Bá vương và kiều hoa

Đèn đuốc sáng trưng, chợ đêm của Biện Kinh phồn hoa như ban ngày.
 
Lệnh giới nghiêm được thiết lập trong thời kỳ chiến tranh trước đó đã được dỡ bỏ, kinh thành đèn màu rực rỡ về đêm, ngợp trong vàng son này đã trở lại trạng thái không có ngày đêm.
 
Những âm thanh du dương trong Minh Triều quán đã thu hút vô số người qua đường dừng lại nhưng thực sự rất ít người có thể bước vào. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 Từ "Minh Triều" trong "Minh Triều quán" có nghĩa là "đêm nay hãy quân hát một khúc, một khúc quyến luyến đến sáng mai". Khác với những hoa lầu thấp kém, đây là động tiêu vàng của các vương công quý tộc, cái mà các quý tộc tiêu cũng không phải là ca kỹ mà là khúc và kịch của những thanh quan(1).
 
Đương nhiên, vàng ở trước mặt, đến cuối cùng cũng không có mấy thanh quan thủ thân như ngọc(2) đến cuối cùng. Khi các quý tộc nghe nhạc đến tình cảm sâu sắc, mạnh mẽ thì vung tay chi mạnh, thực sự đồng lòng cùng những mỹ nữ tài sắc vẹn toàn này “lưu luyến đến sáng mai”.
 
Lúc này Hoắc Lưu Hành đang ở trong một phòng riêng tên “Tục Khách” ở trong quán minh triều.
 
“Tục Khách” là tên khác của hoa lê. Mỗi phòng riêng ở đây đều được đặt tên theo một loài hoa, hoa cũng được mô tả trên các bức tranh tường.
 
Mạnh Khứ Phi gọi hai cô nương đánh đàn, một người đánh tỳ bà, một người gảy đàn tranh, hỏi Hoắc Lưu Hành muốn nghe cái gì.
 
Hoắc Lưu Hành cười thản nhiên: “Đệ đừng có mà làm khó ta.”
 
Hà Tây cũng thế, Khánh Châu cũng vậy đều thiếu những nơi tao nhã hưởng lạc như thế này. Hoắc Lưu Hành thật sự không hiểu mấy cái như thế này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Khứ Phi lắc đầu, dường như cảm thấy lời không ăn khớp nhau, vô cùng mất hứng, nghĩ nghĩ rồi bảo bọn họ đánh bài “Đêm trăng hoa trên sông xuân”(3), đến khi âm thanh dịu dàng như nước vang lên, hắn nói: “Có chuyện muốn nói với huynh.”
 
Hoắc Lưu Hành nhướng mày, ánh mắt chỉ về hai vị cô nương đang đánh đàn kia.
 
“Yên tâm, hai người bọn họ đều là người của đệ.” Mạnh Khứ Phi rót cho mình một cốc rượu, lại rót cho Hoắc Lưu Hành một cốc trà, “Nếu như nơi này không cài được người ở trong, hà cớ gì đệ phải sống vất vưởng ở Biện Kinh bao nhiêu lâu nay như vậy?”
 
**, khách đón tiếp đều là quyền quý, nơi này chính là nơi truyền thông tin. Những vị vương công quý tộc này nói là đến để giải trí chứ thực ra nhiều lúc cũng là đến bàn việc.
 
Hoắc Lưu Hành cười cười: “Vậy nói những việt trong vòng một năm trước mà ngươi đã điều tra được đi.”
 
“Một năm trở lại đây đê đều lần lượt điều tra một lượt rồi nhưng vẫn không có kết quả gì.” Mạnh Khứ Phi nghiêng đầu uống cạn chén rượu, “Nếu như không phải là ở eo không có sẹo, thì cũng là tiếng, chữ không mô phỏng được theo huynh, nếu như không phải là thân hình không giống huynh thì cũng là thân thủ kém xa, đào sâu rồi nhưng không tìm được ai hoàn toàn giống.”
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày.
 
Một năm trước, sau khi hắn nhận được khăn tay lấy được từ Quốc công phủ, hắn lại không vội vàng tìm vị ân nhân cứu mạng kia của Thẩm Lệnh Trăn.
 
Bởi vì chữ viết này lại mô phỏng đến mức đến hắn cũng không nhận ra là thật hay giả, có thể nắm được một người có bản lĩnh như thế này, nếu như thật sự có địch ý với hắn, hoàn toàn có thể là chuyện có giá trị hơn chứ không cần phải làm cái chuyện cố ý lừa bịp này.
 
Chỉ là mặc dù không kẻ thù nhưng suy cho cùng việc này vẫn mắc trong lòng hắn. Bởi vì nhận định đây không phải là một người đơn giản, sau khi những thủ hạ của hắn không còn manh mối sau hàng nghìn thất bại, hắn bèn bí mật uỷ thác chuyện này cho Mạnh Khứ Phi.

 
“Thế còn ký hiệu trên áo choàng?” Hoắc Lưu Hành lại hỏi.
 
Mạnh Khứ Phi lắc đầu: “Không biết, ai cũng không biết. Trên thế giới này thì khó nói nhưng đệ đảm bảo trong Đại Tề này không có gia tộc này dám dùng hổ có cánh dài làm ký hiệu.”
 
“Hổ là gì? Hổ chính là vua của các loài. Vua trăm loài còn mọc thêm cánh, loại ký hiệu này nếu như không phải là Hoàng tộc ban, người thường ai dám dùng chứ?”
 
Mạnh Khứ Phi lại khổ tâm nói: “Không phải là đệ mê tín, huynh có phát hiện không hai bài từ trên cái khăn tay này dường như là lời tiên tri vậy. vừa mới bắt đầu chúng ta nghĩ rằng, Hà Tây mất bao nhiêu rồi làm gì còn lửa khói báo động? Hiện giờ huynh nhìn, Hà Tây lấy lại được rồi, khói Ngọc Tắc và Dương Quan có thể thổi được rồi. Hơn nữa “tướng quân”…”
 
“Ngày mai, “vị đó” phong quan cho huynh, huynh cảm thấy là phong chức quan gì? Đệ đoán hơn nửa là trọng sắc chứ không trọng dụng, nghe thì tên thì kêu chứ thực chất chả nắm quyền gì. Tính đi tính lại, chỉ có thể là chức quan võ vớ vẩn trong triều.” Hắn dùng ngón tay đếm, “Cữu Cữu là Tiết độ sứ nhị phẩm, phẩm cấp của huynh phải dưới ông, vậy thì là tướng quân quán quân(3) tam phẩm, quy đức tướng quân(3) tam phẩm, trung võ tướng quân(3) tứ phẩm, tất cả đều là tướng quân, chẳng phải là vừa ứng với cách nói trong bài từ đó sao?”
 
Hoắc Lưu Hành cười khẩy: “Vô lý.”
 
Mạnh Khứ Phi hừ lắc đầu: “Huynh xem mình đi, đọc bao nhiêu kinh thư tu thân dưỡng tính, sao lại không thể sinh ra được lòng tin vào thần quỷ chứ? Dù sao đệ cũng cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ, hay là ngày nào đó huy đi đến miếu xin quẻ, hỏi trời.”
 
Hoắc Lưu Hành khịt mũi, nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Cũng khá lâu rồi đấy.”
 
“Huynh gấp cái gì, đệ mới nói được mấy câu mới huynh? Sớm thế này mà huynh đã về có thể khiến tẩu ấy tức giận không?”
 
“Nói không chừng giờ đã đau lòng rồi, tính cách của biểu tẩu ngươi yếu đuối.”
 
Mạnh Khứ Phi lắc đầu: “Không phải là đệ đả kích huynh, theo như đệ thấy, người ta đối với huynh cũng chưa đến mức đấy đâu. Vốn là tiểu cô nương tình đầu còn chưa chớm nở, khó khăn lắm mới có chút mối thế mà lại bị cắt đứt cả một năm. Nếu như hiện giờ huynh không khiến tẩu ấy tức giận một trận, chắc chắn tẩu ấy không đau không ngứa, vẫn thấy tình đạt lý nói một câu với huynh, đến hoa lầu dạo chơi khổ cực rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành nghẹn họng, muốn phản bác, lại cảm thấy không phải là không có lý, lại bình tĩnh uống trà. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thấy hắn vô cùng buồn chán, thưởng nhạc cũng chẳng thưởng được chút gì, Mạnh Khứ Phi gõ gõ lên bàn, đến gần hắn: “Vậy nói với huynh tin tức mà huynh thấy thú vị đi, người bắt cóc biểu tẩu lúc đầu, còn có người hãm hại Tiết gia thông đồng với địch phản quốc, đệ đã có tính toán.”
 
Vừa nói đến chuyện chính Hoắc Lưu Hành đã ngồi yên lại, một canh giờ sau mới tách khỏi Mạnh Khứ Phi.
 
Không Thanh và Kinh Mặc đẩy Hoắc Lưu Hành ra ngoài. Mạnh Khứ Phi phe phẩy chiếc quạt của mình đi ở bên cạnh, ở nơi đông người lại quay trở về làm công tử cà lơ cà phất, lại gặp một mỹ nhân, tay đã giơ ra ngoài.
 
Hoắc Lưu Hành thở dài: “Không chê phấn dính trên tay sao.”
 
“Huynh cũng không thể cưỡng cầu ai cũng trời sinh đã xinh đẹp như biểu tẩu, không cần thoa phấn. Số của đệ không tốt như huynh, mấy vị thiếp trong phủ vì cạnh tranh xem ai đẹp hơn, mặt ai cũng trát cả tầng phấn, quen rồi.”
 
Mạnh Khứ Phi không hài lòng nhìn hắn, gấp quạt lại, lại nhìn mỹ nhân trong lầu, vừa nhìn ánh mắt đã rơi vào một vị thiếu niên mặt ửng độ bên cầu thang gỗ đang run rẩy.
 
Thiếu niên khoảng mười ** tuổi, mặc bộ gấm bào màu xanh đen, ăn mặc quý tộc, trông người mặc dù không có tinh thần, loạng choạng bước xuống cầu thang gỗ, kéo góc váy của cô gái bên cạnh mơ hồ nói: “Hoa cũng không còn chỗ để tặng rồi… Ngươi nói xem ta còn có thể… có thể tặng nàng cái gì?”

 
Tiếng nhạc xung quanh ê a, lời của y Mạnh Khứ Phi không nghe rõ.
 
Trong hoa lầu khó tránh những người tinh thần không ổn định, ở bên ngoài bị tổn thương, đến tìm cô nương trong quán “lấy kinh nghiệm”. Vốn dĩ hắn không thấy kỳ lạ nhưng lần này lại nhíu mày, chọc nhẹ vào vai Hoắc Lưu Hành ở bên cạnh: “Này, huynh xem ai kia?”
 
Hoắc Lưu Hành quay đầu lại, nhìn nhìn thiếu niên kia, lắc đầu: “Không ấn tượng.”
 
“Là Tiết Giới!” Mạnh Khứ Phi nhỏ giọng nói, “Cô biểu ca thanh mai trúc mã của biểu tẩu đó!”
 
Ồ, hắn là Tiết Giới, đã lâu đã nghe thấy đại danh, chỉ là tuổi còn nhỏ mà đã đến hoa lầu uống rượu tìm thú vui, xem ra cũng chẳng phải là người chính trực gì.
 
Hoắc Lưu Hành bĩu môi, hoàn toàn không tỉnh ra rằng bản thân mình hiện tại cũng đang ở trong quán này, đang lúc muốn cười đi qua đó thì Tiết Giới đã nhìn thấy qua đấy, sửng sốt, có vẻ như là y đã nhận ra hắn, lảo đảo tách ra khỏi đám đông đi lên.
 
Kinh Mặc đi lên phía trước chắn trước người Hoắc Lưu Hành, cúi đầu nói: “Tiết lang quân.”
 
Tiết Giới nhắm mắt làm ngơ với hắn, đôi mắt của y chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Lưu Hành: “Quả thật là ngươi… Ngày đầu tiên đến kinh thành không ở nhà cùng với nàng đã đến nơi này rồi?”
 
Hoắc Lưu Hành ngồi trên xe lăn cười nhạt: “Tiết Lang quân say đến hồ đồ rồi. Kinh Mặc, đi xung quanh tìm người hầu của Tiết gia đi.”
 
Tiêt Giới đẩy Kinh Mặc một cái, giơ tay nắm lấy cổ áo của Hoắc Lưu Hành: “Ta không hồ đồ! Ngươi đã không cần nàng thì trả lại nàng cho ta… trả lại cho ta…”
 
Sắc mặt Hoắc Lưu Hành tối sầm: “Xin Tiết lang quân tự trọng.”
 
Mặt Tiết Giới đỏ bừng, cúi xuống nhặt một vò rượu trên mặt đất, mạnh mẽ đi đến đó.
 
Không Thanh và Kinh Mặc đang muốn bảo vệ chủ nhân, Hoắc Lưu Hành giơ tay kìm chặt lấy cổ tay của Tiết Giới.
 
Trùng hợp, bình rượu đột nhiên rơi khỏi hổ khẩu của tay Tiết Giới, Mạnh Khứ Phi kịp thời đón được: “Ôi chao, người trẻ tuổi tính khí nóng nảy, đáng tiếc rượu ngon.”  Nói xong vòng tay qua cổ Tiết Giới, cưỡng ép người giam người đi, quay đầu nhìn Hoắc Lưu Hành ý bảo hắn đi trước.
 
Sắc mặt Hoắc Lưu Hành xanh đen đi ra khỏi Minh Triều quán.
 
Lúc này gần giới Tuất, Thẩm Lệnh Trăn đang ở trong khuê phòng thắp nến vẽ. Kiêm Gia và Bạch Lộ hầu hạ ở bên, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
 
Vừa này Thẩm Lệnh Trăn hòi hoa lầu là gì, Quốc công gia không nói ra được bèn nói dối, hoa lầu là nơi bán hoa, dỗ dành nàng quay về phòng.
 
Thế nhưng nơi bán hoa đến mức khiến cha tức giận sao, Thẩm Lệnh Trăn không biết được bèn đoán rằng trong này chắc chắn có uẩn khúc bèn lặng lẽ truy hỏi Kiêm Gia và Bạch Lộ.
 

Hai người bèn nói thật với nàng, nơi đó là nơi sắc đẹp mê người nam nhân ăn chơi đàng điếm, cùng với các nữ nhân xa lạ thân thiết tìm hoan lạc, làm những việc và phu thê viên phòng thường làm.
 
Sau đó, các nàng nhìn Thẩm Lệnh Trăn vẽ vời đến tận bây giờ.
 
Vẽ vài nét nàng lại hỏi bọn họ có phải nam nhân đều sẽ đến nơi đó không.
 
Hai người vốn dĩ không muốn làm tổn thương nàng nhưng nghĩ đến phương pháp lấy độc trị độc của Không Thanh lại quyết tâm mạo hiểm một lần, bèn thêm dầu vào lửa nói với nàng nơi mua vui đó đều là những nam nhân đức hạnh có vấn đề. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn nhíu mặt mày tiếp tục cố gắng tĩnh tâm vẽ tranh, một lúc sau lại hỏi hai người, Quốc công gia có đi đến đó không.
 
Con gái thường sẽ nhìn theo cha, chuyện mà cha không làm, nếu như trượng phu làm tất nhiên là cảm thấy không vui.
 
Cho nên hai người không biết rốt cuộc Quốc công gia có từng đến hoa lầu hay không lại mạnh mẽ nói với nàng rằng Quốc công gia và Trưởng công chúa đã thành thân gần 20 năm rồi chưa từng đặt nửa bước chân đến nơi tục tĩu như vậy.
 
Thẩm Lệnh Trăn hơi ngồi không yên, lại vẽ thêm vào nét, lại hỏi bọn họ, Lang quân có phải có nỗi khổ tâm hay không.
 
Kiêm Gia và Bạch Lộ đồng loạt lắc đầu, nói không có, Cô gia đi vô cùng vui vẻ bảo bọn họ không cần tìm lý do cho hắn.
 
Đến giờ Tuất, Thẩm Lệnh Trăn nhìn bức tranh mình vẽ nguệch ngoạc, không thể nhìn nổi nữa, cuối cùng từ bỏ, quay đầu hỏi: “Đêm nay Lang quân không về sao?”
 
Kiêm Gia không chắc chắn nói: “Có lẽ vậy, chắc là ngài ất nhất thời chơi vui ở luôn ở đấy rồi. Tiểu thư, người tức giận sao? Người nên tức giận, tình huống như thế này ngài phải ầm ĩ với Cô gia một trận mới được.”
 
Thẩm Lệnh Trăn ủ rũ cúi đầu không nói gì, qua một lúc, tự mình trèo lên giường, quay lưng lại: “Ta không tức giận, ta phải ngủ rồi, hai ngươi ra ngoài đi.”
 
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Lưu Hành về rồi.
 
Kiêm Gia và Bạch Lộ mở cửa giúp hắn, vừa nhìn thấy sắc mặt không vui của hắn lập tức xin lui: “Bọn nô tỳ lui ra trước, tiểu thư.”
 
Mắt của Hoắc Lưu Hành sắc như dao: “Tiểu thư? Cô gia ta còn chưa chết, Thiếu phu nhân của các ngươi đã quay trở lại làm tiểu thư rồi?”
 
Bởi vì một năm trước không muốn nhắc đến xưng hô “thiếu phu nhân khiến Thẩm Lệnh Trăn đau lòng nên Kiêm Gia và Bạch Lộ đã gọi quen rồi chưa kịp đổi lại, nhanh chóng nhận tội với Hoắc Lưu Hành.
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày xua xua tay, ý bảo bọn họ đóng cửa vào rồi lui xuống, lăn xe lăn đi đến bên giường.
 
Thảm Lệnh Trăn quay lưng lại, hiển nhiên là đang giả vờ ngủ.
 
Vốn Hoắc Lưu Hành định đi lên phía trước thăm dò nàng nhưng đường về từ Minh Triều quán, bên tai hắn luôn vọng lại mấy lời ngông cuồng của Tiết Giới mặt to như cái mâm kia, vừa nãy lại còn bị một tiếng “tiểu thư” của người hầu làm cho tức giận, lúc này tâm trạng tương đối không thanh thản, bèn dứt khoát nói: “Thẩm Lệnh Trăn, đừng có giả vờ ngủ nữa, ngồi dậy nói chuyện với ta.”
 
Thẩm Lệnh Trăn sớm đã ngửi thấy mùi phấn, lúc giả vờ ngủ nàng còn mong chằng rằng hắn sẽ vui vẻ ngon ngọt nói rằng “ta về rồi”, kết quả vừa vào cửa đã mắng người hầu bên người của nàng, lại thô bạo ra lệnh cho nàng, những lý do mà nàng đã nỗ lực tạo cho hắn tất nhiên cũng thế mà bay.
 
Nàng không vui ngồi dậy: “Lang quân muốn ta nói gì với chàng?”
 
Hoắc Lưu Hành vừa nhìn biểu cảm rõ ràng đã tức giận nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn của nàng, hơi cảm thấy thoải mái: “Nói gì cũng được, một năm không gặp, chắc là nàng muốn nói chuyện riêng với ta.”

 
“Vừa nãy Lang quân ở trong hoa lầu chắc đã nghe được người khác nói đủ rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành đứng dậy đi đến ngồi xuống bên giường, cười cười sát gần lại nàng: “Ngươi tức giận rồi?”
 
Nàng lắc đầu, nhìn ra chỗ khác.
 
“Tức giận thì cứ nói ra, giấu làm gì? Nàng cũng không mắc nợ ta.” Hoắc Lưu Hành quan sát sắc mặt ngấm ngầm chịu đựng của nàng, “Nàng mắng ta mấy câu đi.”
 
Mặt Thẩm Lệnh Trăn tỏ vẻ khó hiểu: “Ta không muốn mắng Lang quân, sao Lang quân lại vội vàng cầu xin ta mắng?”
 
“Ta đã thế này rồi mà nàng còn không mắng. Thẩm Lệnh Trăn, trong lòng nàng không có trạng phu là ta đúng không?”
 
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn kích động đến mức thẳng eo, sắc mặt nghiêm túc nói: “Được, Vậy Lang quân nói ta xem, chàng như thế nào rồi? Có phải chàng đã… viên phòng với người khác rồi không?”
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu cười đến mức vai rung rung, muốn giải thích nhưng nhìn lại muốn nhìn cuối cùng dáng vẻ tức giận và có lý chẳng sợ, bèn trả lời một cách mơ hồ: “Phu thê mới gọi là viên phòng, cái việc ở nơi đó không gọi là viên phòng.”
 
Không ngờ rằng câu nói này lại hơi quá đà, Thẩm Lệnh Trăn lại tự hiểu rằng hắn thực sự đã ở bên người phụ nữ khác, nhất thời vừa tức giận vừa buồn bực, ngực phập phồng nói: “Vậy Lang quân đi làm phu thê với người khác đi!” Nói xong này hất chăn ra muốn xuống giường. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành chặn nàng lại: “Nàng định làm gì?”
 
Thẩm Lệnh Trăn không kịp đi tất, vừa đẩy hắn ra đã chạy đến bên cái tủ đầu giường, ngồi xuống lấy một bức thư từ ngăn thấp nhất: “Mở cái này!”
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu nhìn.
 
Ồ, là thư hoà ly mà một năm trước hắn đưa cho nàng.
 
Hắc cười như không cười: “Thật sự muốn mở?
 
Thẩm Lệnh Trăn bị nụ cười của hắn làm cho sợ hắn, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Đúng, ta muốn mở.”
 
“Được, nàng thử đi.”
 
“Thử thì thử.”
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa mở bức thư ra, lấy giấy viết thư ra, mở ra nhìn lại đờ người đứng ở một chỗ.
 
Trong giấy viết thư trừ một dòng chữ rồng bay phượng múa ra còn lại vô cùng sạch sẽ: “Thẩm Lệnh Trăn, muốn hoa ly sao? Ngươi đừng có mơ.”
 
“Chàng…” Thẩm Lệnh Trăn tức giận, ngón tay trỏ chỉ vào Hoắc Lưu Hành: “Chàng…”
 
Hoắc Lưu Hành cười, bước về phía trước nắm lấy ngón trỏ không nghe lời của nàng, sát lại gần, cọ mũi mình vào mũi nàng nói: “Con người ta làm sao?”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui