Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Lam Tử Uy lần mò trong bóng tối một hồi rồi bật công tắc đèn lên, ánh sáng chói mắt nhanh chóng phủ khắp căn phòng rộng lớn. Bỏ áo khoác dày cộc lên trên ghế, hắn vơ vội lấy cái khăn rồi bước vào phòng tắm.

Dòng nước mát lạnh khiến da thịt hắn tê rần, cảm giác vì mệt mỏi mà buồn ngủ nhanh chóng bị sự lạnh buốt xua đi. Dòng nước mát lạnh men theo đường cong cơ thể mà chảy tới các vết thương còn chưa liền da, đau rát khiến Lam Tử Uy bất giác nhíu mày.

“Chú! Chú đang làm gì vậy?”


Một cái đầu nho nhỏ chẳng biết từ đâu xuất hiện lù lù trong phòng tắm, cái miệng nhỏ xinh mỉm cười với Lam Tử Uy. Lam Tử Uy hắn dám thề, đây là lần duy nhất, duy nhất trong đời hắn cảm thấy thế giới này thật đáng sợ. (=)) Hai tay cuống quít vơ lấy khăn tắm che đi nửa thân dưới của mình, giận dữ chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia mà quát:

“Cô làm gì ở đây hả?”

Thế Hy tuy nhỏ người nhưng trí tuệ tuyệt nhiên là phát triển bình thường, nhìn thấy Lam Tử Uy vội vã dùng khăn tắm che lại liền tò mò nhìn qua nơi kia. Đột nhiên lại đỏ mặt. Thế Hy biết Thế Hy có lỗi, còn tốt bụng định xin lỗi, nhưng ông chú đã già lại còn khó tính đột nhiên lại quát Thế Hy. Thế Hy cảm thấy không vui nên đương nhiên sẽ không xin lỗi rồi.


“Ông chú già, đừng làm như mình có giá như vậy! Lè!” Thế Hy lè lười trêu tức Lam Tử Uy, khuôn mặt tròn vo phồng lên, giơ lên một ngón tay tỏ vẻ thách thức. Đóng cửa phòng tắm cái “rầm” rồi hiên ngang rời đi.

Sai lầm! Quả thực là sai lầm! Sai lầm đến không thể sai lầm hơn!

Đáng lí lúc đầu mình không nên mang tiểu quỷ đó đến đây, đã tốn tiền tốn của nuôi nó mà còn bị nó sỉ nhục thế này! Trong lòng Lam Tử Uy không ngừng rơi nước mắt, thương tiếc cho một đời trong trắng của mình. (Poor you =)))

Đóng cửa phòng tắm lại thật mạnh, Lam Tử Uy cố tình muốn nói cho cái người đang nằm trên giường đó biết hắn đang thật sự, thật sự rất tức giận! (Hờn cả thế giới >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui