Đã ba ngày ba đêm Hoắc Lưu Hành không chợp mắt, được khuyên nên tạm thời bớt giận, ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi, miễn cưỡng ngủ được hai canh giờ, đến sáng sớm hôm nay thì tiếng gõ cửa vang lên.
Kinh Mặc nói rằng Thẩm Lệnh Trăn tự mình đến đưa bữa sáng cho hắn.
Lúc hắn nói còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ “tự mình”, nghĩ rằng cũng không muốn ảnh hưởng đến đại cục, nên hắn có ý làm một người hoà giải, hoà hoãn quan hệ giữa Hoắc Lưu Hành và Thẩm Lệnh Trăn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên là Hoắc Lưu Hành nghe được rõ ràng, nằm ngửa chớp chớp mắt, đột nhiên cười giễu cợt, sau đó nghiêng người mặc áo xuống giường, vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn dã cúi đầu đứng thẳng ở ngoài cửa.
Nàng mặc một cái váy màu cánh sen không thêu gì cả, hơi cúi đầu, tay đang cầm cái khay. Trên khay là bữa ăn đạm bạc của khách điếm, một bát cháo loãng, hai cái màn thầu ngô, thêm một đĩa rau muối.
“Đêm qua Lang quân về muộn chắc là chưa kịp ăn gì lấp đầy bụng. Ta đã bảo phòng bếp trong khách điếm làm cơm cho Lang quân rồi.” Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt nói.
Ánh mắt của Hoắc Lưu Hành ngưng lại.
Nơi này không có sơn hào hải vị, có thể chuẩn bị chu toàn những thứ nào ít nhiều cũng tốn chút tâm tư, nghĩ như vậy, lại nhìn kỹ những thứ được gọi là bữa cơm đạm bạc,cảm thấy cháo loãng bóng loáng, lớp vỏ màn thầu ngô vàng óng, thoang thoảng mùi sữa, đến rau muối vàng cô cùng dường như cũng trở nên vô cùng tinh tế, khiến cho người khác không nhịn được mà thèm.
Lại nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Thẩm Lệnh Trăn, hắn lại càng cảm thấy thoải mái, ngay cả sự thù địch liều mạng đuổi giết ân nhân cứu mạng của nàng trong giấc mơ hôm qua cũng đột nhiên biến mất không tung tích rồi.
Hắn ho một cái, đỡ lấy khay trên tay nàng: “Không thấy nặng sao?” Nói xong đặt chỗ đặt chỗ đồ ăn lên cái bàn bát tiên (1) trong phòng, quay đầu vẫn nhìn thấy nàng đang đứng ở ngoài cửa, vẫy tay với nàng, “Vào đi” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lệnh Trăn do dự bước một bước nhỏ, lại dừng ở bậc cửa, dường như đang lo sợ không mà dám.
Hoắc Lưu Hành tiến lên phía trước kéo nàng.
Hắn vừa chạm đến cổ tay nàng lập tức run rẩy, liều mạng trốn về phía sau.
Hắn bất lực lắc đầu: “Ta không dùng sức.” Nói xong nắm hờ lấy cổ tay nàng đưa nàng vào trong phòng, tay còn lại đóng cửa, nhẹ nhàng kéo tay áo của nàng.
Đêm qua hắn hắn tức giận có chút quá tay, nhìn thấy vết hồng trên cổ tay đã mất nhưng vẫn có thể nhìn thấy chỗ này đã từng có lực mạnh tác động vào.
Hắn yên lặng, cúi đầu thổi thổi vào cổ tay nàng, hỏi: “Còn đau không?”
Thẩm Lệnh Trăn mất tự nhiên thu tay về, cúi đầu nói: “Không đau nữa… Đêm qua ta nhất thời lỗ mãng, nói mấy lời quá phận khiến cho Lang quân tức giận, Lang quân đại nhân rộng lượng, không cần so đo với ta.”
Biểu cảm của Hoắc Lưu Hành nghiêm trọng. Hắn chưa xin lỗi mà nàng đã ăn nói khép nép rồi.
Hắn bị thái độ này làm cho cảm thấy rối bời, nhìn thấy từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn cúi đầu, lại cảm thấy kỳ lạ, giơ tay nâng cằm nàng lên thì mới phát hiện ra hình như nàng đã khóc rất nhiều, mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
Hắn mở miệng định nói gì đó, một chữ “Ta” đến miệng rồi lại bị nghẹn lại. Hắn nhíu chặt mày.
Chuyến đi này nàng đi cùng hắn vất vả khó nhọc, thật ra so với việc hắn không ngủ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Lúc này nhìn kĩ lại, mặt nàng tiều tuỵ xanh như tàu lá chuối. Vết thương sắp đóng vảy trên trán nàng vẫn còn sáng loáng khiến hắn chói mắt, khiến dây thần kinh trong não hắn căng ra, co giật từng hồi, gân xanh giật giật.
Hắn giơ tay định nắm lấy vai của nàng. Tay hắn còn chưa đến đã thấy nàng sợ hãi run rẩy.
Hắn chỉ có thể thu tay về: “Là ta sai trước, không so đo với ngươi. Ngươi may về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Lệnh Trăn không muốn đi, do dự thăm dò nói: “Vậy Lang quân có so đo với người khác không?”
“Người khác?” Hơi ẩm nơi khoé mặt của Hoắc Lưu Hành đột nhiên khô khốc, tức giận cười nói, “Ngươi đang nói ai?”
Thẩm Lệnh Trăn mím môi không nói, như đang mặc nhận suy đoán của hắn.
Hoắc Lưu Hành ngẩng đầu lên.
Hắn biết đêm qua nàng vẫn tức giận, sao khóc cả đêm rồi trái lại thế mà vẫn nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục như thế, tự mình đưa bữa sáng, lại ngoan ngoãn xin lỗi, thì ra toàn bộ đều là khiến hắn bớt giận, nhân cơ hội này đảm bảo an toàn cho ân nhân của nàng.
Hắn nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu: “Ngươi muốn ta làm như thế nào?”
“Trước đó ta có nói với Lang quân rằng bảo Lang quân sai người đi đến Quốc công phủ lấy áo choàng và cái khăn tay, Nếu… nếu không phải là của Lang quân, Lang quân có thể coi chuyện này chưa từng xảy ra, không lấy chúng đi…”
Hoắc Lưu Hành tức cười: “Sợ ta có được áo choàng và khăn tay, thông qua chúng tìm được ân nhân của ngươi, bất lợi với hắn?”
Biểu cảm nàng mịt mùng. Nàng nói: “Không phải, ta chỉ nghĩ rằng suy cho cùng cũng là đồ của người khác, nên trả lại cho chủ nhân của nó.”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Thẩm Lệnh Trăn, ngươi không biết nói dối, đừng có nói dối với ta.”
Nàng khịt mũi, cẩn thận nắm lấy tay hắn: “Lang quân, nếu Lang quân tức giận vì hôm qua ta vô lễ, cứ việc dạy dỗ ta nhưng ngươi có thể đừng sát hại người vô tội được không?”
Hoắc Lưu Hành cúi đầu nhìn tay của nàng, nhắm mắt lại rồi mở ra, đột nhiên cười phá lên: “Dạy đỗ ngươi? Dạy dỗ kiểu gì?”
Thẩm Lệnh Trăn rùng mình nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: “Cùng Lang quân vui vẻ…”
Hắn lại cười: “Giữa phu thê nên là hoà hợp, nói đến việc dạy dỗ hay không thì nặng lời rồi. Hay là như thế này, ta không động tay, ngươi tự làm chút việc khiến ta vui vẻ đi.”
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt: “Ta phải làm thế nào thì Lang quân mới vui vẻ.”
“Tất nhiên là làm những chuyện phu thê nên làm rồi. Ngươi xem ngươi đã gả đến đây lâu như vậy rồi, chúng ta vẫn chưa làm những chuyện phu thê với nhau, chúng ta cũng nên viên phòng rồi chứ?”
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên, trố mắt nhìn hắn, lại nhìn về cái giường đơn sơ kia, nắm chặt tay nói: “Ở đây sao? Hiện… hiện tai?”
Hoắc Lưu Hành sải chân đi đến phía giường, ngồi xuống, nắm lấy đầu gối nhìn nàng nói: “Ở đây, hiện tại. Ngươi qua đây.”
Nàng hoảng sợ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng hắn: “Ta…”
Hoắc Lưu Hành nhếch khóe miệng quan sát nàng, thấy này lùi về phía sau một bước, chùn chân, ý cười trên mặt càng đậm nhưng không ngờ rằng ngay sau đó lại thấy nàng đấu tranh tiến lên một bước: “Được, nhưng ta… ta không biết. Lang quân có thể nhẫn nại từng bước dạy ta được không…?”
Nụ cười trên mặt Hoắc Lưu Hành lập tức “tan rã”.
Sự cáu kỉnh và thất vọng khó nói thành lời đột nhiên tràn ngập tim hắn.
Với hắn, chuyện điều tra thân phận của vị ân nhân cứu mạng Thẩm Lệnh Trăn kia không phải là hành động nhất thời nông nổi. Người này biết gốc rễ của hắn, rất quen thuộc với hắn nhưng lập trường thù địch chưa rõ, tung tích cũng không rõ. Hắn điều tra người kia cũng là vì đại cục chứ không phải là vì tức giận. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Cho nên cho dù Thẩm Lệnh Trăn có cầu xin như thế nào hắn không có khả năng từ bỏ.
Đương nhiên hắn không có ý định viên phòng với nàng vào lúc này, chẳng qua là giơ ngang thanh kiếm sáng bóng dọa nàng, hi vọng nàng ở trước mặt nó biết khó mà lui.
Ai mà biết được nàng lại vì người đó mà nguyện ý không lùi bước.
Hoắc Lưu Hành nhắm mắt bóp lông mày.
“Lang quân?” Thẩm Lệnh Trăn gọi hắn thăm dò từ xa.
Hắn mở mắt, giọng khàn khàn nói: “Thẩm Lệnh Trăn, ngay từ hôm ngươi chủ động đưa ra chủ ý lời nhắn đó ta đã cho người đi đến Quốc công phủ rồi, không lâu nữa áo choàng và khăn tay sẽ đến tay ta, ngươi đừng có phạm phải điều gì ngốc nghếch nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, sự ấm ức dồn nén đêm qua lại dâng lên: “Vậy là Lang quân đang chơi đùa ta sao?”
“Không phải,” Hắn lại thở dài, đứng dậy, “Ta không thể đáp ứng ngươi không đi tìm người đó nhưng ta có thể hứa với ngươi rằng chỉ cần hắn không làm điều gì bất lợi với ta, ta sẽ không động đến một phân một tấc của hắn. Ta là người đã giết rất nhiều người rồi nhưng chưa từng lạm sát người vô tội huống hồ hắn còn có ơn với ngươi nên cũng coi như là ân nhân của ta. Đêm qua ta nói muốn giết hắn chỉ là ta cố ý hù dọa ngươi. Ngươi thông minh hơn một chút đừng để bị ta lừa.”
Thẩm Lệnh Trăn phòng bị nhìn hắn: “Lời của Lang quân, rốt cuộc cái nào là thật cái nào là giải ta không phân biệt được nữa rồi.”
Mặt Hoắc Lưu Hành lộ ra sự bất lực, giơ ba ngón tay ra, hướng lên trên nói: “Những lời này là thật, nếu có nửa câu là giả, Hoắc Lưu Hành ta sẽ rơi vào trại tù binh của Tây Khương một lần nữa, thật sự phế đi hai…”
Thẩm Lệnh Trăn hoảng hốt tiến lên trên che kín miệng hắn lại, cung không biết sức lực từ đâu tới, nàng xông lên như một con báo nhỏ vậy.
Đợi khi ngăn được chữ “chân” của hắn nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thả tay xuống, lại đi tới bên cửa sổ, ngoài nửa người ra, hướng lên trời xua xua tay: “Vừa nãy không có ai thề thốt không có ai thề thốt… ngươi nghe nhầm rồi…”
Hoắc Lưu Hành ngẩn người nhìn theo bóng hình của nàng, đột nhiên bị chọc cười.
Thẩm Lệnh Trăn nghe được tiếng cười có vẻ thoải mái của hắn, nặng mặt quay đầu lại, dữ dằn lườm hắn một cái: “Lang quân cười cái gì? Thân thể, hình hài, tóc tai, da thịt là do cha mẹ sinh ra(2), ta chỉ cảm thấy chàng không nên vì lỗi lần của bản thân mà làm điều có lỗi với người nhà, để bọn họ phải nhận hậu quả này.
Hắn nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ngươi dạy dỗ có lý, lời thề này ta thề không đúng rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu chắp hai tay ra sau lưng như tiểu đại nhân(3), nâng cằm lên nói: “Được. Ta tạm tin lời thề vừa nãy của Lang quân nhưng ta cũng phải nói ra với Lang quân, ta vẫn chưa tha thứ cho việc chàng đã lừa gạt ta. Hiện giờ ta muốn hỏi Lang quân, từ giờ trở đi ta có thể có lý chẳng sợ mà tức giận ngươi không?”
Đương nhiên Hoắc Lưu Hành biết nàng không hết giận nhanh như thế được, sự giả vờ dịu dàng hoà thuận vừa nãy chẳng qua chỉ là vì lo nghĩ đến đại cục mà thôi.
Hiện giờ trông nàng chỉ như một con hổ giấy, tất nhiên là không băn khoăn nữa.
Thẩm Lệnh Trăn đến tức giận cũng có bộ dạng thật thà như vậy, thật sự khiến cho Hoắc Lưu Hành nên vui hay nên buồn nữa. Hắn im lặng một lúc, gật đầu: “Được.”
“Được.” Thẩm Lệnh Trăn lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không để ý đến chàng nữa.” Nói xong lưng eo thẳng tắp rời khỏi phòng.
Hoắc Lưu Hành thở dài lắc đầu, lại nhớ đến cái gì đuổi theo nói với nàng: “Ăn xong bữa sáng ta phải rời khỏi thành Bạch Báo, trước khi trời tối không quay về kịp…”
Thẩm Lệnh Trăn quay đầu nhìn hắn: “Ta không quan tâm chàng có quay về hay không, cho dù có về rồi ta cũng không gặp chàng đâu!”
“…” Hoắc Lưu Hành đen mặt, lại gật đầu như nhận mệnh.
Được rồi. Quả nhiên hắn không nên ngây thơ như thế tin lời ngon mật ngọt “Ở trước mặt ta Lang quân có thể làm chính mình” của nàng. Xem xem, hắn vừa làm chính mình nàng đã chạy rồi.
Thẩm Lệnh Trăn quay trở về phòng mình lập tức trèo lên giường nằm.
Đêm qua nàng thật sự lo lắng Hoắc Lưu Hành một khi tức giận sẽ sát hại người vô tại, nửa đêm luôn nghĩ đến chuyện này, căn bản không chợp mắt chút nào, hơn nữa vì hắn uy hiếp, nàng cũng không dám nói rõ lý do với Kiêm Gia, chỉ có thể giả vờ mình bị chuột dọa sợ, tự mình do dự trong im lặng.
Giờ thì có thể yên tâm rồi, có thể ngủ bù một giấc.
Chỉ là nàng vừa được Kiêm Gia đắp chăn cho xong trong đầu đột nhiên lại hiện lên ngồi ở mép giường hai tay đặt lên đầu gối vừa này, nói với nàng “Lại đây”.
Trước đó nàng đã đáp ứng với hắn hôm nay sẽ viên phòng, thực chất trong lòng nàng là một lòng nhớ đến an nguy của ân nhân, giống như lúc đầu nàng nhảy xuống cái hồ ở quán trà ở Khánh Dương, lúc này nhớ lại, nàng mới thật sự sợ hãi, tim đập thình thịch. Cho dù thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được, nàng lăn qua lăn lại, trước mặt đều là dáng vẻ giả quân tử của Hoắc Lưu Hành và bộ mặt cười như không cười của hắn. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nàng tức giận xua xua tay, muốn xua tan “người” này.
Kiêm Gia sững sờ: “Thiếu phu nhân, có phải là hôm nay trời quá nóng có muỗi sao?”
“Không phải sao, âm hồn bất tán.” Nàng nhíu mày nói.
Kiêm Giang cầm một cái quạt mo, phe phẩy đuổi “muỗi” giúp nàng, ở bên thở dài: “Chuyến này ngài đi cùng Cô gia làm gì cho khổ?”
Thẩm Lệnh Trăn cũng đang tức giận, nếu như sớm biết Hoắc Lưu Hành là loại người như thế này nàng tuyệt đối không tự mình chịu khổ.
Thấy nàng không nói gì, Kiêm Gia lại nói: “Chân của Cô gia…” Nàng dừng lại, “Trước kia là nô tỳ không hiểu, giờ hiểu rồi mới phát hiện ra Cô gia là một người không đơn giản, Thiếu phu nhân thâm tình với ngài ấy như vậy, về sau sẽ chịu thiệt đó!”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “Ngươi đừng có mà nói lăng nhăng, sao ta có thể…” Sao có thể có tình cảm với một tên lừa gạt toàn nói dối chứ? Trước kia tình cảm của nàng với hắn chỉ là báo ơn, hiện giờ đã biết được chân tướng, nàng thấy hắn chỉ giống như một con ruồi đáng ghét.
Nàng tức giận quay lưng lại, nhắm mắt, chậm rãi thiếp đi, không biết qua bao lâu mới thật sự không cảm nhận được sự quấy rầy của “ruồi nhặng”, nặng nề thiếp đi.
Lúc này nàng bị tiếng kêu của Kinh Mặc làm cho tỉnh giấc.
Nàng đang mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy câu nói vội vàng: “Lang quân!”
Nàng đột nhiên tỉnh hẳn, chớp mắt, phát hiện ra trời ngoài cửa sổ đã tối đen, sau đó nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng của Kinh Mặc: “Lang quân, sao ngài quay trở về mà người toàn máu vậy?”
Thẩm lệnh Trăn nghe được liền hoảng sợ, đột ngột ngồi phắt từ trên giường dậy, vừa mới vén chăn lên đi xuống lại đột nhiên phát hiện ra có gì không đúng lắm.
Vì sự an nguy của nàng mà Kinh Mặc sắp xếp phòng của nàng ở phía trong tầng 2 còn của Hoắc Lưu Hành lại gần cầu thang.
Với quan hệ hiện tại của hai người, Hoắc Lưu Hành không nên đến phòng của nàng. Nếu như đã quay về phòng của mình tại sao Kinh Mặc lại đứng trước cửa phòng của nàng hét lên câu đó?
Sau khi Hoắc Lưu Hành lên cầu thang căn bản không thể đi qua đây.
Hơn nữa theo tình hình bình thường, nếu như nhìn thấy cả người hắn toàn là máu, lẽ ra Kinh Mặc sẽ hỏi “Lang quân bị sao vậy?” làm gì đến mức đặc biệt nhấn mạnh một lần câu vô dụng “toàn thân là máu”?
Trừ khi căn bản là muốn thu hút sự chú ý của ai đó.
Không biết xấu hổ.
Thẩm Lệnh Trăn tức giận quay lại trên giường nằm xuống, không để ý đến bọn họ nữa. Ai biết được tứ phía yên lặng được một lúc phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng động lạ lùng, giống như người đang nhịn đau rên rỉ: “A…”
Mặc dù cách khá là xa, không nghe rõ âm thanh nhưng nàng cũng đoán được hơn nửa là Hoắc Lưu Hành “máu đầy thân”. Nàng vẫn nằm ở trong chăn, tiếp tục giữ im lặng nhưng giọng nói ở đâu bên kia càng diễn càng mãnh liệt: “Ưm, a, ssh, A”
Thẩm Lệnh Trăn không chịu được bị làm phiền, xuống giường mặc áo vào đi đến bên cửa sổ.
Tường của khách điếm rất dày, cửa được làm cũng rất chắc chắn, hẳn là cố ý cách âm, tiếng động như thế tuyệt đối không thể dễ dàng truyền đến đây như vậy.
Khả năng duy nhất chính là lúc này người cách vách mở cửa toang cửa sổ, cố ý để nàng nghe thấy tiếng rên. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Khốn nạn.
Thẩm Lệnh Trăn mạnh mẽ mở cửa sổ với động tác nhanh nhất có thể nhìn thấy một cái đầu đen sì vụt trở lại bên trong cửa sổ bên cạnh.
Nàng khịt mũi nói: "Những đứa trẻ ở Biện Kinh ta bảy tuổi đã chơi đến phát ngán trò này rồi. Lang quân đúng là trẻ con! Xin Lang quân nhìn độ tuổi của mình đi, đừng làm những trò trẻ con thế này nữa, không chỉ làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi, không có đạo đức mà còn ngược lại gia phong tướng môn mình đồng da sắt của Hoắc gia! “
Hoắc Lưu Hành ở bên cạnh tức giận nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Kinh Mặc: "Nhìn xem ngươi đưa ra chủ ý vớ vẩn gì, mặt mũi Hoắc gia nhà ta hôm nay mất sạch rồi!”
https://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BA%BFu_Kinh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...