Câu nói tiếng như trống đánh này gõ cho Thẩm Lệnh Trăn choáng váng một lúc.
Hoắc Lưu Hành vào kinh rồi, thông tin này, vừa đúng với tin mừng truyền đến nghe nói Hà Tây truyền đến, sự lo lắng thấp thỏm lờ mờ hiện lên trong tim nàng
“” Giống như lời bài thơ mười một năm trước do văn nhân Biện Kinh tương truyền ca tụng, trừ Hoắc Lưu Hành ra ai còn có thể có bản lĩnh phi thường, có thể thắng lợi dễ dàng lấy lại được Hà Tây? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Hoắc Lưu Hành thuận lợi lấy lại được Hà Tây, từ một năm trước Thánh thượng sớm đã có ý định lôi kéo Hoắc Gia, trọng dụng lại Hoắc gia, sao lại có thể không triệu hắn vào trong kinh thành cơ chứ?
Thẩm Lệnh Trăn nhìn Mạnh Khứ Phi, ánh mắt của nàng dường như nhìn xuyên thấu gương mặt hắn, nhìn về nơi xa xăm mơ hồ nào đó.
Nhìn thấy nàng thất thần trên đường, Kiêm Gia và Bạch Lộ nhỏ giọng nhắc nàng tình hình trước mắt.
Lúc này nàng mới chú ý đến cảnh tượng hỗn loạn không chịu được xung quanh, mắt thấy vài sạp bán của mấy người bán hàng bị lật đổ, sai hai người đi đền tiền, quan sát xem có người nào bị thương không.
Mạnh Khứ Phi chỉ chỉnh mấy lọn tóc xoăn như tôm trước trán, vẻ mặt không nghiêm túc: “Biểu tẩu ra tay thật hào phóng, ta đá hỏng, tẩu đền tiền. Quả thật là người nhà mà. Lần đầu tiên gặp mặt phải để biểu tẩu tốn kém, Khứ Phi cảm ơn biểu tẩu ở đây.”
Mặc dù khoảng cách tuổi tác là sự thật không thể tránh khỏi nhưng dáng vẻ không nghiêm túc của hắn, lại thêm một câu “Biểu tẩu” ngọt ngào khiến cho Thẩm Lệnh Trăn lại khó hiểu nhiều hơn được một ít trách nhiệm của trưởng bối tự cảm thấy bản thân nên hiểu cho hắn.
Nàng ho nhẹ: “Không có gì nhưng từ nay về sau ngươi đừng như vậy, cưỡi ngựa làm loạn đường phố vô cùng nguy hiểm, thiệt hại tiền của là chuyện nhỏ nhưng thiệt hại về mạng người là chuyện lớn, cái gọi là “pháp luật không hùa theo người sang, sợi dây dọi không uốn mình theo cây gỗ cong” (1), may mà lần này không xảy ra đại hoạ, nếu như còn phạm sai lầm, cho dùng thân phận ngươi có cao quý cũng sẽ trừng phạt theo luật pháp, đến lúc đó ta cũng chẳng bảo vệ nổi ngươi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Khứ Phi cười đến mức hai vai rung bần bật: “Biểu tẩu tuổi nhỏ mà đã lải nhải như người già thế, biểu ca của ta lại chịu được sao?”
Một người vô cùng hiểu lý lẽ gặp phải người chả hiểu lý lẽ là gì, có nói thêm cũng giống như nước đổ lá khoai, nếu chỉ là việc vô ích không nói, còn không cẩn thận sẽ rơi vào cái bẫy của người ta.
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, vô ý thức nói: “Hắn không có không chịu được ta…” Nàng vô cùng không chắc chắn nói, “phải không?”.
Mặt Mạnh Khứ Phi lộ ra vẻ bội phục, gật đầu: “Vậy biểu ca ta thật sự biết chịu đựng.”
“…”
Kiêm Gia và Bạch Lộ tiến lên trên một bước lại bị Thẩm Lệnh Trăn nửa kéo về đằng sau, ngầm ý bảo không cần dây dưa với tên công tử bột không hiểu lễ nghi.
Đúng thật là Thẩm Lệnh Trăn có chút ấm ức, lại biết bản thân không thích hợp ở bên ngoài lộ diện quá lâu bèn cúi đầu với hắn, chuẩn bị cáo từ,
Đúng lúc này có vị thái giám đầu đội mũ tam sơn(2) từ xa đi đến, người chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng: “Ôi chao, ta nói sao đường lại tắc thành thế này, hoá ra là Mạnh lang quân!”
Mạnh Khứ Phi chắp tay với người vừa đến: “Để Dương công công phải cười rồi, ta lại gây rối cho người dân.”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy người mới đến, đáy lòng rét run, cũng gật đầu với ông ta hỏi thăm: “Giờ đang giữa trưa, Dương công công sao lại đặc biệt xuất cung vậy?”
Vị Dương công công này là thái giám bên người của Thánh thượng, người bình thường không thể tuỳ tiện sai bảo được, lần này xuất cung hơn nửa là do Thiên tử sai đi.
Dương công công cười híp mắt chỉ lên trời: “Tiểu nhân đi đến phủ Quốc công và Mạnh phủ truyền lời cho Thánh thượng, không ngờ lại bị tắc đường, chỉ có thể vội vàng xuống ngựa đi bộ, may mà nửa đường lại gặp hai quý nhân.” Nói xong lại làm tư thế tay “mời”.
Từ bé đến nay hai người đã sống trong giới quý tộc, tất nhiên chút năng lực phân biệt tốt xấu này không thể thiếu được, biết tư thế tay này ý là Thánh thượng có lời mời.
Mạnh Khứ Phi cười nói: “Vậy thì vô cùng khéo léo rồi!”
Lúc nãy thì là “vênh vênh tự đắc”, giờ thì “vô cùng khéo léo”, rốt cuộc tên này có biết dùng thành ngữ không vậy.
Lòng Thẩm Lệnh Trăn hoang mang, quay sang nhìn Mạnh Khứ Phi lại nhìn thấy hắn như cố ý như vô tình nhìn nằm chăm chú.
Nàng thấy được ánh mắt này, sửng sốt lờ mờ liên tưởng đến gì đó, lại nhất thời không thông suốt triệt để được.
Mạnh Khứ Phi tiếp tục cười với Dương công công: “Vậy ta thu dọn rồi đi với Dương công công một chuyến, chỉ là lát nữa Dương công công đừng có nói với quý nhân chuyện tai nạn xông vào của ta. Hôm nay vốn ta chỉ muốn dạo quanh, thật sự không biết con ngựa ngu ngốc đó đột nhiên là mất ý thức như bị điên làm cản trở nên hoang dã!”
Dương công công nói nhất định sẽ giữ mặt mũi cho hắn, theo đó sai người đi thông đường,
Thẩm Lệnh Trăn quay đầu đi về xe của mình, chợ trên phố bớt loạn rồi gọi Kiêm Gia đi theo xe ngựa của Dương công công, đi đường đến Hoàng cung.
Người trong cung dẫn hai người đến điện Thuỳ Củng.
Thẩm Lệnh Trăn biết điện Thuỳ Củng là nơi ngày thường thiên tử nghe chuyện chính trị, triệu kiến quần thần nhưng nàng và Mạnh Khứ Phi đều không phải là quan, không bàn chuyện chính trị với Thánh thượng được, hiện giờ bị đưa đến đây chỉ có thể nói rằng trừ hai người ra, trong đó tấy có thể là “người khác” đang bàn chuyện công vụ với Thánh thượng.
Nhưng “người khác” này lại liên quan đến nàng và Mạnh Khứ Phi, thích hợp với bọn họ cùng gặp Thánh thượng?
Đáp án dường như đã rõ ràng.
Và cũng tại thời khắc này, Thẩm Lệnh Trăn vô cùng rõ ràng hàm ý trong ánh mắt lúc nãy của Mạnh Khứ Phi.
Hắn nói “Khéo léo”, thật ra đang nhắc nhở này chuyện này hôm nay “chẳng khéo léo” gì.
Sao mà ngựa của Mạnh Khứ Phi lại trùng hợp bị làm cho kinh hãi, đâm vào xe ngựa phủ Quốc công của nàng? Tại sai Thánh thượng lại trùng hợp như thế, vào ngày Hoắc Lưu Hành tiến cung lại triệu kiến vợ và biểu đệ của hắn vào cùng?
Thẩm Lệnh Trăn không còn là tiểu cô nương chỉ biết ở trong khuê phòng, không hiểu biết gì thế giới ngoài kia nữa rồi.
Nàng đoán đây là một màn thăm dò. Thánh thượng đang thăm dò quan hệ giữa nàng, Hoắc Lưu Hành và Mạnh Khứ Phi, kịp thời chuẩn bị trước khi chặn bọn họ có nhiều thời gian, tuyệt đối không kịp gặp mặt riêng tư.
Cho nên, trước tiên, dẫn dụ Mạnh Khứ Phi “vô tình gặp” nàng, sau đó… hiện giờ trong điện Thuỳ Củng chắc chắn có Hoắc Lưu Hành.
Cả đường Thẩm Lệnh Trăn đều cúi đầu đi theo sau lưng của Dương công công, suy nghĩ nên có biểu cảm, từ ngữ gì thích hợp để đối mặt với màn trùng phùng này, đợki đến khi bước qua bậc cửa cửa điện, cuối cùng không nhịn được ngước mắt lên.
Vừa nhìn lên, xe lăn lộc cộc ánh vào mắt nàng đầu tiên, sau đó nhìn thấy Hoắc Lưu Hành mặc một bộ trực cư màu xanh nước biển thêu hình lá trúc đang nhìn nàng cười.
Nàng hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại ngày tân hôn, lần đầu tiên nhìn qua rèm, hắn cũng mặc bộ này, cũng đang từ xa nhìn nàng cười.
Nàng hoảng loạn cúi đầu, giữ vững lễ nghi mắt không liếc nhìn, cùng với Mạnh Khứ Phi khấu đầu với người đang trên long kỷ.
“Đứng dậy hết đi. Ân Ân, một năm rồi ngươi với Hoắc Lưu Hành không gặp nhau.” Hoàng đế cười ban ngồi, sắp xếp cho Thẩm Lệnh Trăn ngồi bên phải Hoắc Lưu Hành, nhìn nàng gật đầu rồi nói với Mạnh Khứ Phi đối diện trước mặt hai người: “Khứ Phi còn lâu hơn, cũng hơn mười năm rồi. Hôm nay ta gọi hai ngươi vào cùng, không có ý gì khác, chỉ là để hai ngươi nhìn Hoắc Lưu Hành. Hắn vừa đến Biện Kinh đã bị Trẫm triệu kiến đến bà việc, khi về đừng có mà nói với người khác rằng Trẫm không thông tình đạt lý, không để hắn đoàn tụ với vợ, anh em đã lâu không gặp.”
Thẩm Lệnh Trăn vội vàng nói: “Hoàng cữu cữu nặng lời, chuyện chính trị quan trọng, thần không sao.”
Mạnh Khứ Phi lại vô cùng phóng khoáng: “Nhờ có được sự quan tâm của bệ hạ. Đúng thật là thần nhớ nhung biểu ca, nhớ lại lần trước gặp biểu ca, còn cùng hắn cưỡi ngựa rong ruổi trong trại ngựa ở Biện Kinh, hiện giờ được gặp lại… biểu ca, chân của huynh thật sự không đứng dậy được nữa sao?” Hắn nói, dường như không nhịn được tò mò, đứng dậy muốn đến vén góc bào của hắn, bước thêm hai nước, ý thức được thất lễ bèn ngồi xuống, rung đùi đắc ý, “Ôi, đáng tiếc đáng tiếc, không ai đi ăn cùng ta nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn với biểu cảm côn đồ vô lại nhìn Mạnh Khứ Phi, lại nhìn nhìn Hoắc Lưu Hành đáy mắt đã tối sầm, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay hắn, ý bảo hắn đừng đau lòng.
Hoắc Lưu Hành đột nhiên cười với nàng, lắc đầu ý không để bụng.
Hoàng đế “nhiệt tình giải vây”: “Lưu Hành, đứa trẻ Khứ Phi này nói chuyện thẳng thắn, ngươi đừng có để bụng. Đôi chân của ngươi chắc chắn trẫm sẽ chữa khỏi cho ngươi. Lần này ngươi vào kinh cứ yên tâm ở đây, Trẫm sẽ lấy thuốc tốt nhất, cho y sĩ tốt nhất đến phủ của ngươi.” Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, nhìn Hoắc Lưu Hành,
Hoắc Lưu Hành nhìn Hoàng đế, có được sự cho phép mới giải thích với nàng: “Bệ hạ chuẩn bị phong quan cho ta, về sau ta có thể mở phủ của Biện Kinh rồi.”
Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang suy nghĩ nên vui hay nên buồn, trên mặt đã lộ ra dáng vẻ hợp lý, cười rạng rỡ: “Thật sao?”
“Nàng có thể hỏi bệ hạ.”
Hoàng đế cười lắc đầu: “Con bé này, vui quá hay sao? Lưu Hành giúp Trẫm lấy lại được Hà Tây, đây là công lớn Trẫm phải thưởng hắn hậu hĩnh, tất nhiên là thật rồi.”
“Vừa nữa ở trên đường ta cũng nghe thấy chuyện này rồi nhưng không biết hoá ra người giúp Đại Tề ta lấy lại được Hà Tây lại là Lang quân. Lang quân làm như thế nào vậy?”
“Cái này thì ta biết!” Mạnh Khứ Phi kích động đứng phắt dậy, nhìn thấy Hoàng thượng cũng không có vẻ gì là tức giận, tiếp tục nói, “Để ta nói, để ta nói… Mấy ngày trước trên triều đình mọi người cãi nhau, có người có ý kiến là phải chiến tranh, nói rằng phải lấy lại Hà Tây, có người có ý kiến là phải hoà bình, nói rằng phải có chừng mực. Cuối cùng biểu ca lại lợi hại vô cùng, ngồi trên xe lăn đàm phán với người Tây Khương, cũng không cần chiến tranh, Hà Tây đã lấy lại được, mấy ngày nữa Tây Khương phải cho sứ giả đến Biện Kinh chấp nhận thua, ký văn kiện đầu hàng với bệ hạ. Ta nói, biểu ca của ta cứ như là thiên túng chi…(3)
“Khứ Phi!” Hoắc Lưu Hành nhíu màu cúi đầu quát, “Cẩn trọng ngôn từ.”
Hai chữ “Thiên túng” này không phải là trò đùa của trẻ con, đó là từ dùng để ca tụng bậc đế vương.
Mạnh Khứ Phi “ồ” lên hai tiếng liên tiếp, gãi đầu: “Ta lại dùng sai thành ngữ rồi? Ngượng quá, ngượng quá.”
Hoàng thượng lại tiếp tục “nhiệt tình giải vây”: “Không sao, mấy đứa trẻ như các ngươi nói chuyện làm ồn không cần quá câu nệ.” Nói xong ông nói với Thẩm Lệnh Trăn bị tiếng quát tức giận của Hoắc Lưu Hành mà ngạc nhiên, “Lưu Hành, ngươi xem, ngươi lại doạ Ân Ân rồi.”
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng nhưng dường như vẫn đang đắm chìm vào để ý đến việc Mạnh Khứ Phi lỡ lời, không an ủi nàng.
Hoàng thượng lại “nhiệt tình giải vây” lần thứ ba, nói rằng Thẩm Lệnh Trăn canh lăng vừa về, cả đường mệt nhọc, để nàng về phủ Quốc công trước, ông phải giữ Hoắc Lưu Hành ở lại tiếp tục bàn công việc.
Thẩm Lệnh Trăn không nỡ, nàng nhìn Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành nhẹ nhàng sờ sờ cổ tay nàng: “Về trước đi, ta về muộn một chút.”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn Mạnh Khứ Phi dường như đang mặt dày mày dạn ở lại đây nghe chuyện, gật đầu, cáo từ lui ra. Đợi sau khi đổi từ kiệu thành xe ngựa ra khỏi cung nàng mới thở phào dựa vào thành xe.
Gần vua như gần hổ, trong cuộc trùng phùng ngắn ngủi này không có ai đang làm chính bản thân mình.
Nàng diễn một vai người vợ dịu dàng thuận theo ngoan ngoãn, đối với Hoắc Lưu Hành không hề có khúc mắc trong lòng, Mạnh Khứ Phi lại diễn một quý công tử không được dạy dỗ, đầu óc đơn giản,
Còn Hoắc Lưu Hành, luôn tỏ ra không hài lòng ở mọi mặt với vị biểu đệ bị dạy hư, dù dịu dàng, nhã nhặn với vợ nhưng lại không bao giờ quá tận tình hay quan tâm.
Dường như mỗi người đều đang tìm một dáng vẻ dựa vào để tồn tại trong lúc khó khăn.
Trải qua chuyện này, Thẩm Lệnh Trăn lờ mờ có một dự cảm, Hoắc Lưu Hành phong quan vào kinh có lẽ không phải xu hướng mà là âm mưu đã lâu. Hoắc gia và Mạnh gia dường như đang chuẩn bị một chuyện trọng đại gì đó.
Mà hiện tại, có một sức mạnh thúc đẩy nàng, hoặc phải nói là thúc đẩy Anh quốc công phủ cũng tham gia vào trong chuyện này.
Từ giây phút nàng bước ra khỏi viên lăng, có vẻ mọi thứ đã không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Về đến Quốc công phủ một năm không ở, lần đầu tiên Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy phụ thân đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa dài cổ mỏi mắt ngóng con gái như hòn vọng phu.
Thẩm Học Vanh nhìn thấy xe ngựa của nàng, vội vàng đi lên đón: “Không phải con nói là giờ Tỵ sẽ đến nơi sao? Giờ đã là giờ Mùi rồi con mới quay lại, a cha định ra khỏi thành tìm con đây.”
“Giữa đường con bị Hoàng cữu cữu triệu vào trong cung, con cũng không có cách nào khác, a cha sao lại “ngốc” như vậy, đứng canh ở bên ngoài không nóng sao?”
Ông lau mồ hôi trên đầu: “Nóng chứ, vẫn là a nương của con thông minh! Ôi, có phải là a nương con sớm đoán được rằng bệ hạ sẽ triệu con vào cung nên mới ung dung như vậy sao? Thế mà cũng không nói với ta một tiếng khiến ta gấp gáp thế này, đúng là…”.Nói xong lại nhìn gương mặt gầy gò chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút của nàng, “Ôi trời ơi, con nói con xem, bắt buộc không được ăn đồ ăn mặn, Hoàng ngoại tổ mẫu của con trên trời có linh nhìn thấy dáng vẻ xanh xao của con có thể vui vẻ được không?”
“A cha đúng là nói nhiều, con hay lải nhải như thế này chắc chắn là học người rồi, về sau nếu như bị chê…” Thẩm Lệnh Trăn nói một nửa lập tức dừng lại, không cười nữa, đỡ ông đi vào trong nhà, nhìn thấy Trưởng công chúa Triệu Mi Lan đang đi ra đón, gọi bà, “A nương, con về rồi!”
Triệu Mi Lan nhàn nhạt cười: “Ta có để phần cơm trưa cho con, đi ăn đi.”
“A nương,” Thẩm Lệnh Trăn hạ thấp giọng đi lên phía trước, “Con có chuyện gấp muốn nói với người, vừa nữa con ở trong cung…”
“A nương biết rồi,” Triệu Mi Lan lắc đầu, ngắt lời nàng, “Con đi tắm rửa nghỉ ngơi đã, chút nữa nói cũng được.”
Biết tính cách a nương nói một là một, mọi chuyện đều đã có quyết định của mình, Thẩm Lệnh Trăn cũng không lo lắng nữa, quay đầu đi dọn dẹp trước, đợi đến khi lấp đầy bụng, sung sướng tắm rửa xong xuôi, gột rửa sự mệt nhọc, chớp mắt đã đến hoàng hôn. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nhớ a nương đã nói “chút nữa hẵng kể”, tóc chưa khô nên nàng bèn để xõa mái tóc đen nhánh, thay một bộ váy nhu mỏng cao eo màu vàng ngỗng ở nhà, đi đôi guốc mộc (4) mùa hè, đi đến viện của Triệu Mi Lan.
Kết quả đi đến trước cửa lại thấy không có ai ở trong, nàng nhìn xung quanh, đến một tên người hầu thông báo cũng không có.
Nàng chỉ có thể đi tìm a cha, không ngờ rằng chủ viện của Thẩm Học Vanh cũng như thế, không một bóng người.
Nàng đang cảm thấy kỳ lạ có phải bản thân một năm không ở, Quốc công phủ đã thay đổi thế nhưng nàng lại nhìn thấy cửa thư phòng của Thẩm Học Vanh mở ra, a cha a nương cùng mới một nam nhân thân hình ca lớn trước sau cùng đi ra.
Sở dĩ nói là “nam nhân thân hình cao lớn” là vì người này vốn dĩ không nên đứng thẳng như vậy, để nàng phát hiện ra thân hình của hắn cao lớn.
Thẩm Lệnh Trăn há hốc miệng.
Quay về kinh một năm nàng vẫn luôn giữ bí mật cho Hoắc Lưu Hành, đến người nhà cũng không nói, kết quả hắn vừa vào cửa đã đứng lên trước mặt a cha a nương nàng rồi.
Hoắc Lưu Hành nâng mắt lên nhìn nàng, gật đầu cười cười.
Nụ cười nàng với nụ cười ở trong cung lúc nãy không giống nhau. Hắn thật sự bị dáng vẻ như nhìn thấy ma của nàng chọc cười.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn dáng vẻ ba người hoà hợp, nhất thời có chút khó hiểu với bầu không khí này.
Giống như từ đầu đến cuối chỉ có nàng tâm sự trùng trùng, bọn họ lại giống như không có việc gì vậy.
Thẩm Học Vanh vẫy tay với nàng: “Con đứng ngơ ra ở đấy làm gì? Lại đây xem ai đến này.”
Đến Triệu Mi Lan cung thay đổi bộ mặt lạnh lùng hàng ngày, hiếm có cười: “Ân Ân, phủ đệ mà bệ hạ ban cho vẫn chưa thể ở, mấy ngày này Lưu Hành tạm thời ở đâu, ở trong viện của con, con mang hắn qua đi.”
Thẩm Lệnh Trăn “vâng”, nghi ngờ tiến lên phía trước.
Hoắc Lưu Hành nhìn dáng vẻ chậm chạp của nàng, chủ động tiến lên đón, vừa giơ tay đã sờ gò má của nàng: “Sao lại gầy đi nhiều như thế này? Vừa nãy ở trong cũng suýt chút nữa ta đã không nhận ra.”
Thẩm Lệnh Trăn cảm thật ngượng ngùng với mấy lời hỏi thăm ân cần như không có gì của hắn, hơi nghiêng đầu trốn tránh, rũ mắt ngập ngừng nói: “Cũng không khác gì…”
“Sao lại không có? Xinh đẹp lên nhiều rồi này.”
Nàng sững sờ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của hắn, bên tai đột nhiên vang lên lời của hắn ở Hoắc phủ Khánh Dương, lời hứa mà nàng không coi là thật “Vậy nàng lớn thêm một năm nữa, một năm sau ta nhất định sẽ khen nàng xinh đẹp thật lòng.”
Thế mà hắn thật sự để ở trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...