Bá vương và kiều hoa

Chống đỡ cả một đoạn đường từ bên trong ra đến xe ngựa ở bên ngoài cung, Hoắc Lưu Hành đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, yếu đuối dựa vào thùng xe.
 
Kinh Mặc đánh xe ngựa. Ở bên trong xe, dựa theo phương pháp mà La Mịch truyền cho, Không Thanh nhanh chóng thay thuốc cho Hoắc Lưu Hành.
 
Hoắc Lưu Hành ra sức chớp chớp mắt duy trì sự tỉnh táo, nắm lấy cổ tay của hắn, miễn cưỡng hỏi: “…Tình hình ở phía nàng như thế nào?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn đoán được có lẽ Thảm Lệnh trăn thấy hắn mãi không về, nghĩ ra kế giúp hắn sớm thoát thân nhưng để làm chuyện này mà không có lỗ hở nào thật sự không dễ dàng.
 
Muốn Hoàng đế chủ động thả hắn đi, tin tức truyền đến bắt buộc phải có hai điểm then chốt: Thứ nhất, phải chứng minh được đó là bệnh bộc phát chưa xác nhận được nguyên nhân gây bệnh; thứ hai phải chứng minh được Anh quốc công và trưởng Công chúa đã vội vã đi đến Hoắc phủ trước.
 
Như vậy, nếu như Hoàng đế biết chuyện mà không truyền lại chắc chắn sẽ khiến Anh quốc công cảm thấy không hài lòng trước sự thờ ơ của hoàng thất. Nghĩ tới hậu quả như thế, dù gì Hoàng đế cũng phải diễn kịch, biểu lộ sự coi trọng Thẩm Lệnh Trăn trước mặt mọi người, để Hoắc Lưu Hành nhanh chóng quay về phủ.
 
Mà khiến Hoàng đế vừa thả người vừa không nghi ngờ lại phải thêm hai điểm then chốt: Thứ nhất, thông tin này không thể trực tiếp truyền cho hoàng đế mà phải thông qua sự quanh co một vòng của Thái y viện, giả vờ vô tình truyền đến điện Thuỳ Củng; Thứ 2, thái y mời đến Hoắc phủ bắt buộc phải chẩn đoán ra vấn đề chính xác của Thẩm Lệnh Trăn.
 
Hiện giờ Hoắc lưu Hành đang lo lắng điểm cuối cùng – Thẩm Lệnh Trăn đã suy nghĩ mọi mặt vô cùng chu đáo, chắc chắn biết giả vờ ngất sẽ không có tác dụng gì nên thật sự sẽ khiến mình ngất thật.
 
Không Thanh lắc đầu: “Có lẽ Thiếu phu nhân nhằm đảm bảo cho nên không truyền tin gì đến cho tiểu nhân, hiện giờ tiểu nhân cũng không rõ tình hình ở trong phủ, chỉ chắc chắn thái y xuất phát sớm hơn Lang quân, hiện giờ có lẽ đã sắp đến phủ rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày thở dài, sau khoảng nửa canh giờ đi xe ngựa cuối cùng hắn cũng về đến Hoắc phủ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn tận dụng thời gian đi đường chậm chạp hồi phục một chút, hiện giờ tạm thời không có gì đáng ngại. Sau khi vào trong, hắn nhìn thấy mặt Kiêm Gia với vẻ mặt nghĩ lại còn rùng mình đang tiễn thái y từ nội viện đi ra, lập tức lăn xe lăn đi về phía trước với dáng vẻ lo lắng trùng hợp, hỏi bệnh tình của Thẩm Lệnh Trăn.
 
Thái y thở dài: “Hoắc tướng quân không cần phải sốt ruột, hạ quan đã khám nguyên nhân gây bệnh của lệnh chính(1). Nguồn tai vạ này đến từ vết ong vò vẽ đốt trong vườn hoa của quý phủ. Vừa nãy hạ quan đã giải độc tố cho lệnh chính, rất nhanh ngài ấy sẽ tỉnh lại.”
 
Hoắc Lưu Hành hoảng hốt, giả vờ tức giận nhìn Kiêm Gia: “Các ngươi chăm sóc Thiếu phu nhân kiểu gì vậy, đến việc nàng bị ong vò vẽ đốt cũng không biết sao?”

 
Kiêm Gia vội vàng quỳ xuống, nói lại những lời đã thuộc làu làu mà Thẩm Lệnh Trăn căn dặn lúc trước, đọc vanh vách với đầy đủ tình cảm: “Cô gia bớt giận! Chuyện tình… là như thế này. Lúc đó Cô gia không ở đất, Thiếu Phu nhân buồn chán quá không có việc gì làm nên đến vườn hoa cắt cây cỏ, nô tỳ chỉ đi ra ngoài có một lúc lấy nước tưới, lúc quay về đã thấy ngài ấy hôn mê nằm trên đất rồi. Bởi vì chỗ thiếu phu nhân bị đốt ở gáy, nô tỳ nhất thời không chú ý đến, còn cho rằng hàn khí vốn đã có trong người ngày ấy gây ra cho nên mới khiến cho y sĩ hiểm lầm.”
 
Hoắc Lưu Hành dùng ngón tay chỉ vào nàng: “Lần này may mà không thành đại họa, nếu như độc tố lan rộng làm lỡ thời cơ cứu chữa. Ta xem các ngươi có mấy cái đầu rớt xuống!”
 
Kiêm Gia cúi đầu thấp hơn, không dám nói gì nữa.
 
Thái nhìn chủ nhân đang muốn dạy dỗ người hầu trong nhà, cũng không tiện đứng đó xem kịch lập tức cáo lui, trước khi đi còn dặn dò: “Mùa thu chính là mùa ong vò vẽ nhiều nhất, cây cỏ hoa lá trong phủ Hoắc tướng quân nhiều, về sau tuyệt đối đừng có để lệnh chính đến vườn hoa.”
 
Hoắc tướng quân cúi đầu cảm ơn ông, đợi người vừa đi, hắn nhíu mày càng chặt lăn xe lăn đi vào phòng ngủ của Thẩm Lệnh Trăn.
 
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng tranh luận của nàng: “A cha không khen con thông minh thì thôi đi sao còn dạy dỗ con nữa?”
 
Đây chính là dáng vẻ vừa mới tỉnh lại.
 
“Nên dạy dỗ”, Hoắc Lưu Hành đi qua bức bình phong, gật đầu hỏi thăm với Thẩm Học Vanh và Triệu Mi Lan, sau đó nhìn về tiểu cô nương mặt đầy ấm ức đang ngồi trên giường, “Không có chừng mực gì cả, ong vò vẽ là loài vô cùng nguy hiểm, sao có thể dám làm có trò dễ mất mạng như thế?”
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa nhìn thấy là hắn lập tức xốc chăn lên định xuống giường: “Vết thương của Lang quân còn tốt không?”
 
Thẩm Học Vanh ngăn nàng lại, nghiêm mặt hất cằm, ý bảo nàng nằm trở về chỗ cũ, lại đích thân ra đỡ Hoắc Lưu Hành: “Tiểu tử nhà ngươi nửa đêm ra ngoài làm việc như mãnh hổ xuống núi, cũng người tám lạng kẻ nửa cân, không có tư cách gì dạy dỗ Ân Ân nhà ta, đến đây nằm nghỉ ngơi với nó đi!”
 
Hoắc Lưu Hành nghẹn giọng, bị cưỡng ép ấn xuống giường, hắn và Thẩm Lệnh Trăn nằm thẳng đắp chung chăn.
 
Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể lộ ra nửa đầu trên gối cao, cẩn thánh tránh khỏi vết thương ở gáy, khịt mũi nhìn hắn lại nhìn cha nương, không phục nói: “Con không giống với Lang quân, con vô cùng tiếc mạng của mình. Trước đó con cũng đã hỏi La tiên y, kịp thời sớm uống bát thuốc giải trừ độc tố. Vết ong chích có độc của ong vò vẽ là do ông ấy đâm cho con, không đau chút nào cũng không nguy hiểm.”
 

Thẩm Học Vanh tức giận muốn mắng nàng thêm nhưng bị Triệu Mi Lan cản lại: “Được rồi, con cái cũng lớn hết cả rồi, hiểu được làm việc vẹn toàn như thế nào, so với đại cục thì nỗi đau thể xác này có tính là gì? Lần này Ân Ân làm rất tốt, chàng bớt nói vài câu đi, để cho chúng nó nghỉ ngơi.”
 
Con gái lớn cũng phải gả đi, bởi vì người trong lòng, “thân thể da tóc, nhận từ cha mẹ” cũng không cần nữa. Thẩm Học Vanh thở dài, hung hăng hất tay áp, rảo bước ra khỏi phòng ngủ. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Triệu Mi Lan đi theo ông, trước khi ra khỏi cửa phòng bà dừng lại, quay đầu lại nói: “Lưu Hành, cảm ơn con.”
 
Thẩm Lệnh Trăn nín thở.
 
Tính của a nương kiêu ngạo, ngày thường không nói nhiều. Với địa vị của bà vốn ít khi có lúc nói lời cảm ơn với người khác. Câu “cảm ơn” này thật sự cảm kích đêm đó Hoắc Lưu Hành vì Thẩm gia mà đánh cược mạng sống của mình.
 
Hoắc Lưu Hành chớp mắt, không kịp trả lời đã nghe thấy cửa phòng đóng lại.
 
Sự chú ý của hắn lại quay trở về trên người Thẩm Lệnh Trăn. Hắn muốn kiểm tra gáy của nàng, không thuận tiện quay người, bất lực. Hắnchỉ có thể để nàng quay đầu lại cho hắn nhìn.
 
Thẩm Lệnh Trăn cũng không biết vết thương của mình trông như thế nào, nghiêng nghiêng chống khuỷu tay lên giường, vẹo cổ,  vén tóc cho hắn nhìn, cố ý giả vờ thoải mái cười nói: “Lang quân nhìn thấy không? Có đẹp không?”
 
Sưng to đỏ ửng cả một mảng, ở giữa có vết đen như hạt vừng, đẹp được chắc?
 
Bôi thuốc lên rồi nhưng cũng không hề thấy dấu hiệu bớt sưng. Tình trạng vết thương thế này, hiện giờ có lẽ đang đau đớn, da đầu nóng bừng bừng.
 
Hoắc Lưu Hành đen mặt thế nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng. Ôm lấy vai nàng hơi rướn người lên thổi thổi, nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu đều đi hết rồi, không cần giả vờ trước mặt ta.”
 
Nếu như đã bị nhìn ra thì Thẩm ệnh Trăn cũng tước vũ khí đầu hàng: “Ôi, đúng là đau chết mất, lúc bị mắng ta suýt nữa rơi nước mắt…”

 
Hoắc Lưu Hành không nói nữa, vô cùng chăm chú thổi cho nàng.
 
Ngược lại lại là Thẩm Lệnh Trăn luôn lẩm bẩm: “Nhưng nghĩ đến Lang quân thì tốt hơn nhiều rồi. Lang quân bị thương nặng như thế mà vẫn còn chống đỡ không khóc.”
 
Hoắc Lưu Hành phì cười: “Khóc? Từ lúc bắt đầu nhớ được ta chưa từng làm chuyện này.”
 
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, không thể tin được  nói: “Sao có thể? Lúc còn nhỏ khi luyện võ bị thương Lang quân không khóc lóc ầm ĩ sao?”
 
“Khóc lóc ầm ĩ có gì tốt chứ?”
 
“Vậy bao nhiêu năm trở lại đây Lang quan cũng chưa từng có lúc đau lòng đến rơi nước mắt sao?”
 
Hoắc Lưu Hành vừa định chắc chắn trả lời “Không”, lời đến bên miệng lại ngừng lại, hắn nhớ ra một chuyện.
 
Mặc dù có chút mất mặt nhưng suy cho cùng hắn đã từng hứa rằng bất kỳ lúc nào cũng không được lừa dối nàng nên hắn vẫn nói sự thật: “Năm ngoái, lúc ở Khánh Dương, lúc đầu nhìn thấy khăn tay ân nhân cứu mạng của nàng, đúng là không hiểu sao lại rơi nước mắt.”
 
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, rời khỏi cánh tay của hắn, nằm nghiêng nhìn hắn: “Lúc đọc hai bài Từ đó, Lang quân cũng cảm thấy buồn sao?”
 
“Cũng?”
 
Nàng gật đầu: “Lần đầu tiên cầm chiếc khăn tay đó ta cũng vô cùng muốn khóc, lúc đó nghĩ ngợi, đại khái chắc là do lời bài Từ quá cảm động, hiện giờ nghe Lang quân nói cảm thấy cảm giác khó chịu đó thật sự quá khó hiểu, dường như cảm động lây vậy. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành muốn cho rằng đây là trùng hợp nhưng hắn không có cách nào thuyết phục bản thân, tại sao Kinh Mặc, Không Thanh, Mạnh Khứ Phi nhìn thấy hai bài từ đó đều không có cảm giác này, chỉ có hắn và Thẩm Lệnh Trăn cứ như bị bỏ bùa.
 
“Ân Ân… Ân Ân…” Hắn biến điệu lẩm bẩm nhũ danh của nàng trong miệng, như thể đang tìm kiếm sự cộng hưởng dường như tồn tại ở một góc của thế giới, đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa.
 
Kinh Mặc cách một bình phong bẩm báo lại với hắn: “Lang quân, thám tử ở trong cung truyền tin, nói rằng chuyện đã thành, cuối cùng Thánh thượng đã nghe lời khuyên của Thái tử, tạm thời không truy cứu 12 vị quan mà Nhị điện hạ đã chỉ ra.”
 

Cảm xúc nhỏ bé sống động trong lòng của cả hai dường như bị ngắt quãng bởi tin tức này, Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt hỏi: “Hoá ra không phải là Lang quân mà là Thái tử điện hạ cứu A Giới ca ca.”
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày: “Ai nói?”
 
Triệu Sâm đúng là có lòng cứu mọi người nhưng vốn dĩ chưa hẳn đã quyết định dùng cách cực đoan như thế kia.
 
Là Hoắc Lưu Hành dùng việc chế ngự ngựa nhắc nhở y ở gần cửa Hoàng Nghị, màn tử gián không hề bảo lưu n hôm nay là cơ hội tốt thu phục quần thần để con trai y về sau tranh ngôi vị Thái tử.
 
Những lời nói vô cùng tâm huyết của Triệu Sâm không phải vì việc công mà còn vì sự ích kỷ của y nữa.
 
“Nếu như không phải do ta từ đó quanh co, y làm sao có thể làm dứt khoát đến như thế?” Hoắc Lưu Hành nhướng mày, “Người là do ta cứu.”
 
Kinh Mặc không chịu được nghe hắn tiếp tục giành công như trẻ con, lặng lẽ lui ra ngoài.
 
Thảm Lệnh Trăn liếc hắn: “Được, được, cho là Lang quân cứu đi, Vậy ta thay viên quan trong triều cảm ơn đại ơn đại đức của Lang quân.”
 
“Lời cảm ơn này chỉ nói không thì có ích gì?” Hoắc Lưu Hành nghiêng đầu, ánh mắt lưu luyến trên môi nàng, ra hiệu ngầm ý tứ đầy đủ. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn nhìn tim đập thình thịch: “Lang quân muốn ta làm chuyện đó…”
 
Sao mà nói cứ giống như hành động không thể chịu được vậy? Hắn nói: “Nàng không muốn?”
 
Thẩm Lệnh Trăn bò qua sát lại gần hắn, cẩn thận chu môi ra: “Được rồi, Hôm nay Lang quân nhẹ nhàng thôi, đừng có khiến môi ta bị sưng.”

 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui