Toàn bộ sự chú ý của Thẩm Lệnh Trăn đều đặt trên đầu gối của Hoắc Lưu Hành, chỉ liều mạng xoa bóp cho hắn, không hề phát hiện ra có gì không đúng, chỉ khi bị một bàn tay dày rộng nắm lấy mu bàn tay của nàng.
Đồng thời, giọng nói tươi cười của Hoắc Lưu Hành vang trên đầu nàng: “Ta không sao. Không phải ta đã nói với ngươi là chân của ta không đau được nữa sao?” Nói xong, hắn sờ sờ đầu ngón tay của nàng.
Thẩm Lệnh Trăn sững lại, cảm thấy động tác của hắn thầm chứa cả sự ra hiệu ngầm rằng cảm xúc của nàng quá khích rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Tuần ở đây đã lâu nhưng từ đầu đến cuối không có hành động thực chất nào, chẳng qua là đang quan sát gì đó ở trong tối. Hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật, ở nơi đông người, với người không có ý gì sự hoang mang của nàng có lẽ chỉ là nhất thời lòng người rối loại gấp gáp nên mới quên mất việc chân của Hoắc Lưu Hành đã mất cảm giác đau từ lâu nhưng đối với người có ý đồ khác chắc chắn là một chuyện khác rồi.
Thẩm Lệnh Trăn lập tức phản ứng lại, thu tay của mình về: “Ta quên mất.” Nói xong dường như nàng cảm thấy không đúng, lắc đầu, ấn bàn tay của mình vào chân hắn, xoa xoa, trịnh trọng nói: “Không đau mới càng sợ, sợ rằng Lang quân đến gãy xương cũng không biết!”
Hoắc Lưu Hành cười bất lực: “Nếu như thật sự là gãy chân, ngươi ấn như vậy chỉ càng thêm gãy.”
“A…” Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng dừng tay,” Vậy ta không động lăng nhăng nữa, Lang quân nhanh chóng gọi Không Thanh đến xem cho chàng đi. Chúng ta về phòng thôi.”
Hoắc Lưu Hành gật đầu. May là bốn người bảo vệ chủ nhân đều nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng đi đến đây, mỗi người được hai người đẩy về viện.
Trên đường vào phòng ngủ, bốn người hạ nhân cũng không phải người ngoài. Thẩm Lệnh Trăn bình tĩnh, nhớ lại hình ảnh Hoắc Lưu Hành xoa xoa ngón tay của nàng, trộm liếc nhìn hắn.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ là hắn biết nàng phát hiện ra rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Lưu Hành để ý ánh nhìn của nàng, cũng không lộ ra biểu cảm gì nhìn lại nàng.
Không Thanh và Kinh Mặc thầm lặng nhìn nhau: Tình huống gì đây?
Kiêm Gia và Bạch Lộ đều chau mày: Chuyện gì thế này?
Trong phòng sáu người, mỗi người đều có tâm sự riêng của mình, thậm chí lúc Không Thanh kiểm tra cho Hoắc Lưu Hành hắn cũng không dám thở mạnh, cho đến lúc xác nhận không có đáng ngại gì lớn mới dám lộ ra biểu cảm vui vẻ. muốn hoà hoãn hoà hoãn không khí kỳ quặc này: “Không bị thương đến xương cốt, Thiếu phu nhân xoa bóp rất tốt, khiến cho máu bầm tan hết ra rồi, như thế sẽ không bị tím xanh.”
Nếu như là ngày bình thường, kiểu gì Thẩm Lệnh Trăn cũng dương dương tự đắc một phen nhưng lúc này nàng chỉ cười: “Chuyện bé xíu không tốn sức lực, Lang quân không sao là tốt rồi.”
“Được rồi”, Hoắc Lưu Hành nhìn Không Thanh đang đi tất cho hắn, “Đều lui xuống hết đi.”
Không Thanh và Kinh Mặc đều vâng dạ lui xuống, Kiêm Gia và Bạch Lộ nhìn Thẩm Lệnh Trăn, ý bảo nàng nói.
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu với hai người ý bảo hai người nghe lời Hoắc Lưu Hành.
Cả hai đều lui ra ngoài.
Thẩm Lệnh Trăn suy nghĩ có phải là Hoắc Lưu Hành có điều gì bí mật muốn nói với nàng, nhưng nhìn hắn đột nhiên tự ý cúi thấp eo, hắn vén góc tà áo lên, nâng chân lên vài cm và nhấc đôi ủng màu xanh rỗng chưa được Không Thanh chỉnh sang thoả đáng. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy đôi chân này cử động, nhìn Hoắc Lưu Hành cứ như bên cạnh không có ai, nhất thời ngẩn ngơ, trơ mắt đứng nhìn: “Lang, Lang quân… ta vẫn còn ở trong phòng…”
Hoắc Lưu Hành ngẩng đầu nheo mắt nhìn nàng: “Ta có mắt.”
Nếu như nói hồi trước tất cả chỉ khiến hoài nghi Thẩm Lệnh Trân có nhìn ra chân tướng hay không, thì hành động bóp ngón tay vừa rồi đã hoàn toàn củng cố nghi ngờ này và đóng chặt nó.
Nàng có thể vì tình thế cấp bách mà nhảy xuống hồ, cũng có thể bởi vì tình thế gấp gáp mà hỏi hắn “có đau không” nhưng không thể vì tình huống cấp bách mà nhìn ra ra hiệu ngầm của hắn.
Nếu như tiếp tục diễn màn kịch “không khỏe để hành động” này, sợ rằng hắn bị nha đầu vắt mũi chưa sạch này nhìn như khỉ mất.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm hăn đi giày vào, chống lên đầu gối đứng dậy.
Nàng hoảng hốt, nhanh chóng nhìn xung quanh xem có người không, lúc này mới phát hiện cửa sổ đã được đóng kín mít từ sớm. Hoắc Lưu Hành đã có tính toán.
Nhìn thấy hắn từng bước từng bước đi đến chỗ nàng, nàng căng thẳng lắp bắp, không biết nói gì đành nói: “Lang quân cao thật đấy…”
Bởi vì trật chân nên nàng bắt buộc phải yên phận ngồi trên xe lăn, một người ngồi một người đứng, hai người so sánh với nhau tất nhiên là Hoắc Lưu Hành có lợi hơn mấy phần.
Hắn đứng vững ở trước mặt nàng, một tay đặt ở sau người, một tay nắm chặt lấy tay vịn trên xe lăn nàng, cong eo cúi xuống.
Với khoảng cách này hai người, hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Thẩm Lệnh Trăn tự nhiên rùng mình không hiểu được, hai vai co rúm lại, hận không thể xuyên thủng lưng ghế, run rẩy hỏi: “Lang quân muốn làm gì?”
“Ngươi sợ cái gì?” Hắn rũ mắt nhìn đôi tai ửng đỏ của nàng, “Ngươi giúp ta giấu diếm ở mọi chỗ, suy nghĩ cho ta, chẳng nhẽ ta lại lấy ơn báo oán làm hại ngươi sao?”
Thẩm Lệnh Trăn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cười như không cười của hắn, chỉ cảm thấy khó thở bởi vì một sự áp bức uy hiếp mạnh mẽ không biết đến từ đâu của hắn, quay đầu sang bên kia nói: “Đương nhiên là ta tin Lang quân sẽ không làm hại ta.”
Hoắc Lưu Hành không thuận theo kéo mặt nàng lại, khiến nàng phải nhìn hắn: “Vậy ngươi nói đi, ngươi đối với ta nghĩa nặng tình thâm như vậy, ngươi hy vọng ta sẽ báo đáp ngươi như thế nào?”
Thẩm Lệnh Trăn bối rối: “Ta không cần Lang quân phải báo đáp.”
Dường như Hoắc Lưu Hành cảm thấy buồn cười: “Ngươi vì ta mà không đếm xỉa gì đến tính mạng thế mà lại nói không cần báo đáp?” Người ở trong thiên hạ này đều vì lợi ích của bản thân mình mà chạy đôn chạy đáo, nếu như ngươi không cần lợi ích…” Hắn cúi đầu, gần đến mức tựa như muốn răng môi cận kề với nàng, thấp giọng nói: “Vậy thì là cần tình yêu sao?”
Thẩm Lệnh Trăn cả kinh mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Hoắc Lưu Hành đứng thẳng lưng, bị nàng đẩy một chân, quần áo nhăn nhúm, cười cười.
Thẩm Lệnh Trăn thở nhỏ hổn hển, thấp thỏm đến mức trán đổ đầy mồ hôi, ánh mắt mập mờ hỏi: “Sao Lang quân tự dưng lại kỳ quái như thế?”
“Chỗ nào kỳ quái?”
“Từ trước đến nay ngươi chưa từng như thế này…”
“Trước kia ta luôn như thế này, hiện giờ lại thế nào?”
Trước kia hắn luôn ôn hoà hiểu lễ nghi, dù thỉnh thoảng có tức giận hoặc nghiêm túc nhưng vẫn, như một đầm nước tĩnh lặng sâu lắng, nhưng hiện tại…
Thẩm Lệnh Trăn tạm thời không biết miêu tả như thế nào, linh cảm tự nhiên hiện ra, trong đầu tự dưng hiện ra một từ: nguỵ quân tử(1)
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn để tay ra sau lưng, tuy có hứng thứ nhìn bản thân nhưng nàng không dám nói bèn nuốt mấy lời này xuống, lắc đầu ý bảo không có gì.
Nàng ho nhẹ: “Lang quân hiểu lầm ta rồi, ta không muốn… không muốn tình cảm của chàng.”
“Ồ?”
Thẩm Lệnh Trăn bình tĩnh trở lại, gật đầu nói: “ Lang quân không tin ta không cần báo đáp, vậy ta cũng hỏi Lang quân một câu, lúc đầu ngài vì ta mà không cần mạng mình, sau đó bỏ đi không để lại danh tính, chẳng nhẽ từng muốn báo đáp của ta sao?”
Nụ cười ung dung bình tĩnh của Hoắc Lưu Hành biến mất: “Lúc đầu?”
“Bởi vì lo lắng bí mật về chân của Lang quân sẽ bị lộ ra, trước đó Lang quân luôn không thừa nhận, chuyện đến nước này rồi Lang quân cũng nên thẳng thắn đi.” Thẩm Lệnh Trăn vô cùng tức giận nói: “Ta bị bắt cóc ở Đào Hoa Cốc, nếu như không phải là Lang quân không màng tính mạng cứu giúp, ta sẽ sớm bỏ mạng nơi vách núi. Vừa nãy Lang quân nhắc đến lợi ích với ta, vậy thì chàng nói đi, chàng định bảo ta báo đáp phần ân tình này như thế nào?”
Hoắc Lưu Hành rơi vào im lặng.
Những lời này, tách từng chữ ra hắn đều như hiểu hết, nhưng khi kết hợp lại với nhau hắn lại không hiểu.
Hắn lọc đi lọc lại những lời này trong đầu mấy lần, hai tay phía sau hơi siết chặt, chậm rã chớp mắt, không chắc chắn hỏi lại: “Hoá ra là vì chuyện này mà ngươi mới biết được về chân ta sao?”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Lang quân lơ là khiến ta nhìn thấy bội kiếm và vết sẹo của chàng ta mới phát hiện ra, hai người thế mà lại là một người?
Nụ cười gượng gạo trên mặt Hoắc Lưu Hành có chút cứng ngắc: “Cũng vì chuyện này nên ngươi mới giúp ta như thế sao?”
Nàng ấp úng nói: “Đúng vậy. Ta đã nói rồi, ta là người có ơn tất báo.”
Hoắc Lưu Hành “Ồ” một tiếng rất dài, một lúc lâu sau cũng không nói gì nữa. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy biểu cảm của hắn đã thay đổi, hoài nghi hỏi: “Lang quân?”
Hoắc Lưu Hành quay người lại, chậm rãi đi về phía xe lăn rồi ngồi xuống, cái tay cầm lên tay vịn xe lăn của hắn có chút không ổn định.
Nụ cười bình tĩnh như trước lại hiện lên trên mặt hắn: “Cái gì mà muốn lợi ích, muốn tình cảm, ta đùa với ngươi thôi. Ta không cần sự báo đáp của ngươi. Ta cứu ngươi một mạng, ngươi cũng cứu ta một lần, giờ coi như là xoá sạch toàn bộ, không ai mắc nợ ai rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn khịt mũi: “Lời này của Lang quân đúng là làm người khác đau lòng. Hiện giờ ta với chàng đã là phu thế, giữa phu thê còn có cái gọi là không ai mắc nợ sai sao?”
Hoắc Lưu Hành không được tự nhiên ho một tiếng: “Tình cảnh của ta ngươi cũng thấy đấy, ngươi theo ta sẽ bị liên lụy.”
“Nếu như ta sợ bị liên luỵ đã sớm nói chuyện của chàng ra rồi.”
Mắt của Thẩm Lệnh Trăn ửng đỏ, không biết là vì tức giận hay là vì bị tổn thương, trông như sắp khóc rồi.
Hoắc lưu Hành lăn xe lăn về phía trước, thở dài một hơi, giơ tay nhẹ nhàng lau khoé mắt của nàng: “Được rồi, là ta sai, từ nay về sau phu thê chúng ta cùng hội cùng thuyền, không nói cái chuyện chia trách nhiệm này nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Như thế còn được…”
Vất vả lớn mới khiến nàng tạm thời trở nên bình tĩnh, Hoắc Lưu Hành giơ tay sờ tóc mai của nàng, ý an ủi: “Ta có việc bận, ngươi một mình ở đây nghỉ ngơi được không?”
“Lang quân bận chuyện gì?”
Tất nhiên là bận đi bình tĩnh lại rồi.
Hoắc Lưu Hành kìm nén cảnh sóng to gió lớn trong lòng mình, cười nói: “Đi nghe tin tức từ phía Bắc truyền về, xem tình hình hạn hán của Tây Khương thế nào rồi?”
Vừa nghe thấy là chuyện gấp, Thẩm Lệnh Trăn buông tay luôn.
Mặt của Hoắc Lưu Hành u ám đi về thư phòng, đến gần cửa đã nghe Kinh Mặc nói: “Trông như có vẻ thật sự không phải là đang giả vờ…”
Sau đó là tiếng của Không Thanh: “Ta đã nói rồi mà! Chuyện vừa nãy không phải là Thiếu phu nhân thích Lang quân ta ăn nghiên mực cho ngươi xem!”
Hoắc Lưu Hành đẩy cửa vào phòng, lạnh lùng nói: “Ăn, hiện tại ăn luôn cho ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Khuê nữ, làm tốt lắm! Con xem tra nam tức giận đến như nào rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...