Bá vương và kiều hoa

 Hình dáng bộ ngực trần to lớn của hắn giống như ánh sáng của kim loại chiếu sáng bốn phía, trực tiếp đe doạ mặt hai người.
 
Mạnh Khứ Phi suýt nữa ngã dập mông, Thẩm Lệnh Trăn cũng bị ánh sáng trắng này làm cho dao động cuộn người lại che đầu né tránh, hai tay thò ra chắn trong không trung: “Lang quân đừng để bị nhiễm lạnh, lộ ra một ít là được rồi.”  Nói xong nàng dùng ta ra hiệu “một chút”.
 
Hoắc Lưu Hành nhướng mày nhìn nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Lệnh Trăn nheo mắt nhìn qua ngón tay thấy mặt hắn không thoải mái, chỉ có thể khó khăn giơ một ngón tay ra nghiêm túc nói: “…Vậy ta làm đây.”
 
Hoắc Lưu Hành hất càm.
 
Nàng gạt sự mất tự nhiên của mình sang một bên, với thái độ làm việc vẽ mấy đường trên người Hoắc Lưu Hành, vừa nhẹ nhàng vuốt ve từ bên hông đến bụng dưới của hắn vừa giải thích: “Là như thế này, vết thương ở hay đầu nông hơn, ở giữa lại rất sâu.”
 
Mạnh Khứ Phi không thể tin được nói: “Chắc chắn là hai đường nông ở giữa sâu?”
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu với hắn.
 
Mạnh Khứ Phi vừa định mở miệng nói gì đó với Hoắc Lưu Hành, lại thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay trên bụng dưới của mình không chớp, cứ như đang chiêm ngưỡng một bức tranh nổi tiếng vậy.
 
Thẩm Lệnh Trăn đang chuẩn bị thu tay lại, cảm thấy điều gì đó kỳ lạ dưới ngón tay của mình, kêu lên “ôi”: “Sao bụng của Lang quân lại trở nên cứng thế?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“…” Hoắc Lưu Hành bỏ ngón tay của nàng ra, bắt đầu chỉnh lại quần áo: “Đây gọi là nóng giãn lạnh co, bị lạnh, cơ co lại trở nên săn chắc, tất nhiên là cứng rồi.”
 
Mạnh Khứ Phi “Hứ” một tiếng, ghét bỏ nhìn hắn: “Huynh có nghe vừa nãy biểu tẩu nói gì không? Hai đường nông, ở giữa sâu, huynh xem là do vũ khí nào đâm?”
 
Kỹ năng một lúc hai việc của Hoắc Lưu Hành vẫn còn, chỉ là vừa nãy hắn chỉ nghe lọt tai lời của nàng, còn não thì không, hiện giờ Mạnh Khứ Phi nhắc nhở mới lập tức quay trở lại nghiêm túc.
 
Thẩm Lệnh Trăn vẫn không rõ sự nghiêm túc của hai người đến từ đâu, đã nghe thấy Hoắc Lưu Hành hỏi: “Đám người bắt cóc nàng dùng vũ khí gì?”
 
“Chỉ là con dao nhỏ bình thường.”

 
“Dao thẳng hay dao cong””
 
“Dao thẳng.”
 
“Không có rìu?”
 
Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu.
 
Mạnh Khứ Phi nghi ngờ hỏi: “Biểu tẩu nhận ra rìu sao?”
 
Nàng nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên là ta nhận ra rồi! Mặc dù ta không hiểu về võ nhưng đã từng nhìn thấy hạ nhân đốn củi.”
 
Hoắc Lưu Hành và Mạnh Khứ Phi nhìn nhau, biểu cảm nghiêm trọng vài phần.
 
“Sao vậy?” Thẩm Lệnh Trăn hỏi.
 
“Vết thương mà nàng mô tả lúc nãy rất giống với vết thương do rìu lưỡi cong phần đầu loại lớn. Theo như miêu tả của nàng, trong đám người đó không dùng rìu, vậy thì rõ ràng vết thương này chưa chắc đã là lúc cứu nàng mới có, có lẽ trước khi gặp phải nàng hắn còn gặp kẻ địch khác, mà loại rìu lưỡi cong này là loại vũ khí mà người Tây Khương thường dùng khi chiến đấu.” Hoắc Lưu Hành giải thích, “Chỉ là lúc đó giữa Tây Khương và Đại Tề không có chiến tranh.”
 
Mạnh Khứ Phi lại hỏi: “Trước tiên chúng ta không cần quan tâm rốt cuộc có phải người Tây Khương hay không, loại rìu lưỡi cong này không dễ dàng chịu đựng được với người bình thường, lúc đó thương thế của hắn trông như thế nào?”
 
Vừa nhớ lại cái này Thẩm Lệnh Trăn liền sợ sệt: “Da thịt lẫn lộn, một mảnh trắng xoá mơ hồ, lúc đó máu liên tục chảy, trông vô cùng nghiêm trọng…”
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày.
 
Mạnh Khứ Phi tuỳ tiện kết loại: “Vậy thì xong rồi, tám phần, không, chín phần không sống được.”
 
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên.
 

Hoắc Lưu Hành yếu ớt chặn Mạnh Khứ Phi lại, mắng: “Ngươi đừng có hù doạ nàng.”
 
“Đệ nói sự thật mà, giải thích rõ ràng cũng tránh được việc hai người luôn phân tâm vì người đã mất, không phải sao? Cái loại rìu lưỡi cong này một khi bổ xuống eo, cũng chẳng khó chém người ta thành đôi, theo như những gì biểu tẩu nói, cái tưởng tượng hoa hoa trắng trắng có lẽ là cơ quan nội tạng của cơ thể. Huynh cũng được coi là mình đồng da sắt, đến mức nội tạng đều lộ ra ngoài, đổi lại là huynh có thể chịu đựng được không? "
 
Thẩm Lệnh Trăn mặt cắt không còn giọt máu, thấp thỏm nhìn Hoắc Lưu Hành đợi câu trả lời của hắn.
 
Nhưng Hoắc Lưu Hành lại chậm rãi không nói gì, một lúc lâu sau hắn nhìn nàng lắc đầu: “Khứ Phi nói đúng, đây là vết thương nghiêm trọng, cơ hội sống sót mong manh, hắn có thể chống đỡ cứu ngươi đã là một kỳ tích rồi.”
 
Tay nắm chặt tay áo của Thẩm Lệnh Trăn run rẩy.
 
Lúc đó vũ khí mà mấy tên bắt cóc cầm là dao, tất nhiên nàng cho rằng đó là vết thương do dao, lại bị doạ cho hôn mê nên cơ bản không biết về sau chuyện như thế nào, cũng không biết người đã cứu nàng đã thể suy sức yếu như thế. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thảo nào hắn không thể cứu nàng mang về nhà, chỉ có thể đưa nào đến chỗ ẩn nấp gần đó.
 
Từ khi chuyện xảy ra đến nay, nàng luôn được a nương an ủi, nói rằng không thấy thi thể, có thể nói là người vẫn còn sống. Sau đó nàng lại nhầm Hoắc Lưu Hành thành ân nhân, vui vẻ lập kế hoạch báo ơn, song, nàng chưa từng nghĩ rằng người mà nàng muốn tìm khả năng đã sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.
 
Thậm chí nàng còn không đốt cho hắn một nén hương, cũng không biết có yên nghỉ, được chôn cất ở đâu.
 
Mạnh Khứ Phi cảm khái nói: “Thảo nào luôn tìm không thấy người. Người đó đã không còn, chẳng phải là chỉ xa xôi sao? Còn gần ngay trước mắt chẳng lẽ nói rằng được chôn cất ở xung quanh đây?”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao găm, ý bảo hắn bớt nói đi, nhìn Thẩm Lệnh Trăn cúi đầu không nói gì, đột nhiên có cảm giác đồng cảm khó hiểu.
 
Nếu hắn đổi lại là hắn, biết bản thân không còn bao lâu chắc chắn cũng không nguyện ý để Thẩm Lệnh Trăn tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn mà chọn lựa ra đi trong lặng lẽ.
 
Mạnh Khứ Phi ngậm miệng nhìn biểu cảm buồn bã của Thẩm Lệnh Trăn, thoẻ dài.
 
Biểu ca của hắn đúng là thảm, tình địch giống như Tiết Giới, cho dù , tốt xấu gì cũng có thể tranh cao thấp nhưng với tình địch bị nghi ngờ đã chết thì tranh giành kiểu gì?
 

Hoắc Lưu Hành ngồi bên cạnh Thẩm Lệnh Trăn, ôm nàng vào trong lòng: “Hắn cũng không qua đời trước mặt nàng chính là vì không muốn nàng đau lòng buồn vã. Hiện giờ nàng sống tốt thế này hắn cũng vui vẻ.”
 
Thẩm Lệnh Trăn tựa vào hắn, nắm lấy cánh tay của hắn, gật đầu: “Ta sống tốt.” Im lặng một lúc lại lặp lại, “Ta sống tốt.”
 
Chuyện tìm người đến đây biến thành kết cục chết.
 
Thẩm Lệnh Trăn bị đả kích, khó mà tránh được cảm thấy chán nản, vừa hay có chuyện khiến nàng trở nên bận rộn không nghĩ đến chuyện kia nữa, nàng phải chuyển nhà với Hoắc Lưu Hành.
 
Hoắc Lưu Hành chính thức được phong quan, mặc dù tạm thời chỉ là chức rỗng chỉ cần mỗi tháng mùng 1, 15 lên triều nhưng cũng không thể mãi ở trong nhà bố mẹ vợ mà phải mở phủ một cách đàng hoàng.
 
Trước kia chuyện nhà Hoắc phủ ở Khánh Dương đều do Dư Uyển Giang quản lý, thân phận của Thẩm Lệnh Trăn tôn quý, không cần làm những chuyện rườm rà. Song, hiện giờ đây là Hoắc phủ Biện Kinh, nàng trở thành nữ chủ nhân, tất nhiên trọng trách trên vai cũng nặng thêm.
 
Liên tục nửa tháng nàng đi theo Lý ma ma học hỏi, lại vì câu nói “Bố cục của Thẩm trạch ở Khánh Dương rất được”, nàng lại sai người hầu đến phủ mới do Thánh thượng ban tặng mô phỏng y theo, cấy nhiều hoa và cây cối đẹp đẽ vào đó. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
CUối tháng 7, ngày chuyển vào phủ mới, Hoắc Lưu Hành bị căn nhà mới rực rỡ làm cho loá mắt.
 
Mắt thấy cảnh tượng đèn lồng lụa màu được treo trước cửa phủ, lại nhìn hàng chục người hầu bận rộn, náo nhiệt khiêng những cái rương to vào trong. Hắn đứng trước bức bình phong khẽ thở dài.
 
Thẩm Lệnh Trăn đang đứng bên cạnh hắn chỉ trích đám người hầu cứ như là chỉ trích việc quốc gia, chỉ vào cái rương này nói, “đồ dễ vỡ xin nhẹ tay”, lại chỉ vào cái rương kia nói “Khiêng vào kho, nghe thấy tiếng hắn thở dài, dừng lại nói: “Ngày vui chuyển nhà phong quan, Lang quân thở dài cái gì?”
 
“Không phải đã nói là cho nàng một cái nhà sao sao?” Hoắc Lưu Hành cười cười, “Vui vẻ.”
 
Thẩm Lệnh Trăn lờ mờ hơi rung động trong lòng.
 
Nàng biết khó khăn lắm hắn mới có được cái nhà này. Nó được Hoắc Lưu Hành dùng mồ hôi nước mắt trong một năm qua, thậm chí là mười mấy năm đổi lấy.
 
Nàng nhìn hắn chân thành nói: “Ta sẽ ở tốt.”
 
“…” Hoắc Lưu Hành nhìn dáng vẻ chân thành của nàng, lắc đầu cười.
 
Thẩm Lệnh Trăn tỉ mỉ kỹ lưỡng làm mấy việc chính, đợi đến khi hành lý kiểm tra xong mới đi theo hắn vào trong, nói với hắn: “Lang quân nói rằng muốn bố trí giống như Thẩm trạch ở Khánh Dương nhưng thời tiết không giống, hoa cỏ cũng không giống được, hiện giờ hoa sen không nở rộ nhưng hương hoa qué thoang thoảng rồi nên ta thay đổi một chút.”
 
Sao mà Hoắc Lưu Hành có thể đòi hỏi những chuyện vặt vãnh như vậy chẳng qua thấy gần đây hắn thấy tâm trạng nàng không tốt, tìm ít việc cho nàng làm mà thôi, hơn nữa lúc đầu người bước vào Thẩm trạch hận không thể nhìn thấy sớm hơn không phải là hắn mà là nàng.

 
Hắn nói: “Trong mắt ta hoa nào cũng giống nhau, không nhìn ra sự khác biệt, nàng cứ bố trí theo sở thích của mình là được.”
 
Không ngờ rằng những lời quan tâm bình thường này lại đổi lại bằng mấy lời lẩm bẩm của Thẩm Lệnh Trăn: “Ta đã biết mà…”
 
Hoắc Lưu Hành khó hiểu nghiêng mắt nhìn nàng: “Ngươi biết cái gì?”
 
“Căn bản Lang quân không hiểu mấy cái thú nhã nhặn thế này, những bó hoa được gửi đến viên lăng lúc đó chắc chắn là giao cho người hầu làm, chưa từng tự mình hỏi.”
 
Hoắc Lưu Hành sững sờ.
 
Ô, vậy thì nàng nhầm rồi, đến thủ hạ hắn cũng không giao.
 
Hoắc Lưu Hành vốn cực kỳ kiên nhẫn, là một người tuân theo “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, nếu đã lên kế hoạch đợi thời cơ chín muồi mới quay về Biện Kinh thì tất nhiên đoạn thời gian đó sẽ luôn chú ý đến đại cục. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Chiến sự ở biên ải bế tắc, hắn phải chống giặc cách nghìn dặm, làm gì có thời gian nghĩ ra đủ chiêu trò chọc cho nàng vui? Biết nàng bình an vô sự là đủ rồi.
 
Chỉ là nói như thế, hắn đang bận rộn bảo vệ nước nhà, thế mà có người nhân cơ hội không có ai này đào góc tường nhà hắn(1)?
 
Sắc mặt của Hoắc Lưu Hành ngay lập tức biến thành khó đoán.
 
Thẩm Lệnh Trăn lập tức xua tay: “Ta không có ý trách Lang quân, đất nước khó khăn đặt lên trên hết, Lang quân bốn không cần phải phân tâm vì ta, hơn nữa Kiêm Gia và Bạch Lộ cũng không bắt được người của Lang quân, nghĩ rằng đó là một cao thủ hạng nhất bên người của Lang quân, mặt mũi này, đã rất to rồi.”
 
“Ồ.” Hoắc Lưu Hành gật đầu, tên đào góc tường này phải không để lại tên tuổi vẫn còn đạo đức, nếu người ta đã muốn làm quân tử thì đừng có trách kẻ tiểu nhân như hắn.
 
Hắn nói: “Nàng hiểu thì tốt, lúc đó ta cũng không có thuận phân thân, thật sự không lo hết được.”
 
Thẩm Lệnh Trăn gậy đầu, thấu hiểu lòng người nói: “Lang quân đã có lòng lắm rồi. Khoảng thời gian đó thường được nhìn trăm nghìn loài hoa khác nhau, ta cũng thấy là một chuyện thú vị.”
 
Hoắc Lưu Hành nở nụ cười hiền từ của người bố, quay sang nhìn Kinh Mặc với ánh mắt dữ dằn: “Đi điều tra ngay cho ta cái tên nào dám ăn gan hùm mật gấu!?”
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui