Bá vương và kiều hoa

Từ trước đến nay thăng quan chuyển nhà luôn là lúc mà chủ nhà bận túi bụi, cho dù Hoắc Lưu Hành bỏ tiệc đã khách vì lý do chiến tranh mới ngừng, các chiến sĩ ở biên ải mất chưa lâu, không thích hợp phung phí tổ chức nhưng cũng không cản được khách khứa chủ động đến nhà.
 
Suy cho cùng đối mặt với quan vì có công mà xây phủ, vào triều như Hoắc Lưu Hành, các quan khác trên triền vốn cho người đến chúc mừng tặng lễ vào hôm nay, thể hiện rằng từ nay về sau cùng nhau phò tá Thánh thượng, cộng hưởng Đại Tề. Thậm chí nhiều vị quan phẩm cấp thấp hơn, vừa vì lễ nghi vừa vì muốn thể hiện qua hệ thân thiết nên cũng nhiều người tự mình đến cửa chúc mừng.
 
Sáng sớm, pháo trước nhà đã nổ đùng đùng, khách khứa tứ phương kéo đến nườm nượp. Sau khi Hoắc Lưu Hành ngồi xuống ở sảnh đường, hầu như không có cơ hội nhúc nhích. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gặp các quan có phẩm cấp bình thường, Thẩm Lệnh Trăn không cần lộ diện cùng tiếp đãi, bèn ở sau kiểm quà mừng cho hắn.
 
May mà trước kia nàng đã đi theo Lý ma ma học một thời gian, cũng từ bé đã nhận biết nhiều của ngon vật lạ, lúc kiểm kê danh sách quà tặng, việc phân chia quà tặng khá dễ dàng, khi gặp phải một vật quá đắt tiền, nàng sẽ nhờ người âm thầm nói cho Hoắc Lưu Hành trong đại sảnh để lúc hắn tiếp đã có thể nắm chắc được chừng mực.
 
Cứ như thế cả một ngày, hai người một người ở ngoài một người ở trong, mặc dù không dừng lại giây này nhưng lại kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
 
Lúc gần đến hoàng hôn, khách khứa cũng dần thưa hơn, Thẩm Lệnh Trăn vừa thở phào một hơi thì nghe người gác cổng đến báo, kiệu của khách quý  đã dừng ở trước cửa, lần này là Tứ hoàng tử và Nhị hoàng tử trong cung.
 
Vị Tứ hoàng tử này là Triệu Tuần, con đích thứ của Thánh thượng đã từng đến Hoắc phủ ở Khánh Dương, với tính cách hoạt bát của hắn, hôm nay đến tham gia náo nhiệt cũng không có gì là lạ.
 
Nhưng ngoài Thái tử ra, Nhị hoàng tử là người lớn tuổi nhất trong đám hoàng tử. Song, vì là con thứ, thân phận cũng không bằng con trưởng, từ trước đến nay làm người vô cùng khiêm tốn, rất ít khi chủ động tham gia chính trị ngoại giao, lần này hắn ta đích thân đến khiến Thẩm Lệnh Trăn vô cùng ngạc nhiên.
 
Hoàng tử quang giá, Thẩm Lệnh Trăn không thể không gác lại công việc trong tay cùng Hoắc Lưu Hành kính cẩn chờ đợi ở đại sảnh.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cả con đường đi bộ vào trong của phủ Triệu Tuần luôn cười vui vẻ, dường như đang khen căn nhà này có phong cách với vị huynh trưởng bên cạnh, có chút phong cách và thích thú của Giang Nam.
 
Triệu Thuỵ hơn hắn một giáp. Giọng của hắn ta không lớn, cũng không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng đi bên cạnh hắn.
 
Hai người bước vào sảnh đường, Thẩm Lệnh Trăn lập tức rảo bước tiến lên, hành phúc lễ. Bởi vì chân cẳng không tiện, Hoắc Lưu hành chỉ có thể ngồi hành lễ, xin hai vị khách quý miễn tội.
 
Triệu Tuấn xua tay ý bảo không sao, lúc ngồi xuống vẫn thấy huynh trưởng đang chọc chọc, đảo khách thành chủ nói: “Nhị ca ngồi.”
 
Lúc này Triệu Thuỵ mới không lên tiếng ngồi xuống.
 
Hoắc Lưu Hành tự tay rót hai chén trà bảo Thẩm Lệnh Trăn dâng lên cho hai người.
 
“Để hai vị điện hạ đến tệ xá(1), Lưu Hành không thắng mà cũng cảm thấy vinh hạnh. Đây là trà Thái Bình Hầu Khôi(2) đến từ phía nam, gần đây trời vô cùng nóng nực(3), loại trà này có thể xua tan cơn nóng, hi vị điện hạ đừng ghét bỏ, xin hai vị thử xem.”
 
Triệu Tuần nhận lớn nhấp một ngụm, gật đầu tán thưởng: “Trà ngon! Hôm nay biểu muội phu đúng là có tâm tình tốt, tuỳ tiện lấy ra một ấm Thái Bình Hầu Khôi thế mà lại tinh tế hơn nhiều so với mấy loại trà thô trong phủ của ta.” Hắn quay đầu hỏi Triệu Thuỵ, “Nhị ca thấy đúng hay không?”
 
Triệu Thuy cười ha ha tránh đề tài câu chuyện: “Loại trà này đúng là thanh đạm ngon miệng, đúng thật là rất được.”
 

Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn.
 
Thẩm Lệnh Trăn ngầm hiểu, bên ngoài sai Kiêm Gia chuẩn bị lá trà, chút nữa tặng cho hai vị khách quý, trong lòng lại dường như mệt đến hoảng sợ. Sao đến ấm trà mà Tứ biểu ca của nàng cũng lôi ra để thảo luận?
 
Uống trà xong, vào chủ đề chính, Triệu Tuần vỗ vỗ tay gọi tuỳ tùng khiêng lễ vật chuyển nhà thăng quan vào.
 
Chỗ đồ này đều là tác phẩm điêu khắc bằng ngọc hoà thiện(4) trong suốt sáng lấp lánh, điêu khắc tượng Quan âm khoảng một thước.
 
“Biểu muội phu, con người ta không thích khiêm tốn, thấy ngươi và biểu muội thành hôn đã lâu, mãi không có tin hỷ bèn tặng tượng Quan âm tặng con. Con người đến tuổi trung niên, nhiều con nhiều cháu mới có phúc!”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn bức tượng Quan âm tặng con, khó khăn nuốt một cái.
 
Hoắc Lưu Hành cười cảm ơn ý tốt của Triệu Tuần: “Tứ điện hạ đúng là có lòng.”
 
Triệu Tuàn xua xua tay ý bảo không có gì, lại chỉ vào Triệu Thuỵ ở bên cạnh giải thích cho hắn ta: “A, lúc nãy ta đi nửa đường vừa hay gặp phải nhị ca của ta. Huynh ấy tạm thời bị ta kéo đến, sợ rằng không có chuẩn bị quà gì, biểu muội phu đừng để trong lòng.”
 
“Tứ điện hạ nặng lời rồi.” Hoắc Lưu Hành cười nói với Triệu Thuỵ, “Nhị điện hạ hạ giá đến đây đã là khách quý đến tệ xá rồi.”
 
Mặt của Triệu Thuỵ ngượng ngùng: “ Vừa hay phủ ta có một mẻ bào ngư từ phía đông gửi đến, chút nữa ta sẽ sai người đưa đến cho Hoắc tướng quân.”
 
Triệu Tuần cười cười: “Lễ vật của nhị ca đúng là “thực tế”!”
 
Thảm Lệnh Trăn không nhịn được Triệu Tuần bắt nạt vị huynh trưởng thật thà, vội vàng giải vây: “Nhị biểu ca nói đến bào ngư ở biển sao? Muội thích ăn cái này nhất!” Lại nói với Hoắc Lưu Hành, “Lang quân sinh ra ở Tây Bắc có lẽ không biết được cái ngon của bào ngư, nếu như cá chuồn là báu vật của núi rừng, thì con bào ngư này lại là báu vật của biển cả, thịt thơm ngon vô cùng, lại khá quý hiếm! "
 
 Hoắc Lưu Hành cười cười nhìn nàng, lại cảm ơn Triệu Thuỵ.
 
Hai vị khách quý cũng đã tặng quà cũng không tiện ở lại lâu, nói vài câu với Hoắc Lưu Hành cũng ra về.
 
Người vừa đi, Thẩm Lệnh Trăn trở nên tò mò, cả người của Tứ biểu ca đều mang theo sự châm biếm,  trong lời nói của hắn không chỉ âm thầm châm biếm Hoắc Lưu Hành mà đến cả huynh trưởng của mình cũng như thế. Nhưng Triệu Thuỵ làm người thật thà như thế hà cớ gì lại có địch ý thế này? Vì sao Triệu Tuần lại bắt buộc phải kéo hắn đến Hoắc phủ, khiến hắn ta bị khó xử. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Trong lòng có nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi Hoắc Lưu Hành nàng đã nghe thấy người gác cổng truyền tin nói rằng lại có khách đến phủ, lần này là đích trưởng tử của Tiết gia.
 
Tiết Giới vốn định tặng quà rồi đi, không dự định vào phủ nhưng người gác cổng thays hắn cứ lưỡng lự quanh quẩn ở gần đó một lúc lâu bèn cảm thấy vẫn nên vào thông báo một tiếng.
 
Nhắc đến cái tên này biểu cảm của Thẩm Lệnh Trăn rõ ràng có chút không tự nhiên.
 
Hoắc Lưu Hành liếc nàng một cái: “Nàng và cô biểu ca bao lâu không gặp nhau rồi?”
 

Nàng thật thà nói: “Từ sau khi gặp ở Đào Hoa Cốc cũng không gặp lại lần nào nữa.”
 
Lúc đầu, sau khi từ Khánh Dương về Biện Kinh, trong lúc canh giữ linh cữu nhớ đến chuyện tên gián điệp hắt nước bẩn lên Tiết gia ở Định Biên Quân cho nên nàng đã nhờ mẫu thân nhắc nhở Tiết gia để bọn họ chú ý đề phòng tiểu nhân.
 
Do đó chuyện này do Triệu Mi Lan xử lý. Về sau Thẩm Lệnh Trăn cũng nhanh chóng chạy đến viên lăng nên cũng không đặc biệt gặp Tiết Giới.
 
Hoắc Lưu Hành hất cằm: “Nếu như nàng muốn gặp thì đi gặp đi.”
 
Mặc dù không biết tại sao hắn lại đột nhiên phóng khoáng như thế nhưng Thẩm Lệnh Trăn vẫn lắc đầu: “Không gặp thì tốt hơn. Trước kia chuyện A Giới ca ca hẹn gặp riêng ta ở Đào Hoa Cốc, bởi vì ta bị bắt cóc mà truyền đến chỗ Thánh thượng, chắc Thánh thượng cũng đoán được, lúc đó ông có ý nhúng tay và hôn sự của ta và Lang quân nên không có hảo cảm với huynh ấy cũng như Tiết gia. Tiết cô phụ là một trong ít những võ tướng nắm binh quyền trong triều, hiện giờ vốn đã có người nhìn trúng ông, muốn kéo ông xuống. Nếu như lúc này ta và A Giới ca ca qua lại càng gây bất lợi cho Tiết gia.”
 
Vốn Hoắc Lưu Hành có thái độ “chặn chi bằng thông”(5), vốn cho Tiết Giới một cơ hội nói rõ với Thẩm Lệnh Trăn.
 
Nhưng đáp án này của Thẩm Lệnh Trăn dường như còn đâm vào tim Hoắc Lưu Hành một nhát hơn là nàng trực tiếp đi gặp Tiết Giới.
 
Hắn “Ồ” lên: “Nàng đúng là biết suy nghĩ cho hắn. Vậy thì để hắn tiếp tục đi loanh quanh ở ngoài đi.” Nói xong hắn lăn xe lăn rời khỏi đại sảnh.
 
Thẩm Lệnh Trăn bĩu môi, nhìn Hoắc Lưu Hành đến bóng lưng cũng keo kiệt, quay đầu sai: “Kiêm Gia, ngươi thay ta chuyển lời này cho Tiết Giới ca ca, nói sắc trời đã muộn, để huynh ấy sớm về nhà ăn cơm.”
 
Kiêm Gian nhận lệnh đi, ra đến cửa phủ thấy Tiết Gia đang đứng dưới gốc cây nguyệt quế, ngẩn ngơ nhìn về cửa của Hoắc phủ.
 
Nàng tiến về phía trước, hành lễ với hắn, nói lại không thiếu một từ những lời Thẩm Lệnh Trăn đã nói cho hắn.
 
Tiết Giới nhận ra là nô tỳ bên người của Thẩm Lệnh Trăn nghe xong ánh mắt của hắn hơi dao động: “Thật sự là nàng sai ngươi như thế?”
 
“Nô tỳ không dám giả mạo lời của Thiếu phu nhân.”
 
Tiết Giới cười cười: “Được, ta biết rồi, ta về nhà đây.” Nói xong hắn nhấc chân bước đi, đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu hỏi, “ Những ngày này… cô gia nhà ngươi có đối tốt với nàng không?”
 
Kiêm Gia sững sờ, vội vàng gật đầu: “Cô gia đối xử với Thiếu phu nhân rất tốt. Sao Tiết lang quân lại nói như vậy?”
 
Tiết Giới nhíu mày: “Ta thấy một năm qua Cô gia nhà ngươi không nghe ngóng cũng chẳng hỏi han, ngày đầu tiên đến Biện Kinh đã đi đến Minh Triều quán.”
 
Kiêm Gia cười xua xua tay: “Tiết lang quân hiểu nhầm rồi. Cô gia đến Minh Triều quán không phải làm mấy chuyện quá phận. Hơn nữa, một năm qua cũng không phải là không nghe ngóng không hỏi han thì Thiếu phu nhân hơn nữa cứ cách dăm ba hôm lại gửi hoa đến cho Thiếu phu nhân!”
 
Tiết Giới sửng sốt: “Tặng hoa? Cô gia nhà ngươi cũng…” Hắn nói một nửa lại dừng lại, cau mày, “Làm sao mà ngươi biết đó là hoa mà Cô gia nhà ngươi tặng?”

 
“Cô gia tự thừa nhận với Thiếu phu nhân.” Kiêm Gia sửng sốt, nghe được có gì không đúng lắm, “Chẳng lẽ chỗ hoa đó không phải…”
 
Lần này Kiêm Gia đi, đợi đến khi bào ngư được đưa đến phòng bếp, vào trong nồi cũng chưa thấy quay lại, cho đến khi đến lúc ăn cơm mới vội vàng trở về.
 
Thẩm Lệnh Trăn đã ngồi vào bàn, đợi Hoắc Lưu Hành đến ăn cơm, thấy nàng kỳ lạ bèn hỏi: “Sao đi lâu như thế? Có phải là Tiết Giới a ca có chuyện quan trọng gì nói với ngươi không?”
 
“Đúng là chuyện quan trọng.” Kiêm Gia thuật lại hết những gì xảy ra lúc đó cho nàng, “Tiết Lang quân nói chỗ hoa đó là do ngài ấy tặng!”
 
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “Nhưng rõ ràng Lang quân đã nói rằng…”
 
“”Tiết Lang quâ vốn không có ý làm phiền ngài, chỉ cần thấy ngài nhận được hoa vui vẻ là được rồi nhưng nhìn thấy Cố gia lừa dối ngài như thế, hắn nói hắn thật sự cảm thấy vô lý nên mới bắt buộc phải nói sự thật cho ngài.” Kiêm Gia mở một tờ giấy dài dằng dặc đưa cho nàng, “Thiếu phu nhân nhìn xem, đây đều là danh sách được Tiết Lang quân vừa mới liệt quân, xuân hạ thu đông, tất cả loại hoa đều ở trong này.”
 
Với trí nhớ của Thẩm Lệnh Trăn, lướt qua mười dòng một lần đã biết đúng thật không giả.
 
Tên lừa đảo mặt dày hơn thớt này!
 
Nàng tức đến bật cười, giơ tay nắm lấy định đập xuống bàn, đến một nửa lại mạnh mẽ thu tay mình lại.
 
Đánh đau không bằng tính toán hắn.
 
Tức giận không có chỗ phát tiết, mặt Thẩm Lệnh Trăn đỏ bừng bừng. Kiêm Gia ở bên vuốt vuốt lưng cho nàng, nghe thấy tiếng lộc cộc từ hành lang truyền vào.
 
Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng giấy từ giấy của Tiết Giới vào trong tay áo, hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, cười với Hoắc Lưu Hành: “Lang quân đến rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành vừa nhận được tin tức do Kinh Mặc đi điều tra về, biết được người tặng chỗ hoa đó là Tiết Giới, đang chìm đắm trong sự khó chịu, chỉ nhàn nhạt “Ừ” với nàng.
 
Còn mặt mũi thái độ với nàng à.
 
Thẩm Lệnh Trăn cắn răng, cười cười đi lên đón, nhận lấy việc của Không Thanh, đẩy xe lăn của Hoắc Lưu Hành nói: “Lang quân nhanh đến ăn cơm, bào ngư kho, nồi đầu tiên là ngon nhất.”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn dáng vẻ đặc biệt nhiệt tình của nàng, nhíu mày nhìn Không Thanh và Kinh Mặc. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hai người nhún vai, đồng loạt ý không hiểu.
 
Thẩm Lệnh Trăn tự tay múc một bát canh, lại thêm hai miếng bào ngư đưa cho Hoắc Lưu hành: “Nhân lúc còn nóng Lang quân mau ăn đi.”
 
Hắn nhận lấy, uống một ngụm, tự dưng bị ánh mắt quan tâm nóng bóng của nàng làm cho chột dạ khó hiểu, ngẩng đầu thăm dò hỏi: “Có chuyện muốn nói với ta.”
 
“Bị Lang quân phát hiện rồi,” Thẩm Lệnh trăn cười, chớp chớp mắt nói, “Ta có thỉnh cầu với Lang quân.”
 
Hoắc Lưu Hành bừng tỉnh ngộ “Ô”, hắn thẳng lưng hào phóng nói: “Nàng cứ nói đi, không sao.” Hắn nói xong giả vờ như không để ý nhét bào ngư vào miệng, chậm rãi nhai, hoàn toàn bày ra bộ dáng của người trên cơ.
 
Còn nói là không sao sao.

 
Trong lòng Thẩm lệnh Trăn hừ lạnh một cái, ngoài mặt vẫn cười như cũ, chống cằm nói: “Là thế này, vừa nãy ta đi dạo một vòng vườn trong nhà, cảm thấy vườn hoa còn thiếu màu sắc. Ta cảm thấy trước loài hoa mà trước kia, vào lần cuối Lang quân mà gửi đến viên lăng vô cùng đẹp thế nhưng không biết là loài hoa gì, muốn để Lang quân nói cho.”
 
Hoắc Lưu Hành đang múc canh lập tức dừng lại: “Mấy bông xanh xanh đỏ đỏ trong nhà sắp đầy hết rồi, còn muốn thêm hoa làm gì?”
 
“Nhưng đẹp!” Thẩm Lệnh Trăn nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, “Ta thành thân với Lang quân đã lâu, chưa từng để Lang quân tặng ta vàng bạc châu báu, gấm vóc gì, hiện giờ tâm nguyện nhỏ bé như thế này Lang quân cũng không chiều ta sao?”
 
Theo, bắt buộc phải theo.
 
Hoắc Lưu hành cắn răng: “Nhưng nàng cũng biết hoa không phải là do tự ta sắp xếp. Hay là thế này, nàng nói xem hoa đấy trông như thế nào, ta nghĩ cách mua giúp nàng!”
 
Thẩm lệnh Trăn mô tả “Hoa đó có bảy cánh, mỗi cánh là một màu, từng màu đó là đỏ cam vàng lục lam chàm tím, còn toả hương rất thơm nữa!”
 
“…”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn Không Thanh và Kinh Mặc: “Có loài hoa này sao?”
 
Cả hai người nhẹ lắc đầu: “Chưa từng nghe, chưa từng thấy.
 
Hoắc Lưu Hành ho nhẹ: “Ồ, vậy ta thử đi tìm xem sao.”
 
“Lang quân không cần phải tìm, hỏi thủ hạ lần trước tặng hoa giúp chàng không phải là được sao?”
 
Hắn cười nhẹ nói: “Nàng nói đúng, ta bỏ gần tìm xa rồi.”
 
Để hắn tìm, để hắn tìm, cho hắn tìm đầu đầy mồ hôi, tìm đến thiên hoàng địa lão đi(6).
 
Thẩm Lệnh Trăn cười ha ha, bắt đầu cúi đầu ăn cơm, đang cảm thấy vui vẻ đột nhiên nghe tiếng động rơi bộp một cái xuống đất.
 
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Hoắc Lưu Hành đang toát mồ hôi ôm lấy cổ họng giống như bị bóp đến đau ngất đi, “Ầm” một tiếng ngã nghiêng trên xe lăn.
  
Kiêm Gia và Bạch Lộ kêu lên ngạc nhiên.
 
Thẩm Lệnh Trăn đột ngột đứng dậy: “Lang quân, Lang quân, chàng làm sao thế? Ta không có cố ý… không cố ý trù ẻo chàng!”
 
Không Thanh và Kinh Mặc hoảng sợ, vội vàng chạy đến.
 
Chỉ là giờ phút này đại sảnh đang hoảng loạn, mọi người nhốn nháo không biết Lang quân đột nhiên phát bệnh sau ngàn năm có một cái tên khoa học rất vang dội, gọi là dị ứng hải sản. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Tác giả có lời muốn nói: Thiện ác ắt có báo, thiên đạo có luân hồi. Không tin ngẩng đầu nhìn, ông trời có tha ai?
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui