Bá vương và kiều hoa

Dưới sự chăm sóc của Hoắc Lưu hành, Thẩm Lệnh Trăn dần có cảm giác buồn ngủ, trong lúc mơ màng cảm thấy hắn cũng ngủ gà ngủ gật nhưng bàn tay vẫn tự động xoa xoa bụng dưới của nàng, lại hơi dùng lại, giống như bị sét đánh bừng tỉnh giấc, tiếp tục xoa xoa giúp nàng.
 
Nàng mơ màng, cảm giác như có nói với hắn mấy câu, không đau nữa, không cần xoa, ngủ đi nhưng thật ra lại là nàng đang nói trong mơ, cơ bản chưa từng mở miệng.
 
Hoắc Lưu Hành chăm sóc cho nàng cả một đêm mãi cho đến gần rạng sáng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ hai ngắn ba dài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Lệnh Trăn đang ngủ ngon, Hoắc Lưu Hành nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn cho nàng rồi mới đẩy cửa ra ngoài.
 
Kinh Mặc đến báo tin: “Lang quân, bên phía thiên lao đã làm như theo kế hoạch, hai tử sĩ của chúng ta đều…”
 
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Lập cho bọn họ cái mộ gió ở Hà Tây.”
 
Kinh Mặc cúi đầu vâng dạ, lại nói: “Tiếp theo sau đó phải trông vào Tứ điện hạ rồi. Thánh thượng đã triệu hắn vào cung cả đêm, hiện giờ có lẽ đang tự mình thẩm vấn hắn. Lang quân, ngài thấy Tứ điện hạ có thể thuận lợi thực hiện thành công nước cờ mà ngài vứt cho hắn không?”
 
Kế hoạch của Hoắc Lưu Hành, lần này Hoắc Lưu Hành đã hy sinh hai tử sĩ, một người diễn thành gián điệp trong quân đội bị bắt, một người diễn thành sát thủ sau khi nghe tin tức đến thiên lao giết người diệt khẩu tên gián điệp kia.
 
Đêm nay, “sát thủ” đã thành công đột nhập và thiên lao giết “gián điệp”, sau đó “không cẩn thận” bị thiên la địa võng của Thánh thượng bố trí bắt lấy, ngay lúc đó răng cắn thuốc độc tự vẫn.
 
Nhưng sau khi tự vẫn trên người hắn lại để lại manh mối, phảng phất chỉ kẻ chủ mưu đằng sau lại là Tứ hoàng tử Triệu Tuần. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kế hoạch đã đến bước này đã đến lúc Triêu Tuần lên sàn rồi.
 
Hoắc Lưu Hành cười như không cười nói: “Lão tứ cũng có chút đầu óc, sau khi trời sáng sẽ có kịch hay, chúng ta chờ xem đi.”
 
Đúng lúc đó, chiếc đèn ở cung Phúc Ninh sáng yếu ớt trong cơn gió mát trời lúc tờ mờ sáng.
 
Trong cung điện, Hoàng đế khoác long bào ngồi trên mép giường, khăn tay màu vàng sáng trong tay đang nhẹ nhàng lau bảo kiếm sáng loáng.
 

Cách đó không xa Triệu Tuần đang cô đơn đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn này.
 
“Triệu Tuần,” Im lặng một lúc lâu cuối cùng Hoàng đế cũng đã lên tiếng, “Con với Thái tử là hai đứa con mà a cha yêu thích nhất. Mẫu thân của cơn vì bệnh mà mất sớm, a cha gạt bỏ mọi khó khăn, để trống vị trí hoàng hậu bao nhiêu năm, từ đầu đến cuối chưa từng lập mới chính là vì không muốn có người đè ép lên đầu các con, cũng là vì trong lòng của ta, vị trí của ta chỉ có con trưởng mới ó cách ngồi lên. Nỗi khổ này của a cha con có hiểu không?”
 
Triệu Tuần cúi đầu: “Nhi thần hiểu rõ.”
 
“Thái tử có đức cũng có tài nhưng sức khoẻ lại không có. A cha cho rằng có lẽ con rất rõ chỉ cần con làm đâu chắc đấy, có thêm sự cần cù, trung thành với đất nước, cái gì của con vẫn sẽ thuộc về con.”
 
Biểu cảm của Triệu Tuần nghiêm túc, cũng không che dấu: “Nhi thần đã rõ.”
 
“Nếu như đã rõ vì sao lại còn làm việc khiến a cha đau lòng?” Hoàng đế yếu ớt thở dài, giơ cái tay già nua gầy guộc của mình, chậm rã  xoa nhẹ thanh bảo kiếm sắc bén trong tay mình, “Người ngoài cuối cùng vẫn là người ngoài, con ném đá giấu tay, nhằm vào Hoắc gia ở Khánh Dương chỉ là chuyện nhỏ, a cha có thể dung túng, nhưng con không thể vì diệt sạch Hoắc gia, mà không từ thủ đoạn, phản bội lại a cha. Con thấy đúng không?’
 
Triệu Tuần lập tức quỳ xuống, lắc đầu nói: “Nhi thần chưa từng phản bội phụ hoàng, mong phụ hoàng minh giám.”
 
Hoàng đế cười cười, ném thanh bảo kiếm đến trước mắt hắn: “Hoà Điền Bảo Ngọc, là mảnh vụn còn lại của bức điêu khắc bằng ngọc con tặng cho ta vào thọ thần năm ngoái đúng không?”
 
Triệu Tuần nhặt bảo kiếm lên, mắt mơ hồ: “Vâng, Lúc điêu khắc tượng ngọc có vứt bỏ một số vật liệu thừa hạng kém, nhi thần đã biến chúng thành ngọc bội thưởng cho thủ hạ.”
 
“Vậy con nói xem.” Hoàng đế chống đầu gối đứng dậy, đưa thanh cây kiếm ra trước, “Tại sao đêm nay miếng ngọc bội này lại xuất hiện ở trong thiên lao Đại Lý Tụ?”
 
Triệu Tuần nhíu mày, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Nhi thần không biết.”
 
Hoàng đế kề thanh kiếm vào sát cổ hắn. Lưỡi kiếm lệch, một dòng máu đỏ tươi trào ra trên cổ hắn.
 
“Trẫm hỏi ngươi một lần, tại sao đêm nay  miếng ngọc bội này lại xuất hiện ở thiên lao Đại Lý Tự vào?”
 
Thanh kiếm đã nhiễm máu, còn thay đổi xưng hô, tốc độ nói cũng chậm rãi, đều có ý rằng vị Hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay đã nhẫn nại đến cực hạn.

 
Ngực lại Triệu Tuần lại càng thẳng lưng, nhặt thanh kiếm lên nói với ông, nói rõ ràng từng chữ: “Nhi thần không biết.”
 
Lưỡi kiếm lại càng sâu, lưỡi kiếm đã vào trong thịt, máu chảy ra từ cổ của Triệu Tuần gần như thấm đẫm quần áo của hắn.
 
Màu môi của hắn dần trở nên sẫm nhưng biểu cảm vẫn như cũ không đổi. Hắn không nhanh không chậm nói: “Đêm nay nhi thần có được tin tức nghe nói Hoắc gia áp giải một tên gián điệp thông đồng với địch từ Định Biên Quân vào trong Đại Lý Tự trong kinh thành. Nhi thần đoán, tin tức cơ mật thế này không thể vô ý tiết lộ được, có lẽ phụ hoàng cố ý lộ ra, dẫn rắn ra khỏi hang. Mặc dù nhi thần muốn san sẻ với phụ hoàng và triều đình, đi đến thiên lao thăm dò trước nhưng bởi vì lo lắng bị vướng vào vũng bùn này, tạm thời án binh bất động, giả vờ không biết. Nếu nhi phản bội trong miệng phụ hoàng là chuyện này, nhi thần thừa nhận nhưng ngoài chuyện này ra nhi thần tuyệt đối không làm chuyện có lỗi thứ hai với phụ hoàng.”
 
“Nếu như trong lòng phụ hoàng đã định tội con, hôm nay người có thể ấn chiếc kiếm này sâu hơn nhưng một khi nhi thần chết rồi, bọn rắn rết hãm hại nhi thần chắc chắn vẫn tự do ở ngoài, lúc đó phụ hoàng và Đại Tề không biết gì cũng vẫn tiếp tục gặp phải khó khăn. Như thế nhi thần vĩnh viễn không thể nhắm mắt.”
 
Bởi vì mất máu mà sắc mặt của Triệu Tuần dần trở nên trắng bệch, Hoàng đế nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau ném cây kiếm sang một bên.
 
Sau tiếng “leng keng” rõ ràng, Hoàng đế chỉnh lại long bào, nhàn nhạt nói với bên ngoài điện: “Tứ điện hạ không cẩn thận làm bản thân bị thương, không thể tham gia lễ đầu hàng ngày mai, dẫn hắn đế cung Duyên Phúc, khám chữa bệnh trông coi cho cẩn thận.”
 
Tờ mờ sáng mặt trời mọc, trời rất nhanh sáng rõ, đúng giờ Thìn, nghi lễ đầu hàng của Tây Khương với Đại Tề được tổ chức ở trong điện Tử Thần(1) dưới sự chứng kiến của hàng trăm quan văn quan võ.
 
Trong đại điện, thái giám cao giọng đọc điều khoản văn bản đầu hàng, Một là Tây Khương thề phải trả lại lãnh thổ Hà Tây, sẵn sàng cúi đầu xưng thần với Đại Tề, hàng năm phải thượng cống vào kinh theo chế độ; hai là Tây Khương hứa phải bồi thường tổn hại chiến tranh tương ứng cho Đại Tề, hoàng kim 500 nghìn lượng, bạch kim 2 triệu lượng, chiến mã 3000 con; ba là Tây Khương hứa từ nay về sau sẽ không chủ động phát động chiến tranh, vĩnh viễn chủ động kích động tranh chấp giữa hai bên, phá hỏng tình hữu nghị hoà bình giữa hai bên, bốn là Tây Khương yêu thích văn minh trung thổ, nguyện để Tam vương tử Ngôi Danh Hách ở lại kinh thành học tiếng Hán, lễ nghi người Hán, trong vòng ba năm nếu không học thành không được triệu về. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Nội dung của điều khoản thứ 4 khiến cho triều thần có mặt hơi bất ngờ.
 
Lúc đầu Hoắc Lưu Hành đi đàm phán với Tây Khương thì bao gồm ba điều khoản cắt đất bồi thường trong đó. Điều khoản thứ 4 rõ ràng đêm qua sau khi ở yến tiệc ra oai phủ đầu Tây Khương, Hoàng đế tạm thời thêm vào.
 
Trong Hoắc phủ, sau khi nghe chuyện này Thẩm Lệnh Trăn đang ở trên giường nghỉ ngơi cũng cảm thấy nghi hoặc, đợi lúc Hoắc Lưu Hành tham gia nghi lễ trở về xem nàng,  nàng đang ôm bình nước nóng hỏi hắn: “Đây cũng chính là coi Ngôi Danh Hách là con tin giam giữ ở kinh thành?”
 
“Người chưa khoẻ đã ngày ngày lo lắng những chuyện này rồi?” Hoắc Lưu Hành ngồi xuống mép giường, thử nhiệt độ bình nước trong tay nàng, đổi cho nàng cái mới, “Hiện giờ không phải là Ngôi Danh Hách vương tử nữa rồi, Thánh thượng đã ban cho người ta họ “Triệu”.”
 

Điều này là cố ý từng bước xâm nhập và ăn mòn hoàng tộc Tây Khương, thậm chí họ còn bị lật tẩy từ từ.
 
“Thế mà Tây Khương cũng đồng ý chấp nhận?”
 
“Lúc đẻ uy hiếp, có thể đảm bảo mạch máu đã đủ, làm gì còn dư thừa sức lực quản xem cái mâm đến có thoải mái hay không, dao cắt theo chiều ngang hay chiều dọc? Lần này Tây Khương là bên thất bại, trừ việc nghe lời ra cũng không còn cách nào.”
 
Thẩm Lệnh Trăn vô cùng lo lắng: ‘Nhưng theo ta, với  tính tình của người Tây Khương, khuất tùng chỉ là tạm thời mà thôi, lần này Thánh thượng làm việc quá phận, ngược lại dễ kích động bọn họ, để một ngày nào đó chúng tích lũy sức mạnh để phản công.”
 
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Nàng nói đúng, nếu không bọn họ cũng sẽ không cho một tam vương tử yếu ớt như thế đến Biện Kinh.”
 
Tây Khương đã sớm dự đoán được Đại Tề sẽ được voi đòi tiên cho nên mới cố ý để vị vương tử hữu danh vô thực này đến ký hiệp định đầu hành. Ngay từ ban đầu vương thất Tây Khương đã lên kế hoạch hy sinh Ngôi Danh Hách.
 
Đáng tiếc cho dù Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấu lòng người, Thánh thượng đắm chìm trong niềm vui sướng chiến thắng lại ngủ quên trên chiến thắng, tự phụ nóng vội như vậy.
 
Trong triều không phải là không có các vị quan nảy sinh bất đồng ý kiến với việc này nhưng văn kiện đầu hàng đã định, có nghiên cứu thảo luận thêm cũng vô nghĩa.
 
Mà những lúc như thế này tất nhiên Hoắc Lưu Hành không thể làm người dẫn đầu.
 
Làm đế vương mất vui chính là rước họa vào thân.
 
“Nhưng ngươi cũng không cần buồn lo vô cớ, phụ thân đã đã được bổ nhiệm lại làm Tiết độ sứ Hà Tây, có biến động gì chung quy sẽ có Hoắc gia đón lấy trước.” Hoắc Lưu Hành an ủi nàng mấy câu, “Nàng nằm xuống nghỉ ngơi cho hẳn hoi, ta đi xem chuyện của Nhị điện ha.”
 
Thân thể Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn yếu, nằm trên giường ngủ cả một ngày đến ăn cũng phải ăn ở trên giường, cho đến đêm đến, mãi không thấy Hoắc Lưu Hành đến viện của nàng, hỏi rồi mới biết hắn bị Thánh thượng triệu vào cung rồi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoá ra Triệu Tuần không xuất hiện ở buổi lễ ký hiện điệp sáng nay, nghi rằng đã bị cấm túc trong điện Duyên Phúc, tin tức này khiến cho Triệu Thuỵ có suy đoán sai lầm, cho rằng tên gián điệp giả mà Hoắc Lưu Hành bố trí lần này, người mà chĩa vào lần này không phải hắn ta mà là Triệu Tuần.
 
Bởi vì Hoắc Gia từng bước ép sát, hơn nữa hiện giờ người Tây Khương đang ở Biện Kinh, Triệu Tuần lúc nào cũng lo lắng chuyện thông đồng với địch bị bại lộ, cuối cùng không thể không thuận nước đẩy thuyền, định nhân cơ hội hoàng đế nghi ngờ Triệu Tuần, hắt nước bẩn lên nguwofi đệ đệ, cho người đi đến phủ đệ của Triệu Tuần nhét một bức mật thư vào thư phòng của hắn, làm bằng chứng phạm tội cuối cùng.
 
Nhưng ngọn lửa này, người đốt lại không phải là Triệu Tuần.
 
Nửa canh giờ sau, cấm vệ quân nhanh trong bao vây phủ đệ của Triệu Thuỵ, bí mật áp giải người vào thiên lao của Đại Lý Tự.

 
Thẩm Lệnh Trăn nghe được thông tin này chỉ có thể lắc đầu thở dài.
 
Đã nói máu lạnh nhất là người nhà đế vương nhưng thật ra thiên tử cũng không thật tuyệt tình chỉ là chút tình cảm ít ỏi kia phân biệt đối xử, nếu ở trên con trai ở trong lòng chung quy phải cho cơ hội tự chứng minh trong sạch, còn nếu là đứa bị coi thường, đến câu phản bác cũng không cho nói trước mặt.
 
Đương nhiên, nghĩ cách khác Thẩm Lệnh Trăn cho rằng có lẽ nàng vẫn nghĩ người ta quá thiện lương rồi.
 
Sở dĩ Hoàng đế cho Triệu Tuần cơ hội, cố ý cài gián điệp vào trong phủ của hắn, đợi kẻ hãm hại mắc bẫy chẳng qua là vì tính tình đa nghi không tin manh mối được đặt ở nơi dễ lộ nhất, cũng không cho rằng Triệu Tuần sẽ ngu ngốc đến mức đưa ngọc bội đủ để làm rõ thân phận đưa cho tử sĩ của bản thân.
 
Mắt thất Hoắc Lưu Hành vẫn chưa quay lại mà nàng đã nghỉ ngơi cả một ngày, thân thể cũng đã tốt hơn chút, Thẩm Lệnh Trăn dứt khoát khoác áo xuống giường, đi đến tiền viện đợi hắn. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Vừa mới đi qua hành lang đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Kinh Mặc, sắc mặt nghiêm trọng đi từ ngoài phủ vào.
 
Thẩm Lệnh Trăn gọi hắn lại: “Nhìn sắc mặt của ngươi có phải phía Lang quân có chuyện gì?”
 
Kinh Mặc lắc đầu: “Thiếu phu nhân yên tâm, mọi chuyện trong cung vô cùng thuận lợi chỉ là đêm qua Lang quân nghe lời mà Thiếu phu nhân nói, sai tiểu nhân đi điều tra chuyện của Dã Lợi tướng quân. Tiểu nhân vừa phát hiện ra chuyện kỳ lạ.”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhanh csong đi về phía trước: “Lang quân chưa quay về, ngươi nói với ta trước.”
 
Do đó chuyện này vốn là nàng nhắc nhở Hoắc Lưu Hành trước, Kinh Mặc cũng không cần giấu nàng, đi theo nàng đến thư phòng rồi báo cáo: “Tiểu nhân điều tra được thân thế của vị Dã Lợi tướng quân kia bí ẩn, là một đứa trẻ mồ côi không có lai lịch, xuất thân từ khi sinh ra cho đến trưởng thành đều trống không.”
 
“Từ lúc nào bắt đầu người này ở Tây Khương có danh tính.”
 
Có lẽ ở bên Hoắc Lưu Hành đủ lâu, Thẩm lệnh Trăn càng tham gia vào những việc ta lừa ngươi ngươi lừa ta ở Biện Kinh lại càng mẫn cảm, một câu hỏi đã hỏi trúng.
 
Kinh Mặc nhíu mày nói: “28 năm trước, khi triều Đại Tề bắt đầu.”
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui