Bá vương và kiều hoa

Từ khi ngồi trên xe lăn đến nay, Hoắc Lưu Hành chưa từng thất thố trước mọi người như lần này.
 
Những năm đó, có những lúc có người suýt chút nữa không cẩn thận để lộ ra nhưng hắn chưa từng bị người khác bắt gặp những tính toán sai lầm gây bối rối.
 
May là vì trời mưa đá nên hạ nhân trong Hoắc phủ đều ở trong phòng, lúc này trong tiền sảnh không có người khác, người duy nhất không biết chỉ có một mình Hoắc Thư Nghi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là dù rằng như thế hiện trường cũng vô cùng ngượng ngùng.
 
Cho dù tính của Hoắc Thư Nghi có qua loa đại khái, tận mắt nhìn thấy cảnh này cộng thêm phản ứng của mẫu thân và Không Thanh cũng hiểu được mọi chuyện.
 
Nàng lúng túng nói: “Chân của nhị ca khỏi lúc nào vậy…” Thấy người ta không trả lời, nàng lại cười trừ, thay đổi bầu không khí, “Hôm qua sao? Tin tức tốt như vậy sao không nói cho muội?”
 
Dư Uyển Giang vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: “Khi nào về a nương nói chuyện với con.”
 
Hoắc Lưu Hành nặng nề thở một cái, nhíu mày nhìn Không Thanh: “Nàng ấy ở đâu?”
 
“Có lẽ đường vào nhà bị mưa đá chặn rồi nên hơi chậm một chút.”
 
Hắn vừa dứt lời mấy người đã nghe thấy giọng của Thẩm Lệnh Trăm: “Tẩu tẩu thật sự không sao, chỉ là bị xước da một chút thôi, muội đừng khóc.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhìn theo nơi tiếng phát ra, mọi người thấy ở đầu hành lang Hoắc Diệu Linh đang khóc nức nở, Thẩm Lệnh Trăn lại đang ở bên đỡ vai nàng an ủi.
 
Hoắc Lưu Hành chỉ về phía đó hỏi Không Thanh: “Rách đầu? Chảy nhiều máu?”
 

Không Thanh nuốt khan ngụm nước bọt: “Là lỗi của tiểu nhân, vừa nghe nhị tiểu thư nói như thế, vẫn chưa nhìn Thiếu phu nhân đã vội vàng quay về bẩm báo với Lang quân.”
 
Hoắc Lưu Hành nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn đang được Kiêm Gia và Bạch Lộ đi đến gần tiền sảnh.
 
Kiêm Gia vừa đi vừa cầm khăn lau trán cho nàng: “Thiếu phu nhân, ngài mau ngồi xuống đi, để nô tỳ xem cho.”
 
Hoắc Lưu Hành lăn xe lăn đến phía cửa, nghiêm mặt nói: “Còn không mau lại đây.”
 
Không Thanh nhìn Hoắc Lưu Hành, trong lòng nghĩ sao hắn lại tức giận chứ? Rõ ràng là do Lang quân tự mình không quản được chân mình, Thiếu phu nhân cũng có sai đâu.
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, không dám sơ suất, nhanh chóng gia tăng bước chân, vừa mới bước qua bậc cửa đã bị hắn kéo thấp xuống, buộc phải để trán sát gần tầm mắt của hắn.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn vết thương máu rỉ của nàng. Thật sự không nghiêm trọng đến nỗi “Đầu rách máu chảy nhiều” nhưng cũng không phải loại có thể xem thường “Xước một chút da” được.
 
Không biết lần trước ai ở tiền sảnh này, bởi vì khuỷu tay của hắn bị rách da mà kêu loạn xạ, đến lượt mình thì lại qua loa cho qua.
 
Mặt hắn u ám, sai Không Thanh: “Mang khăn với nước sạch đến đây, cả hộp thuốc nữa.” Hắn lại hỏi Kiêm Gia và Bạch Lộ: “Hai người mà không bảo vệ được một chủ tử sao?”
 
Hai người cúi đầu, Hoắc Diệu Linh ở bên cạnh nức nở giải thích: “Nhị ca, đừng trách bọn họ, trách muội… Tẩu tẩu đã sớm nói trời đã đổi rồi phải quay về sớm, muội ham chơi thêm một lúc nên mới gặp phải mưa đá. Trên đường đỉnh xe ngựa bị mưa đá rơi làm thủng rồi, bọn họ bảo vệ tẩu tẩu, tẩu tẩu lại bảo vệ muội nên mới không kịp lo cho mình…”
 
Dư Uyển Giang và Hoắc Thư Nghi đều sững người.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn một cái, không nói gì, hất cằm ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, sau đó cầm lấy mấy đồ mà Không Thanh đưa tới, khăn đã ướt nước, khẽ tách tóc của nàng ra giúp nàng rửa sạch vết thương.
 

Nước vừa chạm vào vết thương Thảm Lệnh Trăn liền đau đến run rẩy cả người, muốn kêu lên nhưng miệng lại nhịn, cả người run rẩy. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu nhìn nàng: “Đau thì cứ kêu.”
 
“Không… không đau. Ta không đau, không đau… Dường như nàng đang tự cổ vũ mình vậy, không ngừng lặp lại những từ này,
 
Hoắc Lưu Hành đột nhiên nhớ ra những lời mà nàng nói vào đêm nàng say rượu.
 
Nàng nói rằng nàng không muốn gả cho hắn lại lừa a cha nàng rằng bản thân tự nguyện.
 
Bởi vì lo đến toàn đại cục, đến cả lúc ở bên cạnh người thân nhất nàng cũng tự làm mình tủi thân, rốt cuộc nàng định đi đến đâu kêu đau cơ chứ?
 
Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang nói chuyện để chuyển sự chú ý của mình đi chỗ khác: “Lang quân, có lẽ trận mưa đá này khó mà qua được, nếu như đồn điền, dê lợn trong chuồng của bách tính bị huỷ hoại hết thì bọn họ lấy gì mà ăn?”
 
Tay của Hoắc Lưu Hành vẫn di chuyển không ngừng: “Vấn đề này tri châu sẽ nhanh chóng xử lý, nếu như cần thiết sẽ mở kho lương thực ứng cứu hoặc là yêu cầu triều đình cứu trợ, ngươi không cần lo lắng. Ngược lại, bắt đầu từ hôm nay…” Hắn nói, nhìn về phía Hoắc Thư Nghi và Hoắc Diệu Linh, “trước khi có sự đồng ý của ta, các ngươi ai cũng không được bước ra khỏi cửa phủ nửa bước.”
 
Hoắc Diệu Linh gật đầu, lo lắng sợ sệt nói: “Bên ngoài sẽ tiếp tục mưa đá chứ?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhịn đau đáp: “Nhị ca muội lo lắng những ngày này dân tị nạn gây rối trong thành. Những chuyện này thường có sau khi thiên tai xảy ra.”
 
Hoắc Lưu Hành rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng thà nói chuyện giải thích còn hơn là kêu ra tiếng, quay đầu nhìn Dư Uyển Giang: “Mẫu thân.”
 
Dư Uyển Giang ngầm hiểu, kéo Hoắc Thư Nghi và Hoắc Diệu Linh ra khỏi tiền sảnh.

 
Không Thanh, Kiêm Gia và Bạch Lộ cũng biết điều mà lui xuống dưới.
 
Đợi mọi người đi hết, Hoắc Lưu Hành vừa rửa sạch vết thương cho nàng vừa nói: “Có thể kêu lên rồi.”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hắn, Vừa nãy nàng cố gắng nhẫn nhịn là vì lo lắng bản thân sẽ kêu đến kinh thiên động địa, khiến cho Hoắc DIệu Linh càng thêm áy náy không nghĩ rằng thế mà lại bị Hoắc Lưu Hành nhìn ra rồi.
 
Nàng cười nói: “Thật sự ta không đau bởi vì có Lang quân thương ta mà.”
 
“Ồ?”  Hoắc Lưu Hành cầm một bình thuốc Kim Sang(1), đổ một ít lên miệng vết thương vừa được rửa sạch của nàng.
 
“A A…A!” Thẩm Lệnh Trăn kêu đến chảy nước mắt, Hai tay không ngừng nắm lấy áo của Hoắc Lưu Hành, kéo mạnh áo hắn, “Lang quân nhẹ… nhẹ tay một chút!”
 
Hoắc Lưu Hành liếc nhìn nàng, rút tay về: “Được rồi, vết thương này tạm thời không thích hợp băng bó, phải để khô đã.”
 
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh lại, trán nàng như bị kéo gân, giật giật từng cái đau đớn, thở không ra hơi. Nàng thở hồng hộc nói: “Nhưng, nhưng vẫn đau lắm.”
 
“Làm gì còn cách nào khác? Loại thuốc này phải đau mới nhanh khỏi.”
 
Thẩm Lệnh Trăn ra hiệu ngầm nói: “Trước kia ta thấy a nương luyện võ bị thương, a cha đều thổi thổi cho bà…”
 
Thổi… Thổi thổi?
 
Cả đời Hoắc Lưu Hành chưa bao giờ trải qua trình tự việc như thế này: “Dùng gì để thổi?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hắn nghĩ rằng không phải hắn không hiểu mà hắn không muốn, nói “dùng kèn xô na thổi” xong liền thả vạt áo hắn ta, ngồi sang một bên bình tĩnh lại.
 
Hoắc Lưu Hành thở dài, lăn xe lăn đến trước mặt, không nói gì giữ lấy đầu nàng, đến sát gần thổi lên miệng vết thương của nàng, dừng lại, dường như cảm thấy lực không đúng lắm, lại dùng lực nhẹ hơn một chút thổi lại cho nàng.

 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn dáng vẻ chăm chú của hắn, ngước mắt lên nhìn hắn đang ở gần trong tầm tay, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng đỏ mọng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
 
Trán nàng không đau nữa, thế nhưng hơi thổi này lại khiến cho lòng ngứa ngáy, khiến cho nàng cảm thấy cả thân ngứa ngáy như có con gì đó bò lên. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Bản thân nàng không biết vì sao, hoảng loạn trốn tránh: “Được… được rồi, ta không đau nữa, cảm ơn Lang quân.”
 
Tay của Hoắc Lưu Hành vẫn giữ ở tư thế giữ đầu nàng, cứng đờ trên không “Ồ” một tiếng,
 
Thẩm Lệnh Trăn dịch người sang một bên, liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn mình lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, một lúc sau lại nhìn hắn.
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu nhìn bản thân mình: “Sao?”
 
“Ta đã từng nói với Lang quân rằng Lang quân đẹp trai vô cùng chưa?”
 
Hoắc Lưu Hành chậm rãi chớp mắt: “Giờ ngươi mới phát hiện ra sao?”
 
“Ngày đầu tiên đã phát hiện ra rồi, chỉ là không biết tại sao hôm nay ta lại đột nhiên muốn nói.”
 
Hoắc Lưu Hành nhếch khóe miệng, lại nghiêm mặt, một lát sau quay đầu đi, hắn lại nhếch khóe miệng.
 
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Lưu Hành dương dương tự đắc: Muốn cười, không được, ta phải nhịn, thôi được rồi, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
 
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui