Hoắc Lưu Hành cũng không phải là cố ý lấy lòng nàng.
Vừa nãy ở trong điện Thuỳ Củng gặp mặt nhìn lướt qua, nàng váy áo thướt tha, mái tóc đen nhánh được búi một nửa, uyển chuyển bước lên bậc thang trong cung, nếu như trước đó không biết ai được triệu kiến vào cung, lần đầu tiên nhìn sợ rằng thật sự không nhận ra.
Một năm không gặp, Thẩm Lệnh Trăn thật sự thay đổi khá nhiều, vốn như một nụ hoa vẫn đang chờ nở, hiện giờ dáng vẻ đã lớn vổng lên, người cũng cao lên mấy phân, duyên dáng yêu kiều biến thành một cô nương trưởng thành, hai má phúng phính trước kia đã không còn chút thịt nào, làm cho các đường nét trên khuôn mặt trở nên rực rỡ hơn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gọi là “Không thoa phấn mà nhan sắc vẫn kiều diễm,” (1) đại khái là như thế.
Vừa nãy ở trong điện Thuỳ Củng, tâm trí hoàn toàn chú ý đến ngôn từ sắc bén, Hoắc Lưu Hành không nhìn nàng kỹ, hiện giờ đến gần rồi, cúi đầu nhìn, ý cười nơi đáy mắt hắn thật sự không giấu được.
Nhưng Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn không rõ dáng vẻ bình tĩnh hoà của cha nương cho nên hắn càng đến gần, ngược lại càng khiến nàng sợ sệt.
Nàng không tự nhiên nhìn cha nương ở phía xa, da đầu căng cứng nói: “Ta mang Lang quân đến viện của ta.”
Nàng cố ý không tiếp câu nói không rõ ràng kia, Hoắc Lưu Hành cũng đã đoán trước được, cười cười đi theo nàng.
Thẩm Lệnh Trăn chăm chăm đi về phía trước, sắp đi qua cửa của vòng nguyệt, nghe thấy một trận tiến động lọc cọc, quay đầu lại nhìn thì thấy Không Thanh và Kinh Mặc “để” Hoắc Lưu Hành ngồi lên trên xe lăn,
Nàng mở miệng định hỏi gì đó nhưng do dự vẫn không nói gì, tiếp tục chăm chăm đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Lưu Hành hất cằm bảo hai người hầu lui xuống, tự mình lăn xe lăn. Hắn ở đằng sau nói: “Cao hơn rồi, đi nhanh như gió vậy? Nàng lo cho ta chút đi, ta không theo kịp.”
Thẩm Lệnh Trăn dừng bước. Trước buổi sáng hôm nay, nàng vẫn hoàn toàn không hề chuẩn bị cho việc Hoắc Lưu Hành đến đây. Buổi trưa ở điện Thuỳ Củng là tình thế bắt buộc, vừa rồi ở viện chính là vì thái độ ân cần của cha nương, cảm thấy từ chối thì không hay lắm, hiện giờ chỉ còn lại hai người, nàng nhất thời không biết ở cùng hắn như thế nào nên mới cố ý đi nhanh hơn.
Trong lúc nàng ngập ngừng thì Hoắc Lưu Hành cũng đuổi theo kịp, ngang hàng với nàng: “Lâu ngày không gặp như vậy mà nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Đương nhiên là Thẩm Lệnh Trăn có.
Nàng muốn hỏi hắn một năm nay hắn đã làm những gì, muốn nói chuyện giữa hắn và cha nương nàng, muốn hỏi lần này hắn đến kinh thành có phải có tính toán quan trọng gì không.
Nhưng câu nào cũng dính líu đến chính trị, đến một chuyện mà nàng lờ mờ có dự cảm nhưng không dám hỏi.
Cuối cùng nàng vẫn lắc đầu: “Ta không có gì muốn hỏi, thấy Lang quân thân thể không bệnh, tiền đồ sáng lạn, chắc hẳn chỗ nào cũng tốt.” Nàng giơ tay ra dẫn, “Phía trước là viện của ta rồi, lần này Lang quân đi đường mệt nhọc, trước tiên tắm rửa đã, ta gọi người chuẩn bị nước.”
Hoắc Lưu Hành như có như không thở dài, đi theo nàng vào trong viện. Đợi đến khi tắm rửa xong xuôi, định nói chuyện với nàng một mình thì lại thấy nàng nghiêm chỉnh đứng ở bên đó, nói với hắn: “Lang quân có đói không? A cha đã chuẩn bị một bữa đãi khách, mời Lang quân đi đến sảnh đường dùng bữa.”
Hoắc Lưu Hành nhẹ nhàng “hừ” một tiếng chỉ có thể đi cùng nàng đến sảnh đường.
Hai vị trưởng bối đã ngồi, nhìn thấy hai người Thẩm Học Vanh gọi: “Lưu Hành, đến đây, không biết bình thường ngươi thích ăn cái gì, ta chuẩn bị nhiều món khác nhau, gà sấy tám phần, móng dê hầm, ốc hương rượu, tía tô tôm, canh am tử, cá sạo cắt lát…” Ông giới thiệu từng món một nói tên từng món, “Đây đều là món nhà làm, con cứ chọn món mình thích.”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn một bàn món ngon ở Biện Kinh dụng tâm lo liệu, lại nhìn phụ thân mặt mũi hồng hào, nhiệt tình như lửa cùng với mẫu thân từ đầu đến cuối luôn cười ôn hoà, hơi nhíu mày.
Hoắc Lưu Hành khiêm tốn ngồi xuống, gật đầu cảm ơn Thẩm Học Vanh: “Cảm ơn Quốc công gia đã mời.”
“Tiểu tử nhà ngươi, xưng hô sai rồi!”
Hoắc Lưu Hành cười gật đầu: “Vâng, nhạc phụ.(2)”
Thẩm Lệnh Trăn bị sự quấy nhiễu kỳ lạ này làm cho ngồi một lúc lâu cũng không động đũa, vừa cầm đũa lên lại nhìn thấy Thẩm Học Vanh tự tay gắp một miếng thịt dê vào bắt Hoắc Lưu Hành mà Hoắc Lưu Hành lại tự nhiên nhận lấy, nàng ngừng lại.
Ba người trong bữa cơm vốn đang tập trung ăn đột nhiên dồn ánh mắt về phía nàng.
Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt, hiểu ra gì đó.
Thẩm Học Vanh nhìn biểu cảm của nàng: “Ân Ân, đây đều là những món con thích ăn trước kia, sao, có phải giờ ăn quen rồi không cảm thấy hợp khẩu vị nữa?”
Nàng cười gượng: “Không phải ạ, con ăn cơm trưa muộn, giờ vẫn chưa cảm thấy đói lắm.”
Thẩm Học Vanh và Triệu Mi Lan nhìn nhau.
Triệu Mi Lan yên lặng rồi nói: “Không đói thì đừng miễn cưỡng, chút nữa ăn cũng được, ta để phần cho con, con cứ về phòng trước đi.”
Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt lắc đầu, người lớn vẫn còn ở đây nàng lại về trước thì còn ra thể thống gì nữa.
Triệu Mi Lan nhìn Kiêm Gia và Bạch Lộ, bảo hai người đưa Thẩm Lệnh Trăn về phòng. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Thẩm Lệnh Trăn ngượng ngùng từ chối, đứng dậy rời đi.
Nàng vừa đi ba người mặt mày ủ rũ đặt đũa xuống, không khí vui vẻ vừa nãy cũng biến mất hoàn toàn.
Thẩm Học Vanh lắc đầu: “Con gái quá thông minh cũng không tốt. Cái gì nên nói cũng phải nói ra, để ta đi khuyên nó.”
Ông nói xong, nhìn Hoắc Lưu Hành bên trái và Triệu Mi Lan bên phải.
Hai người đều không tỏ ý kiến gì.
Thẩm Học Vanh tạm thời cho rằng bọn họ đã ngầm đồng ý. Ông thở dài đi đến viện của Thẩm Lệnh Trăn, vừa vào cửa đã thấy nàng cho người hầu lui xuống hết, một mình ngồi trên xích đu ngẩn người.
Sắc trời đã muộn, trong sân cũng không thắp đèn, đen sì sì, Thẩm Lệnh Trăn ngẩn người ra một lúc mới nhìn rõ người, lập tức đứng dậy: “A cha, người cũng không ăn sao?”
“A cha đến đây nói chuyện với con, đi, chúng ta vào trong phòng.”
Cha con hai người vào trong thư phòng, thắp đèn.
Thẩm Học Văn nhìn mắt nàng đỏ ửng, thở dài nói: “Con bé này, có gì mà buồn.”
Thẩm Lệnh Trăn nắm tay im lặng.
Nàng nhìn ra rồi. Nếu đổi lại là một nhà bình thường, con rể đến nhà, một màn nhiệt tình thân thiện hôm nay vô cùng hợp tình hợp lý nhưng cớ gì sự xa cách của hai nhà Thẩm Hoắc có thể một sớm một chiều xoá bỏ sạch sẽ được? Lần gặp mặt đầu tiên này, cha nương nàng với trượng phu lại biểu hiện có phần quá thoải mái rồi.
Mọi chuyện đi ngược lại bình thường chắc chắn có nguyên nhân, mà nàng chính là nguyên nhân đó.
Để nàng thoải mái hơn một chút không còn nhớ những chuyện cũ nặng trình trịch kia, bọn họ từng người một đều đang giả vờ, giả vờ bình thản, giả vờ hoà hợp.
Nàng nói: “Con không buồn, chỉ là con nhìn thấy a cha, a nương và Lang quân vẫn vì con mà chịu mệt cảm thấy không chịu được. Con cũng không còn bé nữa, không cần mọi người phí tâm bảo vệ như vậy, bàn bạc diễn kịch cho con xem.”
Thẩm Học Vanh cười nói: “Con nói thế oan cho chúng ta quá, a cha chỉ tay lên trời thề, chúng ta không hề bàn bạc gì, dù chỉ một chữ.”
Bọn họ chưa từng bàn bạc trước mặt Thẩm Lệnh Trăn nên ở cùng như thế, nên tỏ ra thái độ gì nhưng vừa nãy chỉ cần nhìn thấy nàng một giây, trong lòng ngấm ngầm nhất trí chọn lựa như vậy.
Thẩm Học Vanh tiếp tục nói: “Ân Ân, lòng con quá nặng nề. Những chuyện cháo đã thành cơm ai cũng không thay đổi được. A cha nói thật với con, muốn hai nhà chúng ta hoà hợp như nhà bình thường là một chuyện không bao giờ có khả năng nhưng chúng ta có thể chọn cái tốt hơn, ít nhất cũng không giống như kẻ thù gặp lại, bắt buộc phải ngươi chết ta sống, con nói đúng không?”
“Có thể sao ạ?” Thẩm Lệnh Trăn nhíu mày nói, “A cha, hôm nay con vào cung, thấy thái độ của Lang quân và hoàng tử Mạnh gia với Hoàng cữu cữu, con cảm thấy hình như bọn họ đang hợp lại âm mưu gì đó, con lo lắng…”
“Lo lắng cái gì? Lo lắng bọn họ sẽ lật đổ Hoàng cữu cữu con sao?”
“A cha nhỏ tiếng thôi!”
Thẩm Họ Vanh cười: “Nhưng cũng không có ai quy định làm hoàng đế rồi thì nhất định sẽ làm đến cuối, nếu như làm không tốt tại sao không thể để người khác làm?”
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên mở to mắt: “A cha đang nói gì đó…”
“Mặc dù a cha không có chức quan gì nhưng mắt ta vẫn sáng. Mùa xuân năm nay Tây Khương nổi binh xâm chiếm, Hoán Châu và Bảo An Quân trước sau đều rơi vào cảnh nguy hiểm, trăm quan văn võ trong triều lần lượt xin chỉ Thánh thượng cho quân cứu trợ nhưng Thánh thượng vẫn án binh bất động, con biết vì sao không?”
“Vì sao ạ?”
“Thánh thượng muốn thăm dò đến cùng Hoắc gia, xem hiện nay rốt cuộc Hoắc gia còn bao nhiêu thực lực, xem thực lực này có thể để ông sử dụng cũng như có đe dọa đến ông hay không.”
Thẩm Lệnh Trăn nhíu mày.
“Trận đánh này vốn dĩ không cần đánh lâu cũng không cần nguy hiểm như thế này. Chỉ vì sự ích kỷ của mình mà bỏ mặc dân thường, tính mạng các tướng sĩ ở tiền tuyến cũng không quan tâm. Ân Ân, con cảm thấy người thế này có phải là một vị hoàng đế tốt không?”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, ý đã rõ. Nàng lại hỏi: “Nhưng suy cho cùng ông với a nương cùng là huynh muội cùng một mẹ.”
Thẩm Học Vanh lại thở dài: “Nếu như ông thật sự coi a nương con là muội muội, coi con là cháu ngoại thì đã không gả con đến Hoắc gia. Ân Ân, con biết những năm ấy a nương von vì cái gọi là tình huynh muội hi sinh bao nhiêu không?”
Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu.
“Năm đó Hoàng cữu cữu con có thể ngồi vững trên vị trí hoàng đế kia hơn phân nửa dựa vào “người đa mưu túc trí” là a nương con. Hoàng cữu cữu con chủ trương tiến công đánh mạnh, những quần thần ở triều cũ không phục thì giết hết, a nương con lại không tán thành hành động tự hại, huynh đệ tương tàn như thế. Một triều đình giết sạch những trụ cột, tự chặt đứt cánh tay của mình thì có thể đi xa bao lâu? Cho nên nàng ấy đã chạy khắp nơi khuyên đầu hàng, bảo bọn họ quy thuận.”
“Cho nên cũng vì như thế mà sau khi thống nhất, những quần thần triều cũ đó lại chịu phục an nương con, phản đối Hoàng cữu cữu con trong lòng nhiều khúc mắc. Điều này không nghi ngờ gì khiến ông cảm thấy bị uy hiếp. Suy cho cùng trong lịch sự cũng đã từng tồn tại nữ hoàng đế, a nương con vì đánh gãy kiêng kị của ông, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, buộc lui về sâu trong khuê phòng, dưới tình huống hàng đống người cầu hôn sắp giẫm gãy bậc cửa chậm chạp không chịu gả, nhiều năm sau, đợi đến khi cục diện trong triều ổn định mới gả cho một Quốc công không có gì như ta.”
“Lúc sinh con, a nương con vô cùng lo lắng là con trai lại khiến cho Hoàng cữu cữu con suy nghĩ nhiều, nhìn thấy là con gái mới yên tâm, sau đó cũng không sinh đứa thứ hai, cho nên đến bây giờ nhà chúng ta không có con trai nối dõi.”
“Về sau, trên triều đường vị trí của nhị thúc con càng ngày càng cao, tham gia đấu tranh chính trị càng ngày càng phức tạp. A nương con không muốn dính vào rắc rối nên đã bàn bạc với ta phân nhà với nhị thúc. Lúc đó tổ phụ con vẫn còn, bởi vì chuyện phân nhà này mà tức giận suýt nữa thì chết mắng a nương con ỷ thế làm bậy, cũng mắng ta không ra gì nhưng nỗi khổ của chúng ta ai thấu? Những năm này chúng ta lui rồi lại lui, nhưng Ân Ân, con là giới hạn cuối cùng của a cha a nương, lần này chúng ta không thể lui được nữa rồi.”
Mắt Thẩm Lệnh Trăn cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt: “A cha…”
“Lúc đầu nếu như không đồng ý gả con đến Hoắc gia, với suy nghĩ đa ngờ của Hoàng cữu cữu con rất có khả năng sẽ hiềm nghi a nương con không còn trung thành với ông nữa, chưa kể ông ấy có hoàn toàn từ bỏ ý định ban hôn, cho dù có từ bỏ, sớm muộn gì cũng làm khó Thẩm gia, cho nên a nương con không thể không đánh cược một ván, đánh cược rằng một gia tộc 27 năm trước vì chúng sinh mà từ bỏ hoàng thất cũng không ra tay với một đứa bé vô tội như con hay không.”
“Hiện giờ bao năm trôi qua rồi, sự thật đã chứng minh rằng a nương con đã đúng. Người Hoắc gia không chỉ tuân thủ đạo nghĩa mà vẫn còn thực lực. Ân Ân, còn trận chiến giữa Hoắc gia và Hoàng cữu cữu con không thể tránh được, hà cớ gì chúng ta lại không chọn bên phía có thể thắng? Con sói và con báo đã từng chiến đấu với nhau nhưng bây giờ con hổ cũng đã đến, nếu con sói và con báo không tạm bỏ qua bất bình và đoàn kết làm một, chúng sẽ chết. "
Thẩm Lệnh Trăn run rẩy toàn thân.
“Thật ra hôm nay Lưu Hành đến đây cũng không nói gì với a nương con, chỉ làm đúng một việc chính là đứng dậy khỏi cái xe lăn, a nương con càng hiểu rõ hơn rồi, cũng đã quyết tâm chủ động ngả bài với Hoắc gia, cùng với việc tiếp đãi báo đáp của con, cũng làm như là bồi thường thù cũ, từ nay về sau bà sẽ toàn tâm toàn sức ủng hộ Hoắc gia. Mặc dù cái sự ngăn cách này nhất thời không thể biến mất nhưng ít ra hiện tại chúng ta tuyệt đối không phải là kẻ thù, a nương con với Hoắc Lưu Hành cùng bàn ăn cơm, dưới cùng một mái nhà không hoàn toàn là vì con mà là vì đại cục.”
“Hoàng cữu cữu không nhân từ là lỗi lầm của một mình Hoàng cữu cữu, Triệu gia còn nhiều con cháu khác, nếu Lang quân không chỉ muốn lật đổ Hoàng cữu cữu, còn muốn lật đổ Đại Tề, đẩy Hoàng tử Mạnh gia lên vị trí hoàng đế, a nương há chẳng phải…”
Thẩm Lệnh Trăn không dám nói bốn chữ “bối tổ khí tông”(2), Thẩm Học Vanh cũng hiểu, chắc chắn cười, nói: “A cha tin sẽ không có ngày đấy.”
Từ trong thư phòng đi ra, đầu Thẩm Lệnh Trăn rối bời, bụng ngược lại lại cảm thấy đói. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nghe nói cơm tối vẫn chưa tàn, nàng bèn cùng với Thẩm Học Vanh quay lại thính đường lại chỉ thấy bên trong đã không còn ai.
Nàng hỏi Bạch Lộ: “A nương và Lang quân đi đâu rồi?”
“Trưởng công chúa ăn xong đã quay về nội viện, Cô gia…” Bạch Lộ do dự, “Lang quân Mạnh gia vừa đi, Cô gia đi cùng hắn ra ngoài rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn Thẩm Học Vanh, lo lắng nói: “A cha,sao bọn họ lại dám gặp mặt riêng? Nếu như bị Hoàng cữu cữu biết được chẳng phải là chuyện không hay sao?”
Thẩm Học Vanh xua xua tay: “Không làm điều xấu sao có thể sợ sệt. Bọn chúng đã 11 năm không gặp nhau, nên ôn lại chuyện cũ tự nhiên, giấu giếm ngược lại lại khiến người khác nghi ngờ.”
Thẩm Lệnh Trăn bừng tỉnh ngộ: “Là con suy nghĩ không thấu đáo.” Nàng yên lòng, “Nhưng Chân của Lang quân không tiện, bọn họ đi đâu chứ? Không Thanh và Kinh Mặc có đi theo không?”
Sắc mặt Bạch Lộ khó coi, nhìn nhìn Kiêm Gia ở bên cạnh, ý bảo nàng kể.
Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy kỳ lạ nói: “
Bạch Lộ cẩn thận nhìn Thẩm Học Vanh, Kiêm Gia buộc phải nói: “Bọn họ đi.. đi Hoa lầu!”
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng là đi đâu, Thẩm Học Vanh đã tức giận đập tay xuống bàn, phất tay áo: “Tiểu tử kia, ở cái nơi biên ải khổ sở kia nghẹn lâu rồi, ngày đầu tiên đến Biện Kinh đã chạy đến nơi ăn chơi đàn đúm kia rồi? Hắn đặt Ân Ân chúng ta ở đâu, Anh quốc công phủ của ta ở đâu?”
Kiêm Gia và Bạch Lộ sợ hãi.
Vừa nãy lúc Mạnh gia vừa đến, Cô gia vốn không định đi, nhưng Không Thanh ở bên có ý kiến nói thật ra đi một chuyết nói không chừng có lợi cho việc khôi phục quan hệ với Thiếu phu nhân.
Cô gia hỏi hắn có ý gì.
Không Thanh nói: “Hôm giờ chẳng qua Thiếu Phu nhân vẫn cảm thấy áy náy, không có mặt mũi gì đối mặt với ngài. Vậy ngài càng đối tốt với nàng, càng thân thiết với nàng tất nhiên nàng càng nghĩ rằng ngài có ý xấu, trốn càng xa. Cho nên chi bằng ngài mạo hiểm một lần, xa cách nàng, một khi nàng cảm thấy ấm ức, tức giận với ngài, chẳng phải là suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Sau đó Cô gia nghe xong ý kiến không biết có dở hay không, đi ra ngoài.
Kiêm Gia và Bạch Lộ có ý giải thích trước mặt Quốc công gia, nói rằng hắn chỉ ra vẻ mà thôi không phải là thật nhưng Thẩm Lệnh Trăn vẫn ở đó, nếu làm như thế thì khổ tâm của Cô gia lãng phí rồi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Trong lúc hai ngươi đang do dự thì tiếng nghi ngờ của Thẩm Lệnh Trăn vang lên: “A cha, hoa lầu là nơi nào?”
“…”
Kiêm Gia và Bạch Lộ nuốt nước bọt.
Lão gia không nên tức thì tức giận, Thiếu phu nhân nên tức thì không tức, chẳng nhẽ đây được gọi là, dùng hết tâm tư quá thông minh, chưa được gì đã bị thiệt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...