Bá vương và kiều hoa

Thẩm Lệnh Trăn đợi mãi không thấy bình nước nóng đâu. Bởi vì bị Hoắc Lưu Hành nắm lấy bụng dưới, lại không dám thở mạnh, chỉ dám hít thở từng ngụm khí nhỏ, không nhìn đâu cả, nàng nhìn vào cổ tay áo có thêu hoa văn lá sẫm màu bạc, giống như từ trên cao nhìn xuống một bông hoa.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, thực sự cảm thấy nàng đang ngạc nhiên: “Ngày thành hôn đầu tiên ta đã xoa bóp chân cho nàng, sao lúc đó nàng không như thế này?”
 
Bị hắn nhắc nhở, Thảm Lệnh Trăn cũng cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy bản thân càng ngày càng thụt lùi vậy. Rõ ràng lúc đầu có có thể yên lành coi hắn là y sĩ không chuyên tâm, hiện giờ hắn hơi gia tăng thêm lực thế mà nàng lại căng thẳng đến da đầu tê dại, giống như đốm lửa nhỏ đang cháy vậy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù dù trong lòng đau khổ đến mấy, cơn đau vùng bụng dưới này cũng thực sự từ từ dịu đi.
 
Thủ pháp xoa bóp của Hoắc Lưu Hành tương đối giỏi, với rốn là trung tâm, xoa bóp xung quanh, cảm giác ấm áp như ủi vòng quanh quanh trên da nàng, sau đó xâm nhập sâu hơn, như có một ma lực đang xoa dịu từng đợt đau đớn của nàng.
 
Hơn nữa Hoắc Lưu Hành cũng vô cùng cẩn thận, tùy mặt gửi lời, lúc nàng nhíu mày có chút dễ chịu hắn tự nhiên giảm lực, lông mày nhíu chặt lại tăng lực.
 
Việc như vậy, bình nước nóng không có sinh mệnh và trí tuệ không làm được.
 
Phát hiện số lần nàng đau đến nhíu mày dần dần giảm đi, hắn hỏi: “Nàng đã đỡ hơn chưa?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hắn gật đầu: “Lang quân mỏi tay rồi phải không?’
 
“Ý gì đây?” Hắn nhướng mày. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lang quân phải đi tắm rồi.” Nàng khịt mũi, “Toàn mùi rượu, sắp làm ta say rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành sao có thể không nghe ra nàng đang quan tâm hắn, cố ý tìm lý do bảo hắn nghỉ ngơi.
 
Nhưng đúng thật là đêm nay hắn uống quá nhiều rượu, cũng nên rửa sạch phấn ở trên mặt, không thể không rời đi một chuyến bèn dặn dò nàng nhẫn nhịn trước, còn hắn đi đến phòng tắm. Hắn làm tất cả các thứ trong khoảng một nén hương cả rồi nhanh chóng quay lại.
 
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Thẩm Lệnh Trăn cũng không thể chịu đựng được một chút, cả người lại cuộn lại thành con tôm.
 
Hoắc Lưu Hành vén chăn lên lên giường, ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hỏi: “Chỉ một lúc như thế đã lại đau rồi?”
 
Thẩm Lệnh Trăn cũng không ngờ rằng sự thoải mái vừa nãy chỉ là tạm thời, hắn vừa rời đi cơn đau lại quay lại, hiện giờ cũng không muốn chịu đường, cuộn lại trong lòng hắn: “Lang quân vừa đi bụng ta lại đau.”
 
Hoắc Lưu Hành vừa thò tay xuống dưới vừa hỏi: “Biết điểm tốt của ta rồi? Còn muốn bình nước nóng không?”
 

Lúc này Thẩm Lệnh Trăn chỉ cảm thấy tay của hắn có tác dụng, chỉ cần không còn đau bảo nàng làm gì cũng được, nói gì nàng cũng sẵn sàng, vội vàng lắc đầu: “Không cần bình nước nóng nữa, chỉ cần Lang quân.”
 
Trong lòng Hoắc Lưu Hành cảm thấy sự thoải mái và vui vẻ chưa từng có, cả người tràn đầy tinh lực như được thông hơi, xoa xoa, lại cảm thấy tình cảnh lúc này thực sự không quá tuyệt.
 
Hắn là một người có khí phách, sao có thể bị những lời ngon ngọt thẽ thọt khúm núm mê hoặc đến chết mê chết mệt được.
 
Nghĩ như vậy, tay ấn trên bụng dưới của nàng vàng không cẩn thận dừng lại.
 
Thẩm Lệnh Trăn cho rằng hắn ngủ rồi, ngẩng đầu lên, đáng thương vô cùng nhìn hắn.
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu đối diện với ánh mắt của nàng, tiến tới không ngừng lặp lại các động tác kia,
 
Thôi bỏ đi, không có việc gì, hắn cũng không phải ví dụ, nam nhân có khí phách cả thiên hạ này đều không chịu được trước những lời mềm mỏng. Không phải người đời đã nói, vị Lục anh hùng của triều Đại Chu cũng không qua ải mỹ nhân sao? Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành có sự an ủi, lần nữa dốc sức, vừa dốc sức vừa nhân cơ hội dỗ ngọt: “Thẩm Lệnh Trăn, nói thật lòng, con người ta có phải rất tốt không?”
 
Cơ bản Thẩm Lệnh Trăn cũng không biết được thời gian của nén hương ngắn ngủi người bên gối đã trải qua một phen đấu tranh, chỉ cảm thấy mạng của mình ở trong tay hắn, không dám nói sai, lập tức gật đầu: “Lang quân là người tốt nhất trên thế gian này.”
 
“Vậy nàng nói xem, ta tốt ở chỗ nào?”
 
“Tốt ở…” Đầu của Thẩm Lệnh Trăn nhanh chong quay đi: “Lang quân dung mạo đoan trang, khí phách hiên ngang, thân thủ bất phàm, lâm nguy không loạn, thông minh xuất chúng, mưu lược đầy mình, túc trí đa mưu…”
 
Hoắc Lưu Hành không hè đục nước béo cảm thấy có gì đáng xấu hổ, hài lòng gật đầu: “Vậy thì nếu như hiện giờ nàng có cơ hội chọn chốn về lần nữa, nàng sẽ…”
 
“Không có nếu như, tuyệt đối không có nếu như thế này.”  Mong muốn tồn tại đã khiến khả năng thích ứng với những thay đổi của Thẩm Lệnh Trăn đến giới hạn. Mở miệng chính là câu trả lời đạt điểm tối đa.
 
Hoắc Lưu Hành nghe đủ những lời ngọt ngào, âm thầm vui vẻ thở dài, im lặng tập trung vào công việc.
 
Lại xoa bóp cho nàng khoảng một nén hương, bởi vì thân thể đau đớn trở nên thoải mái, Thẩm Lệnh Trăn bắt đầu có tinh thần nghĩ đến các chuyện khác. Nàng hỏi hắn: “Đúng rồi, Lang quân, chàng có cảm thấy đêm nay vị Dã Lợi tướng quân kia rất kỳ lạ không?”
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu nhìn nàng: “Còn có tinh thần nghĩ đến cái này sao?”
 
“Ngày mai là lễ đầu hàng rồi, ta sợ hiện giờ không nói, nếu như Dã Lợi tướng quân làm gì đó gây bất lợi cho Lang quân ở buổi lễ thì không kịp nữa rồi?”

 
“Nàng có suy nghĩ gì sao?”
 
Thẩm Lệnh Trăn yên lặng một lúc rồi hỏi: “Lang quân đã từng giao tiếp với vị tướng quân này chưa? Hoặc là 11 năm trước bắt tay nhau ở trên chiến trường, hoặc là từng gặp nhau lúc đàm phán với Tây Khương?”
 
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Đêm nay là lần đầu tiên gặp mặt, trước đó chưa từng nghe thấy nhân vật này.”
 
“Thế thì vô cùng kỳ lạ. Đêm nay lúc ném tên, Lang quân bị bịt mắt nên có lẽ không chú ý đến. Ta cảm thấy lúc đó ánh mắt của Dã Lợi tướng quân nhìn Lang quân giống như đang nhìn người quen cũ, giống như một người đang tiếc nuối từ trước đến nay chưa từng được phân cao thấp với kẻ địch, hiện giờ cuối cùng được như ý nguyện.”
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày. Thẩm Lệnh Trăn là một người mẫn cảm, nàng nói như vậy tuyệt đối không thể không có lý do.
 
“Còn nữa, sau khi thua Lang quân, dường như ông ta không có sự căm phẫn không cam tâm đặc biệt gì, ngược lại lại là thoả thích. Sau khi sự thỏa thích qua đi, lại lờ mờ có chút thương xót, giống như…” Nàng ví dụ, “Ví dụ, cao thủ võ nghệ đệ nhất thiên hạ, độc cô cầu bại nhiều năm, khó khăn lắm mới gặp được người đủ để làm kẻ thù của hắn, vốn dĩ phải đồng cảm hỗ trợ  nhưng bởi vì ở trong cùng một trận so tài, không thể không phân ra ngươi sống ta chết cho nên mới cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Hình như Dã Lợi tướng quân có thái độ này với Lang quân. Có lẽ Lang quân có thể thử điều tra nhân vật này xem sao.”
 
“Ta nhớ nhắc nhở của nàng rồi.”
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, tiếp tục lo lắng: “Vừa nãy Thánh thượng giữ Lan quân ở lại nghị sự có làm khó Lang quân không?”
 
Hoắc Lưu Hành cười cười. Hiện giờ lão Hoàng đế phải dựa vào Hoắc gia, làm gì dám làm khó hắn.
 
“Chỉ bàn bạc với ta chuyện tên gián điệp trong tù mà thôi.”
 
THẩm Lệnh Trăn lập tức có hứng thú: “Nhắc đến chuyện này, tên gián điệp mà Lang quân bắt trước đó không phải đã bị Nhị điện hạ giết người diệt khẩu rồi sao? Hiện giờ rốt cuộc nghi phạm trong nhà lao của Đại Lý Tự là ai?”
 
“Tử sĩ của Hoắc gia.”
 
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên: “Lang quân hy sinh người của mình đi đóng giả sao?”
 
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Không có chứng cứ rõ ràng, chỉ là lời khai trống rỗng, ngược lại khiến Thánh thượng cho rằng lão nhị vô tội bị người khác hãm hại.”
 
“Nếu đã không phải lời khai, vậy như thế là dẫn rắn ra khỏi hang?” Nàng nói xong níu mày lại, “Nhưng rõ ràng Nhị điện hạ đã cho người đi giết người diệt khẩu tên gián điệp kia, sau khi nghe tin tức, có lẽ hắn sẽ đoán được đây là giả.”
 

“Vậy thì để hắn ta đoán việc đó là giả.”
 
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, sau đó nàng hiểu ra, Triệu Thuỵ biết chắc chắn tên gián điệp đã chết, chắc chắn sẽ đoán ra, Hoắc gia đã câu hắn, trước tiên sẽ án binh bất động, cố tình không đi đến thiên lao thăm dò tin tức.
 
Nhưng theo cách này, bất lợi xảy ra sau đó  chính là hắn ta không thể kiểm soát những gì đang xảy ra trong thao lao cũng như không thể có được thông tin trực tiếp trong đó.
 
Nếu đã như thế, ”câu chuyện” ở trong thiên lao có thể do Hoắc Lưu Hành tự biên tự diễn rồi.
 
Gián điệp có thể làm giả, người đến thiên lao thăm dò cũng có thể là giả. Hoắc Lưu Hành có thể tự biên tự diễn lại phái một tử sĩ đến ép Triệu Thuỵ không thể không hành động.
 
Nhưng khi Triệu Thuỵ hành động, tất cả những gì giả trước đó đều biến thành thật.
 
Người phía trên chỉ nhìn kết quả chứ không nhìn quá trình, Chỉ cần cuối cùng khiến cho Hoàng đế tin tưởng Triệu Thuỵ thật sự là tên thông đồng địch phản nước nhà, quá trình phá án ra sao, có chính cứ xác thực hay không thật ra không còn quan trọng nữa. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm lệnh Trăn gật đầu: “Kế Lang quân thật hay.”
 
Đối mặt với tiểu nhân, nếu như cố chấp một cách mù quáng vào các thủ đoạn quan minh thánh thiện gò ép quân tử thì không bao giờ có thể xử phạt được bọn chúng.
 
Lần này Hoắc Lưu Hành muốn gậy ông đập lưng ông.
 
Chỉ là…
 
Nàng nhíu mày: “Chỉ vì muốn lật đổ Nhị điện hạ, khó tránh khỏi có người phải hy sinh tính mạng.”
 
Hoắc Lưu Hành yên lặng, nói: “Đó là con đường bắt buộc phải đi qua.”
 
Tim Thẩm Lệnh Trăn giật thót, lại nhớ lại lời mà Thái tử đã nói với nàng đêm nay.
 
Nàng ngước mắt lên: “Con đường mà Lang quân bắt buộc phải đi có phải rất nhiều sự hy sinh người trước ngã xuống như thế này không?”
 
Hắn gật đầu: “Sẽ có.”
 
“Vậy sự hy sinh đó bao gồm cả các bách tính và thần tử vô tội của Đại Tề sao?”
 
Hoắc Lưu Hành rũ mắt nhìn nàng.
 
“Ta đã từng cầu xin Lang quân rằng cho dù có chuyện gì cũng không được dấu ra nữa, nếu như Lang quân dã đồng ý rồi, ta có lẽ nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không nên vì người ngoài và ta xảy ra hiềm khích… Lang quân, thật ra đêm nay ta đã gặp Thái tử điện hạ, y đã nói những lời khiến ta hơi lo lắng.”
 

Hoắc Lưu Hành nhướng mày: “Triệu Sâm? Y đã nói gì với nàng?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nói lại một lần những gì Triệu Sâm đã nói, hỏi: “Phát động chiến tranh, khơi ra thảm họa đẫm máu, Lang quân sẽ có một ngày làm như thế sao?”
 
Giọng điệu của nàng không hề hung hăng bức người nhưng Hoắc Lưu Hành lại im lặng, ngay cả động tác của tay hắn cũng dừng lại.
 
Một lúc sau, hắn không trả lời mà hỏi lại: “Nếu như ta làm như vậy thì nàng sẽ như thế nào?”
 
Thẩm Lệnh Trăn cắn môi,cũng im lặng một lúc lâu mới nói: “Lang quân muốn nghe thật lòng sao?”
 
“Tất nhiên.”
 
“Ta hiểu Lang quân nhưng không ủng hộ Lang quân. Ta nghĩ, ta cũng sẽ giống như lời mà Thái tử điện hạ nói, làm hết sức của ta, không để Biện Kinh thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông.”
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu cười: “Làm hết sức của ngươi? Nàng có biết năng lực của nàng lớn thế nào không? "
 
Thảm Lệnh Trăn lắc đầu.
 
Hắn chớp mắt, biểu cảm tuỳ tiện, giọng điểm lại vô cùng nghiêm túc: “Vậy thì ta hy vọng nàng vĩnh viễn không biết.”
 
Thẩm Lệnh Trăn không nói gì nhìn hắn rất lâu.
 
Không cần nói những lời dư thừa nữa rồi.
 
Cả đời hắn đến bây giờ luôn sống vì Hoắc gia, vì Mạnh gia, về sau vẫn sẽ tiếp tục sống như vậy. Hoặc là đại nghiệp thành hoặc là chết nếu không hắn sẽ không bao giờ dừng lại. Nàng có thể thấy được hắn có bao nhiêu thân bất do kỷ. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Có một cách để đưa ra những lời hứa, hắn không thể không cho nàng. Hiện tại không có cách nào cho đi, chỉ có thể đi từng bước tin tưởng hắn.
 
Với cụm từ "hy vọng" này, mọi thứ là đủ.
 
Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên muốn hoàn thành sự bốc đồng không có cách này thay đổi thực hành ở điện Sùng Chính.
 
Nàng nhẹ nhàng giơ cánh tay lên ôm lấy hắn, gật đầu nói: "Được."
 
 Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có vẻ như không thể haha được rồi, khiến mọi người phải buồn, hay là chúng ta giả vờ haha một chút?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui