Bá vương và kiều hoa

Thẩm Lệnh Trăn vừa vui vẻ vừa lo lắng, bởi vì theo nàng đoán, ngoài Kinh Mặc và Không Thanh ra, đến cả Hoắc Thư Nghi cũng không biết chuyện bên trong của chân Hoắc Lưu Hành, chứ đừng nói hạ nhân trong phủ. Ở trong sân luyện võ khua chiêng gõ trống luyện tập, nếu như trong lúc hành động Hoắc Lưu Hành không chú tâm để lộ thì chẳng phải là được một mất mười sao?
 
Nàng kêu lên chặn Hoắc Lưu Hành lại: “Lang quân, dù gì ta cũng đã nhìn thấy thân thủ của chàng ở Biện Kinh rồi, hiện ra chàng không tiện hành động, không cần phải vì sự ích kỷ của ta mà miễn cưỡng bản thân.”
 
“Không miễn cưỡng.” Dường như Hoắc lưu Hành có chút không vui, “Chút chuyện nhỏ này cũng không đến nỗi khiến ta miễn cưỡng.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mí mắt của Không Thanh ở bên giật giật.
 
Mặc dù với năng lực của Lang quân đối phó với chuyện nhỏ này thật sự là có thừa nhưng việc “Ôm ơn” giữ chân Thiếu phu nhân lại đã sớm đủ rồi cần gì phải thêm một nước nữa?
 
Hơn nữa nhìn dáng vẻ không thoải mái của Lang quân, thật sự giống như bị chịu kích động vậy. Như thế này hắn lại không nghi ngờ Thiếu phu nhân lạt mềm buộc chặt?
 
Đột nhiên mắt Thẩm Lệnh Trăn sáng lên: “Ta có một cách hay mà vẹn toàn đôi bên. Lang quân có biết a cha ta đã mua một toà nhà riêng cho ta ở Khánh Dương? Hiện giờ toà nhà kia vẫn không có ai ở, hay là chúng ta đến đó, cũng tiện cho Lang quân “phát huy võ thuật.”
 
Tất nhiên là Hoắc Lưu Hành biết về chuyện này, hơn nữa cũng vì chuyện này mà càng thêm nghi ngờ Thẩm Lệnh Trăn. Hắn đã sớm sai Kinh Mặc đến đó thăm dò trước. Đúng thật là như những gì Thẩm Lệnh Trăn nói, trong viện không có hạ nhân, đó chỉ là một cái toà trống không mà thôi.
 
Mặc dù hiện giờ hắn đã tạm thời không còn suy nghĩ nghi ngờ gì với Thẩm Lệnh Trăn nhưng sau lưng nàng vẫn còn Thẩm gia, còn hoàng thất. Những người liên quan đến bọn họ, lập trường có thể trùng lặp nhưng có thể hoàn toàn không giống nhau, có thể quang minh chính đại đến căn nhà của Thẩm gia thăm dò cũng không phải là điều không tốt gì.
 
Hoắc Lưu Hành cười, đồng ý. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi những buồn phiền của mình biến mất, Thẩm Lệnh Trăn có chút vui mừng. Để phù hợp với sự hào hứng này, nàng đặc biệt thay một cái váy màu càng ngỗng tươi tắn, còn nhắc Hoắc Lưu Hành tiện thể mang theo bội kiếm của hắn để cho nàng được mãn nhãn.
 
Bởi vì lo lắng bội kiếm có lẽ sẽ có chút không giống với những gì nàng thấy trước đó, xem kỹ dễ bị lộ, vốn dĩ Hoắc Lưu Hành không muốn lấy nó ra khỏi nơi bụi bặm phủ đầy. Song, hắn lại thay đổi suy nghĩ, trong hai ngày này sai Kinh Mặc đi điều tra cặn kẽ mọi nơi trong viện, từ đầu đến cuối thân phận của ân nhân thực sự của nàng không hề có manh mối, dù nàng nói nhìn thấy thân thủ người kia ở Biện Kinh, vậy thì ở trước mặt nàng mạo hiểm lộ kiếm pháp một phen, có lẽ có thể thăm dò được chút gì đó.
 
Hai người bèn đi đến nhà của Thẩm gia ở phía Đông Khánh Dương.
 
Mặc dù Thẩm Lệnh Trăn tín nhiệm Kiêm Gia và Bạch Lộ nhưng biết được đến người nhà cùng với hạ nhân hắn cũng giữ kín như bưng chuyện riêng của mình, tất nhiên cũng không tín nhiệm hai người cho nên nàng bèn tìm một lý do nào đó bảo hai người ở ngoài viện giữ cửa.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn Kinh Mặc, ý bảo hắn đi xung quanh điều tra hiểm nguy, chỉ để lại Không Thanh đẩy xe lăn cho Thẩm Lệnh Trăn.
 
Toà nhà này cũng là một căn tam tiến giống Hoắc phủ, phong cảnh lại hoàn toàn không giống. Tuy ở đây không tráng lệ như phủ Quốc công nhưng không lạnh lẽo cô quạnh như Hoắc phủ. Đó là cái cầu nhỏ với dòng nước chảy tinh tế linh linh, bên đường liễu rủ bóng râm mát, trúc xanh mơn mởn, xa xa là đầm vô cùng nhiều sen, nhìn ra xa đâu đâu cũng tràn ngập sức sống.  Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Từ khi vào trong phủ, biểu cảm của Thẩm Lệnh Trăn chính là “Hận bản thân đã nhìn thấy quá muộn.”
 

Hoắc Lưu Hành liếc nhìn nàng: “Chỗ này đẹp hơn ở nhà sao?”
 
Thẩm Lệnh Trăn đang nhìn từng đoá hoa sen rực rỡ trong hồ mà không chú ý, nhất thời không ý thức được câu hỏi này không thích hợp ở đâu, nhìn cũng không nhìn, thật thà gật đầu.
 
Hắn “Ồ” lên: “Quốc công gia đúng thật là có lòng, ở Khánh Dương tìm được một nơi đào nguyên tiên cảnh(1) độc lập như thế này, nghĩ nhỡ ở Hoắc phủ ngươi bị ta bắt nạt, có thể nói là đi thì đi, có chỗ dung thân.”
 
Biểu cảm của Thẩm Lệnh trở nên nghiêm trọng, không cười nữa: “Lang quân đừng hiểu nhầm, a cha không có ý mạo phạm, ta cũng đã gả đến Hoắc phủ thì là người của Hoắc phủ rồi, sao có thể nói đi là đi?”
 
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Cũng đúng. Nếu như ta thật sự muốn bắt nạt ngươi, cho dù ngươi có một trăm toà nhà của Thẩm gia cũng đừng mơ đến dung thân.”
 
Sắc mặt của Thẩm Lệnh Trăn trắng bệch, Hoắc Lưu Hành chuyển tầm mắt, hắn lại dịu dàng như nước cười nói: “Ta đùa với ngươi thôi, sao mà vẫn còn sợ thế?”
 
Nàng giận dữ nhìn hắn.
 
Hoắc Lưu Hành hất cằm: “Muốn đi đến bên đầm kia xem không?”
 
Nàng gật đầu, lại do dự nhìn xe lăn dưới người: “Nhưng hình như không tiện cho lắm.”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn Kinh mặc ở phía ra, đợi hắn gật đầu mới chống đầu gối đứng dậy: “Xuống đi, ta đỡ ngươi.”
 
Không Thanh chủ động đi ra.
 
Cái chân này của Thẩm Lệnh Trăn, nhẹ nhàng đi vào bước cũng không đáng ngại. Hoắc Lưu Hành một tay nắm lấy vai phải của nàng, tay còn lại nắm lấy cánh tay trái của nàng, từng bước dẫn nàng đi đến bên đầm.
 
Nàng giơ tay ra, chỉ về phía trước nói: “Lang quân, ta muốn bông hoa sen kia, chàng có thể ngắt cho ta không?”
 
Bàn tay này của Hoắc Lưu Hành đã từ cầm đao, cầm thương, từng giết người nhưng chưa từng hái hoa.
 
Hắn ho nhẹ một cái: “Thật sự muốn?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nghe ra hắn có chút không tự nhiên, thấp giọng “a” một tiếng: “Không muốn cũng được…”
 

Hắn thở dài: “Ngươi đợi ở đây.”
 
Hoắc lưu Hành buông nàng ra, quỳ xuống bên hồ, giơ tay ra, lại rụt tay về, lại giơ tay ra, do dự, dường như thật sự không biết ngắt từ dâu, cuối cùng dưới sự thúc giục của hẩm Lệnh Trăn, hắn chau mày, mạnh mẽ ngắt lấy, bông sen nở đầu tiên trong đầm cả thân cả rễ đã đến được tay nàng.   
 
Hắn nói: “Ta không biết ngươi là người thương tiếc hoa.”
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “ Tòa nhà này không có ai, hôm nay ta không ngắt nó, hôm say cũng không có ai đến thưởng thức, cuối cùng nó cũng cô đơn mà tự héo đi. Có câu nói “Hoa nở có thể ngắt bắt buộc phải ngắt, đợi đến lúc không còn hoa chỉ có thể ngắt cành.”
 
Hoắc Lưu Hành không ý kiến.
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hoa, lại hỏi: “Lang quân, lúc nào chàng mới múa kiếm cho ta xem?”
 
Hoắc Lưu Hành lại đỡ nàng ngồi lên xe lăn, đưa tay ra sau lưng, Không Thanh lập tức đưa cho hắn bội kiếm của hắn.
 
Thẩm Lăng Trăn nhìn thanh kiếm được nạm 18 viên bồ đề, cảm thấy kỳ lạ nói: “Ta luôn tò mò tại sang Lang quân lại khảm hạt Phật lên kiếm?”
 
Người theo đạo Phật ở Đại Tề không ít, bình thường Hoắc Lưu Hành nghiên cứu đọc sách kinh cũng không kỳ lạ nhưng Phật giáo nhấn mạnh lòng từ bi. Thanh kiếm này là một thứ hung dữ luôn thấy mày. Điều đó có mâu thuẫn không?
 
Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt cười: “Người làm kiếm biết ta tàn nhẫn, nên dùng Phật tổ đè ép ta xuống.”
 
“Vậy chẳng lẽ Lang quân đọc kinh Phật không phải vì tin Phật mà vì tu thân dưỡng tính Phật.”
 
Hắn gật đầu, cười nhìn nàng với đôi mắt mơ hồ, đè thấp giọng nói: “Dù gì cũng giết nhiều người rồi.”
 
Một ngày giữa hạ, Thẩm Lệnh Trăn bỗng không lạnh mà run rẩy, lắp bắp nói: “Lang quân giết… giết người cũng vì bảo vệ đất nước, gia đình. Ta có thể hiểu…”
 
Hoắc Lưu Hành cười: “Vậy nếu như ta giết người không phải vì bảo vệ đất nước, gia đình thì sao?” Hỏi xong, đột nhiên nhìn Kinh Mặc đang đứng bảo vệ ở một bên, lại liếc nhẹ về phía góc tường, nói với Thẩm Lệnh Trăn: “Nhắm mắt lại.”
 
Mệnh lệnh này của hắn quá bất ngờ khiến cho Thẩm Lệnh Trăn nhất thời không phản ứng lại kiếm, luôn nhìn chắm chằm vào tay hắn, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía sau. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Ánh sáng của thanh kiếm loé lên, nghe thấy tiếng “Phập” đâm vào da thịt, một người ăn mặc như người hầu kêu lên “Hự” rồi rơi từ trên tường xuống.

 
Thanh kiếm đó vững chắc đâm xuyên qua tay của hắn, khiến hắn chỉ có thể đóng đinh trên đất.
 
Hoắc Lưu Hành chắp hai tay ra sau lưng, tiến lên phía trước trong tiếng kêu thảm thiết động trời của người kia, cong eo cười hỏi: “Vị điện hạ không bỏ cuộc kia của chúng ta cho ngươi lợi ích gì?”
 
Tên người hầu cắn răng co rúm miệng lẫn lộn nhả ra được mấy chữ: “Lang… Lang quân, tiểu nhân không phải…”
 
“Không nói không sao, ta cũng không quá quan tâm, chủ tớ với nhau, tiễn ngươi một đường.” Hoắc Lưu Hành cười, quỳ xuống, dịu dàng nắm lấy gáy của hắn, nhẹ nhàng bẻ một cái.
 
“Rắc” đầu của tên người hầu đang co rúm đó lệch sang một bên, hoàn toàn không còn sự sống.
 
Cả quá trình Thẩm Lệnh Trăn quên không nhắm mắt, cho đến bên giờ mới cảm giác cả người nổi da gà da vịt, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
 
Người đúc kiếm đó nói đúng, căn bản dáng vẻ Hoắc Lưu Hành không giống với vẻ dịu dàng như ngọc nàng gặp ban đầu.
 
Hắn niệm kinh phật, từ bi nhất trên thế giới, lúc giết người đến mắt cũng không chớp một cái.
 
Nếu hắn là ngọc, cũng là “ngọc” trong “mặt ngọc tu la”(2)
 
*
 
Xảy ra chuyện rắc rối như vậy tất nhiên Thẩm lệnh Trăn cũng không còn hứng thú đi trong phủ nữa, thẫn thờ đi theo Hoắc Lưu Hành về nhà.
 
Lúc đầu nàng nghĩ tên người hầu kia là người mà a cha sắp xếp ở trong phủ, về sau nghe thấy Hoắc Lưu Hành nói “chủ tớ” mới nhìn bộ quần áo bằng vải lanh thô màng xanh đậm của tên người hầu mới phân biệt được đây là hạ nhân trong Hoắc phủ.
 
Hoá ra, dù đã đi rồi nhưng Triệu Tuần vẫn không chịu từ bỏ, mua chuộc tên người hầu của Hoắc phủ. Có lẽ hôm nay tên người hầu này luôn chờ đợi thời cơ hành động, phát hiện ra điểm khả nghi bèn lén lút theo bọn họ vào trong. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn đột nghiên nghĩ, với bản lĩnh của Hoắc Lưu Hành chắc chắn phải biết có người theo bọn họ, cố ý để tên hầu này vào trong, có lẽ là dụ rắn ra khỏi hang, trừ việc sau này nhanh quá.
 
Triệu Tuần nghĩ đến đây hắn cũng có thể làm được đến đó, nếu đã như thế làm sao có thể chấp nhận sự tồn tại của nội gián ở trong phủ.
 
Đến trước cửa Hoắc phủ, Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa hoàn hồn, Hoắc Lưu Hành đỡ nàng xuống xe, toàn thân nàng vẫn run rẩy, tránh khỏi tay hắn: “Lang quân vẫn chưa rửa tay…”
 
Lần này với hai lần trước hoàn toàn không giống nhau. Hai lần trước nhìn thấy hắn giết người đều là hai bên đánh nhau, một là nhìn không rõ, hai là vốn là tình thế ngươi chết ta sống, ra tay nặng cũng có thể hiểu, Thế nhưng các hắn bẻ gãy ổ của người kia và… trừng phạt người phản bội, thật sự khiến nàng kinh sợ.
 
Mặc dù có thể hiểu chỗ khó của hắn nhưng khi nhớ lại nàng vẫn thầm hoảng sợ.
 
Hoắc Lưu Hành bất lực buông tay ra: “Ta đã nhắc nhở ngươi nhắm mắt rồi.”

 
Nàng có chút ấm ức: “Sao mà ta phản ứng nhanh được, Lang quân nên chủ động che mắt cho ta mới đúng…’
 
Hắn thở dài: “Được rồi, là ta suy nghĩ không chu đáo.”
 
Nhìn thấy hắn nhận sai, nàng lại mềm lòng: “Không sao, Lang quân giết địch quan trọng.”
 
Hoắc Lưu Hành phá lên cười: “vậy thì vì giết địch không mú kiếm được, có cần diễn lại một lần không?”
 
Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu: “Ta đã nhìn thấy võ nghệ cao cường của Lang quân rồi, quả thật không giống với người thường.”
 
“Giống? Ta không nhớ lúc đó ta đã sử dụng kiếm pháp gì.” Hoắc Lưu Hành chớp mắt, nhìn nàng chằm chằm.
 
“Không phải là kiếm pháp hôm nay sao?” Nàng co chân co tay diễn, “Lật như thế này, rút ra như thế này, ngược tay ném như thế này… Thế nhưng lần trước ngươi dữ tợn hơn, một cây kiếm đi qua, xuyên qua đầu người…”
 
Hoắc Lưu Hành dần cau mày.
 
Kiếm pháp xuyên thấu đầu của hắn, hắn không dám nói là độc nhất vô nhị trên thế gian này nhưng ít nhất cũng phải là một trong số ít.
 
Đến cái này cũng giống y hệt hắn, quá là kỳ lạ.
 
Hắn thì rơi vào im lặng, đột nhiên nghe thấy Thẩm Lệnh Trăn run rẩy nói: “Lang quân, ta cũng biết bí mật của ngươi, về sau ngươi sẽ không bắt nạt ta chứ?”
 
Hoắc Lưu Hành: “Sao, ngươi muốn phản bội ta?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng lắc đầu: “Ta chắc chắn chia sẻ vinh nhục với Lang quân, giữ kín như bưng bí mật của chàng.”
 
“Ừ.” Hoắc Lưu Hành gật đầu, cười, nhẹ nhàng xoa xoa gáy nàng: “Ngươi ngoan như thế này, đương nhiên ta sẽ không bắt nạt ngươi rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Lão Hoắc, bỏ ngay cái tay chưa rửa ra, đừng có làm con gái của ta sợ!
 
1.桃源仙境: Theo bài "Đào hoa nguyên lý" của Đào Tiềm: Có một người đánh cá đất Vũ Lăng chèo thuyền theo một nguồn nước, lạc lối và không biết đường về. Rồi cứ chèo thuyền đi mãi, gặp một rừng hoa đào chạy dọc theo bờ suối, đến đầu nguồn nước có một quả núi, ở đấy người đi lại và gái trai ăn bận nhẹ nhàng như người ngoài cõi tục.  Về sau người ta dùng hai chữ đào nguyên để chỉ những nơi cảnh đẹp như nơi tiên ở
2. ý chỉ ngoài mặt thì dịu dàng nhưng ở trong thì không phải.
Tu la: A-tu-la Theo Từ điển Phật học Huệ Quang (tr.56), A-tu-la (Phạn ngữ Asura), Hán ngữ còn phiên âm A-tác-la, A-tô-la, A-tố-lạc; Hán ngữ dịch nghĩa là Phi thiên, Phi đồng loại, Bất đoan chính, là một loại thần (1 trong 8 bộ chúng) hiếu chiến, bị xem là ác thần và thường tranh đấu với trời Đế Thích.
Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui