Không ngoài dự đoán, ba ngày sau, quả thật Hoắc Lưu Hành nhận được thư triệu kiến từ điện Thuỳ Củng.
Ba ngày trở lại đây, hắn cẩn thận làm theo những gì y sĩ dặn dò điều dưỡng nghỉ ngơi, sắc mặt cũng hồi phục khá tốt nhưng thân thể còn lâu mới đạt được trình độ làm việc như thường ngày. May mắn thay, nhờ có “sự tiện lợi của người tàn tật”, không cần phải đứng hay đi lại, La Mịch cũng đặc biệt làm dây thắt lưng để tránh ma sát vào vết thương, đồng thời cũng cho thuốc giảm đau loại nặng, đủ để hắn miễn cưỡng ngồi được một khoảng thời gian.
Trước khi đến điện Thuỳ Củng, trước của Hoàng Nghị Hoắc Lưu Hành bắt gặp Thái tử Triệu Sâm cũng bị gọi đến triệu kiến Thánh thượng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai cái kiệu gặp nhau trên con đường chật hẹp, một bên chân cẳng không tiện, một bên ho mãi không dừng, đều có vẻ thân thể không tiện nhưng ý chí lại kiên cường.
Hoắc Lưu Hành theo lễ nhường Thái tử đi trước, sau khi hô dừng kiệu, chịu đựng cơn đau đáng ghét từ vết thương, bình thản nhẹ nhàng cúi người chắp tay hành lễ với đối phương: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ.”
Triệu Sâm hạ cái tay đang che miệng xuống, gật đầu với hắn, tiếp tục đi. Trước khi kiệu kịp thời rẽ vào cửa Hoàng Nghị môn, y nghe thấy tiếng tiếp tục truyền đến từ đằng sau: “Thái tử điện hạ, không biết gần đây tiểu điện hạ có khoẻ không?”
Triệu Sâm im lặng khoảng hai giây, thẳng tay ý bảo người nâng kiệu dừng lại, Y không quay đầu lại nói: “Vì sao Hoắc tướng quân lại nói như vậy?
Hoắc Lưu Hành nhìn bóng lưng có vài phần nghi ngờ của y, cười giải thích: “Mấy ngày trước ở bãi sẵn thần thấy tiểu điện hạ bị kinh ngạc, vi thần thấp thỏm trong lòng chỉ là sau chuyện đấy không có cơ hội để hỏi thăm.”
Thật sự thấp thỏm thì làm gì đến mấy ngày không có động tĩnh, thuận đường gặp nhau mới tuỳ tiện hỏi một câu. Câu nói này của hắn rõ ràng chỉ là khách sáo mà thôi.
Nhưng Triệu Sâm biết, với cảnh ngộ sinh tồn khó khăn của Hoắc lưu Hành, tuyệt đối sẽ không phí lời với mấy người Hoàng gia có thân phận mẫn cảm, nếu như mạo hiểm nói, chắc chắn có ý đồ quan trọng. Thậm chí rất có khả năng, giây phút gặp nhau của hai kiệu đi đến triệu kiến cũng là do hắn cố ý sắp xếp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi rẽ qua cửa Hoàng Nghị kiệu của Triệu Sâm dừng lại, quay đầu lại nói: “Thân thể Hi nhi không sao, chỉ là trong lòng không cam tâm, cảm thấy thuật cưỡi ngựa không tốt, gần đây luôn tập luyện suốt ngày suốt đêm, người ngoài không khuyên nổi.”
Người hầu nâng kiệu nhìn thấy Thái tử có ý muốn đi cùng với Hoắc Lưu Hành, vô cùng sáng suốt nâng hắn đi lên phía trước.
Một kiệu trước một kiệu sao, đảm bảo hai bên đủ để nói chuyện, lại có khoảng cách hợp quy củ.
Hoắc Lưu Hành cười nói: “Tiểu điện hay phấn đấu ham học là chuyện mừng, chỉ là vi thần ngu dốt thấy kỹ thuật cưỡi ngựa này không phải là luyện ngày một ngày hai là được, cố gắng phấn đấu khổ luyện là có thể có kết quả.”
Ánh mắt của Triệu Sâm có vài tia dao động:”Hoắc tướng quân nói đúng, bổn cung lại không giỏi môn này, nếu như ngươi có kỹ thuật, hay là nói cho ta nghe xem.”
“Kỹ thuật cưỡi ngựa, chính là kỹ thuật chế ngự ngựa, không chỉ là phải xem người chế ngự ngựa, còn phải nhìn ngựa bị chế ngự. Đầu tiên cần kỹ thuật mới có thể phối hợp được với ngựa tốt.”
“Ngựa tốt? Bổn cung đã từng có vài con ngựa xích huyết bảo, đúng là khó thuần phục.”
“Nếu đã khó thuần phục thì không được gọi là ngựa tốt. Đối với người mới học như tiểu điện hạ mà nói, ngựa tốt chắc chắn phải có tính nhẫn nại, càng quan trọng hơn chính là nghe lời, hơn nữa phải là nghe lời chủ nhân.”
“Vậy theo ý của Hoắc tướng quân, làm sao có thể thuần phục được một con ngựa vừa trung thành vừa nghe lời? Nếu như đến bãi ngựa thử từng con một, thử phải một con ngựa mạnh mẽ ương bướng không chịu thuần phục thì chẳng phải là rước họa vào thân sao?”
“Tiểu điện hạ kim tôn bảo quý tất nhiên không thể tự mình thử ngựa. Ngựa hiểu lòng người. Thật ra con ngựa dễ thuần phục nhất chính là con ngựa vật lộn để tồn tại trong khó khăn. Tiểu điện hạ đến bãi ngựa nhìn nhìn, nếu như có thể giúp đỡ con ngựa trong lúc nó khó khăn nhất, từ đó về sau chúng nó sẽ hướng về tiểu điện hạ, mà những con ngựa khác thấy tiểu điện hạ thích làm việc thiện như vậy ít nhiều cũng sẽ thân cận với tiểu điện hạ. Từ đó nếu tiểu điện hạ có cần, dễ dàng thuần phục chúng thành ngựa tốt.”
Từ đầu đến cuối giọng điệu của Hoắc Lưu Hành chỉ như là bàn công việc, người hầu năng kiệu chỉ biết hai quý nhân đang bàn luận thuật cưỡi ngựa, chỉ có ánh mắt của Triệu Sâm dần dần tối đi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Y nhếch khóe miệng, ho vài tiếng, cố lấy hơi nói: “Những lời vàng ngọc của Hoắc tướng quân, bổn cung sẽ suy nghĩ kĩ càng.”
Lúc hai người nói chuyện kiệu đã đến điện Thuỳ Củng.
Hoắc Lưu Hành được người nâng lên xe lăn, đi vào trong chỉ thấy ai nên đến đều đã đến đông đủ trừ Hoàng đế ra.
Trừ hắn và Thái tử ra, những người được triệu kiến lần này còn có Triệu Tuần, nhị thúc của Thẩm Lệnh Trăn - Thẩm Học Dần cùng với vài vị quan của Hình bộ và Đại Lý Tự.
Hoàng đế thong dong đến muộn.
Mọi người đều hướng lên vị trí phía trên hành lễ.
Hoàng đế xua tay. Sau khi mời mọi người vào chỗ, ông tỏ dáng vẻ mệt mỏi, bóp lông mày ngồi xuống: “Hôm nay ta gọi mọi người đến đây là muốn bàn chuyện của Nhị hoàng tử. Những tin đồn cần nghe chắc các ngươi cũng nghe được hết rồi nhỉ.”
Những triều thần cấp dưới có lẽ không hiểu, không biết Triệu Thuỵ đi đâu nhưng lúc này những người ở trong điện Thuỳ Củng đều là những người biết chuyện.
Mọi người đều không kiêng dè gật đầu.
Mặt Hoắc Lưu Hành không lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng đã có tính toán.
Trong những người đó, các vị quan của Đại Lý Tự và Hình bộ đều là những quan quan trọng chủ chốt xử lý vụ án thông đồng với địch của Triệu Thụy. Hôm nay bọn họ chủ yếu phụ trách trần thuận lại vụ án. Về cách giải quyết sau vụ án, Hoàng đế lại thật sự muốn nghe ý kiến của bốn người. Đó là: Thái tử, Tứ điện hạ, Thẩm Học Dần và hắn.
Trong 4 người này --
Thẩm Học Dần là phó sử của Viện Cơ mật(1), luôn là quan văn thứ hai giúp đỡ Hoàng đế khống chế quan võ trong triều, nhiều năm trở lại đây từ đầu đến cuối luôn là một trong những thần tử mà Hoàng đế yêu thích nhất, đại diện cho lập trường của đế vương, Thái tử và Tứ điện hạ đại diện cho lập trường của mình, còn Hoắc Lưu Hành hắn…
Tất nhiên Hoàng đế muốn nhìn xem hắn nghiêng về cái nào một trong ba lập trường.
Dưới chỉ thị của Hoàng đế, vị quan thuộc Đại Lý Tự trình lên bức thư hàm: “Sáng sớm hôm nay Nhị điện hạ đã viết bức thư nhận tội, tường tận thừa nhận quá trình thông đồng với địch, trong đó bao gồm 12 vị quan lớn nhỏ trong triều có liên quan. Song, vật chứng đều đã bị tiêu huỷ, chỉ dựa vào bức thư nhận tội này khó mà xác nhận tội của các quan liên quan.”
Hoàng đế gật đầu, hỏi Hoắc Lưu Hành trước: “Tên gián điệp là do Hoắc gia áp giải đến. Ngươi nói trước xem nên làm như thế nào?”
Thấy Hoàng đế không có ý định công bố danh sách những quan liên quan trước mặt mọi người, Hoắc Lưu Hành giả vờ hơi suy nghĩ rồi nói: “Hồi bẩm bệ hạ, theo như vi thần ngu dốt thấy, nếu đã thiếu vật chứng thì chúng ta chỉ có thể xuống tay từ nhân chứng. Nếu Nhị điện đã khai ra những người này, chi bằng cho ngài ấy cơ hội lấy công chuộc tội. Bệ hạ ra lệnh cho ngài ấy giúp đỡ lập kế hoạch cho riêng từng quan. Nếu như ai chột dạ, tất nhiên sẽ mắc câu.”
“Nếu như phương pháp này có thể thì Trẫm cũng chẳng cần đau đầu nữa rồi.”
Một vị quan trong Đại Lý Tự quay người lại nói: “Hoắc tướng quân không biết, sau khi viết xong bức thư nhận tội này Nhị điện hạ đã sợ hãi mà tự tử rồi, những thủ hạ thân tín liên quan đến vụ án đã chết cách kỳ lạ từ sớm trước đó, hiện tại vụ án vẫn chưa được giải quyết.”
Hoắc Lưu Hành giả vờ bừng tỉnh ngộ, trong lòng lại không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Ở bất kỳ triều đại nào trong lịch sử, tội thông đồng địch phản nước nhà này đều là trọng tội phải tịch thu tài sản, tử hình cả nhà.
Mặc dù người phạm tội thông đồng địch lần này là hoàng tử nhưng lại là hoàng tử không được yêu thương. Nhìn thái độ của Hoàng đế, cho dù Triệu Thuỵ có lấy công chuộc tội hay công kết quả đều không tránh khỏi cái chết, hơn nữa với sự nhẫn tâm diệt cỏ tận gốc của Hoàng đế chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho vợ con hắn.
Cho nên nếu đường nào cũng là đường cùng, tất nhiên Triệu Thuỵ cũng sẽ kéo cả một đám chết cùng, sau đó người trong cuộc đã chết không còn cách nào xác minh, khiến cho một đám còn sống cũng khó khăn sống qua ngày.
Hoàng đế lại hỏi Tứ hoàng tử: “Tuần nhi cũng theo vụ án này, con còn có suy nghĩ nào khác với bức thư nhận tội này không?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, theo như những hiểu biết của nhi thần với nhị ca lúc còn sống, nội dung mà huynh ấy nhận tội có lẽ chưa hẳn đều đã là sự thật. Hơn nữa chuyện thông đồng địch nên là cơ mật, nhị ca chắc chắn sẽ càng cẩn trọng, sao có thể kéo mười hai người cùng tham gia?”
Sở dĩ Triệu Tuần nói thẳng không kiêng dè gì như thế là vì đoán được bức thư nhận tội này của Triệu Thuỵ gây ảnh hưởng xấu đến lợi ích của mình.
Nếu Triệu Thuỵ có ý định trở thành người đâm bị thóc chọc bị gạo, thì hắn ta sẽ vu khống tất cả những kẻ thù của hắn ta lúc còn sống. Trong bức thư nhận tội, không chỉ không chỉ có những người quá trung thành với bổn phận của mình, hoàng tử nào cũng không dễ dựa như Tiết gia, rất có khả năng có những người trung lương đắc tội với hắn, còn có những nội gián của Tứ hoàng tử.
Hoàng đế cũng biết trong đó có những người vô tội nhưng vấn để ở chỗ giả thì không thể thành thật được, bắt buộc thật giả lẫn lộn mới có thể giấu diếm, cho nên ở trong đó cũng có tên gián điệp thật sự gây hại cho triều đình.
Thật giả khó phân biệt, Tứ hoàng tử không thể quang minh chính địa nói ra ai là nội gián của hắn, điều này khiến hoàng đế vô cùng đau đầu.
“Nếu tồn tại không có thật, lại không có cách nào chứng minh đâu là thật đâu là giả, vậy thì phải làm sao?” Ánh mắt của Hoàng đế lại chuyển hướng về phía Thẩm Học Dần.
“Bệ hạ, vi thần cho rằng, Nhị diện hạ không chịu được hình phạt nghiêm khắc trong mấy ngày này, có lẽ thật sự hối hận, danh sách những viên quan được liệt ra trong bức thư nhận tội này tám chín phần là thật. Tội thông đồng địch phản nước nhà không phải là tội danh bình thường, bệ hạ đừng bỏ qua!”
Hoắc Lưu Hành cười lạnh trong lòng.
Bao nhiêu năm rồi từ trước đến nay Thẩm Học Dần luôn đè ép địa vị võ tướng nâng cao địa vị quan văn, 11 năm trước bởi vì nói lời gièm pha với Hoàng đế khiến Đại Tề mất Hà Tây, cũng ép hắn cửu tử nhất sinh vào trong trại tù binh của Tây Khương. Lời phát ngôn hiện giờ đứng thật là tác phong của ông ta. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Sắc mặt của Thái tử lập tức trở nên khó nhìn.
Có vẻ Hoàng đế lại khá đồng tình với quan điểm của Thẩm Học Dần, nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Triệu Tuần, Triệu Sâm và Hoắc Lưu hành đều rơi vào yên lặng.
Ai cũng muốn phản bác nhưng ai mở miệng trước người đó chính là bia đỡ đạn.
Triệu Tuần mắt trái nhìn Hoắc Lưu Hành, mắt phải nhìn Triệu Sâm, giống như đang đợi bọn họ mở miệng trước, mà Thẩm Học Dần đang cùng Hoàng đế bàn luận thứ tự trước sau xử lý 12 vị quan này.
Đang lúc Thẩm Học Dần thao thao bất tuyệt, thêm vào Hoàng đế tán thưởng. Một tiếng ho ẩn nhẫn “Phụ hoàng” vang lên phá vỡ tình thế bế tắc,
Triệu Tuần híp mắt nhìn Triệu Sâm.
Hoắc Lưu Hành rũ mắt không động đậy, nhìn có vẻ như là hắn không quan tâm nhưng thực ra hôm nay ra ngoài dằn vặt một chuyến, giờ thuốc giảm đau đã hết tác dụng, vết thương ở eo bắt đầu đau trở lại.
Thẩm Học Dần dừng lại không nói.
Triệu Sâm đứng ở giữa điện, chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần không đồng ý với quan điểm của Thẩm phó sử.”
Hoàng Đế nhìn mày nhìn y: “Ý con là sao?”
“Mặc dù nhi thần yếu ớt nhưng cũng biết được, từ trước hành binh đánh trận, các tướng lĩnh là xương sống của một đội quân. Một khi bị tiêu diệt, những người lính còn lại sẽ như rắn không đầu, mất phương hướng chiến đấu ... "
“Hiện giờ vụ án của Nhị đệ đã như thế, trước tiên không bàn luận danh sách trong thư nhận tội của đệ ấy có thật hay không, những viên quan liên quan trước kia cùng nhị đệ bí quá hoá liều chưa chắc đều đã đến từ tận lòng. Nhị đệ đã mất, những người này không có chủ kiến, một là cũng không gây sóng gió gì nữa, hai là cũng tự biết nguy hiểm, hối hận trước đó nhận nhầm chủ, lập tức giết mấy người này, thực chất không cần, hơn nữa trong đó còn bao gồm những triều thần vô tội!”
Mỗi câu nói của Triệu Sâm đều mang theo tiếng ho. Hoàng đế vốn không thích nghe những lời này tất nhiên mặt sẽ lộ vẻ không kiên nhẫn nhưng y cố gắng nói nốt: “Nhi thần kiến nghị phụ hoàng nên bình tĩnh quan sát vụ việc tiến triển, nếu về sau những người trong danh sách vẫn còn tà tâm, có được chứng cứ xác thực rồi xử lý cũng không muộn.”
“Thái tử vẫn mềm lòng như vậy.” Hoàng đế vừa cảm thấy tiếc vừa tức giận thở dài, “Lần này dưới sự phá rối của gián điệp, các tướng sĩ Tây Bắc toàn Đại Tề ta đã anh dũng thiện chiến mới có thể đánh thắng trận này, nếu như theo lời của Thái tử, bỏ qua những người khả nghi, về sau Đại Tề ta sẽ có thể tổn thất lãnh thổ như thế nào, tổn thất về quân dân bao nhiêu chứ?”
Triệu Sâm quỳ xuống, chỉ vào Thảm Học Dần, nâng giọng nói: “Nhưng theo như lời của Thẩm phó sử, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, phụ hoàng lại mất đi bao nhiêu trụ cột triều đình, mất đi bao nhiêu lòng người? Nạn của ngày sau, khắc có phòng bị về sau. Một khi nạn hôm nay đã thành, đến ngày mai Đại Tề cũng không còn nữa!”
Những quan viên ở đó đều giật mình thon thót. Mặt Hoàng đế tái xanh nói: “Thái tử, con phải biết mình đang nói gì!”
Bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà Triệu Sâm ho sù sụ, ho đến mức mặt đỏ bừng.
Hiện giờ, dù gì cũng niệm tình nghĩ huynh đệ, Triệu Tuần đứng dậy vuốt vuốt lưng cho y: “Đại ca đừng gấp gáp, có gì từ từ rồi nói với phụ hoàng.”
Triệu Sâm bình tĩnh lại, chắp tay lần nữa của hoàng đế: “Nhi thần đang biết mình nói cái gì. Nhi thần thẳng thắn với phụ hoàng ở đây, nếu như phụ hoàng có ý tịch thu tài sản, giết sạch 12 vị quan, bởi vì hôm nay nhi thần khuyên can không được, nhi thần không còn mặt mũi nào đối diện với triều thần Đại Tề. Mong phụ hoàng trước khi xử lý những viên quan này thì ban chết cho nhi thần trước!” Y nói, đập đầu xuống, vái ba lạy.
Hoàng đế phẫn nộ đến cười: “Hiện giờ Thái tử đang tử gián(2) với Trẫm sao?”
“Đúng vậy, phụ hoàng.”
Hoàng đế vớ lấy nghiên mực ném xuống trước mặt Triệu Sâm: “Con nói lại lần nữa.”
Triệu Sâm ho đến xé gan xé phổi, lặp lại những lời vừa nãy không thiếu một từ, càng nói đến về sau càng mệt, gần như đứt hơi: “Mong…phụ hoàng…trước khi xử lý những viên quan kia…ban chết, chết… cho nhi thần!” Nói xong y ho ra một ngụm máu tươi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Mọi người ngạc nhiên, trừ Hoắc Lưu Hành vì vết thương phát tác thân mình lo chưa xong ra, mọi người đều xông về phía Thái tử.
Có vẻ đây không phải là lần đầu tiên mà Hoàng đế nhìn thấy cảnh tượng này, không ngạc nhiên như mọi người, kiềm chế cơn tức nói: “Người đâu, mang Thái tử về Đông cung.”
Người hầu đỡ Triệu Sâm quay về, Mọi người lại hậm hực quay lại chỗ ngồi.
Trước mắt của Hoắc lưu Hành đã toàn sao, cắn đầu lưỡi cố gắng bảo đảm sự tỉnh táo. May mà lúc này ở đây, người thì ngạc nhiên, người thì tức giận, không ai chú ý đến sự khác thường của Hoắc Lưu Hành.
Thẩm Học Dần đang khuyên can Hoàng đế bớt giận, giả vờ nói tốt cho Thái tử, đột nhiên có vị thái giám đi vào nói gì đó bên tai Hoàng đế.
Hoàng đế nhíu mày, thấp giọng nói: “Nha đầu này xảy ra chuyện rồi? Đang yên đang lành tự nhiên lại ngất?’
“Tiểu nhân cũng không rõ, chỉ nghe nói hiện giờ Anh quốc công và trưởng Công chúa đã nhanh chóng đến Hoắc phủm y sĩ của phủ Quốc công tạm thời không khám ra bệnh gì mới hết cách mời thái y trong cung đến giúp đỡ.”
Giọng hai người không lớn, quan viên ở dưới không nghe rõ hai người nói gì, cho đến khi hoàng đế nhìn Hoắc Lưu Hành: “Lưu Hành, Lệnh Trăn xảy ra việc rồi, ngươi nhanh chóng quay về phủ một chuyến.”
Lời của tác giả: Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên bị ngất: Lang quân, ta đến cứu chàng đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...