Tiết trời cuối đông, đầu hạ ngày càng rõ rệt. Mặt Trời sau những ngày lười biếng không chịu làm việc, cuối cùng đã tỉnh giấc, Lam Tử Tuyết cũng vậy.
Bích Chi ngồi trong lớp được một lúc thì Lam Tử Tuyết tới, không cần nói cũng biết cô nàng vui đến cỡ nào.
“Ông xã cậu đâu rồi, sao không thấy?” Bích Chi vừa trông thấy Lam Tử Tuyết đã có ý định trêu ghệu.
Lam Tử Tuyết hiểu ý của Bích Chi nhưng không nói gì, chỉ cười xòa. Cũng may là lúc sáng khi Tạ Phong đề nghị đưa cô đi, cô đã từ chối.
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp lại vang lên, ai nấy nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Lam Tử Tuyết nhìn qua cửa sổ, bầu trời xanh trong vắt hiện ra trong tầm mắt.
Gần một tháng không đến trường, mới chợt nhận ra nơi đây lại yên bình, thân thương đến thế. À, tất nhiên là không tính lúc làm bài kiểm tra! (=))
Tất cả mọi người trong lớp đều đứng dậy chào cô. Cô Chu (công chúa) mỉm cười, hơi đẩy gọng kính, nhẹ nhàng nói :
“Hôm nay lớp chúng ta vui mừng chào đóng bạn học Lam đã có thể đi học bình thường, hơn nữa, cô muốn thông báo với các em…”
“Lớp chúng ta có học sinh mới!”
Đôi lúc bạn sẽ không biết rằng bản thân mình căm thù người kia đến mức nào, cho tới khi chạm mặt nhau.
Đám con trai trong lớp thi nhau trố mắt nhìn rồi lại hò hét. Người con gái đứng trước cửa có mái tóc lấp lánh ánh kim, đôi mắt màu hung, gương mặt với những góc cạnh sắc sảo trong bộ váy màu hồng phấn đúng là khiến người ta không thể không yêu.
Đối với Lam Tử Tuyết, thời gian như ngưng đọng lại vào giây phút cô gái đó bước vào. Đúng là, ta không tìm người, người lại tự tìm đến ta.
“Được vào, em hãy tự giới thiệu về mình đi!” Cô Chu ân cần quay qua nói với cô gái đứng bên cạnh.
Lam Tử Tuyết nở nụ cười khinh miệt. Đây là trường đại học, chứ đâu phải trường cấp ba, làm gì có chuyện muốn vào là vào, hơn nữa một người bình thường chưa nhìn mặt đã quy tội cho người khác như cô Chu mà lại có thái độ này thì đủ biết bà ta đã tốn bao nhiêu tiền.
Cô gái kia đứng trên bục giảng đưa mắt liếc Lam Tử Tuyết một cái, ngay lập tức phát hiện ra nụ cười khinh miệt kia.
Cô ta cố gắng dằn cơn giận xuống, tươi cười mở lời :
“Chào mọi người, mình là Lam Tử Yên, trước đây mình là du học sinh ở Nhật, thời gian gần đây mình mới về nước. Rất vui được làm quen với mọi người.”
Dưới lớp bắt đầu nổi lên những tiếng rì rầm :
“Woa, là du học sinh ở Nhật kìa!”
“Đã đẹp lại còn học giỏi nữa!”
………………………………
“Mọi người có nghe không, tên cô ấy là Lam Tử Yên kìa!”
“Ừ, nghe cứ như em gái của Tử Tuyết ấy nhờ!”
Những lời này, cả Lam Tử Tuyết, Lam Tử Yên đều nghe không sót một câu. Gương mặt của cả hai bắt đầu tối sầm lại.
“Này, Tử Tuyết, cô ấy có phải là em gái cậu không vậy?” Một nam sinh bàn trên quay xuống hỏi cô.
“Tào lao, vậy mà cũng hỏi, cậu đã bao giờ nghe nói Tử Tuyết có em gái chưa?” Bích Chi vội vàng tiếp lời, chỉ sợ để một lát nưã, Lam Tử Tuyết có thể nổi điên lên.
Khóe môi Lam Tử Tuyết tự động cong lên, để lộ một nụ cười quỷ dị…
Cổng trường đại học A giờ tan tầm đông như ong vỡ tổ nhưng đa số tầm mắt đều hướng về chiếc BMW màu đen bắt mắt đậu trước cổng trường.
Trông thấy Lam Tử Tuyết từ đằng xa, Tạ Phong mở cửa ra , đứng dựa vào đầu xe. Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.
Lam Tử Tuyết tâm trạng vốn đã không tốt, nên tâm tình để đi ăn với Tạ Phong cũng biến mất.
“Xin lỗi, hôm nay tôi…”
Lam Tử Tuyết còn chưa nói hết câu, đã bị Tạ Phong quăng vào trong xe.
“Này, này….”
Tạ Phong nhướng người qua cài dây an toàn cho cô. Hàng mi dài, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi mắt trái ngả màu nâu vàng.
Khoan đã, chỉ có một mắt trái thôi sao?
“Mắt của anh…”
Tạ Phong ngẩng đầu lên, khóe môi lướt qua má Lam Tử Tuyết.
“À, cái này hả, là bệnh di truyền từ mẹ tôi thôi!”
Lam Tử Tuyết ngẩng người, hầu như không nghe thấy được câu trả lời của Tạ Phong. Mặt cô bắt đầu đỏ lên.
Quái lạ, chỉ là lướt qua thôi, tại sao, tim mình, lại đập nhanh đến vậy?
Chiếc xe lao đi, nhưng những cảm xúc kì lạ không hề bị gió cuốn đi, ngược lại cô càng cảm nhận rõ hơn khi từng giây từng phút ở bên cạnh người kia.
Thành phố lúc này đã lên đèn, Lam Tử Tuyết vẫn còn nhìn ngó xung quanh nhà hàng để tìm một chỗ ngồi đẹp mắt thì đã có một nhóm người đi tới.
“Chà, tưởng ai, hóa ra lại là anh Phong!”
Lam Tử Tuyết quay đầu qua nhìn, ngay tức khắc theo phản xạ lùi lại phía sau Tạ Phong.
Người đàn ông vừa chào Tạ Phong rất xấu xí, bụng phệ, nhìn như một ông già đã quá 50 tuổi, theo sau còn có mấy người thanh niên cao lớn, nhìn rất dữ tợn thấy phản ứng của Lam Tử Tuyết thì bật cười khả ố, cất giọng giễu cợt :
“Chà, cô em này, nhìn qua chắc là người mới nhỉ?” Bàn tay không yên phận của gã liền vươn qua định nắm lấy tay cô.
Lam Tử Tuyết nhanh như cắt vụt tay lại, đồng thời đánh một cái thật mạnh vào tay gã kia.
Người đàn ông béo ú bị đánh thì càng cảm thấy thích thú, hèn gì Tạ Phong bình thường chỉ đi cùng những cô gái nóng bỏng xinh đẹp, hôm nay lại đổi khẩu vị, thì ra là có sức hút riêng, không yên phận mà cất giọng gàn giở :
“Anh Phong, đêm nay có thể cho thằng này mượn người không?” Gã thì thầm vào tai Tạ Phong nhưng cũng đủ để Lam Tử Tuyết ở kế bên nghe thấy “Đổi lại hôm khác sẽ tặng anh mười em như vậy!”
Nói rồi cả gã và đám người phía sau đều cười nịnh bợ.
Tạ Phong trong giới hắc đạo nổi tiếng là kẻ vô tình, có khi lại còn bội tình. Hôm nay hắn nằm cùng giường với người này, không có nghĩa là ngày mai không phải là người khác nằm cạnh hắn. Giờ này phút này hắn đang ôm ấp một cô gái, nhưng nếu như có người mở lời, hắn sẽ không do dự mà quẳng ngưởi này vào tay kẻ khác.
Vậy nên nét mặt đằng đằng sát khí, âm trầm lạnh lẽo như muốn giết người của Tạ Phong lúc này khiến gã im bặt.
Nhưng đàn em của gã không tinh khôn như vậy, chúng tiếp tục cười đùa :
“Anh Phong, anh làm như vậy sẽ làm chị dâu ghen đấy!”
“Phải đấy, chị Amy tuy là không nói gì, nhưng phụ nữ đều rất hay ghen đấy!”
Amy? Chị dâu?
Vậy còn tôi? Một món đồ chơi khác của anh sao?
Lam Tử Tuyết đưa mắt nhìn Tạ Phong, biểu hiện tránh né ánh mắt cô của hắn như ngầm thừa nhận những lời kia.
Thì ra là như vậy!
Lam Tử Tuyết đi đến trước mặt người đàn ông kia, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao khiến gã cả đời không quên :
“Ông hãy nhớ cho kĩ, Lam Tử Tuyết tôi không có bất cứ quan hệ nào với người đàn ông này!” Nói rồi liền xoay người bỏ đi.
Tạ Phong đuổi theo Lam Tử Tuyết, vừa đuổi vừa gọi nhưng cô không chịu dừng lại.
Từng giọt mưa đầu đông bắt đầu rơi xuống.
Tạ Phong kéo tay Lam Tử Tuyết, lôi cô vào mái hiên của một cửa hàng bên đường. Mái tóc cô lấm tấm ướt, đôi mắt nhìn hắn đầy oán hận.
Là yêu, cũng là hận.
“Buông tay!” Lam Tử Tuyết vung tay ra khỏi tay Tạ Phong, để lại một vết màu hồng thẫm trên cổ tay.
Tạ Phong trầm mặc :
“Em bình tĩnh đi, đừng tự làm mình bị thương như vậy!”
Tự làm mình bị thương? Còn hơn là để anh làm tổn thương tôi!
“Anh quan tâm tôi làm gì? Có phải hôm nay anh quan tâm tôi như vậy, ngày mai liền dâng tôi cho người khác không?” Lam Tử Tuyết nở nụ cười nửa miệng.
Tạ Phong có thể cảm nhận rõ sự đau thương của cô.
Lam Tử Tuyết lao vào, ra sức đánh vào người Tạ Phong. Nếu không làm vậy, cô sợ mình sẽ khóc mất.
Tạ Phong nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang giãy giụa đầy đau đớn trong lòng mình, thở dài, hắn dang rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng :
“Đừng như vậy!”
Hắn vùi đầu vào hõm vai cô, như một đứa trẻ lần đầu phạm lỗi, hắn sợ phải thừa nhận lỗi lầm của mình.
Hắn không thể giải thích, cũng không thể phủ nhận, vì đó là sự thật, sự thật mà cả hắn và cô đều phải chấp nhận.
“Rốt cuộc trong tim anh chứa bao nhiêu người phụ nữ?” Từng lời từng chữ như cứa vào tim Lam Tử Tuyết, nếu như có thể, cô mong hắn sẽ nói với cô, rằng đó không phải là sự thật. Nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống.
Mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô biết mình còn có nước mắt sau ngày hôm đó.
“Những người đó chỉ nằm trên giường tôi, chỉ có em mới mãi mãi nằm trong tim tôi!”
Lam Tử Tuyết chưa kịp hoàn hồn vì câu trả lời này thì một cảm giác mát lạnh từ bờ môi ập tới. Tạ Phong áp chặt người cô vào tường, môi lưỡi không ngừng chiếm lấy môi lưỡi cô.
Lam Tử Tuyết càng vùng vẫy, Tạ Phong càng mạnh bạo. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô, đôi môi như muốn nuốt chửng bờ môi cô, bao trọn khoang miệng cô, đoạt lấy hơi thở cô.
Lam Tử Tuyết lúc đầu còn có thế chống cự lại, nhưng đối với một người chưa từng hôn ai bao giờ như cô, Tạ Phong giống như một con sói hoang dã, nuốt chửng lấy con mồi mà không mất chút sức lực nào. Tai cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn. Trí não cô chỉ có hình ảnh của hắn. Cô chỉ có thể cảm nhận được mùi nước bọt và máu tươi của hắn và cô hòa quyện vào nhau.
Một sự quyến rũ khiến con người ta không thể dứt ra được.
Tạ Phong như mất đi khả năng kiềm chế của mình. Mặc dù đã lên giường với rất nhiều phụ nữ nhưng hắn chưa từng hôn ai.
Ngay lúc này, hắn chỉ muốn dùng toàn bộ kĩ thuật và sức lực mà chiếm lấy cô, nếm trọn hương vị ngọt ngào của đôi môi này, lắng nghe tiếng thở gấp của người hắn yêu thương.
Hắn khóe léo dùng lưỡi cạy răng cô rồi luồn lách vào sâu bên trong, không chừa chỗ nào. Hắn nuốt hết dưỡng khí của cô, bắt cô buộc phải đáp lại hắn.
Trước nụ hôn cuồng dã của Tạ Phong, thân thể Lam Tử Tuyết dường như bị rút cạn sức lực.
Thấy người kia dường như trở nên yếu mềm hơi, Tạ Phong hơi thả lỏng cánh tay đang giữ chặt tay người kia, chuyển sang ôm hờ eo Lam Tử Tuyết.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Lam Tử Tuyết như thoát khỏi địa ngục trầm mê, lao ra khỏi vòng tay Tạ Phong, đồng thời tặng anh một cái tát.
Bờ má Tạ Phong ửng đỏ nhưng hắn còn đau hơn gấp trăm lần. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt của một kẻ tội đồ đứng trước người mà hắn vừa phạm tội.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đó, ánh mắt đó...Vậy chẳng phải là thừa nhận rồi sao?
Giả dối, tất cả đều là giả dối!
Cái gì mà nói sẽ chăm sóc tôi, nói yêu tôi, tất cả đều là giả dối! Anh cũng vậy, cậu ấy cũng vậy, đàn ông các người ai đều như vậy!
“Giả tạo!” Giọng Lam Tử Tuyết nghẹn ngào.
Tại sao...các người...đều đối xử với tôi như vậy?
Rốt cuộc...tôi đã làm gì sai?
Trong cơn mưa mùa đông lạnh giá, giữa những giọt mưa như trút nước, trên khóe mắt cô lấp lánh những giọt lẹ, lăn dài xuống gò má.
Mười bảy năm rồi, không ngờ lần đầu tiên tôi khóc sau mười bảy năm qua lại vì anh!
Đáng không?
Không đáng! Anh mãi mãi không xứng để tôi làm như vậy!
"Anh không xứng!" Lam Tử Tuyết gào lên, giọng nói nấc nghẹn của cô xé tan màn mưa, chạy thẳng vào tim Tạ Phong.
Hắn nhìn cô quay người bỏ chạy, từng chữ "đừng đi" vẫn mãi không thể thốt ra. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực đến thế. Hắn khụy gối xuống mặt đường buốt giá, nhưng dường như mọi xúc cảm khác bây giờ đều đã bị nỗi đau ấy lấn át.
Tình yêu là gì?
Là cho dù em nói một ngàn câu "Tôi không yêu anh", anh vẫn sẽ nói "Anh yêu em"
Là chỉ cần em cần là anh sẽ chạy đến.
Nhưng...mãi mãi...
Xin lỗi!
Quá khứ đó anh không thể thay đổi.
Nỗi đau trong tim em anh không thể xóa nhòa.
Anh...bất lực rồi!
Câu nói của Lam Tử Tuyết nhạt nhòa trong màn mưa, nhưng lại để lại trong tim Tạ Phong một vết sẹo.
Mưa mùa đông hôm ấy vẫn hoài không dứt
Để lại ai những nuối tiếc khôn nguôi...
(Hello mn, ns thật là có viết một cảnh hôn thui mà ta đã nản lắm rồi, chắc tới cảnh H ta gẻo lun á >< có j mn góp ý giùm nha!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...