Thẩm Lệnh Trăn thay một bộ quần áo khô xong lại vội vàng chạy đến lều bên cạnh hỏi tình hình của Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành nhất thời không thể gió yên biển lặn được, Kinh Mặc chỉ có thể gánh giúp hắn, chắn ở trước cửa làm động tác suỵt, tác Thẩm Lệnh Trăn ra, ra đến bên ngoài mới nói với nàng: “Hiện giờ Lang quân cần tĩnh dưỡng, nếu như Thiếu phu nhân không thấy phiền thì ngài có thể giã chút lá thuốc cho Lang quân không? Tiểu nhiên ra ngoài làm chút đồ ăn.”
Nhìn hắn từ trong xe ngựa mang ra giỏ thuốc như làm phép thuật, Thẩm Lệnh Trăn vội vàng nhận lấy, chăm chú học theo Kiêm Gia giã thuốc. Sau khi tỉ mỉ giã vài cây cỏ tươi thành dạng bán nhão, nàng cho vào một cái thố gỗ, rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ che hờ của căn lều bên cạnh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn dầu trong phòng đốt yếu ớt, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ Hoắc Lưu Hành thở nặng nề, trong màn đêm tĩnh mịch trời trong sau cơn mưa trông vô cùng hài hoà.
Trong lều thoang thoảng mùi gỗ mục, với một người từ bé đã sống giàu có như Thẩm Lệnh Trăn, mùi vị lạ lùng này khá là khó ngửi. Nếu như nói không hề ghét bó tất nhiên là không thể nhưng nhìn thấy Hoắc Lưu Hành ngủ say như vậy, lại nhớ hắn đã từng nói rằng trước khi hành quân đánh giặc, vì sự sống mà có thể ăn lông ở lỗ, lại nhìn cái giường cũ nát, tường đã vàng ố dường như đủ vui vẻ rồi.
Nàng quỳ xuống bên giường, có ý muốn gọi hắn dậy, đút thuốc cho hắn, mở miệng rồi nhưng lại không nhịn được mà dừng lại.
Cũng không biết mấy ngày này Hoắc lưu Hành đã đi những đâu, làm những gì, mắt hắn thâm sì thì không nói, dưới cằm râu mọc mấy cọng xồm xoàm, trông cả người chẳng còn tinh thần, hơn nữa cho dù đang mơ, lông mày của hắn vẫn nhíu chặt như cũ như đang phiền não vấn đề khó giải quyết nào đó.
Thẩm Lệnh Trăn giơ một ngón tay ra, muốn sờ chỗ lông mày đã nhíu thành hình chữ xuyên của hắn cho bằng phẳng, không ngờ rằng vừa chạm vào Hoắc Lưu Hành lại đột nhiên mở mắt ra,
Ngay sau đó là sự lộn vòng chóng mặt, nàng còn chưa kịp nói gì đã bị hắn đè lên trên giường, kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, trên cổ nàng là năm ngón tay đang siết chặt.
Thẩm Lệnh trăn đột ngột không thở được cố gắng đẩy hắn ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Lưu Hành nhìn thấy rõ mặt của nàng sững sờ một lát, vội vàng buông tay.
Sau khi Kinh Mặc rời đi, sự bối rối của hắn đã bay đi nhiều. Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì cơ thể đã bị kiệt sức. Lúc nãy khi Thẩm Lệnh Trăn tiến gần đến hắn là lúc hắn đang chiến đấu và giết chết kẻ thù trong giấc mơ của mình.
Thẩm Lệnh Trăn bị cái bóp mạnh của hắn làm cho hoảng sợ đến mức vừa lăn vừa bò trốn vào trong góc giường, ho sặc sụa đến mức dường như nôn cả phổi ra, nghe thấy tiếng hỏi dồn dập của Kiêm Gia bên ngoài cửa, miễn cưỡng nói “Ta không sao.”
Hoắc Lưu Hành dần dần tỉnh trở lại, tiến lên vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Ta ngủ đến hồ đồ rồi. Ngươi có bị thương không? Để ta xem?”
Đó là một chiêu thức giết người thực sự không để lại dấu vết, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trên cổ Thẩm Lệnh Trăn đã hằn một vết đỏ. Chỉ bị Hoắc Lưu Hành chạm nhẹ nàng đã đau đến đỏ mắt ho khan một tiếng, mắt rưng rưng nhìn hắn.
Hoắc Lưu Hành vừa giúp nàng vuốt lưng vừa lấy một bình thuốc cao từ trong cái áo choàng ướt sũng, dùng ngón tay tỉ mỉ bôi lên vết hằn đỏ giúp nàng.
Mất một lúc lâu nàng mới trở nên bình tĩnh hoàn toàn, nhìn nhìn đôi chân lúc nãy thoải mái cử động của mình, chạm vào vết thương đã kết vảy trên trán mình, rồi lại sờ cái cổ nóng rực, đau lòng nói: “Từ khi thành thân với Lang quân, thế mà ta đã trải qua đủ loại tai nạn lớn nhỏ.”
Hoắc Lưu Hành bóp lông mày: “Về sau lúc mà ta ngủ say đừng có lại gần ta.”
“Sao Lang quân lại trách ngược lại ta? Lúc nãy trong xe ngựa ta lau người giúp Lang quân, rõ ràng chàng vô cùng nghe lời, ai mà biết được giờ chàng lại biến thành thế này.”
Hoắc Lưu Hành không tự nhiên ho một cái.
Lúc nãy trong xe ngựa, sở dĩ đủ để mặc Thẩm lệnh Trăn có thể “hành động” là vì lúc đó hắn đang tỉnh hơn bao giờ hết. Thực chất lúc hắn thật sự ngủ rồi, cho dù là tiếng động vô cùng nhỏ thôi cũng có thể tỉnh giấc căn bản không có ai có thể đến gần. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Hắn trốn tránh câu chuyện, nói theo phản ứng bình thường của một người vừa mới tỉnh nên có: “Đây là đâu? Sao ngươi có thể tìm được ra?”
Thẩm Lệnh Trăn kể lại hết một lượt nguyên nhân hậu quả, ngược lại lại hỏi: “Vì sao Lang quân đột nhiên mất tin tức, trên đường gặp phải kẻ địch mạnh sao?”
“Ta gặp phải một chút phiền phức.”
Thấy hắn giấu kín như vậy, Thẩm Lệnh Trăn muốn nói chuyện lại dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Lang quân, có phải chàng sợ ta bán đứng nên chàng không muốn nói với ta không?”
Hoắc Lưu hành vẫn chưa phủ nhận nàng đã nói tiếp: “Thực ra cho dù vào đêm ta tức giận nhất kia ta cũng chưa từng có suy nghĩ phản bội lại Lang quân. Lúc đó chẳng qua ta chỉ nói mấy lời giận dỗi mà thôi. Mặc dù cho đến hiện tại, nghĩ về những gì mà Lang quân đã lừa dối ra, ta vẫn cảm thấy bất bình nhưng ta cũng không phải gan vàng dạ sắt, ta cũng phân biệt được rõ nặng nhẹ gấp hay không gấp. Hiện giờ Lang quân gặp nạn, sao ta có thể tức giận với chàng nữa, chỉ một lòng muốn cùng chàng vượt qua khó khăn, chuyển nguy hiểm thành bình an mà thôi.”
Ánh mắt của Hoắc Lưu Hành hơi dao động.
Thấy hắn không nói gì, nàng lại nghẹn giọng hỏi: “Lang quân không tin ta sao?”
Nếu như lời này là do người khác nói chắc chắn là Hoắc Lưu Hành không tin, dù gì trước khi gặp Thẩm Lệnh trăn hắn rất khó tưởng tượng được nơi Biện Kinh đất nước đục ngầu đó thế mà lại có thẻ sinh ra được một người lương thiện trong sáng thấu tình đạt lý như thế này.
Nàng đã nói đến mức này rồi tất nhiên hắn không phải là không tin chỉ là hắn vẫn không thể nói ra tình cảm thật của mình.
Mục đích chuyến đi lần này của hắn là bắt được nội gián ẩn nấp trong Định Biên Quân phối hợp trong ngoài với Tây Khương. Trải qua mấy ngày điều tra sự tình đã có manh mối, sáng nay đã khóa chặt được mục tiêu, dẫn dụ người đến Đông Cốc Trại. Nếu như mọi chuyện bên đó thuận lợi lần này có lẽ sẽ điều tra được người đứng đằng sau.
Nhưng “nội gián” theo như trên mà nói, đó là tội nặng thông đồng với địch phản lại nước nhà, hơn nữa, điều tra đến cuối hơn phân nửa có liên quan đến nhân vậtt quyền cao chức trọng ở Biện Kinh, mà những nhân vật này, tuỳ tiện đá một cái sào cũng liên quan đến Thẩm Lệnh Trăn hoàng thân quốc thích, nói cho nàng nghe rất có thể đưa nào vào thế khó xử giữa tình và nghĩa.
Hoắc Lưu Hành im lặng rồi nói: “Tất nhiên là ta tin ngươi rồi. Song, sự tình mặc dù nghiêm trọng nhưng cũng đã không còn nguy hiểm, được giải quyết vô cùng thuận lợi nên không cần nhắc nhiều đến nữa.
Thẩm Lệnh Trăn nghe ra đây chỉ là lời bao biện nhưng nàng cũng không muốn hỏi đến cùng, nhớ đến bát thuốc đã giã xong, vội vàng trèo xuống giường đi lấy: “Ta nghe Kinh Mặc nói, vào những ngày mưa âm u, các khớp xương trên chân Lang quân sẽ bị đau nhức, nếu như có thuốc ẩm giã đắp lên thì sẽ đỡ hơn một chút.
Vốn dĩ Hoắc Lưu Hành cũng không nghĩ nhiều, đến lúc nàng ngồi ở mép giường cuộn quần hắn lên, ngón tay ấm nóng xoa nhẹ lên, lập tức cả người cứng đờ, tránh sang một bên: “Ngươi không cần phải làm, ta tự đắp được.”
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt: “Do chân tay của ta quá vụng về sao?Thật sự trước kia ta chưa từng làm những việc này, vừa nãy lúc giã thuốc cũng vật lộn mất một lúc…”
Tim của Hoắc Lưu Hành như bị một cái búa mềm đập vào một cái. Hắn nghĩ tuyệt đối không thể để nàng động chân động tay, phá vỡ hàng phòng ngự của hắn nữa, song hắn lại nói ra ngoài rằng: “không phải là chê ngươi, chỉ là sợ ngươi bị mệt mà thôi.”
Quả nhiên Thẩm Lệnh Trăn lập tức tươi cười: “Ta không mệt, Lang quân ngoan ngoãn nằm là được rồi!” Nói xong nàng ấn hắn nằm xuống.
Thật sự Hoắc Lưu Hành không ngờ rằng có một ngày một nam nhân trưởng thành như hắn lại bị một tiểu cô nương trói gà không chặt đẩy ngã. Lúc hắn phản ứng lại được thì bản thân đã ở trong tư thế hai bốn chi chổng lên trời mà Thẩm Lệnh Trăn ở bên chân đang vén tay áo với tư thế muốn làm được việc lớn. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Hắn kịp thời nhắc nhở: “Chỗ thuốc này được tính mạng, chỉ có đắp lên hai chỗ đầu gối và mắt cá chân là được. Ngươi đừng có dùng tay lấy, dùng thìa để xúc.”
Hai tay của Thẩm Lệnh Trăn đang định lấy nước thuốc đắp lên khắp hai chân của hắn đột ngột dừng lại. Nàng “ồ” hai tiếng liên tiếp, làm theo lời hắn nói, đắp được một nửa nhìn thấy bụng bắt chân của hắn co giật, bèn vội vàng dừng lại chút: “Đau lắm sao?”
Hoắc Lưu Hành thật sự không muốn cho nàng cơ hội làm loạn, song cũng không hề dối trá. Nước của lá thuốc vừa ngấm vào trong da sẽ ngay lập tức lạnh thấu xương thấu tim, một lần mà đắp quá nhiều thật sự không thể chịu được.
Hắc lắc đầu, cắn răng nói: “Có chút lạnh, có thể chịu được, ngươi cứ tiếp tục đi.”
Thẩm Lệnh Trăn cũng từng chứng kiến tính tình của hắn kiên cường như thế nào, xương đầu gối bị đụng trúng tường mà mặt hắn vẫn không biến sắc, là người cười ung dung, lúc này bị giày vò đến mặt tái xanh cả rồi. cũng không biết đau điếng người đến như thế nào.
Thảm Lệnh Trăn run tay đắp nốt chỗ thuốc nước cuối cùng, hỏi: “Trời giữa hè mà cũng lạnh như thế sao? Làm sao có thể khiến cho Lang quân bớt đau đớn?”
Dường như toàn bộ xương cốt trên người Hoắc Lưu Hành đang run rẩy. Song, hắn vẫn lắc đầu ý bảo không sao bởi vì không muốn nàng nhìn sự thất thố của hắn, nghiến chặt răng quay lưng lại.
Tim của Thẩm Lệnh Trăn thắt lại, nhìn bóng lưng của hắn do dự một lúc, hình như nàng đã quyết định làm gì đó, cởi giày trèo lên giường, ôm hắn từ đằng sau: “Như thế này có đỡ hơn không, Lang quân?”
Hoắc Lưu Hành cứng đờ người, định đẩy hai cái tay đang ôm vòng lấy lấy eo của nàng ra nhưng ngược lại lại bị nàng ôm chặt hơn. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nàng cúi đầu nói: “Lang quân, người ta rất nóng, ngươi không cần phải khoe khoang gì, để ta làm ấm cho chàng.”
Hoắc Lưu Hành bất động yên lặng một lúc, nhắm mắt, quay người lại đối mắt với nàng, hai tay giữ lấy mặt nàng, run rẩy nói ra mấy từ: “Thật sự muốn làm ấm cho ta?”
Thẩm Lệnh Trăn bị hành động kỳ lạ bất thình lình của hắn làm cho trở nên thấp thỏm khó hiểu nhưng nàng vẫn gật đầu.
“Vậy thì làm thế này.” Hoắc Lưu Hành cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...