Làm đi làm lại nhiều lần khiến Hoắc Lưu Hành khó tránh được việc bị trì hoãn thời giờ, lúc hắn và Thẩm lệnh Trăn đến điện Sùng Chính, trừ Thánh thượng, thái tử và sứ giả Tây Khương ra, tất cả quan khách đều đã ngồi vào chỗ.
Tiệc tối đêm nay là tiệc tiếp đãi sứ giả Tây Khương không phải lễ ký văn kiện đầu hàng chính thức cho nên không đến mức trăm quan đều tề tụ. Hiện giờ ở trong điện chỉ có các hoàng tử đã trưởng thành trong cung, các võ tướng tứ phẩm trở lên và nữ quyến(1) của bọn họ.
Lúc hai người vào trong điện, thái giám vừa cao giọng báo, mọi người đang cười nói vui vẻ lập tức đều dừng lại, hướng mắt về phía cửa điện. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay Hoắc Lưu Hành mặc một cẩm bào màu đen thêu lá màu bạc, búi tóc bằng ngọc quan màu đen, mặt vốn như bôi phấn(2) thật sự thoa phấn lại khiến cho người ta nhất thời bỏ qua việc hắn đang ngồi xe lăn, chỉ nhìn vào khuôn mặt anh tuấn đầy thần thái của hắn.
Các nữ quyến khá là mạnh dạn ở đây âm thầm thảo luận, người xưa đã nói vì có gương mặt quá đẹp, khi ở trên chiến trường, Lan Lăng Vương bắt buộc phải đeo mặt nạ để khiến kẻ địch khiếp sợ(3), vị con trai Hoắc gia sớm đã ra chiến trường giết địch không biết có bắt chước không.
Hoắc Lưu Hành cười nhẹ gật đầu đáp lễ với từng vị hoàng tử, quan sử, đi theo thái giám đến gần vị trí gần vị trí cao nhất, vừa ngồi xuống đã cảm thấy được ánh mặt sáng quắc tập trung nhìn hắn.
Hắn hơi nghiêng về phía trước, không nghiêng không lệch che Thẩm Lệnh Trăn ở bên cạnh.
Hôm nay Thẩm Lệnh Trăn cũng không giống ngày thường, trên mặt thoa lớp phấn mỏng, làm nổi lên cặp lông mày với đôi môi đẹp như tranh. Nàng mặc một bộ váy lưu tiên(2) hồng nhạt cũng vô cùng kiều diễm mỹ lệ, nếu như chưa phải là người đã được gả đi, sợ rằng cũng không tránh được ánh mắt của ai đó quét từ đầu đến chân.
Hoắc Lưu Hành nghĩ đến đây, một lần nữa hắn lại tỉnh bơ nghiêng người che Thẩm Lệnh Trăn kỹ hơn chút, lại nhìn Tiết Giới nghị lực phi phàm, mỏi mắt chờ mong với ánh mắt cảnh cáo nhưng không mất lịch sự.
Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Lệnh Trăn quy củ cúi đầu, không chú ý đến màn này, cho đến khi tiếng cười hào phóng từ phía xa xa ngoài cửa điện truyền vào mới hơi ngẩng mắt lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đó vốn là sứ giả của Tây Khương. Một người là Tam vương tử Ngôi Danh Hách đại diện cho vương thất Tây Khương, còn một vị khác là tướng quân Dã Lợi Trùng đi cùng y đồng thời phụ trách an toàn của vương tử.
Tiếng cười đó đến từ vị tướng quân trung niên cao to lực lưỡng, tóc tết đầy đầu.
Mặt mũi người Tây Khương và và người Hán khá giống nhau. Nếu như thay đổi quần áo và trang sức trên đầu, trông không khác biệt lắm so với các nhân sĩ Đại Tề đang ngồi đây, chỉ là khí chất thô lỗ khiến cho nữ quyến đang có mặt không nói nên lời.
Hai vị khách quý được thái giám dẫn đến hai chỗ ngồi ở dưới long ỷ, cũng là chỗ đối diện với Hoắc Lưu Hành.
Thẩm Lệnh Trăn phát hiện hình như trước đó vị vương tử Ngôi Danh Hách trẻ tuổi cố ý học theo dáng vẻ lễ nghi cung đình của người Hán, đường đi nhịp bước nghiêm chỉnh khiêm tốn, có dáng vẻ cẩn thận dè dặt, giống như đến cúi đầu xưng thần. Song, ngược lại vị tướng quân Dã Lợi kia lại sải bước lớn, không hề có cảm giác là người có địa vị thấp hơn, sau khi ngồi vào chỗ, thậm chí ý vị sâu xa cười cười nhìn về phía Hoắc Lưu Hành.
Hoàng đế và Thái tử vẫn chưa đến, hiện tại người cao quý nhất ở đây có lẽ là Triệu Tuần đang đối diện với Hoắc Lưu Hành. Song vị tướng quân nước khác này lại không nhìn Triệu Tuần, cũng không nhìn Triệu Thuỵ đã từng hợp tác với mình mà chỉ nhìn mỗi Hoắc Lưu Hành.
Thẩm Lệnh Trăn lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, thấy hắn không đáp lại ánh mắt kia nhưng ngón tay cái và ngón tay chỉ đặt trên tay vịn xe lăn kia đang nhẹ nhàng xoa vào nhau.
Đây là thói quen khi đang suy nghĩ của hắn.
Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy có lẽ Hoắc Lưu Hành cũng đang lưu ý đến vị Dã Lợi tướng quân kỳ quái kia.
Đúng lúc này âm thanh chói tai của thái giám lại vang lên lần nữa: “Bệ hạ đến ----!”
Ngoài Hoắc Lưu Hành được đặc biệt cho phép ra, tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy hướng về long ỷ hành lễ.
Lão hoàng đế tuổi đã cao cười ôn hoà, làm đồng tác bình thân, lệnh mọi người ngồi vào chỗ như cũ, sau đó vỗ tay ý khai tiệc.
Ca vũ nhạc điệu lên sàn, Hoàng đế hỏi han hai vị sứ giả: “Ngôi Danh vương tử và Dã Lợi tướng quân đi đường xa đến đây, không biết trên đường có thuận lợi hay không?”
“Vô cùng thuận lợi, cảm ơn bệ…hạ…” Có lẽ Ngôi Danh Hách mới học tiếng Hán, phát âm giọng kỳ lạ, cách dùng từ cũng hơi gượng ép, nói được một nửa bị mắc lại, lo lắng nhìn Dã Lọi Trùng ở bên cạnh. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Dã Lợi Trùng lập tức giúp đỡ cứu nguy “Có được sự quan tâm của bệ hạ. Vương tử và hạ thần tốt cả.”
Ông ta nói tiếng Hán vô cùng lưu loát khiến cho vài vị quan của Đại Tề ở gần đó lần lượt nhìn qua đó.
Hoàng đế cười nói: “Dã Lợi Trùng tướng quân nói tiếng Hán vô cùng thành thạo, đúng là vô cùng chăm chỉ.”
Dã Lợi Trừng cười ha ha: “Từ nhỏ hạ thần đã nhớ về văn minh trung thổ(4), nghiên cứu học tập tiếng Hán bao nhiêu năm mới có ít thu hoạch thế này.”
Thẩm Lệnh Trăn lặng lẽ nhìn ông ta.
Xem ra vị tướng quân này mới thật sự là sứ giả mà hoàng thất Tây Khương phái đến.
Hoàng đế ở phía trên và Dã Lợi Trùng tiếp tục nói những lời khách sáo không có thật, mọi người ở dưới ngồi ngay ngắn, trên mặt ai cũng mang nụ cười kính nghiệp giả dối sét đánh cũng không đổi, mỗi lần Hoàng đế vừa dừng lại nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị vô cùng đồng ý.
Bảy vị đào kép tư thế uyển chuyển, dốc sức múa trên, song lại không có ai thưởng thức.
Sau vài lần, vị ngồi trên long ỷ lần nữa vỗ tay lên tiếng khai tiệc.
Lần này biểu thị rằng mọi người có thể động đũa ăn cơm rồi.
Nhưng Dã Lợi Trùng lại không lập tức động thủ mà nhìn vị trí bên cạnh không có ai ngồi, hỏi thái giám bên cạnh rằng người ngồi chỗ đó là ai, không đợi người đó đến rồi mở tiệc sao?
Thái giám giải thích: “Vì có việc nên Thái tử điện hạ không đến tham gia được, Dã Lợi tướng quân cứ dùng bữa trước.”
Dã Lợi Trùng bừng tỉnh ngộ gật đầu, lại nói: “Nghe nói sức khỏe Thái tử điện hạ của quý quốc không tốt, trong chuyến đi lần này Vương tử chúng ta có đặc biết tiến cống quả tuyết liên(5) và hà thủ ô(6), mong có thể giúp đỡ Thái tử điện hạ một ít.”
Ông ta dứt lời, ý cười trên mặt thái giám trở nên cứng ngắc.
Ông làm theo lời mà Hoàng đế dặn dò, nói dối rằng Thái tử đang bệnh không dậy được ở phòng ngủ là vì có việc nên mới không tham gia nhưng bị tướng quân này rõ ràng là có chuẩn bị trước mới đến, đã sớm nghe ngóng Thái tử của Đại Tề là một con ma ốm, thế mà lại không hề lưu tình bóc trần lời nói dối này.
Sở dĩ Hoàng đế có thể làm Hoàng đế, tất nhiên tâm thái cũng kiệt xuất hơn người thường, nghe thấy người ta khinh thường người thừa kế của ông nhưng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ hơi liếc nhẹ về phía Triệu Tuần.
Triệu Tuần ngầm hiểu trong lòng, nâng chén lên, nói với người trước mặt: “Chỉ ăn chứ không uống thì không vui gì cả! Nào, Hoắc tướng quân, ngươi đã vì Đại Tề ta mà lập công hiển hách, không có ngươi cũng sẽ không có tiệc đêm nay, ta kính Hoắc tướng quân một ly!”
Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt cười, hai tay cầm lấy chén, gật đầu với Triệu Tuần, ngay sau đó uống cạn rượu trong chén.
Hành động này của Triệu Tuần chính là nhắc nhở vị Dã Lợi tướng quân hung hăng ngang ngược quá đà kia rằng rốt cuộc vì sao lại có bữa tiệc đêm nay. Lúc này hắn coi trọng Hoắc Lưu Hành chính là coi trọng Đại Tề, đích hoàng tử đã mở miệng, tất cả các hoàng tử khách cùng với quan khách tất nhiên cũng không dám thiếu rượu, từng người mời rượu Hoắc Lưu Hành.
Thẩm Lệnh Trăn ngoài mặt cười cười rót rượu cho Hoắc Lưu Hành, trong lòng lại kêu khổ.
Dã Lợi Trùng cũng không còn ăn nói ngông cuồng nữa, yên lặng ăn cua. Hoắc Lưu Hành đáng thương, người đã hết cả một bình rượu sake không biết thân thể chưa khỏi hoàn toàn của hắn có chịu được không.
Nàng âm thầm kéo kéo tay áo của Hoắc Lưu Hành, hỏi hắn có khoẻ không?
Hoắc Lưu Hành nhìn rượu sake, không hề say chút nào, nghiêng đầu nhướng mày nói: “Ta cũng không phải là ngươi.”
Có lòng tốt quan tâm lại bị hắn vạch khuyết điểm, Thẩm Lệnh Trăn bĩu môi không để ý đến hắn nữa, tự mình cầm lấy bộ bát giải, gỡ thịt cua.
Cua lông mùa thu nhiều thịt nhưng vì bào ngư Hoắc Lưu Hành mà bị ám ảnh, có cơ hội cũng không động vào hải sản nữa, gắp phần của mình vào bát nàng, cười nói: “Ngươi ăn của ngươi, không cần lo lắng cho ta.”
Trong lúc yến tiệc linh đình ca vũ lần lượt lên sàn, thức ăn phong phú, mọi người ăn uống no đủ, Triệu Tuần nhìn trái nhìn phải, dường như cảm thấy thiếu gì đó, hỏi Triệu Thuỵ ở bên: “Nhị ca, huynh đệ chúng ta đã lâu rồi không chơi trò ném tên(7) rồi, đêm nay khó có cơi hội tụ tập ở chung một chỗ, hay là chúng ta nhân cơ hội này so tài đi?
Triệu Thuỵ nhìn lên phía trên bảo sao nghe vậy nói: “Việc này sợ rằng phải hỏi phụ hoàng.”
Hoàng đế nghe thấy bọn họ nói chuyện, xua xua tay cười nói: “Các ngươi chơi đi nhưng đừng có mà bỏ mặc khách.”
“Điều đó là đương nhiên!” Triệu Tuần sai người đi lấy tên và bình, cười nói “Vương tử Ngôi Danh đã từ chơi trò ném tên bao giờ chưa? Nếu như chưa từng chơi qua cũng không cần lo lắng, xem chúng ta chơi một lần là có thể rồi, một lúc nữa có thể thử cùng chúng ta!”
Cơ bản không có cơ hội từ chối. Ngôi Danh Hách chỉ có thể gật đầu.
Rất nhanh đã có người hầu dâng bình, tên. Trong điện các ca kỹ đã lui ra, cả điện trở nên yên tĩnh nghiêm túc.
Triệu Tuần cầm cả bó tên trước, lấy ra một cây, chỉ cho Ngôi Danh Hách cái bình đồng dưới phình trên hẹp ở đằng xa: “Đứng ở ngoài một trượng, ném cung tên vào cái ấm kia là được rồi. Chúng ta mỗi người 10 tên, ai ném vào trúng nhiều nhất thì người đó thắng, người thua phạt một cốc rượu, ngài thấy thế nào?”
Ngôi Danh Hách hơi cảm thấy lờ mờ gật đầu: “Được, ta thử xem sao.” Nói xong hắn cầm một cái tên lên, hơi tạo dáng, nín thở, mạnh mẽ dùng lực ném ra ra ngoài.
Lần này cung tên bắn đi tương đối xa, cách cái bình khoảng nửa trượng, bắn vào cạnh chân của một vị nữ quyến khiến cho vị đó thấp giọng nuốt ngụm khí.
“Lực tay của Ngôi Danh vương tử thật tốt!” Triệu Tuần cười nhiệt tình giải thích “Chỉ là cái trò ném cung này không dựa vào lực mạnh mà dựa vào sự khéo léo. Ngài xem ta ném một lần.”
Nói xong hắn cầm cung tên, nhẹ nhàng khéo léo ném đi, tiếng leng keng vang lên, cung tên rơi chuẩn vào trong ấm, sau đó hắn lại cầm một cung tên mới đưa cho Ngôi Danh Hách: “Nào, ngài thử lại lần nữa?”
Ngôi Danh Hách căng ra đầu ném lần nữa, lần này tên lại rơi trúng, nhưng lại khiến cho cái bình đồng bị đổ. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Mọi người bắt đầu rì rầm cười.
Triệu Tuần thở dài, nhìn sắc mặt xanh xanh của Dã Lợi Trùng, cười nói: “Xem ra Ngôi Danh vương tử thật sự không giỏi ném tên, nếu cứ tiếp tục như thế này ta không làm gì cũng thắng rồi. Nếu Dã Lợi tướng quân đã tôn sùng văn minh trung thổ, có lẽ cũng từng học tập nghiên cứu qua cái này, hay là,… ngươi cũng thử?”
Dã Lợi Trùng cười: “Cái này có gì khó? Chỉ là thân phận hạ thần hơi thấp, không dám so tài với chư vị điện hạ.”
Lúc ông ta nói xong, dường như cố ý lại vô tình nhìn Hoắc Lưu Hành.
Ở đây đều là những con hồ ly chuyển thế đầy mưu kế, tất nhiên là nhìn ra rằng vị tướng quân này định so tài cao thấp với Hoắc Lưu Hành, người mà đêm nay đều được mọi người coi trọng, từ đó tìm lại mặt mũi cho Tây Khương.
Vốn dĩ là đến đầu hàng cơ mà, hà tất gì phải hiếu thắng?
Rất nhiều vị quan sử đều nhíu mày, đầu óc của Hoắc Lưu Hành rất lanh lợi nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một tên tàn tật, chẳng lẽ có thể đọ được với tên nhắm mắt ném được ba tên vào ấm trong 1 lần như Dã Lợi Trùng?
Kế này Đại Tề không rơi vào không được.
Có vẻ Triệu Tuần đã có chủ ý trong lòng, nhìn Hoắc Lưu Hành, thấy từ đầu đến cuối hắn đều cười, không có gì khác thường, cũng không lập tức chấp nhận ý của Dã Lợi Trùng: “Vậy thì thế này,” Triệu Tuần nói, quay mặt về hướng ghế của Tiết gia, “Tiết tướng quân, nghe nói lệnh lang võ nghệ cao cường, chi bằng mời lệnh lang so tài với Dã Lợi tướng quân xem sao?”
Tiết gia gật đầu, ý bảo con trai đi,
Tiết GIới nhận lấy mười cung tên mà thái giám đưa cho, gật đầu với Hoàng đế và quân thần xung quanh: “Vậy Tiết Giới thể hiện sự kém cỏi của mình.” Nói xong hắn lật bàn tây, nhấc ba cái cung tên lên, híp mắt, nhìn chằm chằm vào cái bình đồng cách một trượng kia, dương tay ném.
Ba tiếng rõ ràng vang lên cùng một lúc, cả ba cái tên thế mà đều trúng vào trong bình!
Long nhan hoàng đế phái trên vui vẻ: “Tốt!”
Quần thần hoan nghênh nhiệt liệt.
Tiết giới thẳng người đứng thẳng, sắc mặt không đổi, bảy cái tên còn lại, tiễn thuật cao minh, từng cái ổn định rơi vào trong. Sau khi kết thúc hắn lại hành lễ dập đầu với Hoàng đế sau đó nhìn Dã Lợi Trùng: “Mời Dã Lợi tướng quân.”
Dã Lợi Trùng chống đầu gối đứng lên: “Võ nghệ Tiết lang quân thật giỏi nhưng lúc ta ném tên dựa vào cảm giác chứ không phải là thị lực.” Ông ta nói xong, xé tay áo màu đen che mắt lại.
Sắc mặt của Tiết giới hơi thay đổi.
Dã Lợi Trùng nhận lấy cung tân, đứng ở vị trí cách chỗ cách Tiết Giới nửa trượng, tiện tay ném một tên.
Trúng.
Lại ném một cái.
Lại trúng.
Lúc chỉ còn ba cái tên cuối cùng, ông ta nhếch khóe miệng, đồng thời ném ba cái một lúc, cả ba đều trúng.
Như thế, trông thì kết quả cuối cùng có vẻ đều là trúng mười tên như nhau nhưng trên thực tế rõ ràng là Dã Lợi Trùng chiếm lợi thế. Mọi người xung quanh đều kinh hãi trước bản lĩnh của người này, nhất thời lặng ngắt như tờ. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nhưng trong căn phòng im lặng lại nghe tiếng vỗ tay giòn giã nhưng chậm rãi.
Người vỗ tay chính là Hắc Lưu Hành.
Sự tán thưởng của hắn là thật lòng: “Thân thủ của Dã Lợi tướng quân thật tuyệt, thật sự khiến ta khâm phục.”
Dã Lợi Trùng xé tay áo bịt mắt,quay lại nhìn hắn: “Nếu như thế, Hoắc tướng quân có muốn so với ta không?”
Trên mặt Hoắc Lưu Hành vẫn là nụ cười nhã nhặn ôn hòa, tiếng nói mạnh mẽ: “Không hẳn là không thể.”
Lời của tác giả: Hoắc Lưu Hành nho nhã: Sau đây ta sẽ biểu diễn xoạc chân cho mọi người :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...