa nhìn thấy cái gương mặt này liền muốn đánh người."
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc anh một cái, bày tỏ trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu chủ, chứ đừng nói là một đối tác không thể thiếu trong công việc của mình.
Nam Cung Thần lập tức hấp ta hấp tấp tránh người, trong nội tâm hiểu rõ rõ ràng đây đã là thời điểm tâm tình của cậu chủ rất tốt, nếu như không phải, nói không chừng nhặt lên cái ly liền hướng trên mặt anh đập, nghĩ cũng đừng nghĩ trực tiếp đày đi đến Châu Phi, chắc chắn nhiều năm sau mới được trở về.
Đợi Nam Cung Thần rời đi, Đằng Cận Tư bưng cái ly trên bàn uống một hớp nước, cởi bỏ phiền muộn trong lòng, mà thôi, may mắn nai con không có bị thương.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, 12 giờ, trên lầu lại có thể không có động tĩnh?
Phải gọi nai con rời giường ăn cơm, ăn xong anh còn phải đi công ty xử lý công việc.
Đứng dậy, chậm rãi bước lên cầu thang. Mở cửa phòng ra, đã nhìn thấy một hình ảnh khiến anh máu nóng sục sôi, nai con nằm ở trên giường, mái tóc dài đen bóng sáng như một loại dây leo tản loạn xung quanh, làm nổi bật làn da trắng của cô, có một sự quyến rũ mị hoặc; chăn mền trên người chỉ đắp lên phần eo cùng vị trí cái mông, vừa vặn lộ ra nửa đoạn mềm mại ngạo nghễ ưỡn lên, cặp đùi đẹp thon dài lại hơi mở ra.
Nơi nào đó như ẩn như hiện khiến cho bụng dưới của anh dâng lên một cỗ khí nóng quen thuộc, anh biết trên người nai con trần trụi, cái gì cũng không có mặc. . . .
Gắng gượng tiếp cận từng bước, leo lên giường, nửa nằm ở trên người cô, đôi môi dầy hôn cô lên đường cong duyên dáng cùng bả vai thon gầy của cô, vừa hôn vừa gặm, giống như trừng phạt cô cố ý quyến rũ mình.
"Ưmh. . . . . . Nhột. . . . . ."
Đang ngủ Lương Chân Chân mơ hồ cảm thấy có người liếm mình, cái cảm giác trơn trợt đó thật là khó chịu! Đáng ghét! Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác!
"Nơi nào nhột? Nơi này sao?"
Đầu lưỡi Đằng Cận Tư linh hoạt ôm lấy vành tai của cô, đôi môi càng thêm như mưa rơi rơi vào bên trong tai anh.
Lúc này, cho dù đã ngủ được sâu đi nữa, cũng tỉnh.
Lương Chân Chân cảm thấy rõ ràng có một người đàn ông hơi nằm ở trên người mình, rõ ràng có thể nghe tiếng hít thở quanh quẩn bên tai, truyền tới cảm giác tê dại và khẩn thiết nói cho cô biết: Ác ma đang hôn cô.
"Anh . . . . . Anh không phải đi làm sao?"
Cô lắp ba lắp bắp hỏi, buổi sáng khi tỉnh lại ác ma đã rời đi rồi thế nào lại xuất hiện như vậy?
Hơn nữa một lòng ham muốn. Có vẻ không được vừa lòng, thật đáng ghét! Tối hôm qua không phải đã thỏa mãn anh sao? Tinh lực thế nào tràn đầy như vậy chứ? Chỗ ấy của anh còn xấu xa chống đỡ tại giữa hai đùi mình, thật là mắc cỡ chết người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...