Bá vương và kiều hoa

Thẩm Lệnh Trăn nghi ngờ cầm bức tranh chữ đi đến viện của Hoắc Lưu Hành, chưa vào đến cửa đã gặp hắn lăn xe lăn đi ra.
 
Đã mấy ngày hay người ít nói chuyện, đột nhiên gặp mặt có chút không thích ứng.
 
Bởi vì cảm thấy sự xa cách gần đây của Hoắc Lưu Hành mà Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy khó chịu trong lòng; còn Hoắc Lưu, Hành bởi vì trước đó khoảng thời gian dài hai người đều ngồi trên xe lăn đứng ngồi như nhau, giờ chân Thẩm Lệnh Trăn khỏi rồi, nàng từ trên cao nhìn xuống giống như thầy đang hỏi tội, trong lòng hắn cảm thấy một dự cảm không lành. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ đó, hai người cách nhau một cái cửa(1) đồng thời dừng lại, đối diện nhau không nói gì. 
 
Hoắc Lưu Hành híp mắt, đánh giá đồ vật trong tay nàng, mở lời trước: “Đây là?”
 
“À,” Thẩm Lệnh Trăn lấy lại tinh thần, mở bức tranh chữ trong tay mình ra “Đây là thơ mà do Lang quân sáng tác đúng không?”
 
Ánh mắt Hoắc Lưu Hành ngưng lại, ngay lập tức trở lại vẻ bình tĩnh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi lấy ở đâu?”
 
“Hoắc Diệu Linh cầm từ phòng của đại tiểu thư mang đến.”
 
Không Thanh và Kinh Mặc ở sau Hoắc Lưu Hành thở không thông.
 
Chữ này chính là chữ viết tay mấy năm trước của Lang quân, bởi vì chỉ là tuỳ tiện viết mà thôi, không phải vật giấu diếm bí mật gì nên trước nay bọn họ chưa từng để ý tới tung tích của nó, rốt cuộc đại tiểu thư cất nó đi vào lúc nào, thật sự bọn họ không còn ấn tượng gì nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, sợ rằng Lang quân không thể không nhận bức tranh chữ này được.
 
Ngón tay của Hoắc Lưu Hành xoa xoa tay vịn của xe lăn, im lặng một lúc rồi nói: “Là của ta, không sai.”
 
Thẩm Lệnh Trăn chau mày: “Thế thì kỳ lạ, mặc dù đều là Hành Khải thế nhưng rõ ràng ta thấy chữ trên khăn tay với chữ viết tay này của Lang quân hoàn toàn không giống nhau. Không phải lần trước Lang quân nói với ta đó là chữ của ngài sao?”
 
Sắc mặt bình tĩnh được duy trì đến giờ phút này của Hoắc Lưu Hành lộ ra một chút buông lỏng, hắn khẽ nghiến răng.
 
Bội kiếm giống với của hắn, vết thương cũng giống, đến cả võ công cũng thế, những thứ không nên giống lại giống hoàn toàn, sao cái nên giống lại không theo như hắn tính toán chứ?
 
Không Thanh và Kinh Mặc sợ hãi cúi đầu.
 
Sau đó, hai người nghe thấy Hoắc Lưu Hành hoài nghi hừ một tiếng: “Sao lại không giống? Chữ trên khăn tay vốn là của ta.”
 
“Không phải.” Thẩm Lệnh Trăn khẳng định nói, “Lang quân, trí nhớ của ta từ nhỏ đã hơn người, tuyệt đối không nhớ sai.”
 
“Ồ.” Hoắc Lưu Hành nghi ngờ, “Chẳng lẽ khăn tay mà chúng ta nhìn thấy lại không giống nhau? Hay là giờ ngươi miêu tả chữ viết trong trí nhớ của ngươi cho ta xem.”
 
Không Thanh cảm thấy bội phục từ trong đáy lòng tinh thần cố chấp bất chấp đạo lý của Lang quân nhà mình. Chỉ là bình thường Thiếu phu nhân trông có vẻ không có tính tình gì, khi nhìn thấy cái chết là trở nên vô cùng ương ngạnh, chuyện này có thể che đậy một thời gian, sợ rằng một đời thì không được.
 
Thẩm Lệnh Trăn khó xử nói; “Chữ Hành Khải mà ta nhìn thấy nét bút cứng cáp, phong cách phóng khoáng, vô cùng đẹp, với năng lực của ta khó mà viết theo được.”
 
Hoắc Lưu Hành thở dài, quay ra sau trách móc: “Chuyện nhỏ như thế này, cho ngươi thời gian khoảng một tuần đến giờ vẫn không tra được kết quả, còn khiến cho Thiếu phu nhân hao tổn tinh thần ở đây?”

 
Kinh Mặc phối hợp dập đầu xuống đất: “Tiểu nhân bất lực, xin Lang quân trách phạt.”
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa nghe đến hai từ “trách phạt” lập tức nhớ đến Hoắc Thư Nghi đang êm đẹp tự dưng bị ăn mười roi, nghĩ người Hoắc gia một khi đã ra tay chính là thật sự muốn mạng người khác, nhanh chóng khuyên nói: “ Ta không có hao tổn tinh thần, không có, chỉ là cảm thấy không đúng lắm mới thuận miệng hỏi Lang quân mà thôi.”
 
Hoắc Lưu Hành chau mày suy nghĩ một lúc lâu, suy đoán nói: “Theo như manh mối mà ngươi cung cấp hôm nay, có lẽ cái trong lúc từ tay ta đến được tay ngươi cái khăn này đã bị người khác tráo đổi rồi cũng nên. Từ đầu đến cuối chuyện này vô cùng quái lạ, tạm thời ta cũng không nghĩ ra đầu mối, chi bằng để Kinh Mặc đi điều tra dựa theo cách mới xem.”
 
Mặc dù Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn nghi ngờ trong lòng nhưng nhìn dáng vẻ của hắn trông có vẻ không giống như là đang nói dối, nàng suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Nàng nói: “Như thế, nếu như Lang quân có người đáng tin tưởng, hay là đi đến Quốc công phủ một chuyến lấy khăn tay, có đồ vật rồi, có lẽ có thể giải quyết dễ dàng khó khăn bên trong.”
 
Hoắc Lưu Hành cười cười: “Người thì ta có, chỉ sợ là Trưởng công chúa không muốn đưa nó cho ta.”
 
“Việc này đơn giản thôi. Đến lúc đó người của Lang quân thay ta nhắn một cái tin, a nương nghe rồi tự nhiên sẽ hiểu.”
 
Chuyện này vừa đúng với ý muốn của Hoắc Lưu Hành.
 
Hắn gật đầu đồng y, nhìn thấy nàng vẫn chưa hết nghi ngờ, luôn trong trạng thái muốn hỏi gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Mấy ngày trước ta sai ngươi đi làm việc ngươi làm xong chưa?”
 
Không Thanh ở bên bừng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu, nói với Thẩm Lệnh Trăn: “Lang quân nói mấy ngày này Thiếu phu nhân khổ cực rồi, ngài ấy cảm thấy vô cùng áy náy, không có mặt mũi nói chuyện với ngài, bảo tiểu nhân đi mua ít đồ ăn mà người thích ăn đến dỗ dành ngài! Hôm nay đồ ăn đã được mang đến rồi!”
 
“…” Hoắc Lưu Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn Không Thanh. Lúc đó hình như hắn không nói như thế này. Như thế này không chỉ thêm mắm thêm muối mà là đổi trắng thay đen rồi.
 
Không Thanh chớp chớp mắt, tự mình cảm thấy tốn công sức lực, một là chuyển sự chú ý của Thiếu phu nhân sang việc khác, hai là khiến cho hai người đã phân phòng mấy ngày quay làm hoà với nhau.
 
Thẩm Lệnh Trăn nghĩ mãi lời của Không Thanh, lại nhìn biểu cảm “Ngươi lắm lời thế làm gì” của Hoắc Lưu Hành, hiểu được, cười nói: “Hoá ra mấy ngày gần đây Lang quân không quan tâm đến ta là vì hôm đó đã doạ ta sợ, tự cảm thấy áy náy không còn mặt mũi sao?”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn dáng vẻ mây mù tan biến, vẻ mặt tươi cười của nàng, nhíu mày không nói gì.
 
Không Thanh vội vàng giải thích hộ hắn: “Thiếu phu nhân, ngài đừng làm khó Lang quân nữa. Sao Lang quân có thể nhận được chứ.”
 
Thẩm Lệnh Trăn liên tiếp“Ồ” hai tiếng: “Vậy ta không làm khó Lang quân nữa.” Nàng lại hỏi Không Thanh, “Vừa nãy ngươi nói hôm nay gửi đến cái gì thế?”
 
“Vải, vải tươi, từ phía nam vận chuyển nhanh chóng bằng ngựa đến! Còn có vài đồ ăn làm từ vải: bánh vải, rượu vải! Lúc nữa tiểu nhân mang đến cho ngài.
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, nhìn Hoắc Lưu Hành có vẻ không thoải mái vì bị người khác làm lộ chuyện, bèn vô cùng hiểu ý cáo biệt, cười nhìn hắn nói: “Vậy ta về đợi ăn vải đây.”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn theo tiễn nàng rời khỏi, không nói gì quay về viện của mình.
 
Đợi đến khi không còn ai nữa, Không Thanh rầu rĩ nhìn trời: “Kinh Mặc, ngươi nói Lang quân và Thiếu phu nhân sống như nào mới tốt?”
 
Kinh Mặc lườm hắn: “Buồn lo vô cớ làm cái gì? Chung quy hiện tại người không biết gì vẫn là phu nhân, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Lang quân.”
 

“Ngươi nhìn ngươi đi, phân tích mấy cái âm mưu thì rõ ràng đâu ra đấy gặp phải chuyện này còn không nhìn rõ ràng bằng ta.” Không Thanh thở dài: “Ta hỏi ngươi, nếu như hiện tại ta nói cho người không cần phải nghĩ vải trông như thế nào, trong đầu ngươi nghĩ gì?”
 
“…” Kinh Mặc khụ cái cái, “Hình dáng quả vải.”
 
“Thấy chưa?” Nếu như Lang quân không ngừng nói với mình, không được coi trọng Thiếu phu nhân, kết quả sẽ như thế nào?”
 
Kinh mặc không trả lời được, coi như là đúng.
 
“Ngươi xem lúc nãy ta bắc cho Lang quân một cái thang, đổi lại tất nhiên ngài ấy chắc chắn sẽ lợi dụng tình thế, hiện giờ lại không muốn dùng những lời mật ngọt dỗ dành lừa gạt Thiếu phu nhân, vì sao? Ngươi lại nghĩ xem, mấy ngày gần đây không phải ứng phó với Thiếu phu nhân, đáng nhẽ Lang quân phải cảm thấy thoải mái nhưng nhìn Lang quân lại vô cùng nhiều tâm sự, điều này là vì sao?”
 
Không cần đợi Kinh Mặc đáp, Không Thanh trả lời luôn: “Hễ là cần cố ý xa cách, cố ý nói mấy lời khiến đối phương áp lực mới có thể nghĩ bản thân không coi trọng, chính là nói chuyện này đó.”
 
*
 
Đêm hôm đó, Hoắc Lưu Hành ở trong viện của mình như cũ.
 
Không Thanh muốn khuyên hắn nhưng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn lại không dám mở miệng, chỉ có thể im lặng ở bên cạnh hắn hầu hạ hắn nghỉ ngơi.
 
Song, không ngờ rằng lúc chuẩn bị tắt nến, Kinh Mặc vội vàng chạy đến, nói rằng nghe thấy trong nội viện xảy ra tiếng gì kỳ quái, hắn đi nghe ngóng, nghe nói là Thiếu phu nhân uống rượu say.
 
Hoắc Lưu Hành chau mày, ngồi từ trên giường dậy: “Ai cho nàng uống rượu?”
 
Không Thanh gãi đầu: “Chẳng lẽ là rượu vải hôm nay?”
 
“Không phải bảo là vải tươi sao? Tại sao lại thành rượu vải rồi?”
 
“Đúng là có vải tươi, có cả bánh vải và rượu vải.”
 
Hoắc Lưu Hành lắc đầu, giơ tay dí dí hắn: “Nàng không uống được rượu.”
 
Không Thanh nghẹn họng, trong lòng nghĩ làm sao mà hắn biết được. Hơn nữa sáng hôm nay lúc hắn nói rõ ràng Lang quân cũng ở bên canh, không biết là hồn lại bay đi nơi nào rồi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành khoác áo lên, xuống giường, đi đến viện của Thẩm Lệnh Trăn, vừa vào phòng đã thế Bạch Lộ và Kiêm Gia đang vây quanh nàng, nàng xõa mái tóc đen dài, ngồi bên giường, hai chân đá lung tung, miệng lẩm bẩm: “Ta không ngủ, ta không ngủ…”
 
Kiêm Gia và Bạch Lộ nghe thấy động tĩnh đằng sau, hành lễ với hắn, giải thích nói: “Cô gia, nô tì tắc trách, để cho Thiếu phu nhân nhất thời tham ăn, uống cả rượu vải,” Nói xong nàng quay đầu đỡ Thẩm Lệnh Trăn nằm xuống.
 
Thẩm Lệnh Trăn khua khua tay, không cần bọn họ chăm sóc: “Các ngươi ấn ta đau quá…”
 
Hai người không dám động tay động chân với nàng, hoảng loạn thu tay về, nhất thời không biết làm như nào.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn sắc mặt đỏ bừng vì rượu của nàng, lăn xe lăn lên trước: “Lui xuống hết đi, để ta.”

 
Kiêm Gia và Bạch Lộ có chút do dự rồi gật đầu lui ra ngoài.
 
Thẩm Lệnh Trăn không có ai kiềm chế, thái mái nhảy xuống giường.
 
Hoắc Lưu Hành đứng lên, một phát giữ chặt phần dưới nách của nàng: “Nửa đêm còn không ngủ muốn làm gì?”
 
Dường như lúc này nàng mới phát hiện có người đến tỏng phòng, nghiêng đầu, mơ màng nhìn hắn một lúc: “A cha, râu của người đâu?”
 
 “…” Đây chính là một khi say là quay về luôn trước khi gả chồng, còn cho rằng mình vẫn còn ở trong Quốc công phủ sao?
 
Hoắc Lưu Hành buồn cười nói: “Ta không phải a cha của ngươi.”
 
“A cha nói gì vậy?” Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn, giơ tay sờ sờ cằm hắn, “Nhưng râu của a cha đi đâu rồi?”
 
Hai tay hắn đều đang đỡ tay của nàng rồi, không còn tay để ngăn cản nàng chỉ có thể quay đầu trốn khỏi. Thẩm Lệnh Trăn không bỏ qua đuổi theo sờ sờ.
 
“Ngươi làm loạn gì đấy!” Hoắc Lưu Hành tức giận nói, “Ta không phải a cha ngươi, đây cũng không phải là Quốc công phủ, ngươi đã gả đi rồi.”
 
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn quát sợ hãi, thả tay xuống, lúc sau lại khóc: “A cha không cần con nữa, a cha muốn gả con đi.”
 
Hoắc Lưu Hành đông cứng, buông lỏng tay nàng: “Ta…”
 
Thảm Lệnh Trăn khịt mũi, tự mình bò lên giường, nằm sấp trên gối mềm khóc thút tha thút thít: “A cha đi đi, con phải ngủ rồi, con sẽ nghe lời gả cho lão già đó…”
 
“…”
 
Hoắc Lưu Hành quay đầu định đi, bước một bước lại dừng lại, quay đầu dựng nàng dậy, nghiến răng chất vấn: “Ngươi nói ai là lão già?”
 
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “Đương nhiên là Hoắc… Ơ… Hoắc gì ý nhỉ?”
 
Đến tên của hắn nàng cũng quên rồi.
 
Hoắc Lưu Hành thở dài: “Hắn tên là Hoắc Lưu Hành.”
 
“A, đúng rồi!” Thẩm Lệnh Trăn cười ha ha, cười xong lại khóc nói: “A cha, con nhất định phải gả cho hắn sao?”
 
Dường như Hoắc Lưu Hành không ý thức được mình đang mặc nhận mình cha nàng, hỏi: “Ngươi không muốn gả sao?”
 
“Tất nhiên là con không muốn.” Khoé miệng nàng sụp xuống, “Con nói với cha rằng con nguyện ý gả chỉ là lừa lạt mà thôi, con sợ rằng a cha vì con mà đối đầu với hoàng cữu cữu…”
 
Cái tay dựng nàng dậy của Hoắc Lưu Hành buông lỏng, nhắm mắt thở dài một hơi.
 
Lúc hắn mở mắt ra, đáy mắt thêm vài phần xác định.
 
Hắn hỏi: “Ngươi có thích hoàng cữu cữu của mình không?”
 
“Trước kia hoàng cữu cữu đối xử với con rất tốt… Thế nhưng lần này, con không thích ông…”
 
“Vậy thì về sau ta đối đầu với hắn, ngươi đứng ở phía ta hay phía hoàng cữu cữu?”

 
Thẩm Lệnh Trăn che miệng hắn: “A cha đừng làm điều ngu ngốc, sao a cha có thể dám đối đầu với hoàng cữu cữu?”
 
Hắn cười, rũ mắt nhìn nàng: “Trong thiên hạ này không có gì ta không dám làm.”
 
Nàng thu tay về, liều mạng lắc đầu: “Không được, không được… Con gả cho người ta là được, nếu như Hoắc… Hoắc Lưu Hành đẹp trai thì sao?”
 
Hoắc Lưu Hành nhướng mày: “Trông hắn cũng giống ta, ngươi nhìn xem có được không?”
 
Thẩm Lệnh Trăn mở mắt nhìn hắn, gật đầu: “Giống a cha, đương nhiên là rất đẹp trai rồi!” Nói xong nàng lại buồn bã, “Nhưng có khi nào hắn trông được nhưng lại vô dụng không?”
 
Hoắc Lưu Hành gõ một cái lên đầu nàng: “Ngươi nói ai vô dụng?”
 
Thẩm Lệnh Trăn kêu “au”, ôm lấy đầu của mình nằm lên trên giường, cảnh giác nhìn hắn: “Không đúng, không đúng, từ trước đến nay a cha chưa từng đánh ta, ngươi không phải a cha!”
 
Hoắc lưu Hành lên trên giường, dồn nàng vào một góc: “Giờ mới phát hiện dẫn sói vào phòng có phải là quá muộn rồi không?”
 
Nhìn thấy hắn càng ngày càng tiến lại gần, Thảm Lệnh Trăn giơ tay chắn trước thân, co rúm về phía sau: “… ngươi là ai?”
 
“Ta là phu quân của ngươi.”
 
“Phu khuẩn(2) là cái gì, có ăn được không?”
 
“Muốn ăn ta? Lá gan ngươi lớn thật.”
 
Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu: “Gan ta bé lắm, ta phải đi ngủ rồi…”
 
Hoắc Lưu Hành cầm lấy tay nàng, đột nhiên hỏi: “Nguyên tắc của thế giới này chính là, bọ ngựa ăn ve, chim sẻ ăn bọ ngựa, diều hâu ăn chim sẻ, ngươi biết ai có thể ăn diều hâu không?”
 
Thẩm Lệnh Trăn ngớ ra lắc đầu. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
“Không ai có thể ăn diều hâu, diều hâu không có kẻ thù thiên nhiên.” Hắn nhìn ra cảnh đêm sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, dường như ánh mắt nhìn ra nơi xa xa ngoài kia, “Bọn họ là ve của ta, ta ngược lại phải làm diều hâu.”
 
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “… Ý gì vậy?”
 
Hoắc Lưu Hành rũ mắt nhìn nàng, khoảng 10 ngày, 20 ngày, sau đó cuối cùng hắn ra quyết định sau nhiều ngày suy nghĩ.
 
“Ý là, trận chiến này ta bắt buộc phải thắng. Từ hôm nay trở đi, ai nợ ta đi tìm người đó đòi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, không phản bội ta ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
 
Thẩm Lệnh Trăn mơ hồ nhìn hắn, nhắm mắt buồn ngủ, ợ một hơi toàn mùi rượu: “Hả?”
 
Hoắc Lưu Hành nắm lấy cằm của hàng, đen mặt hỏi: “Hả cái gì mà hả, ta đang hỏi ngươi, về sau ngươi có muốn theo ta không?”
 
Tác giả có lời muốn nói: Tên ngu ngốc, đừng có hỏi nữa, vợ của ngài đã rớt mạng rồi.
 
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui