Bá vương và kiều hoa

Bên ngoài viện chính có thủ vệ, trừ Thẩm Lệnh Trăn ra người ngoài không dễ đi vào cho nên vừa này Hoắc Lưu Hành nói chuyện ở trong phòng ngủ cũng không quá kiêng kỵ.
 
Thẩm Lệnh Trăn đã nghe được bảy tám phần, đại khái cũng hiểu được tình hình, thấy hắn ho mãi không phát ra tiếng bèn chủ động nói lại không sót một chút những gì vừa nãy xảy ra ra khi gặp Nhị hoàng tử cho hắn yên tâm.
 
Sắc mặt của Hoắc Lưu Hành mới tốt lên một chút. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nhưng Lang quân vừa mắng Nhị điện hạ… Ta không hiểu được, Nhị điện hạ đã làm việc gì không tốt với ta?” Thẩm Lệnh Trăn ngờ vực hỏi.
 
Hoắc Lưu Hành chỉ về hướng trước viện, để Kinh Mặc đẩy mình qua đó ứng phó với thái y, lại nhìn Không Thanh ý bảo mình không nói chuyện được, để hắn giải thích với Thẩm Lệnh Trăn.
 
Không Thanh lau mồ hôi vội vàng gật đầu.
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn Hoắc Lưu Hành rời khỏi, quay đầu nhìn dáng vẻ thở phào của KHông Thanh, cười cười an ủi hắn mấy câu.
 
Thật ra nàng cũng cảm thấy, hôm nay Hoắc Lưu Hành có vẻ quan tâm hơi quá. Cách xử lý chuyện này của Không Thanh và Kinh Mặc không có gì không thoả đáng Giống như người xấu nhưng mặt không viết chữ “xấu”, cho dù Nhị hoàng tử thật sự không có ý tốt với nàng cũng không thể cầm dao đâm vào trong nhà được.
 
Không Thanh dẫn Thẩm Lệnh Trăn vào trong thư phòng. Sau khi bước vào hắn giải thích giúp cho Hoắc Lưu Hành: “Thiếu phu nhân, ngài vẫn chưa biết, năm ngoái ngài bị bắt cóc ở Đào Hoa Cốc không phải là hành vi điên cuồng của Bạch Anh Giáo mà chủ mưu thật sự ở sau lưng chính là Nhị hoàng tử.”
 
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt: “Chuyện này được điều tra rõ lúc nào?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Xưa nay Nhị điện hạ luôn nhìn người với bộ mặt không tranh chấp với đời. Một thời gian trước Lang quân nghe thông tin ở phía Mạnh lang quân mới xác định được. Lang quân không muốn ngài lo lắng chuyện này, vốn định đợi đến sau khi mọi chuyện xong xuôi mới nói rõ với ngài.”
 
Ban đầu sau khi bị bắt cóc, Thẩm lệnh Trăn cũng đã lờ mờ đoán được mục đích của người bắt cóc lúc đó chính là muốn phá huỷ mối liên hôn Thẩm Hoắc, hiện giờ vừa nghe lại có chút không hiểu, động cơ của Nhị hoàng tử đến từ đâu.
 
Quan hệ ghê gớm gì mà khiến hắn lại xuống tay độc ác với vị biểu muội không thù không oán như nàng?

 
Nhìn thấy nàng có vẻ không hiểu, Không Thanh nói tiếp: “Có lẽ Thiếu phu nhân cũng phát hiện được rồi, cho dù là Nhị điện hạ bắt cóc ngài hay là Tứ điện hạ lập kế hoạch phục kích Lang quân ở Khánh Dương đều vô cùng không muốn nhìn thấy ngài và Lang quân liên hôn, không muốn nhìn thấy Hoắc gia từng ngày vươn lên cao. Thực ra nguyên nhân đằng sau vô cùng đơn giản, tất cả đều là vì muốn tranh giành ngôi vị Thái tử, đều không hy vọng Thái tử điện hạ càng ngày càng lớn mạnh.”
 
“Nói như vậy, chẳng lẽ chuyện coi trọng Hoắc gia là Thái tử điện hạ đề nghị với Thánh thượng?”
 
Không Thanh gật đầu: “Mặc dù Thái tử điện hạ của chúng ta thân thể yếu ớt nhưng lại là người tỉnh táo hiếm có trong triều. Ngài ấy luôn vô cùng phản đối chính sách sùng văn ép võ quá đà của Thánh thượng. Đầu xuân năm ngoái, kỵ binh Tây Khương xâm lấn nước ta, lâm trận chặt hết mảnh cây dương mà nhiều năm Lang quân trồng, do đó Thái tử điện hạ đã nhận thấy được tài năng phi thường của Lang quân trong việc chống lại kẻ địch Tây Khương nên ngài ấy đã nói với Thánh thượng rằng muốn thắng Tây Khương bắt buộc phải trọng dụng lại Hoắc gia.”
 
Thẩm Lệnh Trăn bừng tỉnh ngộ,
 
Nếu trọng dụng Hoắc gia là ý định của Thái tử, vậy thì sau khi Hoắc gia lên cao, với ơn tri ngộ, tất nhiên sẽ thuận lý thành chương nghiêng về phía Thái tử, thành phe cánh của Thái tử.
 
Năng lực của Hoắc gia thế nào, tất cả mọi người trong triều đều rõ như ban ngày. Đương nhiên Triệu Tuần và Triệu Thuỵ chắc chắn không để Thái tử có cánh tay mạnh mẽ có lực như vậy cho nên mới định sớm bóp chết Hoắc gia.
 
Thẩm Lệnh Trăn hỏi: “Cho nên Tứ điện hạ cố ý khiến Nhị điện hạ mất mặt trước Lang quân, thật sự là để nhắc nhở Lang quân Nhị điện hạ không phải là loại lương thiện gì?”
 
“Có thể nói như vậy.”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhíu mày. Lập trường địch bạn của Triệu Tuần đúng là biến đổi nhanh chóng, không có chút nào là bị khựng lại. Rõ ràng bản thân cũng chẳng phải người lương thiện, mặt mũi ở đâu mà vừa quay đầu phát đã có ý tốt với Hoắc gia?
 
Lời nói của Không Thanh vừa hay giải đáp cho những ngờ vực lúc này của nàng: “Thật ra, mặc dù ở Khánh Dương, Tứ điện hạ làm nhiều việc không tốt với ngài và Lang quân nhưng suy cho cùng vẫn lưu lại một đường, tập trung vào thăm dò chứ chưa từng có ý định uy hiếp đến tính mạng của ngài và Lang quân. Thế nhưng Nhị điện hạ lại không như thế, làm việc không có giới hạn của Nhị điện cũng khiến Tứ điện hạ sợ hãi.”
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu. Lời này cũng không sai. Lúc đầu sở dĩ nàng có đủ lực để giúp Hoắc Lưu Hành một tay là vì nhìn chuẩn Triệu Tuần không dám làm nàng bị thương. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Nhưng Triệu Thuỵ lại không giống. Lúc hắn ta bắt cóc nàng suýt nữa thì thẳng thừng giết nàng rồi.
 

Nhưng câu nói “không giới hạn” của Không Thanh có vẻ như là có ý khác.
 
Nàng hỏi: “Nhị điện hạ còn có hành vi quá giới hạn khác sao?”
 
Không Thanh thở dài: “Thiếu phu nhân còn nhớ  năm ngoái có một tên tên gián điệp bị bắt ở Định Biên Quân không? Hắn ta cũng là tay sai của Nhị điện hạ.”
 
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên. Thân là con cháu hoàng thất, thông đồng với địch phản quốc gia, còn vu cáo hãm hại trung thần trong triều đình, thật sự là quá làm xằng làm bậy rồi.
 
“Xuất thân của Nhị điện hạ hơi thấp, nếu như muốn chiến thắng con đích cướp lấy ngai vàng thật sự khó như lên trời, đa phần cũng là vì như vậy nên hắn ta mới chọn kế này. Lúc đó phá hỏng mối liên hôn giữa ngài và Lang quân không thành nên hắn hy vọng huỷ hại uy anh Hoắc gia ở vành đai Tây Bắc, vừa hay Tây Khương cũng có ý đồ nhân lúc trong nước có nạn hạn hán, dân tị nạn gây loạn tấn công Tây Bắc Đại Tề ta, hai bên đánh nhau căng thẳng. Năm ngoái trận đầu với Tây Khương giao đấu suốt cả một tháng, những chướng ngại trong trận đều đến từ Nhị điện hạ cấu kết với quân địch. May mà trước đó, ngài và Lang quân đến Định Biên Quân, kịp thời sớm bố trí tốt kế phản gián mới giúp Lang quân thành công đánh thắng địch.”
 
“Vậy hiện giờ tên gián điệp còn sống không? Có thể chỉ ra là Nhị điện hạ trước triều đình không?”
 
Không Thanh lắc đầu: “Nhị điện hạ vô cùng cảnh giác. Kế phản gián một khi đã dùng hắn ta sẽ hoài nghi gián điệp đã bị dụ dỗ, sẽ có thái độ giết lầm còn hơn bỏ sót, cho người đi giết người diệt khẩu hắn ta ngay. Hiện giờ chúng ta, bao gồm cả Tứ điện hạ đều chỉ biết Nhị điện hạ thông đồng với địch nhưng không có chứng cứ chính xác.”
 
Thẩm Lệnh Trăn lo lắng: “Vậy thì phải làm như thế nào mới tốt? Sử giả Tây Khương sắp vào kinh kí văn kiện đầu hàng với Đại Tề rồi, nếu như trước đó không có cách nào định tội Nhị điện hạ, khiến hai bên lần nữa họp lại không biết sẽ còn xảy ra trở ngại gì nữa.”
 
Không Thanh chắc chắn cười cười: “Thiếu phu nhân không cần sốt ruột. Lần này Lang quâng đại thắng Tây Khương, lấy lại được Hà Tây, đây là điều mà Nhị điện hạ không ngờ tới, Nhị điện hạ cũng đoán được Lang quân điều tra hắn ta, hiện giờ đang thần hồn nát thần tính, ngồi không yên rồi. Ngài nhìn chuyện bào ngư, vốn là trùng hợp nhưng lại khiến hắn ta nghi ngờ có phải là kế mà Lang quân sử dụng hay không, do đó vội vàng mời thái y đến thăm dò. Tiếp theo sau đây chỉ cần lang quân lại ném mồi khác chắc chắn có thể câu được con cái ta Nhị điện hạ.”
 
“Các người có kế vẹn toàn?”
 
Không Thanh gật đầu: “Việc phân gấp gáp hay thong thả, kẻ địch cũng như vậy. Mặc dù Tứ điện hạ từng tính kế Lang quân nhưng ít nhất tâm của ngài còn hướng về Đại Tề hơn nữa trước mặt huynh trưởng ruột rà và huynh trưởng kế cũng có chút thiên vị cho nên tuyệt đối không có khả năng khoan dung Nhị hoàng tử bán đứng hoàng thất. Tứ điện hạ lật mặt Nhị điện hạ, chính là đang biểu thị với Lang quân rằng ở trên chuyện này hắn sẵn sàng đồng tâm hiệp lực với Lang quân. Như thế, lật đổ Nhị cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.”
 
Thẩm Lệnh Trăn rất nhanh đã hiểu được câu “ngày một ngày hai” từ đây mà ra.

 
Sau khi ở nhà dưỡng bệnh vài hôm, hai phe người ngược trước sau chạy từ Tây Bắc đến Biện Kinh. Một phe là sứ giả Tây Khương sau khi thất bại xin khoan dung cầu hoà, sẵn sàng cúi đầu xưng thần với Đại Tề, ký văn kiện đầu hàng với triều đình, phe còn lại lại là Hoắc Thư Nghi giam giữ gián điệp trong quân đội vào kinh thay phụ thân.
 
Không Thanh rõ ràng nói qua tên gián điệp đó đã bị giết người diệt khẩu. Thẩm Lệnh Trăn không biết Hoắc Lưu Hành làm phép thuật kiểu gì biến ra một tên gián điệp mới nhưng nàng cũng đoán được đây là mồi nhử được chuẩn bị cho Triệu Thuỵ
 
Chuyện gián điệp bởi vì liên quan đến bí mật triều đình, chỉ báo cáo với mỗi hoàng đế cho nên Hoắc Thư Nghi không thể quang minh chính đại vào trong Hoắc phủ, sau khi tên gián điệp bị đưa vào thiên lao bèn tạm thời ở ngoài thành nghỉ chân.
 
Trong cùng một ngày, Hoắc Lưu Hành vẫn chưa khỏi bệnh nhận được thánh ch, mời hắn cùng với Thẩm Lệnh Trăn đến điện Đại Khánh tham gia yến tiệc tiếp đón sứ giả Tây Khương.
 
Trong ý khách sáo của Thánh thương còn có chút cứng rắn: “Lần này ngươi là công thần hàng đầu khiến cho Tây Khương khiếp sợ. Hôm nay ngươi phải tham gia tiệc đãi khách để dương oai nước ta, nếu không khi mà không có lợi cho việc ký văn kiện đầu hàng ngày mai, Trẫm sẽ thêm điều khoản vào đó! Biết ngươi ăn bào ngư bị nổi nốt của người cả đầu, nhưng với mặt mũi của ngươi có lẽ không đến nỗi là khó coi, ngươi chỉnh đốn lại bản thân, ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi!”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhận lấy thánh chỉ lập tức bắt đầu lo lắng cho Hoắc Lưu Hành.
 
Hoàng đế nhà người ta khen ngợi Lang quân nhà nàng nghiêm chỉnh khôi ngô, đó là lời khách sáo ngoài mặt. Ý tại ngôn ngoại này rõ rà là: Trang điểm cho tốt, che mấy cái nốt mẩn, đừng có mà khiến cho Đại Tề mất mặt!
 
Hoắc Lưu Hành làm gì mà hiểu trang điểm, Hoàng đế cho hắn mang Thẩm lệnh Trăn đi cùng tham gia chính là biểu thị không rõ ràng rằng – cháu gái ngoại, cháu xinh đẹp như vậy chắc chắn biết thoa phấn, giữ hắn cho chắc. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn vai mang trọng trách nhìn đống son phấn trước gương trang điểm, lại nhìn gương mặt của Hoắc Lưu Hành như xác chết quay lại, tưởng như sắp đưa ra pháp trường, thật sự không xuống tay được.
 
Vết ban này dễ thấy nhất khi sắp biến mất, trên người còn đỡ, mặt và cổ thật sự rất khó coi, không thể che được.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng cầm hộp phấn hoa đào ngọc nữ một lúc lâu, hơi tức giận: “Xấu lắm sao?”
 
Nếu nó không xấu xí thì có gì đáng buồn?
 
Thẩm Lệnh Trăn chuyển gương đồng ra trước mặt hắn, nhún lông mày nói: “Không cần ta nói, Lang quân tự xem đi, những vết mẩn trên má chàng sắp đuổi kịp vỏ lê rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành đen mặt nhìn nàng ghét bỏ, nếu như mặt hắn không đỡ sợ rằng nàng muốn bỏ trượng phu này mất.

 
Mặc dù sự gai góc của hắn đã bị năm tháng và vợ mài đi kha khá nhưng hắn vẫn là một người khí phách.
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày, cầm lấy hộp phấn trong tay nàng định tự mình làm, chỉ là không ngờ rằng chỉ búng tay một cái nửa hộp phấn đã dính lên mặt.
 
Thẩm Lệnh Trăn sợ hãi.
 
Sự mạnh bạo này, thật sự không hổ là người đã từng chiến đấu, lúc lấy lại đất vô cùng mạnh mẽ.
 
“Ôi chao, sao Lang quân lại làm loạn thế!” Nàng nhanh chóng cứu hắn, tỷ mỷ gạt bớt phấn trên mặt hắn cho đều, lại cầm một hộp khác có màu đậm hơn, nhẹ nhàng dặm lên chỗ mẩn, cuối cùng lại phủ lớp phấn có màu nhạt hơn lên.
 
Hoắc Lưu Hành hắt hơi mấy cái, lắc đầu kêu lên không chịu được nữa, không nhịn được muốn lau đi, lại bị Kinh Mặc và Không Thanh ấn lại chỗ: “Tay nghề của Thiếu phu nhân rất tốt!”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn kỹ mặt của Hoắc Lưu Hành nhờ ánh sáng, đau khổ quay đầu nói với Kiêm Gia và Bạch Lộ: “Không thấy nốt mẩn nữa như ta cảm thấy phấn này đánh lên làm Lang quân trông hơi trắng bệch. Mặt trông như bị bệnh sao có thể dương oai nước ta?”
 
Kiêm Gia gật đầu: “Phải bôi son và má, đây mới là linh hồn của trang điểm!”
 
Hoắc Lưu Hành nghe xong lập tức đứng phắt dậy.
 
Thẩm Lệnh Trăn vội vàng an ủi hắn: “Lang quân yên tâm, ta sẽ chọn ra thỏi son và màu má có màu sắc thích hợp với chàng nhất.” Nói xong nàng quay đầu bắt đầu trang điểm, một lúc lâu sau mắt nàng sáng rực, “Màu son này là màu ở giữa màu mận và màu bánh đậu, tương đối phù hợp với Lang quân làm vẻ bên ngoài, khí chất ôn nhuận như ngọc. Còn phấn má, có chút màu da, có lẽ là đủ rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành như con cá ở trên bàn, nhắm mắt, răng run run, để cho nàng làm. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm từ bốn phía, giọng kinh ngạc vui vẻ của Thẩm Lệnh Trăn vang lên: “Vô cùng hoàn mỹ, lần này Lang quân vào trong cung nhất định là hạc giữa bầy gà, là bông hoa diễm lệ không ai đọ được.”
 
Lời của tác giả: Ai mà ngờ được mị viết cổ trang mà vẫn đi tra xem màu son của đàn ông?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui