Bá vương và kiều hoa

Thẩm Lệnh ngủ một mạch đến đêm, cho đến khi nghe Kiêm Gia đến báo rằng Mạnh lang quân âm thầm đến phủ nàng mới tỉnh lại.
 
Hoắc Lưu Hành vẫn chưa hết sốt hoàn toàn. Hắn ngủ quá sâu, như thế cũng không có động tĩnh nào. Thẩm Lệnh Trăn không nỡ gọi hắn dậy, bản thân xuống giường trước, ăn mặc đơn giản rồi bảo Mạnh Khứ Phi đi vào, nhỏ giọng nói: “Sao Mang lang quân lại đến đây? Hành tung có bị người khác phát hiện không?”
 
Thời khắc quan trọng, bọn họ thật sự phải hành động khiêm tốn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mạnh Khứ Phi vô cùng phối hợp nói giọng gió: “Nghe nói biểu ca sắp chết rồi, đệ đến nhìn hắn một cái. Đệ làm việc thì biểu tẩu cứ yên tâm, đi đường mòn, người theo dõi vẫn cho rằng ta đang ở Minh Triều quán nghe nhạc.”
 
Thẩm Lệnh Trăn cũng không so đo cách dùng từ xui xẻo chết tiệt của hắn, nhanh chóng đóng cửa phòng ở đằng sau hắn: “Lang quân vẫn đang ngủ, ngươi vào trước đi.”
 
Mạnh Khứ Phi đi vào trong theo nàng, bước qua tấm bình phòng, xốc một góc chăn trên người Hoắc Lưu Hành lên, nhìn tình trạng vết thương nghiêm trọng của hắn, lắc đầu “hừ hừ”: “Còn chưa có con đã biến cái eo già này thành không được rồi.”
 
Trùng hợp, Hoắc Lưu Hành tỉnh dậy đúng lúc, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt vui khi thấy người khác gặp hoạ đang nhìn hắn, phản kích tương đối nhanh: “Còn tốt hơn cái eo không có chỗ sử dụng.”
 
Mạnh Khứ Phi nghẹn họng.
 
Từ khi thành niên đến nay, Hoàng đế liên tục sắp xếp cho hắn vài vị thiếp, ngoài mặt thì là ban thưởng nhưng thực ra là giám sát và khống chế. Hắn không thể cùng mấy vị nữ nhân này sinh con, chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền say nằm hương mỹ nhân, góp vui lấy lệ với bọn họ mà thôi.
 
Đương nhiên hoàng đế cũng không định để cho hắn có con, những người thiếp này vốn đã không thể sinh con được nữa. Hắn chần chừ không lấy chính thê, dùng dáng vẻ phong lưu lưu luyến khóm hoa(1) thị chúng cũng là cố ý khiến Hoàng đế yên tâm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mạnh Khứ Phi quay đầu lại nhìn Thẩm Lệnh Trăn: “Ôi, biểu tẩu xem đi, ta có lòng tốt quan tâm đến sống chết của huynh ấy, thế mà huynh ấy nói cái gì đây?”
 
Thẩm Lệnh Trăn bị hai người ầm ĩ đến đỏ cả mặt, bèn nói đi lấy thuốc và cơm tối cho Hoắc Lưu Hành, vội vàng quay người lại rời đi.
 

Mạnh Khứ Phi nhìn nàng, phát hiện mặt nàng đỏ bừng, môi cũng có chút ửng đỏ sưng tấy, lại nhìn bộ phận y hệt của Hoắc Lưu Hành, kêu lên “Ôi” , chắp tay nói: “Là đệ “xem thường người khác rồi”, huynh đúng là gừng càng già càng cay, tâm cao hơn trời(2)”
 
Hoắc Lưu Hành vô thức động đậy môi.
 
Bởi vì khó khăn lắm mới có tâm ý tương thông làm chuyện này, trước khi đi ngủ hắn đã dày vò Thẩm Lệnh Trăn quá lâu, có lẽ lúc này mấy vết ở trên môi vẫn chưa hết hoàn toàn, tất nhiên lão giang hồ như mạnh Khứ Phi nhìn ra rồi.
 
Hoắc Lưu Hành liếc nhìn hắn: “Đừng có nói mấy chuyện này trước mặt nàng ấy.”
 
“Yên tâm, yên tâm, đệ có chừng mực. Da mặt tẩu ấy mỏng, đệ sẽ im miệng, coi như không nhìn thấy.”
 
Mạnh Khứ Phi rất nhanh không nói cười nữa.
 
Lúc Thẩm Lệnh Trăn bước vào trong phòng nghe thấy hắn cao giọng ngạc nhiên nói: “Sao có thể? Chẳng nhẽ người đó vẫn còn sống?”
 
Nàng đặt thuốc và cháo lên trên bàn, lại nghe Hoắc Lưu Hành ở đằng sau người hớp không khí, giọng chậm rãi nói: “Ta được La tiên y cứu chữa. Nếu như hắn vẫn lưu lạc một mình trong núi, cái loại thương thế này sợ rằng khó tránh khỏi cái chết.”
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa nghe thấy như thế phản ứng lại, vừa đưa nước muối cho Hoắc Lưu Hành súc miệng, vừa hỏi: “Hai người đang nói về ân nhân cứu mạng của ta sao?”
 
Mạnh Khứ Phi gật đầu: “Biểu tẩu, vết thương của biểu ca ta thật sự giống y hệt người đó sao?”
 
“Ừ, ta cũng đang thấy kỳ lạ đây.” Thẩm Lệnh Trăn khó hiểu nói, “Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế được? Chẳng nhẽ dùng rìu lưỡi cong đâm vào eo người là chiêu thức thường dùng của Dã Lợi Trùng sao, trước kia ân nhân cũng bị ông ta làm như thế?”
 
Câu hỏi này khiến cho hai người bình thường thông minh tuyệt đỉnh không có cách nào trả lời được. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 

Hoắc Lưu Hành súc miệng xong: “Đúng là chiêu thức mà ông ta quen dùng nhưng lúc đó ông ta không thể xuất hiện ở Biện Kinh được.”
 
Không có gì ngạc nhiên khi một người Tây Khương đi lẫn vào ở gần biên ải, nhưng nếu người này phải vượt qua khó khăn, lặng lẽ đi lẫn vào trong Biện Kinh thì người đó khá là xem thường Đại Tề rồi.
 
Mạnh Khứ Phi lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, so tài tỷ võ không phải chỉ nhìn về một phía, với chiếc rìu này, mặc dù biểu ca bị đánh trúng nhưng cũng tránh được thương hại, nếu đổi lại người khác, chưa chắc đã trùng hợp có kết quả giống y hệt. "
 
Cho nên theo thường tình mà nói, nếu như để có thể đạt được đồng nhất, không chỉ người đánh là Dã Lợi Trùng mà người bị thương cũng phải là Hoắc Lưu Hành.
 
“Biểu ca, có phải huynh có thuật phân thân giấu nhiều năm không cho ta xem không?”
 
Hoắc Lưu Hành sắc lẹm nhìn hắn: “Nếu như ta có, hiện giờ có cần phải nằm nói chuyện với ngươi không?”
 
Thẩm Lệnh Trăn bưng bát cháo đi đến bên giường: “Biết mình còn phải nằm thì đừng có cố, bớt hung hăng nói chuyện lại.”
 
Hoắc Lưu Hành mở miệng định phản bác lại bị nàng đút cho thìa cháo vào miệng, nghẹn họng.
 
Mạnh Khứ Phi ôm bụng cười nhìn hắn đầu hàng: “Biểu tẩu nói đúng, khó khăn lắm mới bò từ quan tài lên, phải an phận một chút.”
 
Hoắc Lưu Hành nuốt miếng cháo: “Ngươi dạy ta cách nằm vào trong đi.”
 
“Ôi, huynh đừng nói nữa.” Mạnh Khứ Phi vỗ đùi, “Đêm qua lúc đệ nhận được tin tức, thật sự đệ nghĩ huynh cứ chết đi như thế cũng tốt, đệ lập tức đi tìm nhũ mẫu năm đó của ta, để bà lừa mọi người thật ra huynh mới là chủ của Mạnh gia, như thế đệ có thể sống tự do rồi.”
 

Hoắc Lưu Hành đang muốn giải thích thì Mạnh Khứ Phi thẳng ngón tay ý bảo dừng: “Huynh ăn cháo đi, đệ giải thích với biểu tẩu.”
 
Thẩm Lệnh Trăn nghiêm túc nghe hắn nói, lúc này mới hiểu hoá ra năm đó, lúc sinh Mạnh Khứ Phi mẹ ruột của hắn vì khó sinh mà mất, sau khi sinh ra hắn hoàn toàn dựa vào sự nuôi dưỡng nhũ mẫu. Lúc đó người Hoắc gia muốn đổi Hoắc Lưu Hành thành Mạnh Khứ Phi bèn bảo nhũ mẫu ôm Hoắc Lưu Hành đi đến kinh thành, kết quả nửa đường bị người ta phát hiện cản đường.
 
Bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ mà Hoắc gia đã giao cho nên vị nhũ mẫu cảm thấy day dứt, ôm Hoắc Lưu Hành trở về rồi sau đó rời khỏi Hoắc gia, trở về quê hương ở Hà Tây.
 
Hiện giờ Mạnh Khứ Phi đang nói nếu như Hoắc Lưu Hành chết rồi, chuyện phục quốc sợ rằng hơn nửa là hết hy vọng nhưng mọi người đã nỗ lực bao nhiêu năm, không có đầu rơi máu chảy cũng không thể nói dừng là dừng, cho nên dứt khoát tìm người biết chuyện mấu chốt năm đó nói dối, khiến cho thần cũ tiền triều ẩn náu ở Biện Kinh cho rằng thật sự đã tráo đổi hai đứa trẻ thành công.
 
Chỉ là chủ tử không còn, mọi người tất nhiên không cần liều mạng, không cần hy sinh. Mạnh Khứ Phi cũng lặng lẽ chuồn mất, có thể thật sự làm công tử bột bất tài.
 
Hoắc Lưu Hành nhếch khóe miệng: “Ngươi lên kế hoạch cũng hay thật, nhưng tiếc là ta chưa chết, nếu như ngươi lười không làm thì đừng có mượn đông phong(3) của ta, tự treo cổ tự tử đi, đầu xuôi đuôi lọt.”
 
“Không được, ta vẫn còn muốn sống, vẫn còn muốn lấy vợ đẻ con!”
 
Vừa muốn sống tốt vừa muốn rũ bỏ trách nhiệm? Hoắc Lưu Hành lườm hắn: “Tất cả mọi chuyện tốt trên thế gian đều do ngươi chiếm hết?”
 
“Không cho đệ chiếm chẳng nhẽ để huynh chiếm?”
 
“Cả hai người đừng có mà mơ nữa!” Thẩm lệnh Trăn nghe hai người cãi nhau như hai đứa trẻ ba tuổi, khuyên nhủ nói, “Hai người hiếm khi gặp nhau, lẽ ra nên nói chuyện chính, thế mà lại dùng thời gian và sức lực để cãi mấy chuyện vớ vẩn này. Hiện giờ Lang quân bị thương nặng, mặc dù không cần ba ngày lên triều như bình thường nhưng hai lần đại triều trong tháng khó tránh, đến lúc đó có thể chịu đựng được không. Hai người nghĩ cách đi?”
 
Hai người đắm chìm trong mộng đẹp đồng thời thở dài. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Tất nhiên là Hoắc Lưu Hành nghĩ ra cách rồi. Hắn cho người tung tin Dã Lợi Tùng bị ám sát, eo của thích khách có vết thương do rìu chính là vì tránh khỏi điều tra của Hoàng đế.
 
Vốn dĩ Hoàng đế nhận được tin báo của Dã Lợi Trùng, có lẽ sẽ thăm dò mấy người bị nghi ngờ, xác nhận bọn họ có bị thương hay không, nhưng hiện giờ các võ tướng quan trọng trong triều đều có tin tức này, một khi hoàng đế ra tay thăm dò chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện dụng tâm, Cho nên các võ tướng vô tội sẽ vì sự không tin tưởng của Hoàng đế mà nảy sinh hiềm khích.
 
Nghĩ như thế, Hoàng đế trời sinh tính đa nghĩ sẽ cho rằng, thích khách này chưa chắc đã thực sự tồn tại, có khả năng là Dã Lợi Trùng vì chia rẽ ông với võ tướng triều đình mà tạo ra.

 
Chưa chắc Dã Lợi Trùng đã thực sự bị thương, chuyện này cũng không quá ảnh hưởng xấu đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Chỉ vì tướng quân của nước địch là khiến triều thần lạnh lòng, hoàng đế cảm thấy không đáng cho nên mặc dù rõ ràng ngoài mặt có trả lời với Dã Lợi Trùng rằng sẽ điều tra rõ ràng, làm chủ cho ông ta nhưng lại bí mật không thực hiện chuyện này.
 
Song điều này cũng không cho thấy nguy cơ của Hoắc Lưu hành bị tiêu trừ hết. Nếu như hắn tự lộ ra sơ hở, Hoàng đế cũng không nhắm mắt bỏ qua.
 
Mạnh Khứ Phi nói: “Trên triều thì có thể ứng phó, sau tháng 7 là 15 tháng 8, vừa hay là ngày nghỉ Tết Trung thu, đại triều tiếp theo là mùng 1 tháng 9. Theo như thân thể xương cốt của biểu ca, mang theo vết thương ra ngoài cũng không phải chuyện lớn. Đệ đang lo Thánh thượng vì chuyện của Nhị điện hạ mà triệu huynh ấy vào trong cung.
 
Chuyện Triệu Thuỵ bị Hoàng đế bí mật thẩm vấn đã qua vài ngày, bởi vì tóm hết bè lũ của hắn ta, Đại Lý Tự luôn hành nghiêm hình đánh đập hắn ta. Hiện giờ trong triều đang cảm thấy kỳ lạ rằng vì sao Nhị hoàng tử đột nhiên nhiều đóng cửa nhiều ngày không thấy người, hơn nữa phủ Hoàng tư cũng im lặng nhiều ngày, không thấy người ra ngoài.
 
Chuyện này tất nhiên không thích hợp kéo dài thêm nữa, đoán rằng cho dù Triệu Thụy có khai hay không, lời khai là thật hay giả, mấy ngày nữa có lẽ có kết quả rồi.
 
Mà một khi kết quả đã có, Hoắc Lưu Hành là nhân vật trung tâm phá vụ án thông đồng với địch này tất nhiên bị Hoàng đế gọi đi.
 
Mạnh Khứ Phi nói: “Đến lúc đó, huynh có đi hay không?”
 
“Lần này có lẽ thật sự không có lựa chọn,” Hoắc Lưu Hành thở dài, khó khăn nói: “Lão nhị chó cùng rứt giậu, khó tránh khỏi khiến mọi người khó khăn, chết đến nơi cũng phải kéo một đám người xuống cùng, Tiết gia là đầu tiên trong số đó."
 
"Ồ, Huynh đang cứu tình địch sao.” Mạnh Khứ Phi hơi chế giễu nhìn Thẩm Lệnh Trăn.
 
Hoắc Lưu Hành tức giận: “Là cứu trung lương.”
 
Mạnh Khứ Phi nhìn mắt Thẩm Lệnh Trăn đầy sự lo lắng, tôn sùng, cảm động  cùng với cảm kích, cười vui: “Biểu tẩu, tẩu đừng có nghe huynh ấy tự coi trọng bản thân, chẳng qua chỉ là Hoàng đế triệu kiến, không thể không đi, nhìn hắn đắc ý, còn muốn nhân cơ hội lung lạc lòng tẩu.” Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
“Mạnh Khứ Phi,” hoắc Lưu Hành không cử động được, chỉ có thở giơ một ngón tay lên chỉ về cửa phòng, “Ta mời ngươi lập tức rời khỏi nhà ta.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui