Bá vương và kiều hoa

Tình cảnh như thế này, không cần hỏi nhiều Hoắc Lưu Hành cũng đã hiểu nguyên nhân hậu quả.
 
Vừa nãy Hoắc Thư Nghi đi tìm hắn nói hình như bản thân gặp rắc rối rồi, hắn vừa bước vào đã thấy Quý ma ma đang quỳ lập tức biết không tốt.
 
Hoắc Lưu Hành giơ tay, dùng ngón lau mắt cho Thẩm Lệnh Trăn, kết quả vừa lau một giọt, giọt khác lại rơi xuống, lau kiểu gì cũng không hết. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn thở dài, đứng dậy ôm nàng vào trong lòng, vỗ vỗ nhẹ lưng nàng, một cái rồi lại một cái cho đến khi nghe thấy tiếng nghẹn ngào của nàng dừng lại mới thả lỏng tay, cúi đầu hỏi như không có chuyện gì: “Có đói không? Trên đường đi không ăn sáng, chúng ta ăn trưa sớm một chút được không?”
 
Hình như Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh lại, vẫn ngẩn ngơ không hề có phản ứng gì.
 
“Tình hình của Khánh Dương không tốt, không có sơn hào hải vị để ăn nhưng mẫu thân sớm đã chuẩn bị đồ ngọt mà nàng thích ăn mời chúng ta, còn có rất nhiều bánh ngọt, canh mang hương vị Biện Kinh.”
 
Thẩm Lệnh Trăn nghe xong, vai nàng lại hơi co lại.
 
Nếu như đổi lại là ngày trước, người Hoắc gia chăm sóc nàng chu đáo như thế này tất nhiên nàng sẽ sung sướng mãn nguyện, song, hiện tại những thứ chu đáo, chăm sóc như thế này ngược lại giống như đâm vào tim nàng một nhát, khiến cho nàng cảm thấy vừa chua xót vừa đau đớn.
 
Bọn họ càng không so đo hiềm khích trong quá khứ, càng khoan dung độ lượng, nàng lại càng không có cách nào đối mặt với bọn họ, càng không thể yên lòng tiếp nhận hết tất cả.
 
Nàng lắc đầu, nghẹn giọng nói: “Ta không đói, muộn chút nữa ta ăn cũng được, xin Lang quân nói cảm ơn lão phu nhân hộ ta.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được ý xa cách trong lời của nàng, Hoắc Lưu Hành yên lặng, nói: “Vậy ta cho người mang đến viện của nàng.” Hắn nắm lấy tay nàng, “Mắt sưng hết rồi, đi theo ta rửa mặt.”
 
Thẩm Lệnh Trăn định từ chối, ra sức nhẫn nhịn, bị hắn kéo lảo đảo mấy bước, rũ mắt nói: “Không cần phiền đến Lang quân, Lang quân vẫn nên gọi Kiêm Gia và Bạch Lộ hộ ta đi.”
 
Hoắc Lưu Hành nhướng mày: “Không muốn nhìn thấy ta sao?”
 
Nàng đấu tranh lắc đầu, giọng mang theo âm mũi nói: “Không phải, Lang quân trèo đèo lội suối cả đường cũng mệt rồi, sao có thể để chàng hầu hạ ta nữa.”
 
Dường như Hoắc Lưu Hành đã nhìn thấu được nàng, nặng nề thở một cái: “Vậy nàng một mình đợi ở đây, có việc thì gọi Kiêm Gia và Bạch Lộ, bao giờ nghĩ thông rồi hẵng đi ra.”
 
Đầu mũi Thẩm lệnh Trăn chua xót.
 
Nàng hy vọng có thể một mình yên tĩnh, chỉ là hiện giờ đến một cái yêu cầu đơn giản như vậy mà cũng khó mở lời.
 
Nàng gật đầu: “Đa tạ Lang quân quan tâm.”
 
Hoắc Lưu Hành không nói gì, lăn xe lăn vè thư phòng.
 
Bên đó Kinh Mặc và Không Thanh nghe thấy tin tức, một mặt viết chữ “cúi đầu”, một mặt viết “ỉu xìu”, nghe Lang quân thở dài một cái cũng thở dài theo.
 
Cả căn thư phòng, là những tiếng thở dài nối tiếp nhau, tiếng này đến tiếng khác.
 
Cứ như thế cho đến giờ đi ngủ, trong nội viện cũng không hề có động tĩnh nào như cũ, người hầu vẫn báo cáo tình hình của Thẩm Lệnh Trăn thường xuyên, nói bữa trưa ăn một bát cơm lớn với canh, bữa tối ăn hai cái bánh, hiện giờ ăn nhiều hơn ngày thường. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Không Thanh nghe xong tim vỡ vụn: “Chắc thiếu Thiếu phu nhân không có khẩu vị gì thế nhưng không muốn người hầu lo lắng, cũng không muốn Lang quân phân tâm lo cho nàng cho nên mới liều mạng ăn. Ôi, ăn không vào có cố gắng nuốt, khổ biết bao nhiêu!”
 
“Ta mù sao? Không nhìn thấy chắc mà còn cần ngươi phân tích?” Hoắc Lưu Hành gõ lên bàn, “Nói cũng không có tác dụng, chi bằng nghĩ cách đi.”
 
Mặt Không Thanh ấm ức: “Lang quân, chuyện này nhất thời không có cách.”
 
Lúc trong lòng có khúc ai cũng muốn xoá bỏ nó đi nhưng Thẩm Trăn đã biết chuyện năm đó, trong lòng tràn ngập sự áy náy, cơ bản nàng không thể tâm sự được với bất kì ai trong Hoắc gia.
 

Còn phía bên Biện Kinh, người gửi nàng đến đây là Hoàng đế nắm trong tay quyền sống chết, nắm trong tay thiên hạ, nàng có thể so đo với thiên tử không? Hiển nhiên là không rồi.
 
Còn người giấu nàng chuyện này lại là mẹ ruột của nàng, nàng cũng thật sự vì thế mà được lợi, có một khoảng thời gian sống những ngày tháng không phải suy nghĩ. Chẳng nhẽ nàng có tư cách đi trách mẫu thân bất lực của mình sao? Càng không thể.
 
Suy đi tính lại, dường như ai cũng có nỗi khổ riêng, không ai sai chỉ là bản thân không chịu được chính mình mà thôi.
 
Không Thanh nói: “Hiện tại tốt nhất chính là chuyển sự chú ý của Thiếu phu nhân nhưng người trong Hoắc phủ, ngẩng đầu cúi đầu đều là chúng ta, người có lạc quan thế nào cũng không có cách nào nghĩ thoáng ra được. Hay là Lang quân đưa nàng đến Thẩm trạch, cho nàng thay đổi môi trường một thời gian.”
 
Hoắc Lưu Hành nhíu màu phủ định: “Trong thành có bao nhiêu dân tị nạn, ta không yên tâm.”
 
“Vậy ít nhất đêm nay Lang quân để cho Thiếu phu nhân ngủ một mình đi. Thiếu phu nhân nhìn thấy ngài lại cảm thấy nặng nề trong lòng.”
 
Hoắc Lưu Hành day day thái dương, hất cằm nói với Kinh Mặc: “Nói cho bọn họ đêm nay ta nhiều việc không qua viện của Thiếu phu nhân nữa.”
 
Một đêm qua đi, lại có người hầu báo cáo với Hoắc Lưu Hành tình hình bên Thẩm Lệnh Trăn nói rằng đêm qua nàng đúng giờ nghỉ ngơi, sáng nay đúng giờ dậy, không có gì khác thường.
 
Nhưng cái không gì khác thường này chính là điểm khác thường lớn nhất. Hoắc Lưu Hành không nhịn được nữa bảo Không Thanh đẩy hắn đi đến nội viện, không ngờ rằng chưa đến nửa đường đã gặp Thẩm Lệnh Trăn và Hoắc Diệu Linh sánh vai đi về phía trước, đằng sau là một đoàn người hầu.
 
Hoắc Diệu Linh nghiêng đầu nói với Thẩm Lệnh Trăn: “A nương nói tẩu tẩu không muốn ra ngoài ăn sáng với chúng muội, muội đoán rằng vì lời nói hôm qua của a tỷ và tẩu tẩu đau lòng. Về sau a tỷ đã giải thích với muội rồi, nói cái gì mà kẻ thù đều là doạ muội mà thôi, không phải thật. Tẩu tẩu đừng để trong lòng, chúng ta vẫn tốt!”
 
“Tỷ biết không phải là thật, cũng không để trong lòng,” Thẩm Lệnh Trăn giấu sự mệt mỏi của mình, cười nói: “Muội xem, không phải ta ra ngoài cùng đi ăn sáng sao?”
 
Tim Không Thanh đang đẩy Hoắc Lưu Hành lại vỡ tan thêm một chút.
 
Đã khó chịu như thế rồi mà vẫn lo lắng cho cảm nhận của nhị tiểu thư, nói dối như không có chuyện gì, đổi lại là người khác làm gì có ai không đau lòng cơ chứ.
 
Hắn cúi đầu nhìn Hoắc Lưu Hành, quả nhiên thấy hắn nhướng mày: “Diệu Linh, thân thể của tẩu tẩu ngươi không khoẻ, không muốn đi, ngươi đừng có quấn lấy nàng nữa.”
 
Hoắc Diệu Linh sửng sốt, chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Lệnh Trăn cướp lời: “không sao.” Nàng cười nói, “Không cần nghe nhị ca muội nói lăng nhăng, đi, chúng ta đi ăn sáng.”
 
Hoắc Lưu Hành chỉ có thể đi theo hai người.
 
Khi mấy người đi đến sảnh đường, Dư Uyển Giang và Hoắc Thư Nghi đều đã ở đó.
 
Hoắc Thư Nghi nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi tiều tuỵ của Thẩm Lệnh Trăn, lại nhìn vẻ mặt tối sầm của Hoắc Lưu Hành lập tức biết chuyện này đều do nàng lỡ lời, vừa muốn xin lỗi, lại nghĩ đến thân phận của Thẩm Lệnh Trăn, không muốn cúi đầu bèn ngượng ngùng quay đầu sang một bên.
 
Dư Uyển Giang khách khí gọi Thẩm Lệnh Trăn, lặng lẽ giật áo của Hoắc Thư Nghi ý bảo cười với con nhà người ta một cái.
 
Hoắc Thư Nghi đang muốn cười một cái lại được Thẩm Lệnh Trăn giải vây: “Thư Nghi, chút nữa ngươi có ra đường phát cháo không.”
 
Nàng không tự nhiên trả lời: “Có đi.”
 
“Vậy ta có thể… có thể đi cùng ngươi không?”
 
Hoắc Thư Nghi ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng không múc…”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng với ánh mắt giết người, ngắt lời nàng: “Sức lực của ngươi cũng đâu có lớn?”
 
“Muội không phải là…” Lần này Hoắc Thư Nghi lại thật sự không có ý khiến Thẩm Lệnh Trăn đau lòng, nhỏ giọng bổ sung, “Muội không phải là nghĩ trên đường vừa bẩn vừa loạn, sợ nàng bị đụng phải sao?”
 
“Tẩu tẩu ngươi muốn đi thì có mang nàng đi.”

 
Hoắc Thư Nghi gật đầu đáp ứng “Vâng”, Thẩm Lệnh Trăn ngượng ngùng xua xua tay, cười xòa nói: “Ta chỉ nghĩ mà thôi, không biết ta có gì có thể giúp đỡ mọi người hay không, không giúp được thì không gây thêm phiền phức nữa, ta cũng không muốn đi đến thế.”
 
Nàng cười ngượng ngập, cúi đầu ăn sáng.
 
Dư Uyển Giang làm trưởng bối, muốn nói cái gì đó làm hoà hoãn bầu không khí nhưng lại nhìn thấy ánh mắt né tránh của Thẩm Lệnh Trăn, đến đối mắt với bà cũng không dám, thời gian ăn bữa sáng cũng không ngẩng đầu lên một khắc nào. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Cả nhà im phăng phắng không có tiếng động, yên lặng đến lạ thường,
 
Dường như Thẩm Lệnh Trăn lại cảm nhận được mình quấy nhiễu khiến cả nhà không vui, nặn ra một nụ cười, tự tay múc bốn bát canh, đưa cho mọi người theo thứ tự tôn ti lớn bé.
 
Hoắc Lưu Hành không nói gì nhận lấy, cũng múc cho nàng một bát,
 
Bữa cơm ăn vô cùng cứng nhắc lại giày vò, không có ai thoải mái,
 
Ăn cơm xong, Hoắc Lưu Hành đang nghĩ gọi Hoắc Thư Nghi mang Thẩm Lệnh Trăn lên phố, tiếp tế cho dân tị nạn giải sầu, đột nhiên nhìn thấy Kinh Mặc vội vàng chạy từ bên ngoài phủ vào.
 
Kinh Mặc là một người tương đối lặng lẽ, ít khi hoảng loạn như thế này, mấy người trong nhà cũng cảm thấy bất ngờ, Hoắc Lưu Hành nhíu mày: “Có chuyện gì mà hoảng hốt như thế?”
 
“Lang quân, tin gấp 800 dặm.”(1)
 
Hoắc Thư Nghi sửng sốt kinh ngạc đứng dậy: “Quân Tây Khương đánh vào rồi?”
 
Hoắc Lưu Hành lại nhìn thấy cuộn thư màu vàng sáng trong tay.
 
Khắp thiên hạ này chỉ có một người có thể dùng, dám dùng mà vàng sáng. Đây không phải là tin tức từ Định Biên Quân mà từ Biện Kinh.
 
Kinh Mặc không dám nhìn Thẩm Lệnh Trăn, rũ mắt, hai tay dâng cuộn thư cho Hoắc Lưu Hành: “Đây là thư viết tay của Thánh thượng, xin Lang quân xem.”
 
Thẩm Lệnh Trăn bị ánh mắt của hắn mà hoảng hốt: “Xảy ra chuyện gì.”
 
Phải là tin tức quan trọng như thế nào mà thái giám truyền chỉ cũng không đến kịp, khiến Hoàng cữu cữu tự tay viết, truyền tin bằng tin gấp 800 dặm.”
 
Hoắc Lưu Hành mở cuộn thư ra, mở tấm vải lụa màu vàng sáng bên trong, nhìn một lượt lướt qua, sắc mặt sầm xuống.
 
Thẩm Lệnh Trăn lờ mờ có dự cảm không tốt, lảo đảo bước lên trước: “Sao vậy, Lang quân?”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, cắn chặt răng,
 
Thẩm Lệnh Trăn vàng hoảng loạn: “Chàng nói đi, Lang quân!”
 
Hắn hít một hơi thật sâu: “Thái hậu băng thệ(2) rồi.”
 
Chân Thẩm Lệnh Trăn mềm nhũn, khuỵu xuống, nàng được Hoắc Lưu Hành đỡ vững.
 
Nàng sững sờ nhìn hắn lẩm bẩm: “Lang quân nói gì cơ?”
 
“Bởi vì bệnh mà thái hậu đã băng thệ ở cung Bảo Từ, lúc lâm chung uỷ thác Thánh thượng nhất định phải bảo nàng quay về Biện Kinh tiễn bà chặng đường cuối cùng.”
 

Thẩm Lệnh Trăn không thể tin được lắc đầu: “Không thể nào, lúc ta đi, Hoàng ngoại tổ mẫu vẫn… vẫn khoẻ mạnh, bà đã nói với ta rằng…” Nàng lắc đầu, gắt gao nhìn vào mắt Hoắc Lưu Hành, ‘”Đúng, rõ ràng bà đã nói với ta, đầu tiên cứ để ta gả đến Khánh Dương, bà sẽ nghĩ cách đón ta về Biện Kinh… Đây có phải là cách của bà không?”
 
Hoắc Lưu Hành quay đầu sang phía khác.
 
Người đàn ông trước ngàn quân vạn mã nói cười tự nhiên bị ánh mắt của tiểu cô nương 15 tuổi nhìn khiến cho hải quay đầu sang bên ka.
 
Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên phá lên cười: “Hoàng ngoại tổ mẫu thật thông minh, cách này vô cùng tốt, cách này vô cùng tốt… Ta có thể về nhà nhìn bà rồi, cách này vô cùng tốt…”
 
Hoắc Lưu Hành nắm lấy hai tay nàng: “Lệnh Trăn.”
 
Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang cười.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn mọi người xung quanh.
 
Dư Uyển Giang dẫn mọi người đi ra ngoài.
 
Lúc này hắn đứng dậy, ôm nàng vào trong lòng: “Ngoan, khóc đi, ngoan.”
 
Thẩm Lệnh Trăn cười lắc đầu: “Thật sự ta đúng là hơi nhớ nhà, chuyện tốt thế này có gì mà khóc cơ chứ? Nhưng Hoàng ngoại tổ mẫu cũng nghịch ngợm quá, đùa chuyện lớn như thế này làm ta sợ…”
 
“Không có ai dám đùa chuyện như thế này cả, “ Hoắc Lưu Hành ôm chặt lấy nàng, “Hoàng ngoại tổ mẫu đã không còn nữa rồi, ngoan, khóc đi, được không?”
 
Cuối cùng Thẩm Lệnh Trăn cũng không rơi lễ: “Ta không khóc, Lang quân thả ta ra. Lang quân làm ta đau rồi.”
 
Hoắc Lưu Hành buông lỏng tay, nhíu mày nói: “Linh cữu sẽ được đặt ở cung Bảo Từ 49 ngày, hiện giờ nàng vội vàng đi về có lẽ sẽ kịp gặp mặt bà lần cuối, ta chuẩn bị xe ngựa cho nàng nhé?”
 
Thẩm Lệnh Trăng lắp bắp nhìn hắn, đột nhiên lùi hai bước: “Không, đột nhiên ta không muốn quay về nữa, Lang quân không cần chuẩn bị xe cho ta… Không phải vừa nãy nói đi phát cháo sao? Ta cùng Thư Nghi đi phát cháo.”
 
Nàng nói xong định đi bị Hoắc Lưu Hành kéo lại một cái: “Không phải nàng vừa nói rằng Thái hậu đã từng nói nghĩ cách đón nàngi quay về Biện Kinh sao? Bà ấy không phải là thật sự muốn nàng tiễn bà chặng đường cuối cùng mà là cho ngươi một cơ hội rời khỏi Hoắc phủ, quay về nhà một cách hợp lý. Giây phút cuối cùng bà vẫn nhớ đến lời hứa của mình với nàng, nàng đừng phụ lòng bà.”
 
Thẩm Lệnh Trăn không cười nữa, giây sau ánh sáng nơi đáy mắt cũng không còn nữa rồi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành nhắm mắt, sai bảo bên ngoài: “Kinh Mặc, chuẩn bị người ngựa, Bạch Lộ đi thu dọn hành lý, Kiêm Gia, dẫn Thiếu phu nhân quay về phòng.”
 
Tất cả Hoắc phủ rất nhanh bắt đầu bắt tay vào làm việc.
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn cảnh loạn cào cào, ngồi trong phòng ngẩn ngơ như hồn treo ngược cành cây, từ đầu đến cuối không hề hoàn hồn, mãi cho đến lúc giữa trưa bị Kiêm Gia và Bạch Lộ trái phải kéo ra cửa phủ cuối cùng mới phản ứng lại: “Chúng ta phải về Biện Kinh sao?”
 
“Đúng vậy, Thiếu phu nhân, ngài nén bi thương.”
 
Thẩm Lệnh Trăn hỏng hốt quay lại nhìn hoành phi ở cửa Hoắc phủ: “Lang quân đâu?”
 
Mặt Kiêm Gia lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nhắc nhở nàng: “Chân của Cô gia…”
 
Thẩm lệnh Trăn chậm chạp gật đầu.
 
Hiện giờ Hoắc Lưu Hành không thể tự đầu chui vào lưới cùng nàng đi đến kinh thành.
 
Nàng hoài nghi đứng ở một chỗ, mắt vô hồn nói: “Vậy ta đi nói lời từ biệt với Lang quân?”
 
Đang lúc do dự, Không Thanh cầm một lá thư từ trong phủ đuổi đến, nói với Thẩm Lệnh Trăn: “Thiếu phu nhân, Lang quân nói, ngài không cần đặc biệt từ biệt ngài ấy, có lời nào, về sau nếu như có cơ hội nói cũng được, nếu như không có cơ hội…” Hắn nói xong cười cười, đưa bức thư đằng sau lưng cho nàng, “Ở đây có một bức thư vừa nãy Lang quân vội vàng viết, ngài giữ cho tốt. Lang quân nói ngài ở Hoắc phủ không vui vẻ sau khi đến Biện Kinh rồi nếu như nghĩ người nhà ở đó đối tốt với mình, không muốn quay về nữa thì mở nó ra.”
 
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, kinh ngạc nghi ngờ lật lại mặt trước bức thư, vừa nhìn thấy ba chữ “Thư hòa ly”(2) mắt mở to, nhanh chóng trả lại bức thư vừa mới được viết.
 
Không Thanh lại đẩy bức thư ra: “Thiếu phu nhân, trận ở biên ải lần này sợ rằng cũng sắp phải đánh rồi, đến lúc chiến tranh khắp nơi, người như bèo tấm, cái cỏ cái rơm, sinh tử khó đoán. Nếu như Lang quân có gì bất trắc, có cái này, nửa đời sau của ngài cũng có chỗ dựa? Chung quy phòng trước cũng không hại. Nếu như không có gì, ngài có thể coi như chưa từng nhìn thấy nó.”
 
 
Thẩm Lệnh Trăn nghẹn ngào cúi đầu xuống, gắt gao nắm chặt lấy bức thư.
 

Lúc Không Thanh đi đưa thư, ở trong thư phòng, Kinh Mặc đang ngạc nhiên hỏi Hoắc Lưu Hành: “Thiếu phu nhân chỉ là về Biện Kinh đưa tang, cũng không nói sẽ quay lại, ngài thế này…”
 
Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt cười: “Nếu như nàng đã biết chân tướng, hà cớ gì Trưởng công chúa có thể không đau lòng hoàn cảnh hiện nay của nàng ở Hoắc phủ? Lần này chắc chắn sẽ lấy lý do canh giữ linh cữu Thái hậu, để nàng ở lại Biện Kinh.”
 
Mặc dù gặp phải tính kế nhưng Hoắc Lưu Hành không thể không thừa nhận rằng thật ra từ trước đến nay Trưởng công chúa luôn đúng.
 
Thẩm Lệnh Trăn sau khi biết chân tướng, hèn mọn, nhu nhược, chỉ cần một ngày vẫn còn ở Hoắc phủ sẽ vĩnh viễn không thể ngẩng đầu.
 
Tiểu cô nương ngây thơ tràn đầy sức sống không tìm lại được ở Hoắc gia Khánh Dương. Muốn nàng cười tươi trở lại chỉ có thể để nàng quay về Biện Kinh mới được.
 
“Vậy còn thư hòa ly của ngài?”
 
“Nàng ấy sẽ không mở.” Hoắc Lưu Hành chắc chắn nói.
 
Thư hòa ly chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi.
 
Núi xa xăm đường xa xôi, có đồ vật như thế này đủ để nàng ở Biện Kinh lúc nào cũng nhớ đến hắn.
 
Chung quy hắn cũng phải đến Biện Kinh, để nàng ở đó ngoan ngoãn đội hắn đi.
 
Kinh Mặc bừng tỉnh ngộ: “Ngài cố ý để Không Thanh nói những lời đó… Lang quân anh minh, mưu kế thần tình.”
 
Hắn vừa dứt lời, Không Thanh cầm một bọc vội vàng trở vào: “Lang quân, có một số chuyện, sợ rằng ngài không thể mưu kế thần tình được.”
 
Hoắc Lưu Hành ngẩng đầu: “Không phải ta bảo ngươi đi đưa thư sao? Đây là cái gì?”
 
“Thư đã đưa cho Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân cũng đã nhận, bắt đầu khởi hành rồi. Cái này do người hầu mới mang đến, là đồ vật từ phủ Quốc công Biện Kinh. Trước kia Lang quân không phải cho người đi lấy khăn tay và áo choàng của vị ân nhân của Thiếu phu nhân sao? Lang quân nhìn khăn tay này lập tức sẽ biết cái gì gọi là tính sai.”
 
Hoắc Lưu Hành nhíu mày, lập tức giơ tay lên nhận lấy mở ra, đột nhiên ngẩng đầu. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Kinh Mặc cũng há hốc miệng.
 
Thiếu phu nhân đã từng nói bài Từ trên khăn tay với chữ của Lang quân khác nhau nhưng chữ viết tay này rõ ràng là của Lang quân.
 
Chỉ là chữ mà Thiếu phu nhân nhìn thấy lúc đầu là chữ mà Lang quân công khai ra ngoài mà chữ trên khăn tay này lại là Lang quân bí mật dùng để viết thư mật.
 
Trên thế gian này cơ bản chẳng có mấy người biết chữ này.
 
“Ai lại có thể mô phỏng trùng khớp chữ viết tay này của Lang quân như thế… Không thể nào!” Kinh Mặc mở to mắt cùng với Không Thanh mắt to mắt dẹt, vừa cúi đầu nhìn thấy trên khăn tay đột nhiên có giọt nước đọng lại.
 
Hai người như nhìn thấy quỷ hỏi Hoắc Lưu Hành: “Sao Lang quân lại khóc?”
 
Hoắc Lưu Hành sững sờ, dừng như đến bản thân mình cũng không phát hiện ra, bị hai người nhắc nhở mới ngạc nhiên giơ tay sờ vào khoé mắt ẩm ướt.
 
Hắn ngẩn ngơ cúi đầu chú ý đến cái khăn tay màu xanh nước biển này.
 
Không biết.
 
Hắn cũng không biết.
 
Chỉ là như nhìn thấy cái khăn tay này hắn đột nhiên lại như thế.
 
1.Ngày xưa mỗi khi tài liệu thuộc loại gấp đều bắt buộc phải gửi đi với tốc độ 300 dặm/1 ngày, có lúc lên tới 400 600 800 dặm.
2. qua đời
3. Thư ly hôn
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui