Lúc rời khỏi Đông Cốc Trại, Thẩm Lệnh Trăn mới rõ ràng cảm giác được phòng bị ở đây càng chặt chẽ hơn so với nàng đến lúc đầu.
Các binh sĩ đi tuần chĩa súng xuống đất, quân dung(1) nghiêm chỉnh trang nghiêm. Cả dãy núi vô cùng yên tĩnh, sợ rằng một cơn gió thổi cỏ động, tiếng chim chóc đậu cành nhỏ xíu cũng nghe thấy.
Cả trại tràn ngập trong trạng thái căng thẳng, gấp rút. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Lưu Hành nhìn thấy nàng trước khi lên xe ngựa, có vẻ như lo lắng quay lại nhìn trại một lần nữa, song lại không hỏi gì mà sau khi xe ngựa đã cách xa khỏi ngọn núi mới chủ động nói: “Sợ rằng Tây Khương sẽ có động tĩnh lớn, không bao lâu sau nơi này sẽ xảy ra chiến tranh.”
Thẩm Lệnh Trăn nghe được Hoắc Lưu Hành đang dùng cách của hắn để xin lỗi, đang cố hết sức thành thật nói cho nàng một số chuyện liên quan đến Hoắc gia nhưng hắn càng như thế ngược lại lại càng khiến nàng cảm thấy hắn đang tạo ra một tầng ngăn cách với nàng, cảm thấy mâu thuẫn giữa Hoắc gia và nàng dường như khó mà hoá giải, mà việc Hoắc Khởi nghi ngờ phía đằng sau nàng có lẽ có một ẩn tình vô cùng quan trọng.
Nàng không vì sự bù đắp của Hoắc Lưu Hành cảm thấy được an ủi, nhìn hắn nói: “Ta cảm nhận được ý xin lỗi của Lang quân rồi chỉ là hoạ ngoại xâm vẫn đang ở trước mắt, Lang quân thật sự không cần tốn công sức phí sức lực trên người ta, vẫn nên lo cho đại cục đi.”
Hoắc Lưu Hành bị nàng chặn họng không nói được lời nào, nhìn thấy nàng dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể để vai mình gần lại nàng, giọng ấm áp nói: “Nàng bám lấy ta, đường núi gồ ghề, đừng để bị đụng.”
“Dù sao đường vẫn luôn gồ ghề như thế, ta đã quen từ lâu rồi.” Thẩm Lệnh Trăn nhẹ nhàng nói, tiếp theo không nói gì nữa.
Từ Đông Cốc Trại đến Khánh Dương, nếu như gấp gáp như lúc đi cũng mất hai ngày một đêm.
Nhưng một là vì đường về không có chuyện gấp, hai là trên đường đi Hoắc Lưu Hành nhận được thư của Không Thanh nói những ngày này Dư Uyển Giang đã dụ ra được những tên nội gián còn lại bị Triệu Tuấn mua chuộc, hiện tại Hoắc phủ ở Khánh Dương đã sạch sẽ rồi, do đó bèn bảo Kinh Mặc hơi giảm tốc độ lại, tránh việc Thẩm Lệnh Trăn bị mệt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là Thẩm Lệnh Trăn buồn rầu trong lòng, thân thể có thoải mái cũng chẳng có tác dụng gì. Đường về lần này nếu như không cần, dường như nàng không nói với Hoắc Lưu Hành một lời nào.
Tất nhiên Hoắc Lưu Hành muốn trêu chọc cho nàng vui vẻ thế nhưng vẫn chưa giải được khúc mắc then chốt kia, dỗ dành nàng như thế nào cũng chẳng giúp được gì.
Sáng sớm ba ngày hôm sau, hai người theo đường cũ đến Thẩm trạch của Khánh Dương, sau đó mới quay về Hoắc phủ.
Không ngờ rằng giờ này Dư Uyển Giang và Hoắc Thư Nghi đều không có ở trong phủ, ngược lại lại là Hoắc Diệu Linh ra ngoài đón hai người họ, vui mừng hò reo nói: “Nhị ca, nhị tẩu, cuối cùng hai người cũng quay trở về rồi! A nương không cho muội ra khỏi phủ tìm hai người, mấy ngày này muội cảm thấy vô cùng buồn chán!”
Tất nhiên Dư Uyển Giang không thể nói nơi hai người thật sự đi cho một cô bé còn nhỏ tuổi được cho nên Hoắc Diệu Linh vẫn cho rằng hai người vẫn đang ở trong Thẩm trạch.
Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn vẫn không vui, nhưng nàng không thể tức giận với một cô bé Hoắc gia hiển nhiên không hiểu chuyện gì, cười hỏi: “Những ngày tỷ không có ở đây muội có đọc sách luyện chữ tử tế không vậy?”
“Có ạ, tẩu tẩu! Muội đã luyện một quyển luyện chữ cực dày, đợi tỷ quay về khen muội này!” Cô bé khoa trương tạo dáng, lại ngẩng đầu nhìn trán của Thẩm Lệnh Trăn, “Tẩu tẩu, vết thương của tỷ đã khỏi chưa? Còn đau không?”
“Đã hết đau từ lâu rồi, thêm mấy ngày nữa sẽ không còn sẹo.”
Hoắc Lưu Hành nhìn cuối cùng Thẩm Lệnh Trăn cũng đã mỉm cười, cố ý không nói thêm lời nào phá hoại bầu không khí, yên lặng lăn xe lăn về viện của mình.
Rõ ràng Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang giận hắn nhưng nhìn thấy hắn lại quay trở về cái xe lăn gông cùm xiềng xích giày vò bản thân như thế, nhìn thấy hắn cô đơn rời đi, trái tim nàng nghẹn lại khó hiểu, có cảm giác khó chịu không thoải mái không thể nói ra. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Hoắc Diệu Linh nhìn nàng nhìn theo bóng lưng của Hoắc Lưu Hành, cẩn thận kéo tay áo của nàng: “Tẩu tẩu, tỷ và nhị ca cãi nhau sao?”
Nàng thu lại ánh mắt, lắc đầu.
Hoắc Lưu Hành thở dài: “Tẩu tẩu, thật ra tỷ không vui cũng đúng. A tỷ đúng là quá phận quá rồi, hôm đó sau khi tỷ tức giận rời đi, muội cũng cã nhau một trận với a tỷ. Tẩu tẩu yên tâm, từ giờ trở đi nếu như a tỷ còn bắt nạt tỷ muội chắc chắn sẽ giúp tỷ!” Cô bé nghĩ nghĩ, lại nói, “A, nếu như nhị ca bắt nạt tỷ, muội cũng không sợ, muội chắc chắn sẽ đứng về phía tỷ!”
Bởi vì trận mưa đá đó, Hoắc Diệu Linh hoàn toàn “hướng về” Thẩm Lệnh Trăn rồi.
Nhắc đến trưởng tỷ, Thẩm Lệnh Trăn đang định hỏi sáng nay Dư Uyển Giang và Hoắc Thư Nghi đã đi đâu, đột nhiên nhìn thấy ý cười cô bé ngưng đọng, mắt nhìn về cửa phủ, lộ ra biểu cảm khiếp đảm.
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt quay đầu lại nhìn, thấy Hoắc Thư Nghi đang xách hai thùng gỗ đứng ở đó, dường như những lời lúc nãy của Hoắc Diệu Linh nàng đều nghe thấy hết.
Hoắc Thư Nghi vừa ở bên ngoài về.
Bởi vì ảnh hưởng của mưa đá, dân tị nạn xung quanh từng tốp từng tốp vào thành. Mấy ngày gần đây, ngày nào nàng với mẫu thân cũng ra ngoài phát cháo, giúp đỡ những người dân không có cơm ăn.
Hoắc Diệu Linh ngượng ngùng gọi: “A tỷ…”
Hoắc Thư Nghi mạnh mẽ đặt hai thùng cháo xuống, rảo bước về phía trước, kéo cô bé đi: “Muội đi theo ta.”
Thẩm Lệnh Trăn ngượng ngùng đứng nguyên một chỗ, trong lòng nghĩ lần này thảo nào Hoắc Thư Nghi tức giận.
Suy cho cùng màn diễn bất hoà đó chỉ là nàng diễn vì phối hợp Hoắc Lưu Hành thuận lợi rời khỏi thành thuận lời, nàng cũng là có nỗi khổ không nói, không thể giải thích được với muội muội.
Hiện giờ Thẩm Lệnh Trăn cũng chẳng ôm hy vọng to lớn gì với những ngày ở Hoắc phủ nữa rồi, cảm thấy không ngạc nhiên gì chuẩn bị quay về nội viện, quay mũi giày định đi nhưng đột nhiên dừng lại.
Từ trước đến nay Hoắc Thư Nghi luôn ghét nàng, biểu hiện luôn thẳng thắn hơn so với người khác. Hiện giờ nghĩ lại, giải thích lúc đầu của Hoắc Lưu Hành về chuyện này thật ra vô cùng mơ hồ.
Trải qua chuyến đi lần này, mối nghi ngờ trong lòng nàng với Hoắc gia càng ngày càng lớn, dường như có thể khẳng định rằng đằng sau chắc chắn có một bí mật gì đó.
Nếu như tất cả mọi người đều đã giấu nàng, chi bằng nàng sẽ nghe ngóng từ phía Hoắc Thư Nghi không thể giấu chuyện gì.
Thẩm Lệnh Trăn quyết định như vậy, tách Kiêm Gia ra: “Ngươi đi đến phòng ta lấy một ít tập luyện chữ, ta cho Diệu Linh.”
Nhìn thấy nàng không nghi ngờ gì rời đi, Thẩm Lệnh Trăn quay người đi đến viện của Hoắc Thư Nghi và Hoắc Diệu Linh.
Mới vừa đến bên ngoài đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai tỷ muội, Nàng lập tức dừng lại, lặng lẽ nín thở.
“A tỷ, tẩu tẩu đã từng cứu muội, muội đối tốt với tỷ ấy là chuyện nên làm. Tỷ không thể vì bản thân không thích tỷ ấy mà ép muội không thích được.”
“Muội thì biết cái gì? Muội có bạn bè với người không quan trọng, a tỷ chắc chắn sẽ không cản muội nhưng nàng thì không được! Nàng là kẻ thù của Hoắc gia!”
Hô hấp của Thẩm Lệnh Trăn gấp gáp, nhất thời lộ ra tiếng thở.
“Ai!” Hoắc Thư Nghi đã phát hiện, nhìn về phía người tường thấp giọng quát, rảo bước đuổi theo, vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thẩm Lệnh Trăn thì sững sờ, có chút không tự tin, “Ngươi… ngươi đã nghe được gì rồi?”
Cả người Thẩm Lệnh Trăn giật giật, miễn cưỡng cười nói: “Thư Nghi, lời vừa nãy của ngươi có ý gì?”
Nàng biết từ lâu Hoắc gia trung thành với hoàng đế cuối cùng của tiền triều, có nhiều tranh chấp với hoàng cữu cữu của nàng nhưng suy cho cùng nàng cũng chẳng phải con cháu Triệu gia, để nàng với gánh cái tên “kẻ thù” này có chút quá đáng.
Hơn nữa, hiện nay vật đổi sao dời, trong triều cũng không thiếu những gia tộc làm quan hai triều, thuận lợi hầu hạ hai chủ trước sau, thông thường đều là cảm ân trong lòng. Nếu như ai cũng so đo như thế này, cháu gái bên ngoại của hoàng đế này chẳng nhẽ biến thành “kẻ thù” của nửa cái thành Biện Kinh?
Từ “kẻ thù” này không thể tính như thế được, chắc chắn phải có nội tình khác bên trong.
Hoắc Thư Nghi bị Thẩm Lệnh Trăn hỏi, nghẹn giọng một lúc lâu, lắc đầu: “Không có gì, ta nói chơi với Diệu Linh thôi.”
“Có phải là nhị ca bảo ngươi không được nói cho ta hay không?”
Hoắc Thư Nghi nhíu mày, ánh mắt trốn tránh: “Không, là ta không muốn Diệu Linh có quan hệ tốt với ngươi, lừa nó mà thôi!” Nói xong dường như nàng có chút chột dạ, quay đầu sang bên kia, vội vàng rời đi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chôn chân đứng ở một chỗ một lúc, sắc mặt dần dần tối sầm đi, rảo bước quay về nội viện, hỏi Kiêm Gia vừa lấy tập luyện chữ ra: “Quý ma ma đâu?”
“Bà ấy đang ở trong phòng dọn đồ, nô tỳ đi gọi cho ngài.”
Nàng xua xua tay ý bảo không cần, bản thân thì vào trong phòng, nhìn thấy Quý ma ma đang cúi lưng đang sắp xếp kệ trang trí, “Ma ma, ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Quý ma ma vội vàng tiến lên hành lễ: “Thiếu phu nhân, ngài đã quay về rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn hít một hơi sâu: “Quý ma ma không cần phải giấu ta.”
“Lão nô không hiểu ý của thiếu phu nhân.”
Ta vừa nghe được đại tiểu thư nói về chuyện trước kia, ma ma đừng có mà coi ta là đồ ngốc.”
Quý ma ma hoảng loạn cong người quỳ xuống: “Thiếu phu nhân bớt giận, lão nô tuyệt đối không có ý này! Chỉ là trước khi khởi hành Trưởng công chúa đã bảo lão nô phải giấu ngài chuyện này, lão nô không thể không nghe theo.”
Hiện giờ trái tim của Thẩm Lệnh hoàn toàn rơi xuống nơi sâu nhất.
Nàng ôm hy vọng cuối cùng lừa dối mình, quả thật thế mà lừa ra được chân tướng.
Nàng bước những bước phù phiếm, đi đến bên ghế, nắm lấy tay vịn ngồi xuống: “Ma ma đứng dậy nói chuyện đi, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói hết ra cho ta nghe.”
Quý ma ma vẫn quỳ không động đậy, sắc mặt run rẩy: “Đại tiểu thư vẫn chưa nói cho ngài…”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Ai cũng không muốn nói cho ta. Hiện tại nếu như ma ma đã thừa nhận, vậy đừng giấu ta nữa.”
Đã đến nước này rồi thì giấu diếm thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Quý ma ma nhắm mắt thở dài một cái, chỉ có thể nói hết chuyện của 27 năm trước ra.
Cho dù con đường này nàng đã có chuẩn bị trong trong lòng nhưng Thẩm Lệnh Trăn vẫn đờ đẫn ở trên ghế.
Nàng sững sờ nhìn Quý ma ma, nhắc gừng từng chữ nói: “Ý của ngươi là, đại ca của Lang quân bị a nương…” Nàng nói đến một nửa thì ngừng lại, nhất thời như muốn nghẹt thở, trước mắt không có một tia sáng, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, “A nương…”
Quý ma ma quỳ trên mặt đất, mặt lộ ra không nỡ: “Thiếu phu nhân, từ nhỏ ngài đã lớn lên bên Trưởng công chúa, chắc hẳn cũng biết Trưởng công chúa tuyệt đối không lạm sát người vô tội. Năm đó bà vốn cật lực chủ trương khuyên đầu hàng, kiến nghị Thánh thượng cách thức dùng binh không máu đao khiến cho bốn phía quy thuận. Lúc đó vì giặc ngoại xâm mà Hoắc Tiết sử dẫn bảy phần quân Hoắc gia chạy ra tiền tuyến, Trưởng công chúa mới 18 tuổi, vừa kính trọng vừa thương tiếc cho vị tướng môn trong lòng có thiên hạ, làm sao có thể nước đục béo cò, đuổi cùng giết tận ba phần còn lại quân Hoắc gia chứ.”
“Cho dù ngài không tin Trưởng công chúa nhưng ngài có thể phân tích kỹ càng cục diện lúc đó. Lúc ấy Hoắc Tiết sử mang quân chống lại giặc ngoại xâm, lựa chọn lúc mấu chốt giết quân đội và con trai còn ở trong đô thành, thì có lợi ích gì với Thánh thượng? Hơn nữa Hoắc Tiết sử vì nỗi đau mất con mà từ bỏ thủ ở biên ải, quay đầu giết đến đô thành, đối mặt với việc người Tây Khương đồng thời xông đến với quân Hoắc gia, Thánh thượng sao có thể ngồi lên Hoàng vị? Cho dù là Thánh thượng, lúc đó một lòng hy vọng giữ được chân Hoắc gia.”
“Trưởng công chúa cũng chỉ mang hơn 1000 binh sĩ, thành tâm đi về phía trước khuyên đầu hàng nhưng hai bên chưa kịp đàm phán, Đại Lang Hoắc gia đã mang quân Hoắc gia xông đến, Trưởng công chúa bị đánh đến trở tay không kịp, chỉ có thể mang quân đánh lại. Vì để nói chuyện được, bà không tiếc thân mình xuất trận, cuối cùng chỉ có thể đổi lại cùng Đại Lang Hoắc gia liều mình đánh nhau. Dưới tình huống đó, không phải ngươi chết thì ta chết, Trưởng công chúa biết làm sao?”
“Cho nên, thật sự là a nương đã tự tay động thủ…”
Quý ma ma lắc đầu: “Trưởng Công chúa biết Đại Lang Hoắc gia là mấu chốt của cục diện cuộc chiến, cho đến giây phút cuối cùng cũng chưa từng thật sự xuống tay giết chết. Chỉ là binh đao không có mắt, bản thân Trưởng công chúa cũng bị thương nặng, rút lui về thủ chỉ có đường chết, trong lúc giao chiến đã đâm Đại lang Hoắc gia bị thương. Cuối cùng sau khiđược bảo vệ rút lui về trận, Trưởng công chúa bàn giao lại xong, đi kiểm người ngựa phát hiện ra trong đống xác đó Đại lang Hoắc gia đã không còn thở…”
Thẩm Lệnh Trăn nhắm mắt, rồi lại mở ra, trong mắt đầy tơ máu: “Vậy còn mẹ ruột của Lang quân?”
“Thiếu phu nhân, có lẽ ngài sẽ thấy lời của lão nô quá lạnh lùng nhưng sự việc thật sự là như thế --- Cái chết của Đại Lang Hoắc gia có lẽ là cọng cỏ cuối cùng(2) đè ép Hoắc phu nhân, mà trước những cọng cỏ đó chẳng lẽ toàn bộ đều không tính sao? Cái chết của Hoắc phu nhân hoàn toàn không phải vì Trưởng công chúa.
Muội muội của Hoắc Khởi là phi tử của vị hoàng đế cuối cùng tiền triền, năm đó trong chiến tranh loạn lạc đã sinh vị hoàng tử cuối cùng cho ông. Hoắc gia đã dự đoán được vị tiểu hoàng tử kia sẽ gặp khó khăn, đã sớm có dự định, chuẩn bị tráo đổi tiểu hoàng tử với Hoắc Lưu Hành sinh cùng đêm kia. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Đứa con vừa mới sinh đã bị mang đi làm vật chắn nạn cho người khác, con trai lớn lại qua đời, Hoắc phu nhân vì thế mà tâm như tro tàn.
Thật sự cộng lại, cái chết của bà, Hoắc gia và hoàng thất tiền triều cũng không thể rũ bỏ hết trách nhiệm được.
“Ta biết ma ma nói như thế là vì để lòng ta thoải mái hơn, nhưng…” Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu cười khổ.
Thế nhưng có thêm nhiều sự bất lực thế nào cũng không thay đổi được sự thật máu đổ.
Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy… Bao nhiêu nghi ngờ đến hiện giờ cuối cùng đã có câu trả lời: Rốt cuộc là vì sao, hoàng cữu cữu bắt buộc phải bọn nàng gả đến Hoắc phủ; lại vì sao từ đầu đến cuối người Hoắc gia lại luôn không vui vẻ với nàng.
Hoá ra Hoàng cữu cữu chỉ coi nàng là một vật tạ lỗi, bày tỏ thành ý của Hoàng thất đối với Hoắc gia, tốt nhất Hoắc gia chà đạp nàng, giày vò nàng, dùng nàng để xả giận, từ đó có thể trung thành hơn với triều đình.
Nhưng từ đầu đến cuối Hoắc gia đều không làm như thế. Cho dù là Hoắc Thư Nghi, người đối xử khắc nghiệt với nàng nhất cũng chưa từng khiến nàng thật sự bị thương.
Người thân của nàng coi nàng là vật hi sinh, người Hoắc gia lại giữ vững đạo đức của mình, thậm chí Hoắc Lưu Hành còn nhiều lần bảo vệ nàng, còn khó khăn trong việc cầu toàn giữa hiếu làm con và nàng.
Khi nàng thẳng eo xả cơn tức với hắn, hắn khổ như thế nào chứ?
Công bằng ở đâu, công bằng ở đâu!
Thẩm Lệnh Trăn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng nghiến răng: “Thả lỏng tay ra.”
Nàng đột ngột thả lỏng ta ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Lưu Hành không biết đi vào từ bao giờ.
Quý ma ma thấy được ánh mắt, lập tức cúi đầu lui ra ngoài.
Hoắc Lưu Hành đóng cửa phòng, ngồi dậy từ cái xe lăn, rảo bước đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng.
Trên lòng bàn tay mỏng manh xuất hiện những vết đỏ như máu hình lưỡi liềm, gân xanh trên trán hắn giật giật. Nhưng khi cúi đầu, động tác của hắn nhẹ nhàng, ngồi xổm xuống thổi nhẹ vào lòng bàn tay nàng. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Thậm chí căn bản hắn cũng không quan tâm chuyện gì xảy ra lúc nãy, chỉ hỏi: “Có đau không?”
Thẩm Lệnh Trăn rụt tay lại, quay đầu sang một bên.
Hoắc Lưu Hành giơ tay nắm lấy cằm đưa cằm nàng về trước mặt mình: “Nàng trốn cái gì? Nhìn ta.”
“Ta không còn mặt mũi nào mà nhìn Lang quân nữa.” Nàng vẫn giữ giọng lạnh lùng nói, “Lang quân không cần đối tốt với ta như thế. Ta không đáng để chàng…”
“Nàng đáng.” Hoắc Lưu Hành nghiến chặt răng hàm, ngắt lời nàng, “Ta muốn đối tốt với ai thì đối tốt với đó. Ta nói nàng đáng thì nàng đáng.”
Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt nhìn hắn, lệ đổ như mưa.
Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.
Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...