Bá vương và kiều hoa

Mọi người vẫn chưa hết hoảng sợ. Bãi săn trở nên hỗn loạn, các thủ vệ và người hầu xung quanh đều xông đến phía Triệu Hi hỏi cậu có bị thương hay không.
 
Ngược lại Thái tử và Thái tử phi lại không sợ hãi, chuyện xảy ra đến bây giờ vẫn chưa đến mức thế trận loạn lạc.
 
Người trong cuộc Triệu Hi cũng rất nhanh bình tình trở lại, sau khi xuống ngựa chắp tay cảm ơn Dã Lợi Trùng, ngược lại cậu còn đi an ủi vài vị con cháu thế gia còn lớn tuổi hơn cậu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dáng vẻ điềm tĩnh hơn tuổi này khiến cho người xem cảm thấy thoải mái. Cho dù là có ý nịnh nọt hay thật sự là thật lòng, vài vị triều thần ngồi ở chỗ quan sát đều khá là tán thưởng.
 
Chỉ ngoại trừ phụ thân của Tiết Giới, Tiết Sách.
 
Vừa nãy lúc Thẩm Lệnh Trăn và Hoắc Lưu Hành không nhìn, vì muôn vượt qua Dã Lợi Trùng đang dẫn trước một con sói xám, lúc nôn nóng ra tay Tiết Giới bắn tên ra bị nghiêng, khiến cho mũi tên chạm vào mông con ngựa mà Triệu Hi đang cưỡi mới dẫn đến việc ngựa đột nhiên bị ngạc nhiên.
 
Cả đám con cháu thế gia ngừng vây bắn, vây quanh Triệu Hi quay về chỗ quan sát.
 
Tiết Sách đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống trước mặt Thái tử, lớn giọng nói: “Thuật bắn cung của khuyển tử(1) không tốt, suýt chút nữa đã khiến tiểu điện hạ bị thương, xin Thái tử điện hạ giáng tội.” Ông ta nói xong, hơi ngẩng đầu, nhìn Tiết Giới mặt tái mét ý bảo hắn đến đây quỳ xuống.
 
Tiết Giới mở miệng, dường như muốn giải thích gì đó nhưng lại bị Tiết Sách nhìn chằm chằm với ánh mắt nghiêm khắc, chỉ có thể cắn răng cùng quỳ xuống với ông ta: “Xin Thái tử điện hạ giáng tội.”
 
Sắc mặt của Triệu Sâm vẫn không tức giận như cũ: “Bổn cung không tham gia săn bắn, không nhúng tay vào chuyện này.” Y ôn hoà nhìn Triệu Hi ở bên cạnh, “Chuyện này xử lý như thế nào nên để Hi nhi nói.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Hi để tay ở sau lưng, dáng vẻ giống như tập làm người lớn, cười nói: “Trận đấu học hỏi lẫn nhau khó tránh khỏi va chạm, làm gì có chuyện có tội chứ? Nếu như trách thuật bắn cung của Tiết lang quân không tốt, vậy thì thuật cưỡi ngựa của ta cũng không tốt, chẳng nhẽ cũng phải nhận phạt? Ta  vui vui vẻ vẻ săn bắn, không cần vì chuyện nhỏ ngoài ý muốn này giáng tội ai.” Cậu nói xong nhìn Tiết Giới đang quỳ ở dưới đất, “Tiết Lang quân, dự tính ban đầu của trận đấu hôm nay chỉ là vui vẻ, ngươi đừng quá để ý chuyện thắng thua, về sau chúng ta có cơ hội, lại thỏa thích đấu một lần!
 
Tiết Giới cúi đầu: “Cảm ơn hai vị điện hạ khai ân.”
 
Triệu Hi giơ tay, ý bảo hai cha con Tiết Giới bình thân quay về chỗ ngồi, lại nhìn Dã Lợi Trùng: “Tội thì có thể miễn nhưng thưởng thì không thể thiếu. Hôm nay nhờ có Dã Lợi tướng quân cứu giúp ta mới có thể không bị thương. Phụ thân, con ở đây xin người ban thưởng cho Dã Lợi tướng quân.”
 
Triệu Sâm hiền hoà cười: “Con nói đi, muốn thưởng như thế nào?”
 
Triệu Hi im lặng một lúc, cười nói: “Vài ngày nữa Dã Lợi tướng quân phải ời khỏi kinh thành, con nghĩ ông ấy sẽ lo lắng cho Ngôi Danh vương tử một mình ở lại nơi đất khách quê người. Con nghĩ, hay là chút nữa để Ngôi Danh vương tử vào trong cung chọn một số đồ vật y thích mang về. Ngôi Danh sống tốt ở đây, tất nhiên Dã Lợi tướng quân cũng sẽ yên tâm. Điều này với Dã Lợi tướng quân mà nói có lẽ là phần thưởng đủ để giải quyết việc khẩn cấp rồi.”
 
Cậu vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên trước những lời lẽ khôn khéo của Triệu Hi.
 

Thẩm Lệnh Trăn thầm thở dài. Nàng cũng ngạc nhiên sao một thiếu niên mới mười bốn tuổi lại được dạy dỗ thông minh tài giỏi như thế.
 
Thưởng phạt rõ ràng, khoan dung độ lượng là một trong số đó, quan trọng hơn là thái độ đối đãi của cậu với Dã Lợi Trùng và Ngôi Danh Hách.
 
Dã Lời Trùng là tớ, Ngôi Danh Hách là chủ, mặc dù công lao rõ ràng là của tớ nhưng nếu như bỏ qua chủ và ban thưởng tớ khó tránh khỏi việc quá chức phận, có hiềm nghi không coi vương thất Tây Khương ra gì, nếu như ban thưởng chủ bỏ quan tớ thì lại là phai mờ ân tình, hiềm nghi quá cao cao tại thượng. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hiện giờ vẹn toàn như vậy, vừa cho bạc Dã Lợi Trùng vừa cho Ngôi Danh Hách mặt mũi, vẹn cả đôi đường,
 
Chuyện làm ngựa ngạc nhiên là do Tiết Giới, hiển nhiên không phải là kịch do Thái tử sắp xếp mà là chuyện không có cách nào dự đoán. Sau đó thời gian chưa đến nửa nén hương, một thiếu niên như Triệu Hi chưa từng có ai dạy cách nói chuyện rõ ràng mạch lạc thế mà đã có thể đi từ hoảng loạn và sợ hãi đến lúc trở nên hào phóng, thiện lương thoả đáng khiến mọi người cảm thấy bất ngờ. 
 
Thẩm Lệnh Trăn lờ mờ nghĩ ra rồi, vừa nãy Thái tử không muốn nhúng tay vào chuyện này cũng như nguyên nhân có tiệc riêng hôm nay.
 
Sức khoẻ của Triệu Sâm càng ngày càng xấu. Có lẽ y tự biết bản thân không còn bao nhiêu ngày, lại nhìn nhị đệ Triệu Thuỵ vì thông đồng với địch mà phải vào tù, tứ đệ Triệu Tuần dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không lương thiện cho nên y đã bắt đầu suy nghĩ đến hậu sự.
 
Y đã bệnh của cuộc đời nhưng lại ở giây phút cuối cùng trở nên cứng rắn mạnh mẽ, muốn nhân cơ hội bản thân vẫn còn thở, tìm một người thừa có thể chịu được trách nhiệm lớn cho Đại Tề.
 
Triệu Hi là con trưởng, có lẽ là do tự tay y dạy dỗ. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc không hề kém cạnh so với người lớn.
 
Triệu Sâm muốn ở cái giờ phút tình hình chính trị hỗn loạn này khiến cho người Tây Khương nhìn thấy rằng Đại tề của y dù không có hoàng tử hoàng tôn tài đức vẹn toàn cũng tỏ thái độ của mình với người ở dưới, ra hiệu ngầm với cái triều thần ở trong triều đang dao động với những người được lựa chọn làm Thái tử rằng bây giờ đứng về phía ai vẫn còn kịp
 
Thẩm Lệnh Trăn thấy kỹ năng của ngựa của Triệu Hi không tốt cũng không có gì sai, cách xử lý sau đó của cậu đã đạt được mục đích và ý nguyện ban đầu mà Triệu Sâm hy vọng một cách tuyệt vời.
 
Người có mặt cảm tạ tri ân, khen ngợi, trở về không khí hòa thuận, mỹ lệ. Sắc mặt của Hoắc Lưu Hành sớm trở về bình thường, sắc mặt tự nhiên bình thường uống trà.
 
Nhưng Thẩm Lệnh Trăn vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
 
Từ trước đến nay sắc mặt của Hoắc Lưu Hành hỉ nộ không rõ. Nếu chỉ là vì nhìn thấy Triệu Hi ngựa ngạc nhiên, sắc mặt vừa nãy của hắn sẽ không xấu như thế.
 
Vừa rời khỏi bãi săn hoàng gia, ngồi lên xe ngựa, nàng nông nóng hỏi Hoắc Lưu Hành nhưng lại có chuyện khác, hắn không sai người đánh xe không quay về Hoắc phủ mà đến Anh quốc công phủ.
 
“Vừa nãy rốt cuộc Lang quân bị làm sao vậy?” Thẩm Lệnh Trăn quan tâm hỏi.
 

Hoắc Lưu Hành không cần tiếp tục giả vờ tự nhiên trước mặt nàng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Ta nghi ngờ Dã Lợi Trùng khả năng có quan hệ với quân Hoắc gia.”
 
Chỉ là một chiêu thức thực ra cũng không nói rõ vấn đề. Mặc dù cái chiêu đổi ngựa trên không là do Hoắc Khởi tự mình sáng tạo ra nhưng suy cho cùng người Hoắc gia đã đánh nhau với Tây Khương bao nhiêu năm rồi, nếu như Tây Khương có một kỳ tài học võ, ở trên chiến trường học mô phỏng theo cũng không phải là không có khả năng.
 
Nhưng Hoắc Lưu Hành đột nhiên từ đó nhớ ra một chuyện.
 
Năm ngoái lúc đàn áp dân tị nạn Tây  Khương bạo loạn, Hoắc Khởi đã từng bị gãy hai cái xương sườn trên chiến trường,
 
Lúc đó Hoắc Khởi đã nói vì trong lúc chống lại địch nhìn thấy có một người trung niên trong đám dân tị nạn giống một đứa trẻ trong quân Hoắc gia ngày trước, nhất thời không chú ý nên bản thân mới bị địch lợi dụng chỗ sơ hở.
 
Mà đứa trẻ này chính là đứa bé mồ côi mà Hoắc Khởi nhặt được ở biên ải, hơn nữa lại tình như thủ túc với đại ca hắn, chỉ đáng tiếc rằng lại chết cùng đại ca hắn trên chiến trường.
 
Hoắc Lưu Hành không chắc chắn hai chuyện này có quan hệ với nhau hay không nhưng một Dã Lợi Trùng cùng hơn 40 tuổi, đều là trẻ mồ hơn, hơn nữa xuất thân hồi trước trống trơn, 28 năm trước mới đột nhiên ngang trời “xuất hiện” ở Tây Khương, làm cho hắn có suy nghĩ muốn kiểm chứng.
 
Hiện giờ Hoắc Khởi vẫn đang ở Hà Tây xa xăm, hơn nữa cũng không chắc thư gửi đi gửi lại có an toàn hay không, trước hết, việc đó mất quá nhiều thời gian, cho nên Hoắc Lưu Hành mới định đi đến Anh quốc công phủ một chuyến, hỏi Trưởng công chúa tự mình trải qua chiến loạn năm đó. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn về đến nhà mẹ đẻ, cũng không kịp ôn chuyện cũ với cha nương đã được giao cho trọng trách - phác hoạ người Dã Lợi Trùng.
 
Ở dưới mắt thiên tử qua lại bí mật với tiết sứ Tây Khương thì không hay lắm, Hoắc Lưu Hành cũng không có lí do để cho trưởng Công chúa sớm đã không còn hỏi chuyện chính trị, lui về nội trạch gặp người thật Dã Lợi Trùng, chỉ có thể dùng phương pháp này thay thế.
 
May mà với kĩ năng vẽ cùng với trí nhớ của Thẩm lệnh Trăn đề vô cùng tốt, vẽ được bức tranh cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
 
Hoắc Lưu Hành bức tranh, không nói là mười phần, cũng giống đến chín  phần rồi, bèn cầm lấy đưa cho Triệu Mi Lan: “Phiền Trưởng công Chúa phân biệt người ở trong tranh có quen mắt hay không?”
 
Triệu Mi Lan nhíu mày, nhìn đi nhìn lại mấy lần, lắc đầu.
 
“Nếu như nói nếu là 28 năm trước từng gặp ở trong quân Hoắc gia, Trưởng công chúa có ấn tượng gì không?”
 
Triệu Mi Lan tiếp tục lắc đầu: “Thời gian quá lâu rồi, nếu thật là có người này có lẽ cũng không nhận ra.”
 
Đây cũng là chuyện thường tình.

 
Hoắc Khởi chỉ nhớ người 28 năm trước là vì đó là đứa bé năm đó tự tay ông mang về nuôi lớn trong quân đội nhưng với Triệu Mi Lan, người kia dù có duyên với bà, cũng trải qua quá trình biến đổi ngoại hình từ thiếu niên thành trung niên, mất ấn tượng là chuyện bình thường.
 
“Không giúp được gì cho Lang quân.” Thẩm Lệnh Trăn thở dài.
 
Hoắc Lưu hành lắc đầu bảo không sao, cuộn bức tranh lại. Bởi vì vội vàng quay về tiếp tục điều tra chuyện này, hắn lập tức cáo từ với Trưởng công chúa và Anh quốc công,. Lúc sắp ra khỏi cửa phủ, hắn nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn hơi không nỡ quay đầu lại nhìn bèn đề nghị nàng ở lại một mình: “Đã đến nhà rồi thì nàng ở lại với a cha a nương ăn bữa cơm đi, ta đợi đến khoảng giờ Tuất đến đón nàng.”
 
Hôm nay Thẩm Lệnh Trăn vô cùng nhớ cha nương. Thật ra cũng có liên quan đến chuyện bởi vì viên phòng mà đau lòng, nghe hắn nói như vật, vừa cảm thấy rung động với lời đề nghị của hắn, vừa cảm thấy không yên tâm.
 
“Ta thấy sắc mặt của Lang quân có vẻ không tốt,  Lang quân một mình quay lại có được không?
 
“Ta là nàng sao?” Hoắc Lưu Hành nhướng mày, hất cằm ý bảo nàng vào đi.
 
“Vậy Lang quân trở về ngủ bù một giấc”, Thẩm Lệnh Trăn vừa quay đi vào trong phủ Quốc công vừa đi được hai ba bước quay lại dặn dò hắn, ‘Nếu như buổi tối Lang quân mệt thì không cần tự mình đến đón ta, bảo Kinh Mặc đi một chuyến là được.”
 
Thẩm Lệnh nói như vậy nhưng nàng biết rằng Hoắc Lưu Hành lo lắng cho nàng, nghe theo lời khuyên của nàng, có lẽ đến lúc đó đại khái hắn vẫn tự làm nhưng không ngờ đến cuối giờ Tuất lại xảy ra một chuyện ngoài dự đoán của nàng.
 
Người từ Hoắc phủ đến không phải là Hoắc Lưu Hành cũng không phải là Kinh Mặc và Không Thanh mà là một tên người hầu bình thường mà thôi.
 
Tất nhiên, bình thường cũng không phải, Thẩm Lệnh Trăn quen người này, nhìn thấy hắn hay ra vào chỗ của Hoắc Lưu Hành, đại khái cũng là một trong những thân cận của hắn.
 
Tên người hầu đến đại sảnh, cúi đầu xin lỗi Thẩm Lệnh Trăn: “Thiếu phu nhân, Lang quân bảo rằng đêm nay ngài ấy bận công việc, không thể đến đón ngoài. Hiếm khi ngài được quay về Quốc công phủ một chuyến, đêm nay ngài cứ ở lại đây đi.”
 
Vốn ở lại phủ Quốc công cũng không có việc gì nhưng Thẩm Lệnh Trăn lại cảm thấy kỳ lạ khi Hoắc Lưu Hành sai người này đến: “Không Thanh và Kinh Mặc cũng không có thời gian sao?”
 
“Vậng, thưa Thiếu phu nhân.”
 
“Được, ta biết rồi, vất vả cho ngươi.” Nàng quay đầu đưa cho hắn tiền nhưng nghĩ lại nàng lại thấy chuyện này không đúng lắm: “Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ đều không ở trong phủ?”
 
“Thiếu phu nhân, thứ lỗi cho thần không thể nói với ngài.”
 
Vậy thì thật sự có chuyện rồi.
 
Nghĩ đến chuyện chiều này, nàng hoảng hốt một trận khó hiểu, đè nén sự thấp thỏm trong lòng, nhíu mày nói: “Hiện giờ ngươi không nhiều lời với ta, ta cũng có thể ngồi xe ngựa của Quốc công  phủtự mình đi về, đến lúc đó mọi thứ sẽ rõ ràng.”
 
“Xin Thiếu phu nhân đừng làm khó tiểu nhân.”
 

Thamar lệnh Trăn đau đầu đỡ trán: ‘Có phải là chuyện của Dã Lợi tướng quân hay không? Bọn họ đều không ở nhà chẳng nhẽ đi tìm Dã Lợi tướng quân rồi?”
 
Tên người hầu không dám nói gì.
 
Thẩm Lệnh Trăn bị dọa hết hồn.
 
Hoắc Lưu Hành vốn không phải là người xốc nổi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến hắn mạo hiểm đêm đen ra ngoài?
 
Thẩm Lệnh Trăn cũng không muốn làm khó người hầu nữa, vẫy tay bảo hắn đi về, một lúc sau càng nghĩ càng thấy lo lắng, gọi Kiêm Gia và Bạch Lộ chuẩn bị xe ngựa tự mình quay về Hoắc phủ. Nàng vừa bước và của đã chạy đến viện của Hoắc Lưu Hành. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Trật tự trong phủ vẫn như ngày thường, phủ vệ vẫn đang trực, người hầu vẫn đang làm việc, không hề có chút hỗn loạn nào. Song, điều này càng xảy ra, Thẩm Lệnh Trăn càng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
 
Chỉ có thể thật sự xảy ra chuyện lớn Hoắc Lưu Hành mới có thể vì giấu được tai mắt của Hoàng đế mà sắp xếp giả bộ cảnh tượng yên tĩnh trong nhà.
 
Nàng ảo bước. Thẩm lệnh Trăn vừa đến trước của viện chính, nhìn thấy Không Thanh đang đứng canh trước phòng ngủ của Hoắc Lưu Hành tiến lên, do dự nói: “Sao Thiếu phu nhân lại quay lại rồi…”
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa sốt ruột vừa tức giận: ‘Ta không thể quay lại sao? Lang quân đâu, rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”
 
Không Thành đá chân, “Ôi” một tiếng: “Ngài đi theo tiểu nhân.”
 
Thẩm Lệnh Trăn đi theo Không Thanh vào trong phủ, vừa bước qua bậc của đã ngửi thấy mùi tanh của máu vô cùng nồng, bước qua bức bình phong, một chậu máu đập vào trong mắt nàng.
 
Hoắc Lưu Hành nằm trên giường, nửa thân của hắn không mặc gì đẫm máu, ở trên eo của hắn là một vết thương máu thịt lẫn lộn, hoa trắng một mảng.
 
Vết thương nàng giống y hệt vết thương của ân nhân cứu mạng nàng…
 
Hai chân của Thẩm Lệnh Trăn mềm nhũn, ngã xuống cái cước đạp(2).

Lời của tác giả: Muốn biết chi tiết, hồi sau sẽ phân tích rõ.

 
Là cái ghế con đặt ở bên cạnh giường
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui