Bá vương và kiều hoa

Thẩm Lệnh Trăn vừa về đến nội viện lập tức đi tắm rửa cho bớt kinh sợ. Đến giờ ăn tối, nàng vừa mới bình phục được một chút thì lại nghe thấy một chuyện khác.
 
Hạ nhân nói rằng Hoắc Thư Nghi bị thương ở trên giường không xuống đất được, hai ngày hôm nay hầu như đều ăn tối trên giường.
 
Thẩm Lệnh Trăn lập tức liên tưởng đến tranh cãi giữa nàng với huynh trưởng và mẫu thân. Trước đó nàng nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ truyền ra từ trong viện của Hoắc Thư Nghi nhưng không biết nàng đang bị phạt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bởi vì trong lòng sinh ra cảm giác sợ sệt với Hoắc Lưu Hành, nghĩ tạm thời trốn hắn mấy hôm nhưng hiện giờ không thể không bất chấp chủ động đi tìm hắn để hỏi chuyện của Hoắc Thư Nghi.
 
Suy cho cùng Quý ma ma đã nói chuyện này hơn nửa cũng liên quan đến nàng. Bởi vì băn khoăn chuyện Hoắc Thư Nghi không thích nàng nên trước đó không muốn động tay nhưng hiện giờ nếu như hoàn toàn không nghe không hỏi thì thật sự có chút thất lễ.
 
Đến trước cửa thư phòng Hoắc Lưu Hành, Thẩm Lệnh Trăn nâng tay lên định gõ cửa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ở căn nhà của Thẩm gia, không nhịn được run rẩy bèn rụt tay về.
 
Nàng cứ giơ tay ra lại rụt tay về mấy lần thì cửa thư phòng lại được người ở trong phòng mở ra: “Ngươi đang làm việc xấu à?”
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa nhìn thấy hắn lập tức che cổ của mình lại.
 
Hoắc Lưu Hành nhướng mày, buồn cười nhìn nàng, giơ tay lên vẫy vẫy: “Ta rửa tay rồi.”
 
Thẩm Lệnh Trăn kiềm chế cố gắng hết sức không lộ ra biểu cảm ghét bỏ, đi theo hắn vào trong. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong thư phòng, Không Thanh đang mài mực, Kinh Mặc đang cuộn giấy.
 
Thẩm Lệnh Trăn hoài nghi nói: “Ta đã làm phiền Lang quân bàn chuyện quan trọng rồi sao?”
 
Đương nhiên là làm phiền rồi. Vốn Hoắc Lưu Hành đang muốn mô phỏng một bức thư, sai người âm thầm đi điều tra vị ân nhân cứu mạng của Thẩm lệnh Trăn.
 
Bởi vì hắn tin rằng có lẽ trong Hoắc phủ có người có thể làm giả bội kiếm và vết sẹo của hắn nhưng tuyệt đối không có một người đỉnh cao nào có thể mô phỏng kiếm pháp của hắn thế nên hắn thay đổi suy nghĩ, nghi ngờ người ngoài.
 
Chỉ là Thẩm Lệnh Trăn đến rồi, để tránh khỏi việc nàng nhìn thấy chữ của hắn, hắn bèn không động đến bút nữa,
 
Hắn lắc đầu: “Chuyện của ngươi cũng là chuyện chính.”
 
Thẩm Lệnh Trăn thở dài: “Cũng không hoàn toàn là chuyện của ta. Ta chỉ muốn hỏi Lang quân, đại tiểu thư…”
 

Nàng mới nói được một nửa Hoắc Lưu Hành đã hiểu: “Bị phạt mười roi, mẫu thân ra tay cũng có chừng mực, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
 
Mười roi dưỡng mười ngày là khỏi? Nếu là nàng, sợ rằng cả đời cũng không khỏi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn tròn mắt: “Đại tiểu thư phạm phải lỗi sai gì, vì sao bị phạt nặng như thế?”  Mặt nàng lộ ra vẻ áy náy, “Nếu như là vì ta…”
 
“Không liên quan đến ngươi.” Hoắc Lưu Hành cắt ngang lời nàng.
 
Không Thanh ở bên đang mài mực gật đầu biểu thị đồng ý.
 
Nếu như Thiếu phu nhân biết được chân tướng chắc chắn sẽ không vui. Lần này Lang quân nói dối cũng có chút tình người.
 
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, có chút nóng mặt: “Là ta tự mình đa tình rồi, còn tưởng ra Lang quân vì ta mà ra mặt.”
 
Hoắc Lưu Hành nghẹn họng: “Ồ, mấy lần nó cãi nàng, cũng nên bị phạt, cộng lại mà thôi.”’
 
Thẩm Lệnh Trăn do dự mở miệng.
 
“Sao? Ngươi muốn nói gì thì cứ nói.”
 
“Lang quân, ta luôn không hiểu, vì sao đại tiểu thư luôn đối đầu với ta?” Thẩm Lệnh Trăn có chút khó khăn, “Ta cảm thấy trực tiếp hỏi nàng thì không được hay cho lắm, cũng không biết nên hỏi ai, nhịn lâu như vậy, chỉ có thể đến hỏi Lang quân.”
 
Hoắc Lưu Hành không cười nữa.
 
Kinh Mặc ở bên cạnh cũng không ngờ tới Thẩm lệnh Trăn lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, không tự chủ được thở gấp, nhớ đến chuyện mười năm trước.
 
Ngọn nguồn của chuyện này có chút phức tạp.
 
Từ khi Đại Tề lập nước đến nay, vì lên ngôi không chính đáng mà Thánh thượng luônkiêng dè các võ tướng trong triều, nhiều năm trở lại đây luôn thực thi pháp luật lấy văn trị võ, lực chiến trong nước càng ngày càng đi xuống, biên ải Tây Bắc luôn bị dị tộc Tây Khương quấy rối.
 
Hiện giờ bất lợi của việc không quan trọng võ đã lộ rõ, Thánh thượng ngồi trên hoàng vị 17 năm tự cảm thấy long kỷ đã vững chắc, muốn phục hồi lại võ lực của Đại Tề bèn chấp nhận yêu cầu ngăn chặn chiến tranh bằng chiến đấu, tấn công Tây Khương.
 
Lần phát binh đầu tiên sau đó, Hoắc Lưu Hành dẫn quân đại thắng toàn quân, Tây Khương bị thiệt hại nặng nề, từ đó danh tiếng của hắn chấn động thiên hạ.

 
Mọi người trong triều đình đều vui vẻ tươi cùng chúc mừng Thánh thượng.
 
Tuy bọn họ kêu khẩu hiệu “Đại Tề của ta thêm mạnh, Quốc uy của ta dâng cao” nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

 
27 năm trước quân đội Hoắc gia đánh đâu thắng đó của tiền triều đã sớm bị tiêu diệt hoàn toàn trong nội chiến, im lặng đã lâu, Hoắc gia bị động chịu đánh đã lâu mới ra khỏi núi, làm sao có thể “không ai có thể ngăn cản được” như cũ?
 
Nửa năm sau, khi Hoắc Lưu Hành thừa thắng xông lên Bắc phạt lần nữa, trong triều lại truyền ra tranh luận, cho rằng Hoắc gia thích việc lớn hám công to, vì lợi ích của riêng mình mà phát động cuộc chiến tranh phi nghĩa, không lo sinh kế của dân Trí Lê, khiến cho Đại Tề hổ thẹn.
 
Những lời này khiến cho Thánh thượng vốn đang có lý tưởng cao cả cũng bắt đầu do dự rút lui.
 
Lúc đó chủ nhị phòng Thẩm gia, cũng là nhị thúc của Thẩm Lệnh Trăn đã góp lời với thánh thượng, nói rằng ở Biện Kinh vẫn còn một vị hoàng tử của tiền triều, chính là con của vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều và cô cô của Hoắc Lưu Hành, bao nhiêu năm đã trôi qua rồi, Hoắc gia vẫn giữ chiến lực như vậy, sợ rằng muốn lấy lại ngai vàng?
 
Một câu “khôi phục ngai vàng” hoàn toàn dập tắt sự hăng hái dẫn Đại Tề dồn hết sức đánh lại của Thánh thượng, cũng khiến cho cục diện chính trường ở Tây Bắc có chiều hướng xấu đi.
 
Lúc đó sau khi thâm nhập vào Tây Khương, vốn dĩ quân đội của Hoắc Lưu Hành thế như chẻ tre đột nhiên bị cắt tiếp tế lương thực, rơi vào hoàn cảnh bốn bề khốn đốn, tứ cố vô thân, cuối cùng lại bị Tây Khương bắt làm tù binh.
 
Cha ruột của Hoắc Thư Nghi hi sinh ở đó.
 
Ở trước là huyết hải thâm thù như thế, vốn dĩ nàng không thể tiếp nhận người Thẩm gia, huống hồ là còn tồn tại chữ “tình” ở bên trong. Kinh Mặc là người thân cận bên cạnh Hoắc lưu Hành, hầu hạ bên người bao nhiêu năm, tất nhiên nhìn ra tâm tư của Hoắc Thư Nghi với hắn.
 
Chỉ là Kinh Mắc biết, cho dù là “thù” hay là “tình”, trước mắt cũng không thích hợp nói với Thẩm Lệnh Trăn.
 
Nếu là “thù”, không phải là Hoắc gia đã sắp xếp nội gián ở trong kinh thành sao, như thế mới có thế biết được chuyện mà người của Thẩm gia đã làm mười năm trước.
 
Nếu là “tình”, vậy tương lai nên khiến Thẩm Lệnh Trăn phải sống như thế nào trong Hoắc phủ?
 
Kinh Mặc đổ mồ hôi thay cho Hoắc Lưu Hành.
 
Hoắc Lưu Hành cũng im lặng một lúc lâu mới tìm được một lý do hàm hồ: “Nó vẫn tưởng rằng ta chưa bỏ qua chuyện từ 27 năm trước, thế nên cảm thấy không công bằng cho ta. Nhưng ngươi không cần nghĩ nhiều, lúc đó ta vừa mới ra đời, ân oán giữa hai nhà với ta mà nói chỉ là “nghe nói” khi ta lớn lên. Bao nhiêu năm đã qua rồi, ta cũng sớm cảm thấy thoải mái.
 

Thẩm Lệnh Trăn có chút sững sờ: “Lang quân nói ân oán giữa người hai nhà là chỉ?”
 
Hoắc Lưu Hành cũng sửng sốt, dường như cảm thấy kỳ lạ khi nàng hỏi như thế: “Ta nói đại ca ta.”
 
Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt: “Đại ca của Lang quân qua đời ở chiến trường, nếu như ta có thể thay hoàng cữu cữu xin lỗi ngươi, ta nhất định sẽ thay, chỉ là ta không phải là con cháu của Triệu gia, hơn nữa cũng không có tư cách thay thiên tử nói…”
 
Ánh mắt của Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn dần thay đổi. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Kinh Mặc cũng đứng đờ ra, nghi ngờ nhìn Hoắc Lưu Hành.
 
Hoắc lưu Hành mơ hồ hiểu được chuyện gì đó, “Ồ” lên: “Đó là lẽ đương nhiên. Thế nên ta mới nói Thư Nghi hẹp hòi, không hiểu chuyện.” Thấy nàng nhìn lên trên có chút ỉu xìu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ màu trời hoàng hôn, cười nói “Hôm nay đã dọa đến ngươi, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi, một lúc nữa ta sẽ về.”
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu ra khỏi thư phòng.
 
Đợi nàng đi khỏi, nét cười trên mặt Hoắc Lưu Hành lập tức biến mất.
 
Kinh Mặc hoài nghi nói: “Lang quân, chẳng lẽ Thiếu phu nhân không biết đại ca của ngài chết dưới đao của mẫu thân nàng sao? Hơn nữa…” Hơn nữa mẹ ruột của Lang quân cũng vì cái chết của trưởng tử mà trái tim trở nên lạnh lẽo, sau khi sinh ngài không lâu lao lên phía trước tự sát, qua đời trên chiến trường.
 
Hoắc Lưu Hành chau mày.
 
Mười năm trước, những gì mà nhị phòng Thẩm gia làm cũng không làm trước mặt thiên hạ, Thẩm Lệnh Trăn không rõ cũng là bình thường nhưng 27 năm trước,Trấn Quốc Trưởng công chúa dẫn binh giết trưởng tử Hoắc gia cho bằng được cũng không phải là bí mật gì ghê gớm.
 
Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là nguyên nhân mà Thánh thượng chọn Thẩm Lệnh Trăn gả đến đây. Nếu trưởng công chúa đã giết con trai của Hoắc gia, vậy bồi thường cho Hoắc gia con gái duy nhất của bà, có thể dập tắt được sự oán hận của Hoắc già và thu phục được Hoắc gia.
 
Nếu không, muốn hoà hoãn quan hệ của hai bên, bao nhiêu công chúa trong Biện Kinh thân phận cao quý hơn Thậm Lệnh Trăn, hà cớ gì mà thánh thượng lại không chọn bọn họ?
 
Từ đầu đến cuối Hoắc Lưu hành tự mặc nhận Thẩm Lệnh Trăn biết về việc này. Suy cho cùng đại phòng Thẩm gia chỉ có một đứa con, nếu như đến cả ân oán giữa hai nhà cũng không nói rõ với này, để nàng mơ hồ gả đến đây, có phải là hoang đường quá không?
 
Thế nhưng theo như hiện giờ thế mà nàng lại thật sự không biết gì hết.
 
Hoắc Lưu Hành sai Kinh Mặc đi xác nhận chuyện này với Quý ma ma. một nén hương sau, Kinh Mặc quay trở lại, nói Quý ma ma có chuyện muốn gặp.
 
“Bảo bà vào.”
 
Kinh Mặc giơ tay lên, ý bảo mời Quý ma ma.
 
Sau khi đi vào, Quý ma ma hành lễ với Hoắc Lưu Hành, nói: “Cô gia.”
 

Hoắc Lưu Hành cười cười: “Ma ma đến giải thích với ta tại sao Trưởng công chúa lại giấu những chuyện trong quá khứ với nàng sao?”
 
Quý ma ma quỳ xuống, dập đầu xuống đất nói: “Lão nô quá phận, khẩn cầu cô gia tha thứ cho tấm lòng người mẹ của Trưởng công chúa. Năm đó địch ta lập trường hai bên không giống, giữa Trưởng công chúa và Hoắc gia xung đột vũ trang cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Hiện nay thời thế thay đổi, Thánh thượng muốn Thiếu phu nhân trả món nợ này cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa không thể không nói là không đau lòng.”
 
“Những ngày gần đây, Cô gia cũng đã hiểu ít nhiều tính cách của Thiếu phu nhân. Nếu như Thiếu phu nhân biết chuyện này sớm, biết mình chỉ là một vật được giao dịch qua lại chắc chắn sẽ đau lòng vô cùng. Hơn nữa một khi đã vào Hoắc phủ rồi, nàng chắc chắn cũng vĩnh viễn sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Cô gia. Trưởng công chúa yêu con như vậy, không muốn nàng cõng ân oán đã qua trên lưng, mong Cô gia hiểu cho.”
 
Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt chớp mắt, không nói gì.
 
Quý ma ma càng cúi thấp hơn: “Lão nô to gan thay trưởng công chúa hỏi ngài, về sau Cô gia có nói sự thật của chuyện này ra cho Thiếu phu nhân không?”
 
Hoắc Lưu Hành im lặng một lúc lâu với vẻ mặt nặng nề, đột nhiên cười phá lên.
 
Những người trong Biện Kinh, Triệu Tuần không muốn ra quay lại triều đình, cho nên trăm phương ngàn kế tính kế hại hắn, đây là bọ ngựa; thánh thượng muốn dùng nơi của hắn, thế nên cố gắng thu phục hắn, nhưng lại sợ hắn hai lòng, thế nên sai Triệu Tuần ôm địch ý đến đây, mượn tay con trai thăm dò hắn đến tận cùng, đó là chim sẻ thông(1).
 
Còn trưởng công chúa, nếu như bà tận lực đối nghịch thánh thượng, rõ ràng có cơ hội huỷ bỏ mối liên hôn này nhưng như thế chắc chắn sẽ đắc tội hoàng thượng, sợ rằng khiến Thẩm gia vì thế mà gặp khó khăn. Nhưng bà lại chắc chắn rằng Hoắc gia không phải loại tốt gì, nếu có dã tâm khác, đứa con gái bị bắt ở giữa của bà nhất định sẽ có kết cục khốn khổ. Vì vậy, bà đã khiến cho Thẩm Lệnh Trăn hoàn toàn không biết gì hết và đặt nàng vào một tình huống hoàn toàn vô tội. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Người không biết không có tội, nếu như Hoắc Lưu Hành vẫn ôm hận với quá khứ, sao có thể nắm một quyền đấm lên hoa bông, so đo với Thẩm Lệnh Trăn?
 
Ma Ma già bên người của trưởng công chúa, lúc này thật sự không phải đang hỏi hắn về sau có nói sự thật cho Thẩm Lệnh Trăn hay không.
 
Mà đang hỏi hắn có thích Thẩm Lệnh Trăn hay không. Nếu như thích này, tất nhiên là thương tiết nàng, sẽ giấu nàng như trưởng công chúa đã làm.
 
Trấn Quốc Trưởng công chúa không phải là bọ ngựa, cũng không phải là chim sẻ mà là diều hâu.
 
Bà đã lên kế hoạch từ lâu, có lẽ Hoắc gia và Thánh thượng sẽ có một ngày ngươi sống ta chết. Thế nên hiện tại bà vừa phải giữ vững thánh thượng vừa phải giữ vững Hoắc gia
 
Bà phải khiến Hoắc Lưu Hành thích Thẩm Lệnh Trăn, như thế về sau nếu như Hoắc gia thật sự tạo phản cũng tận lực bảo vệ nàng.
 
Những ngày gần đây, hắn không ngừng quan sát Thẩm Lệnh Trăn, điều tra Thẩm Lệnh Trăn, muốn nhân cơ hội này nhìn rõ lập trường và mục đích của trưởng công chúa, kết quả chẳng có thu hoạch gì, cho đến hôm nay cuối cùng mới lĩnh ngộ, vị trưởng công chúa thâm kế sâu đọc này không quan tâm đến chân của hắn, muốn tính kế hắn như thế nào cũng đã dự tính trước.
 
Kế mà bà dùng với hắn chính là mỹ nhân kế.
 
Hiện tại bà đang hỏi hắn đã trúng kế chưa.
 
Hoắc Lưu Hành cười phá lên: Hay lắm, hay cho trưởng công chúa Trấn Quốc.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui