Thẩm Lệnh Trăn đã ngủ cả ngày, đến đêm lại vô cùng tỉnh táo, sau khi tức giận mạnh mẽ đóng sầm cửa sổ lại cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Kiêm Gia mang một chậu nước sạch đến để cho nàng rửa mặt rồi đi lấy cơm cho nàng.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy trên khay là một bát canh hầm gà, ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay ta hỏi khách điếm có đồ mặn không thì bọn họ nói rằng ở đây không có.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng thật là không có. Con gà này là do Kinh Mặc nghe Lang quân sai bảo, đặc biệt bắt ở trong núi gần đây. Cô gia nói rằng Thiếu phu nhân vẫn đang lớn, sao có thể ăn cơm canh đạm bạc được, con gà này lợi khí bổ máu, mong ngài ăn xong thoải mái cả người, tươi cười rạng rỡ.”
Thẩm Lệnh Trăn nghe ra được ý tại ngôn ngoại của Hoắc Lưu Hành, thấp giọng ngâm nga một tiếng, ngồi xuống bàn bát tiên bắt đầu ăn cơm, cơm trắng cùng với rau muối, từng miêng từng miếng vô cùng khó nuốt, không thèm nhìn canh gà hầm lấy một lần, bảo Kiêm Gia dọn xuống.
Kiêm Gia cũng không ngốc, từ vô số manh mối nàng cũng đã nhìn ra nàng và Hoắc Lưu Hành đang cãi nhau, ngay lập tức muốn động tay vất cái nồi.
Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên giơ tay ra ngăn nàng lại.
Người phạm lỗi là người khác, nàng việc gì phải vì lỗi sai của Hoắc Lưu Hành mà làm khó bản thân mình, vật lộn với đồ ăn ngon? Ăn xong bát canh hầm gà vẫn có thể không để ý đến hắn.
Nghĩ đến đây nàng thay đổi suy nghĩ bảo Kiêm Gia đặt bát canh xuống, ra sức uống ba bát.
Hạ nhân trong khách điếm mang cái nồi chỉ còn thấy đáy xuống lầu, phòng bên cạnh, Kinh Mặc làm động tác tay “Lần này thì trúng rồi” với Hoắc Lưu Hành. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Lưu Hành cong cong khóe miệng, đi ra ngoài hành lang, vừa giãn cơ vừa nói chuyện với Kinh Mặc: “Ăn xong bữa tối vẫn nên đứng dậy tiêu cơm.”
Kinh Mặc phối hợp với hắn nói: “Đúng, đúng, cả ngồi ngồi buồn chán, không tốt cho cơ thể.” Nói xong nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt của Thẩm Lệnh Trăn, lắc đầu với Hoắc Lưu Hành ý bảo không có động tĩnh.
Hoắc Lưu Hành tiếp tục nhìn về phía trước nói: “Trăng đêm nay quá đẹp, thời tiết cũng hiếm khi mát lạnh, thích hợp ra ngoài tản bộ.”
“ĐÚng đúng, tiểu nhân sống từng này năm rồi vẫn chưa từng nhìn thấy ánh trăng đẹp như thế này.” Kinh Mặc nói xong lại quay đầu lại nhìn một lần, sau đó lắc đầu.
Hoắc Lưu Hành chau mày, liếc mắt nhìn hắn: “Ăn gà của ta, còn không nhận người của ta?”
Kinh Mặc suy nghĩ sâu ra, khổ nhục kế không tác dụng, làm theo sở thích cũng thất bại, còn có binh pháp nào có thể sử dụng được nữa?
Thẩm Lệnh Trăn nghe hành lang không còn động tĩnh nào nữa, tai cũng yên tĩnh rồi, không có việc gì làm bèn gọi Kiêm Gia tìm bút mực giấy nghiên, đang chuẩn bị thắp đèn luyện chữ trong phòng đột nhiên nghe thấy giếng trời ở dưới lầu truyền đến tiếng gió xào xạc, hình như có tiếng động lạ.
Nhìn từ phía hành động cư xử thoải mái của Hoắc Lưu Hành hôm nay, Thẩm Lệnh Trăn cho rằng suy đoán trước đó của mình không sai, nơi này không chỉ là một khách điếm bình thường mà giống như tụ điểm của Hoắc gia của thành Bạch Báo.
Nếu đã như vậy, nơi này đáng lẽ nên là tường đồng vách sắt, vô cùng an toàn, nghe tiếng động như này chẳng lẽ là kẻ địch mạnh đến?
Kiêm Gia cũng ngay lập tức trở nên cảnh giác, cầm thanh kiếm lên, im lặng đến gần cửa sổ, nhẹ nhàng mở một cánh ra, kết quả loại khiến người khác sững sờ.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn biểu cảm kì lạ của nàng, nghi hoặc đi qua đó, lách đến cửa sổ nhìn xuống sân.
Vừa nhìn đã thấy một nam tử mặc kính trang(1) màu đen, eo đeo thắt lưng bằng ngọc đang múa kiếm. Kiếm cũng khá là nặng, ở trong tay hắn lại nhẹ như cành trúc, một nhát kiếm vô cùng thành thạo, xoay người một đường chém khí thế hào hùng, mũi kiếm lấp lánh nhưng những vì sao dưới mặt nước, bóng cây loang lổ trên mặt đất dao động theo gió, trong lúc ngẩn ngơ khiến người ta như nhìn thấy thần tiên giáng trần.
Thẩm Lệnh Trăn thở không thông, xem đến ngẩn của người, sau đó mới phản ứng lại, lạnh lùng nói: “Kiêm Gia, ngươi xem, trên đời này thật sự không thiếu những người ăn no rửng mỡ.”
Kiếm củ Hoắc Lưu Hành ở dưới đột nhiên chém lệch. Kinh Mặc che mắt, lộ ra biểu cảm không không dám nhìn.
Đợi đến khi phía trên truyền đến tiếng “sập” đóng cửa sổ hắn mới đi lên chắp tay nói: “Lang quân, mỹ nhân kế cũng không được, xem ra chỉ còn một kế cuối cùng.”
Hoắc Lưu Hành không còn nhẫn nại, hất cằm ý bảo hắn còn kế nào thì nói một lần cho xong.
Kinh Mặc đè thấp tiếng, ghé vào tai hắn nói: “Chúng ta thực hiện liên hoàn kế, điệu hổ ly sơn, nước đục béo cò, ép phải làm, khổ nhục kế, được đằng chân lân đằng đầu!”
Hoắc Lưu Hành nghi ngờ hắn hắn, tuy tạm thời không hiểu nhưng nghe ra có vẻ vô cùng lợi hại.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Lệnh Trăn được Kiêm Gia phục vụ tắm rửa đơn giản, luôn luyện chữ đến canh ba mới có chút buồn ngủ. Sau khi trèo lên giường, nàng đang yên tâm cuối cùng Hoắc Lưu Hành không làm phiền nàng nữa lại lờ mờ nghe thấy tiếng chít chít nhỏ từ phía xa truyền lại. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nàng sững sờ, hoài nghi bản thân có nghe nhầm hay không, không ngờ rằng ngay sau đó, một tiếng “chít chít” rõ ràng vang lên gần cô hơn,
Tóc gáy của Thẩm Lệnh Trăn lập tức dựng thẳng đứng, lập tức ngồi phắt dậy, căng thẳng nắm chặt lấy góc chăn, dựa vào ánh nến lờ mờ trong phòng nhìn bốn phía.
Đang nhìn, nàng hoa mắt thấy một bóng đen vụt qua dưới gầm bàn bát tiên.
Nàng sửng sốt, hoảng loạn hét vọng ra ngoài: “Kiêm Gia Kiêm Gia!”
Ngoài hành lang không có tiếng trả lời,
Thảm Lệnh Trăn hoảng hốt, đang muốn lùi vào góc giường, lại cảm thấy sau lưng lành lạnh. Nàng quay đầu lại, một con chuột đen béo đang nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt long lanh.
Nàng sợ hãi hét lên “A”, vội vàng trèo xuống giường, đi giày vào rồi chạy thẳng ra ngoài, chạy đến hành lang lại thấy hành lang dài hun hút không một bóng người, xung quanh tĩnh lặng.
Thẩm Lệnh Trăn thăm dò gọi một tiếng: “Kiêm Gia?” Không nhận được hồi đáp nàng lại thấp giọng gọi, “Kinh Mặc?” Đang do dự không biết nên làm thế nào mới tốt, bên trên có một thứ lông lá tròn tròn chạy qua, Nàng dường như nhảy lên, chạy nhanh như bay đến trước cửa phòng của Hoắc Lưu Hành, liều mạng gõ cửa: “Lang quân! Lang quân, chàng có ở đó không?”
Hoắc Lưu Hành mở cửa, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Nàng lắp bắp chỉ ra ngoài nói: “ Trong phòng ta có… có con chuột to lắm!”
Hoắc Lưu Hành kéo nào còng trong phòng, thò người ra ngoài quan sát.
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh trở lại, trốn đằng sau người hắn, nắm chặt áo hắn run lẩy bẩy.
Hoắc Lưu Hành quay đầu nghiêm túc nói: “Ở đây hoang vu có chuột cũng không kỳ lạ. Kiêm Gia và Kinh Mặc ra ngoài tuần tra rồi, ta bắt cho ngươi nhé.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu lia lịa.
Hoắc Lưu Hành cầm lấy kiếm đi đến phòng cách vách, nói với Thẩm Lệnh Trăn đang theo sát đằng sau: “Chuột ở đây rất hung dữ, có thể cắn người, ngươi trốn cho kỹ.”
Từ trước đến giờ Thẩm Lệnh Trăn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như có địch sắp tới này của Hoắc Lưu Hành, nghe xong lại càng hoảng loạn hơn.
Hoắc Lưu Hành giơ tay ra cho nàng, ấm áp nói: “Đến đây, ngươi cầm tay ta đi.”
Nàng lập tứ giơ tay ra.
Một tay Hoắc Lưu Hành dắt nàng, một tay cầm kiếm, bước chầm chậm nhẹ nhàng đi vào trong, hắn cử động tai nghe tiếng động xác định vị trí, đột nhiên hắn chém mạnh một nhát về phía trước
Chém đứt tấm gỗ.
Hắn thở dài một tiếng: “Động vậy ở đây có linh hoạt, khó mà bắt được.” Nóng xong hắn lại nhắm mắt định thần, tiếp tục tấn công, chém đứt một chân bàn.
Lần thứ ba hắn vung kiếm, chém nát tấm ván giường, Thẩm Lệnh Trăn đã khóc không ra nước mắt: “Lang quân có được không vậy?”
Hoắc Lưu Hành xin lỗi nói: “ Mỗi người đều có chuyên môn riêng của mình, ta thừa nhận rằng thật sự ta không bắt được chuột.”
“Vậy Lang quân nghe xem con chuột vẫn còn ở đây không?”
Hoắc Lưu Hành tỉ mỉ phân tích một lúc: “Vẫn còn nhưng trốn đi mất rồi.”
Cái này có thể nghe ra sao? Thẩm Lệnh Trăn sợ hãi, bàn tay cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi: “Vậy thì phải làm sao giờ?”
Hoắc Lưu Hành suy nghĩ một lúc, phân tích nói: “Nếu như tiếp tục bắt không nói được là phải mất bao lâu, cho dù cuối cùng vắt được rồi thì phòng của ngươi cũng không ở được nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn cau mày nhìn trong phòng vô vùng hỗn độn, trong lòng biết lời này cũng có lý lẽ: “Vậy ta đổi phòng.”
“Cái gọi là “Mọi đường đều thông đến Biện Kinh”, đổi phòng không chừng chuột lại đi theo?”
Thẩm Lệnh Trăn mặt khóc lóc nhìn hắn, biểu cảm “Vậy có thể làm thế nào nữa”.
“Như thế này, hay là đêm nay ngươi đến phòng ta đi,” Hoắc Lưu Hành mặt không biểu cảm đề nghị, “Nếu như thật sự có chuột thì ta cũng có thể bảo vệ ngươi.”
Thẩm Lệnh Trăn nghe đến đây cuối cùng tỉnh ngộ ra điều gì đó, lại nhìn Hoắc Lưu Hành chỉ cảm thấy lúc này dáng vẻ đàng hoàng của hắn giả dối vô cùng. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nàng hậm hực thu tay lại, trừng mắt chỉ vào hắn: “Chàng cố ý! Chàng cố ý tách Kiêm Gia ra, cố ý thả chuột vào trong phòng ta.”
Hoắc Lưu Hành thở dài: “Đúng, trừ chỗ của ta thì hiện tại mọi phòng trong khách điếm đều có chuột, ngươi tự chọn đi.”
Thẩm Lệnh Trăn lùi bước: “Ta thà ở đầu đường xó chợ còn hơn là ngủ cùng ngươi!”
“Ai cho ngươi can đảm ngủ ngoài đường?” Hoắc Lưu Hành nắm chặt gáy của nàng, “Đi theo ta.”
Thẩm Lệnh Trăn giơ tay xô hắn, đẩy hắn ra rồi, hắn phản, vắt nàng lên trên vai.
Nàng khóc lóc vùng vẫy, Hoắc Lưu Hành dùng chân đá cửa mở ra, tay còn lại đóng cửa, đặt nàng lên trên giường, giữ nàng bằng khuỷu tay của hắn: “Thẩm Lệnh Trăn, là ngươi bảo ta làm chính bản thân mình. Con người ta không có tính kiên nhẫn, tình tình cũng không tốt, cũng chẳng có tinh thần cống hiến quên mình gì cả. Ban ngày ta ở ngoài vật lộn với kẻ địch, vào sinh ra tử, về nhà lại phải chịu sự đối xử lạnh nhạt của ngươi. Ngươi giày vò ta lâu như vậy rồi, lại không để ta nếm chút lợi lộc, ta nghĩ ta phải lật mặt rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn sợ tới mức bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng ong ong, nhìn thấy môi hắn cử động lại không nghe rõ hắn đang nói cái gì, trong tim chỉ cảm nhận được cảnh Hoắc Lưu Hành đè nàng lên giường, giống y hệt cơn ác mộng lúc trước của nàng.
Nàng sợ hãi nói: “Đừng… đừng bóp ta!”
Hoắc Lưu Hành vừa thấy tức vừa thấy buồn cười, giơ một tay ra, xoè năm ngón tay nhìn nhìn: “Bóp thế nào?” Nói xong hắn luồn tay ra sau gáy nàng, sờ sờ mấy lần, làm vẻ cố gắng dùng sức, “Như thế này?”
Thẩm Lệnh Trăn kiên quyết nhắm chặt mắt lại.
Hắn thả lỏng tay, thở dài: “Ta không bóp ngươi. Đêm nay ta nhận được thư khẩn cấp từ tiền tuyến gửi đến, nói rằng hôm nay cha ta bị thương nhưng vẫn ra trận, đàn áp bạo loạn của dân tị nạn, trúng kế của kẻ địch…”
Thẩm Lệnh Trăn chậm chạp mở mắt ra, sững sờ nhìn hắn: “Ông bị thương có nặng không?”
“Không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng không thích hợp duy trì ở tiền tuyến nữa rồi. Sáng sớm ngày mai ta phải đi đến phía Bắc tiếp ứng ông, lần này đi cũng phải mất ít nhất ba đến năm ngày thế nên ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta nửa đêm,cho dù là giả vờ hoà hợp với ta cũng được, mọi chuyện xong xuôi lại tức giận cũng được, đừng để lúc ta đi vẫn còn vì ngươi mà canh cánh trong lòng, được không?”
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn nhìn với ánh mắt sáng quắc mà cảm thấy không tự nhiên, quay đầu sang bên kia, thấp giọng lẩm bẩm: “Chàng chỉ biết hù doạ ta, làm gì có chuyện vì ta mà canh cánh trong lòng…?
Hắn buồn cười nói: “Ta không vì ngươi mà canh cánh trong lòng chẳng lẽ lại là thật sự ăn no rửng mỡ làm những cái trò mà trẻ con bảy tuổi ở Biện Kinh chơi đến ngán rồi?”
Ánh mắt của Thẩm Lệnh Trăn mập mờ, tim nàng đập thình thịch, còn nhanh hơn cả lúc nhìn thấy chuột.
Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ tức giận nói: “Vậy ta giả vờ làm hoà với chàng một đêm. Chàng mau chóng nằm xuống đi!”
Hoắc Lưu Hành thở phào một cái, leo lên trên giường, nhìn thấy nàng lập tức tránh xa sang bên một lại nói: “Ngươi giả vờ thì cũng phải giả vờ cho thật một chứ chứ?”
Thẩm Lênh Trăn mở mắt: “Như thế nào mới là thật?”
Hắn vẫy vẫy tay, y bảo nào sát gần lại một chút: “Lại đây để ta ôm.”
Thẩm Lệnh Trăn hoảng loạn lắc đầu: “Trước kia khi ngủ Lang quân cũng không ôm… ôm ta bao giờ.”
“Đó là vì trước kia là thật, dù sao hôm nay cũng chỉ là giả vờ, liên quan gì chứ.”
Thẩm Lệnh Trăn nhất thời không tìm ra được lời nào để phản bác lại, đang chau mày suy nghĩ lỗ hổng trong lời nói của hắn lại nghe hắn thúc giục: “Trời chưa sáng ta đã phải đi rồi, tính đi tính lại cũng chỉ còn lại hai canh giờ, chịu đựng một chút là ngươi có thể yên tĩnh rồi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nàng khịt mũi, mắt nhắm, vừa kiên định vừa bất lực từng tấc sát gần lại hắn: “Được rồi, chàng ôm đi.”
Hoắc Lưu Hành cười rộ lên, mở rộng vòng tay ôm nàng vào trong ngực, cằm hắn nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu nàng: “Thế này mới ngoan.”
Thẩm Lệnh Trăn lại ý thức được có gì đó không đúng trong giấc ngủ.
“Hoà hợp” thì có thể là giả nhưng “ôm” thì sao có thể ỉa được, mà cho dù là giả vờ thì cũng thật sự ôm rồi. Như thế thì có gì khác nhau chứ?
Nàng vô cùng tức giận, lại bởi vì bị con chuột giày vò tinh thần, sau khi nặng nề thiếp đi cũng không tỉnh được nữa. Lúc nàng tỉnh giấc thì trời đã sáng trưng, “thủ phạm” bên cạnh giường đã sớm chạy không thấy mất dạng.
Thẩm Lệnh Trăn gọi Kiêm Gia, xác nhận hướng đi của Hoắc Lưu Hành.
Kiêm Gia nói: “Trời chưa sáng Cô gia đã đi về phía bắc. Cô gia cũng khổ cực, lúc đó trời đang mưa như trút nước mà hắn đã phải cưỡi ngựa đi rồi.”
Cơn tức trong lòng của Thẩm Lệnh Trăn lập tức bay biến khi nàng nghe thấy bốn chữ “mưa như trút nước.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa nặng hạt, hỏi: “Trận mưa này chưa từng ngớt sao?”
Kiêm Gia lắc đầu: “Lúc này hẳn là vào mùa mưa rồi. Thời gian này sợ rằng thời tiết vừa ẩm vừa nóng, khó mà chịu được.”
Thẩm Lệnh Trăn gật gật đầu, hơi lo lắng đi xuống giường, đúng như dự đoán trời mưa nửa ngày mới dừng hẳn, liên tiếp hai ngày sau đó cũng như vậy. Trời lúc mưa lúc tạnh, luôn âm u.
Nàng thở dài, không muốn hỏi Kinh Mặc về tin tức của Hoắc Lưu Hành. Trời mưa đến ngày thứ tư, thật sự có chút không nhịn được nữa, vẫn cứ như vậy cả một ngày nhưng vẫn luôn không thấy tăm hơi của Kinh Mặc.
Không biết làm sao mà Thẩm Lệnh Trăn cứ cảm thấy không yên, cả buổi chiều cứ bồn chồn không yên. Mãi cho đến hoàng hôn nghe thấy tiếng động của cửa phòng, phập phồng lo sợ.
Nàng mở cửa nhìn thấy Kinh Mặc ướt sũng đứng trước cửa phòng, lau mặt nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta phải chuyển chỗ rồi.”
“Thành Bạch Báo xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải.” Hắn chau mày, “Lang quân đã mất tin tức một ngày đêm rồi, tiểu nhân lo lắng chỗ này nếu như bị lộ thì ngày sẽ gặp nguy hiểu cho nên định đón ngài đến chỗ Lang quân trước đã.”
Thẩm Lệnh Trăn suýt chút nữa đứng không vững, nắm lên khung cửa: “Sao có thể như thế được? Chuyến này không phải là Lang quân đi tiếp ước Hoắc tiết sử sao?”
“Gặp phải sự cố giữa đường. Hiện giờ chủ quân đã bình an lui về phía hậu phương nhưng Lang quân thì…”
Hắn nói lấp lửng, Thẩm Lệnh Trăn nhớ về hồi trước, hắn và Hoắc Lưu Hành cùng nhau trêu đùa nàng, nhất thời sinh ra hoài nghi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Kinh Mặc nhìn thấy ý tứ của nàng, cười khổ nói: “Thiếu phu nhân, trước kia là tiểu nhân không đúng nhưng xin ngài hãy tin tiểu nhân một lần này, tình hình mấy ngày nay của Lang quân thật sự không tốt, có lẽ ngài không biết chân của ngài ấy thật sự không có khỏi hoàn toàn, vào những ngày trời âm u mưa gió đều có thể tái phát, tiểu nhân sợ rằng…”
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt: “Ngươi nói chân của chàng ấy…”
Kinh Mặc gật đầu: “Nếu như chuyện mười năm trước thật sự hoàn hảo không có tổn thương, chúng thần làm sao có thể dám nghĩ đến chuyện can đảm như vậy để lừa người khác. Năm đó chân của Lang quân thật sự hỏng, chỉ là hai năm sau may mắn được chữa khỏi.”
Thẩm Lệnh Trăn nghẹn ngào, nhịn sự chua xót nơi đầu mũi gật gật đầu, quay đầu thu dọn hành lý, lại dừng bước: “Ta đi đến nơi an toàn rồi thì Lang quân phải làm sao? Chúng ta có thể đi tìm Lang quân trước không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...