Bá vương và kiều hoa

Lúc Thánh thượng hạ lệnh, Thẩm Lệnh Trăn đang ôm chăn nằm trên giường.
 
Ban này nàng ngủ ở trong xe ngựa rất lâu, thực ra cũng không buồn ngủ lắm, không bao lâu sau khi Hoắc Lưu Hành rời đi, lăn đi lăn lại cũng không ngủ được nữa, bởi vì ở nơi lạ lẫm, trong lòng không yên, dứt khoát ngồi dậy.
 
Kiêm Gia và Bạch Lộ đi vào cho thêm than, nhìn thấy nàng không có ý định ngủ tiếp bèn mặc áo bên ngoài cho nàng, khoác cho nàng cả áo choàng và chăn, tránh việc nàng bị nhiễm lạnh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thảm Lệnh Trăn ngồi nghiêng dựa vào cột giường, buồn chán nhìn tia lửa nổ lách tách trong chậu than, đang nghĩ xem Hoắc Lưu Hành có thể về lúc nào đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài truyền vào.
 
Tiếng áo giát ma sát, va vào phát ra tiếng leng keng,, giống như có rất nhiều chạy đi chạy lại, rì rầm thấp giọng nói gì đó.
 
Thảm Lệnh Trăn lờ mờ cảm thấy không đúng lắm, nhìn Kiêm Gia để nàng chạy ra ngoài xem sao.
 
Kiêm Gia vừa mở cửa lều nhìn thấy cấm quân mặc áo giáp màu đỏ son thành mấy tiểu đội, giống như đang điều tra khắp nơi. Gần đó không có ít người cũng bị kinh động, ở trước của lều đều là những người gầy đi khắp nơi hỏi tình hình hộ chủ nhân.
 
Kiêm Gia túm lấy một binh sĩ đang đi một mình hỏi có chuyện gì.
 
Vị binh sĩ đó đang gấp gáp muốn đi chỗ khác, chỉ để lại một câu “Ngôi Danh vương tử không thấy đâu nữa” rồi chạy mất tăm.
 
Thẩm Lệnh Trăn đang chỉnh lại quần áo xuống giường, ở đằng sau cửa lều nghe thấy lời này, mí mắt giật giật. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Binh sĩ thẳng thừng trả lời như vậy so với việc giấu giữ kín như bưng càng nói rõ sự nghiêm trọng của việc này. Nếu như chỉ là mất tích đơn thần bọn họ không nên tiết lộ tin tức,
 
Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy sắp có chuyện lớn. tim bắt đầu đập thình thịch.
 
Ngày lễ lớn như Đông tế, ai lại có gan gây bất lợi cho vương tử Tây Khương? Hơn nữa con tin duy trì hòa bình giữa Tây Khương và Đại Tề, nếu như thật sự xảy ra chuyện ở Nam Giao sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào chứ?
 
Cấm quân ra ngoài hành động càng ngày càng nhiều. Những bóng người được chiếu lên lều, đè lên đầu người ta, bao trùm khiến người ta cảm thấy hoảng sợ và khó thở.
 
Thẩm Lệnh Trăn hoang mang lo sợ đứng bên cạnh cửa lều, nghe thấy giọng nam nhân khàn khàn cách một cái cửa truyền đến: “Ân Ân?’
 
Giống như là giọng của Tiết Giới.
 

Tiết Giới không cần trực bên ngoài doanh địa cùng phụ thân, vốn luôn ở trong doanh địa,
 
Cách một cái cửa Thẩm Lệnh Trăn lo lắng hỏi: “A Giới ca ca? Huynh ra ngoài kiểu gì vậy, cấm quân tìm thấy Ngôi Danh vương tử chưa?”
 
“Vẫn chưa. Ta nghe nói Hoắc tướng quân đi đến hành cung rồi lo lắng muội ở một mình sợ hãi nên đến nói với muội một tiếng. Muội ngoan ngoãn ở bên trong, đừng ra ngoài.”
 
Nàng gật đầu: “Muội biết, huynh cũng nhanh chóng quay về đi, tránh trong lúc quan trọng lại gây ra thị phi.”
 
THẩm Lệnh Trăn phân tích một lượt những người có mặt đêm nay, nghĩ đến rách cả da đầu cũng không nghĩ ra triều thần nào lại có động cơ ám sát Ngôi Danh vương tử, cho nên hiện tại nàng càng sợ người vô tội sẽ bị liên lụy. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Vốn Tiết gia đã nắm giữ binh quyền, lại mất tín nhiệm của Hoàng đế, tất nhiên nguy khốn, không thể xảy ra chuyện gì nữa,
 
Tiết Giới “ừ” một cái, hiếm khi nói được với nàng trên hai câu, muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, phát hiện ra thật sự không thích hợp nên hắn chỉ có thể nói: “Vậy ta về đây, muội phải cẩn thận.”
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa định lên tiếng trả lời thì nghe binh sĩ ở bên ngoài thông báo với mọi người “Ngôi Danh vương tử vị ám sát trọng thương!”
 
Ngay sau đó, một nhóm cấm quân đông đúc như ong chạy hướng về đó .
 
Nàng ngạc nhiên, mở một góc của lều, nhờ ánh lửa thấy Ngôi Danh Hách hấp hối nằm hình chữ bát bị vài binh sinh khiêng, ngực trái cắm một cây kiếm ngắn. Cây kiếm đó cắm thẳng xuyên qua khoang ngực của y, để lộ mũi kiếm ở sau lưng y.
 
Loại thương thế như thế này trông có vẻ dường như không cứu chữa được nữa rồi…
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn đến mức đầu óc quay cuồng, vừa quay qua đã thấy sắc mặt của Tiết Giới còn trắng bệch hơn cả nàng.
 
Hắn nhìn chằm chằm vào hương Ngôi Danh Hách bị khiêng đi, hai môi run rẩy nói: “… Đó là bội kiếm của cha ta.”
 
Trong đầu Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên loé lên một suy đoán không tốt, tim nàng như rơi xuống hầm băng.
 
Tiết Giới lắc đầu, lại lắc đầu, lẩm bẩm nói một mình: “Không thể nào, tuyệt đối không thể như thế… Sao a cha có thể…!” nói xong hắn chạy điên cuồng về của doanh.
 
Thẩm Lệnh Trăn giơ tay cản lại, chỉ kịp chạm vào tay áo trơn tuột của hắn.
 

Nàng muốn dặn Tiết Giới đừng có bốc đồng làm việc, nhấc chân lên đuổi theo được hai bước thì đột ngột dừng lại ở chỗ đó. Hiện giờ mặc dù  trong doanh địa loạn đến rối tinh rối mù nhưng không có nữ quyến nào không tuân theo quy củ chạy ra bên ngoài. Nếu như lúc này nàng lộ diện rất dễ rước chuyện không hay cho Hoắc lưu Hành. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn bảo Kiêm Gia đuổi theo Tiết Giới, còn bản thân thì quay lại trong lều, thấp thỏm nhìn ra bên ngoài.
 
Bạch Lộ ra bên ngoài hỏi tình hình, sau đó quay lại báo với này: “Thiếu phu nhân, đúng là Tiết tướng quân ám sát Ngôi Danh vương tử. Cấm quân truy lùng tung tích Ngôi Dang vương tử đã tận mắt nhìn thấy Tiết tướng quân đâm thanh kiếm, chuyện này không phải là giả.”
 
“Nhìn thấy ở đâu?”
 
“Ở một khe núi cách doanh địa khoảng bốn dặm.”
 
Xung quanh doanh địa khoảng ba dặm đều có cấm quân bảo vệ, Tiết Sách vốn ở trong vòng ba dặm tuần tra, mà ba dặm đến bốn dặm nằm ngoài phạm vi mà trạm gác nhìn thấy, vừa hay là một điểm mù.
 
“Tin tức đã truyền đến hành cung chưa?”
 
Bạch Lộ gật đầu: “Thánh thượng đã lệnh cấm quân tước binh khí và áo giáp của Tiết tướng quân, áp giải ông ta đến hành cung. Tiết lang quân muốn động thủ với cấm quân, may mà có Kiêm Gia cản lại.”
 
Tiết Giới chịu nghe Kiêm Gia khuyên dừng lại, suy cho cùng là vì hiểu được nàng chịu mệnh lệnh của Thẩm Lệnh Trăn.
 
Thẩm Lệnh Trăn hơi thở phào.
 
Hiện tại chân tướng việc này vẫn chưa điều tra rõ hết, chưa chắc không có chỗ để cứu vãn nhưng nếu như Tiết Giới nhất thời xốc nổi ra tay với cấm quân tượng trưng cho hoàng quyền, cho dù về sau chứng mưng được chuyện này chỉ là hiểu nhầm thì Tiết gia cũng thành nghịch phản.
 
Thẩm Lệnh Trăn yên lặng, nghĩ nghĩ lời của Bạch Lộ, trong lòng dần dần có hoài nghi: “Không đúng… sau mà tin tức truyền nhanh như thế được?”
 
Bạch Lộ đè thấp giọng: ‘Nô tỳ trộm mò theo một binh sĩ nghe ngóng, nghe nói rằng lúc đầu Thánh thượng hạ lệnh cho cấm quân xác nhận Ngôi Danh vương tử có an toàn hay không, mọi người mới phát hiện Ngôi Danh vương tử mất tích.”
 
“Đang yên đang lành, sao Thánh thượng lại đột nhiên hoài nghi Ngôi Danh vương tử xảy ra chuyện?”
 
Chuyện này không phải là chuyện mà một người hầu như nàng có thể nghe ngóng được, Bạch Lộ lắc đầu ý bảo không biết. Thẩm Lệnh Trăn tự mình nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên nổi hết da gà.

 
Trong hành cung, Tiết Sách đầu tóc rối bời quỳ trước mặt Hoàng đế.
 
Mặt Hoàng đế lạnh như băng, chỉ vào ông ta nói: ‘Trẫm hỏi ngươi, có phải ngươi đã đâm vương tử?”
 
Hoắc Lưu Hành ngồi trên xe lăn ở bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu với Tiết Sách ở góc độ mà Hoàng đế không thấy được.
 
Dư quang Tiết Sách liếc nhìn động tác này nhưng mặt lại nghiêm túc không để ý, trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, thanh kiếm đó đúng thật là do vi thần đâm nhưng vi thần không hề có ý đấy mà là trong lúc đi tuần tra phát hiện có người khả nghi đuổi theo người đó giao đấu, vô tình làm Ngôi Danh vương tử đột ngột xuất hiện bị thương.”
 
Hoắc Lưu Hành nhắm mắt.
 
Ngôi Danh Hách chết trong tay của người Đại Tề, kết quả trực tiếp chi đến chính là Tây Khương có lý do chính đánh phát binh đánh Đại Tề.
 
Đêm nay, Ngôi Danh Hách bí mật cầu cứu Hoàng đế nói người của y muốn giết y cho thấy hiện giờ Tây Khương đã đủ tinh lực, có đủ kiên nhẫn để gây rắc rối cho nên mới quyết định hy sinh một vương tử, đơn phương xóa bỏ lời hứa trên giấy trong tương lai đổi một "lý do chính đáng".
 
Thiên hạ này không chỉ có Tây Khương và Đại Tề, về phía Bắc, về phía Nam còn có rất nhiều quốc gia thực lực. Chiến tranh không lí do chính đáng rất có khả năng dẫn đến sự phẫn nộ của người trong thiên hạ, gặp phải thảo phạt kết hợp.
 
Tây Khương ra cái đòn này chính là trừ đi lo lắng phát sinh hậu quả sau khi lần nữa xâm phạm Đại tề.
 
Hoàng đế day day thái dương, ép cơn tức xuống hỏi: “Vậy còn người khả nghi đâu?”
 
“Vi thần bất tái, không bắt sống được người…”
 
“Lí do khoái thác này của ngươi, ngươi coi trẫm là đứa trẻ ba tuổi dễ bị gạt sao. Hoàng đế vô cùng tức giận, phẩy tay áo, đập vỡ chén trà trên bàn thành vụn,
 
Giết người chứng cứ xác thực, lời giải thích chỉ là lời nói rỗng, Tiết Sách có miêu tả tiền căn hậu quả thế nào, khách quan mà nói, đúng thật vô cùng thiếu sức thuyết phục. Lúc này ông ta mặt đỏ tía tai giải thích rõ chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
 
Tiết Sách rõ ràng nhìn rõ được tình thế, yên lặng không mở miệng nữa.
 
Hoắc Lưu Hành định mở miệng nói gì đó, vừa mới nói được chữ “bệ” lại nhìn thấy tay của Tiết Sách đang đạt ở dưới người hơi xua tay, ra hiệu ngầm hắn không cần ra mặt giúp mình. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hiện giờ ai nói giúp cho Tiết Sách thì người đó cũng có khả năng xui xẻo theo.
 
Hoắc Lưu Hành thở dài, nhớ đến bãi săn hoàng gia trước đó, Tiết Giới bị Dã Lợi Trùng hãm hại, vốn muốn tranh luận trước mọi người cũng bị Tiết Sách cản lại.
 
Tính cách cương trực thật thà này quả là thiệt thòi ở trên triều đường, cũng khó trách Tiết gia luôn bị người khác nhìn trúng.
 

Trong cung thất dần trở nên im lặng, một màn tĩnh lặng chết người, Hoàng đế không nói gì nhíu mày, như đang suy nghĩ đối sách.
 
Đúng lúc nàng Dương công công nhanh chóng đi vào bẩm báo: “Bệ ha, người trong doanh địa truyền tin, nói rằng Ngôi Danh vương tử không chữa được qua đời rồi.”
 
Một nhát kiếm ngay ngực, kết quả như thế cũng dự đoán trước được,
 
Hoàng đế nặng nề thở dài: “Phong toả tin tức, với người ngoài thì nói rằng đêm trước đông chí Ngôi Danh vương tử bị thương ngoài ý muốn, hiện giờ đang đưa về nghỉ ngơi, tất cả những nguwofi có ý đồ truyền tin cho Tây Khương giết chết bất luận tội.” Nói xong ông nhìn Tiết Sách, “Áp giải Tiết tướng quân về Đại Lý Tự trong kinh thành, nghe xử lý sau.”
 
Lúc Hoắc Lưu Hành quay về doanh địa nhìn thấy mọi thứ trật tự ngay ngắn không hề có cảnh tượng hỗn loạn.”
 
Có thể đến Nam Gia tham gia Đông tế đều là những vị quan đầu óc thông minh, cho dù đoán được nội tình cũng biết nên giữ mồm giữ miệng ở thời điểm đặc thù. Huống hồ ở trong chuyện này, người Đại Tề đều vì lợi ích cộng đồng chung, không có ai ngu đến mức chống lại Hoàng đế.”
 
Hoắc Lưu hành vừa vào trong lều nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn lo lắng đi đến đón: “Lang quân…”
 
Hắn nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng của nàng, vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi nhưng lại không nói gì.
 
Thẩm Lệnh Trăn biết được tình hình có lẽ không lạc quan.
 
Nàng đoán: “Lang quân, có phải là Ngôi Danh Hách tự biên tự diễn màn kịch đêm nay, cố ý dẫn Tiết tướng quân dùng kiếm đâm y, đúng không?”
 
Hoắc Lưu Hành lắc đầu,
 
Ngay từ khi bắt đầu Tây Khương đã quyết định hy sinh vị vương tử này, Ngôi Danh Hach thân ở trong đó làm sao mà không biết ý đồ của vương thất, đến thời khắc đó mới ngu ngốc cầu cứu Đại tề?
 
Ngôi Danh Hách tự nguyện hy sinh vì Tây Khương.
 
Cũng như không ai có thể ngăn cản một người không thể thức dậy giả vờ ngủ, một người muốn chết, không ai có thể ngăn cản.
 
“Tại sao lại là Tiết gia, vì sao cứ phải là Tiết gia?” Thẩm Lệnh Trăn lo lắng đến muốn khóc, “Lần này Lang quân còn có cách khác bảo vệ Tiết gia không?”
 
Hoắc Lưu Hành yên lặng một lúc lâu, lắc đầu.
 
Mặt Thẩm Lệnh Trăn không còn chút tức giận nào. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành thở dài, nhìn chằm chằm nàng: “Ta không phải là người có tư cách, hai lần trước thận tay có thể giúp đỡ nhưng nếu cái giá bảo vệ Tiết gia lần này chính là cùng rơi vào cảnh này của thần tử cũ tiền triều nói chung Hoắc gia nói riêng. Ta cũng chỉ có thể từ bỏ.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận