Bá vương và kiều hoa

Đến vườn hoa của Hoắc phủ, Thẩm Lệnh Trăn phát hiện Hoắc Thư Nghi và Hoắc Diệu Linh cũng ở đó.
 
Sáng sớm tinh mơ, Dư Uyển Giang đã bảo hai người đến thăm Thẩm Lệnh Trăn, chỉ là lúc đó nàng vẫn còn đang ngủ cho nên không gặp được hai người.
 
Vừa nhìn thấy nàng, vốn đang chọn hình thù của cây kẹo, Hoắc Diệu Linh lập tức đặt tập tranh xuống bên cạnh, vội vàng chạy đến: “Tẩu tẩu, tỷ không sao chứ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “May mà nhị ca muội cả đêm chăm sóc ta, cũng đỡ sốt rồi.”
 
Hoắc Thư Nghi lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì, giả vờ lật xem tập tranh.
 
Hoắc Diệu Linh lại cúi đầu nhìn chân của Thẩm Lệnh Trăn.
 
“Chân cũng không có gì đáng ngại,chỉ là ta muốn ngồi xe lăn với nhị ca muội mấy ngày, tránh việc hắn cảm thấy buồn chán.” Thẩm Lệnh Trăn nói, cười cười nhìn Hoắc Lưu Hành.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng: “Ta ngồi xe lăn cả đời, ngươi chỉ cùng ta có mấy ngày?”
 
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt: “Nhưng nếu ta cũng luôn ngồi xe lăn thì ai chăm sóc Lang quân?”
 
Hoắc Lưu Hành lắc đầu, nhìn ra chỗ khác. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Diệu Linh vui vẻ che miệng: “Tẩu tẩu, tỷ thật thật thà, làm sao mà nhị ca để tỷ ngồi xe lăn được, chỉ là muốn tỷ nói lời ngon ngọt mà thôi!
 
Thẩm Lệnh Trăn cúi xuống, “Ồ” một tiếng, quay đầu nói với Hoắc Lưu Hành: “Không nghĩ rằng Lang quân thế mà thích những lời mật ngọt không có thật?”
 
Hoắc Lưu Hành cười: “Ta không có nói như thế.”
 
Hoắc Diệu Linh cười hì hì, đột nhiên nghe thấy tiếng “bộp” giòn giã, Hoắc Thư Nghị ở bên cạnh đặt tập tranh xuống: “Ta đi luyện võ.”
 
Thẩm Lệnh Trăn không cười nữa.
 
Hoắc Diệu Linh kéo tay áo của trưởng tỷ: “A tỷ, kẹo vẫn còn chưa bắt đầu nữa.”
 
“Kẹo có khiến muội sống sót dưới đao kiếm của kẻ thù không?” Hoắc Thu Nghi cười lạnh, “Đây không phải Biện Kinh vô lo vô nghĩ, ăn chơi nhảy múa, là Khánh Châu phía Bắc chống lại Tây Khương, phía Nam phải ngăn Quan Trung(1), không luyện võ cho tốt, lúc quân địch tiến vào giết chỉ có tự cho mình là thông minh gây thêm phiền phức! Chuyện hôm qua muội vẫn chưa học đủ sao?”
 

Hoắc Thư Nghi nói xong, sải bước đi luôn.
 
Mặc dù Hoắc Diệu Linh vẫn còn nhỏ nhưng nàng vẫn hiểu được ý trong lời của trưởng tỷ, muốn đuổi theo, song quay lại nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của Thẩm Lệnh Trăn, lại nhất thời không biết phải đi đâu, hai chân trái phải đá nhau mãi, cuối cùng đấu tranh nói: “Tẩu tẩu, hôm qua tỷ rất dũng cảm, mọi người đều nhớ, cảm ơn tỷ. A tỷ nóng tỉnh, muội đi xem tỷ ấy.”
 
Thẩm Lệnh Trăn cười ý bảo nàng đi đi, ngược lại cũng không còn hứng thú ăn kẹo, áy náy sờ sờ mũi, nhìn Hoắc Lưu Hành: “Lang quân…”
 
“Ngươi không cần để bụng lời của nó.” Nụ cười của Hoắc Lưu Hành còn có chút an ủi, “Nếu như thật sự ra chiến trường giết địch chỉ với công phu mèo cào của nó thì không đủ.”
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, trong lòng vẫn không cảm thấy dễ chịu, sau đó chọn hình thù, ăn kẹo nàng đều cảm thấy không thoải mái
 
Cũng giống như cụm từ “Chúng ta” mà Hoắc Diệu Linh nói vừa nãy, hay là có đánh chết Hoắc Lưu Hành cũng sẽ không thẳng thắn nói bí mật của mình cho nàng. Từ đầu đến cuối, đối với bọn họ nàng vẫn chỉ là người ngoài. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Ở Hoắc gia này, nàng khác với bọn họ, bọn họ là người nhà, còn nàng chỉ là khách mà thôi.
 
*
 
Sau ngày hôm đó, mấy ngày liền Thẩm Lệnh Trăn cũng không ra khỏi viện, một là vì lời nói của Hoắc Thư Nghi hôm qua đã khiến cho lòng nàng gợn sóng, hai là vì kiêng dè Triệu Tuần vẫn còn ở trong Hoắc phủ.
 
Nàng không biết Triệu Tuần có còn làm gì khác hay không, sợ rằng bản thân không cẩn thận để lộ sơ hở trước mặt hắn. Nếu như lộ ra rồi sẽ liên luỵ đến Hoắc Lưu Hành, nếu trốn được thì cứ dứt khoát trốn, ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương.
 
Ngày nàng gặp lại Triệu Tuần là ngày Kiêm Gia và Bạch Lộ lấy lí do “có lợi cho sức khỏe, hồi phục thân thể” khuyên nàng ra ngoài hít thở không khí.
 
Hai người đặt nàng lên xe lăn, đẩy nàng đi ra ngoài khuây khoả, đi qua sân luyện võ, từ xa đã nhìn thấy Hoắc Thư Nghi dẫn Triệu Tuần đi quan sát nơi này, chỉ vào cây cung dài nói gì đó với hắn, có vẻ như lúc nói chuyện có vẻ vô cùng hợp nhau, khi nói đến chỗ thoải mái, hai người thế mà còn phá lên cười.
 
Thẩm Lệnh Trăn vừa đến đã cắt đứt sự thảo luận nghiên cứu của hai người về vũ khí, bởi vì thân phận của Triệu Tuần, nàng không thể không đi lên hành lễ với hắn.
 
Biểu cảm của Hoắc Thư Nghi rõ ràng là trở nên lạnh nhạt đi rất nhiều.
 
Thần sắc của Triệu Tuần trở nên u ám, cánh tay phải của hắn vẫn đang quấn một lớp vải dày nên hắn bèn giơ tay trái lên vẫy vẫy ý bảo Thẩm Lệnh Trăn không cần đa lễ, lại hỏi vết thương của nàng..
 
Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn chút run sợ vị biểu ca này, chán ngắt nói: “Cảm ơn điện hạ đã quan tâm, mọi chỗ của thần đều khoẻ.”
 
May mà vốn dĩ ở trước mặt Trệu Tuần nàng cũng không phải là một người nhiệt tình hoạt bát. Thái độ như thế này cũng không đến mức kỳ cục.
 

 
Triệu Tuần nhìn nàng, liếc liếc Hoắc Thư Nghi không cười nói gì sau khi nàng xuất hiện, cười nói: “Ta có chút mệt mỏi về nghỉ ngơi một lát, hai ngươi cứ nói chuyện đi.” Nói xong hắn lập tức quay người rời đi.
 
Dường như Hoắc Thư Nghi không vừa mắt Thẩm Lệnh Trăn nên nghe nàng nói cái gì, làm cái gì đều không thấy thoải mái, đợi đến khi Triệu Tuần đi rồi,… nói: “Vừa rồi điện hạ hạ mình quan tâm nhị tẩu, sao nhị tẩu không quan tâm điện hạ một câu? Như thế thì thể hiện ra rằng Hoắc gia chúng ta không có lễ nghi gì.”
 
Thẩm Lệnh Trăn không nhớ đến quan tâm Triệu Tuần, tất nhiên là vì một là hắn biết thích khách do mình sắp xếp khiến mình bị thương quá nặng, hai là hiện giờ nàng hoàn toàn không còn chút cảm tình nào với hắn, thật sự không còn tinh thần mà giả tình giả ý với hắn.
 
Nói như vậy, vừa nãy đúng thật là kĩ thuật diễn của nàng tu luyện không đủ nhưng hành động cố ý tìm lỗi của Hoắc Thư Nghi đúng thật là không có lý lẽ.
 
Suy cho cùng Triệu Tuần cũng là kẻ đứng sau của màn phong ba bão táp ở quán trà đêm đó, dù Hoắc Thư Nghi có không thích vị tẩu tử của mình như thế nào đi nữa nhưng đứng trước “kẻ thù” của mình dù gì cũng phải đứng về phía nàng mới đúng.
 
Thái độ của nàng như thế, có vẻ là Hoắc Thư Nghi hoàn toàn không biết Triệu Tuần đã làm gì với Hoắc Lưu Hành.
 
Lòng Thẩm Lệnh Trăn bộc phát sự nghi ngờ, thăm dò, hỏi: “Ta nghĩ rằng điện hạ bị thương cũng không quá nặng, chẳng nhẽ thương tình của điện hạ vẫn chưa tốt lên sao?”
 
Hoắc Thư Nghi châm biếm cười cười: “Nhị tẩu đúng là chuyện không liên quan đến mình nên không quản nữa, vết thương của điện hạ ngày trước đã chảy mủ, ban đêm còn phát sốt cao, ngươi không nghe qua sao?”
 
Thẩm Lệnh Trăn hơi hơi nhăn mày.
 
Việc Triệu Tuần bị thương có phải là khổ nhục kế hay không vốn dĩ vẫn còn đắn đo, hiện giờ nhìn thấy tình hình vết thương của hắn lâu không khỏi, tám phần là cố ý ở lại Hoắc phủ không đi, có âm mưu gì đó rồi.
 
Thế nhưng nhìn dáng vẻ của Hoắc Thư Nghi ngược lại có vẻ nàng thật sự không hề cảm thấy dụng tâm hiểm độc của Triệu Tuần.
 
Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy khó tin. Hoắc Thư Nghi lớn hơn nàng hai tuổi, hơn nữa thường xuyên đi đi lại lại trong sân luyện võ, được nhìn thấy những người ở bên ngoài thế giới kia, làm sao mà nàng có thể nhẹ dạ cả tin Triệu Tuần như thế được?
 
 Trừ khi nàng căn bản không biết chân của Hoắc Lưu Hành vốn lành lặn.
 
Suy cho cùng Thẩm Lệnh Trăn cũng không có trí tuệ được thiên đế ban tặng, chỉ là bởi vì biết trước điểm này nên mới đoán ra được kế hoạch của Triệu Tuần.
 
Hoá ra đến Hoắc Thư Nghi cũng không biết được bí mật của Hoắc Lưu Hành? Thảm nào hôm đó Hoắc Thư Nghi mới nàng nàng tự cho mình thông minh mà gây thêm phiền phức.
 
Không biết Thẩm Lệnh Trăn nghĩ đến cái gì đột nhiên cười rộ lên, quay lại nói: “Ta không nghe nói, là ta không đúng, ta về trước đây.”

 
“…” Hoắc Thư Nghi chớp chớp mắt nhìn Thẩm Lệnh Trăn vui vẻ ngồi lên xe lăn đi về, đứng sững ra một lúc lâu cũng không cử động.
 
Kiêm Gia cũng hoài nghi, đợi đi khi bọn họ rời khỏi chỗ luyện võ rồi, giận giõ nói: “Thiếu phu nhân, ngài cũng độ lượng quá đi mất, đại tiểu thư nói khó như vậy mà ngài còn không tức giận, lại vui vẻ như thế?’ Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Thẩm Lệnh Trăn vui vẻ nói: “Thế sao? Bởi vì nàng nói những lời khó nghe như thế nên ta mới vui.”
 
Bởi vì Hoắc Thư Nghi là người nhà Hoắc gia, đến nàng mà hắn cũng giấu thì rõ ràng việc lừa dối này chắc chắn là do không tin tưởng.
 
Sở dĩ Hoắc Lưu Hành không nói sự thật, một là vì nghĩ đến người biết càng ít thì càng an toàn, hai cũng là vì tội khi quân này là tội nặng, một khi lộ ra, liên luỵ đến nhiều người, hắn buộc phải bảo vệ người nhà của mình.
 
Vậy thì nàng cũng là người nhà mà hắn phải bảo vệ.
 
Sau mấy ngày u ám thì tâm trạng của Thẩm Lệnh Trăn cũng trở nên tươi sáng, nhìn thấy Kiêm Gia và Bạch Lộ đang đẩy nàng về nội viện, lớn tiếng bảo hai người dừng lại, cười nói: “Đi đường khác, ta muốn đi tìm Lang quân.”
 
*
 
Hoắc Lưu Hành đang ở trong viện nhàn rỗi nhìn người hầu tỉa hoa cắt cỏ, trông thấy Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên tươi cười đi đến, hắn nhìn Kinh Mặc và Không Thanh ở bên với ánh mắt “Nhìn xem, lòng của tiểu cô nương này có phải là khó dò hay không?”
 
Sự suy sụp của nàng ở mấy ngày trước tất nhiên là hắn nhìn thấy hết, lúc đầu hắn còn cho rằng nàng bị tổn thương bởi lời nói của Hoắc Thư Nghi, về sau lại phát hiện ra nàng cũng có khúc mắc với hắn nhưng hắn hỏi nàng lại không muốn trả lời, ngược lại còn làm ra vẻ tủi thân khiến cho hắn chẳng hiểu gì cả.
 
Chỉ là bây giờ nhìn thấy nàng từ xa đã thiết tha gọi “Lang quân, Lang quân,” vậy cái khúc mắc kia hiển nhiên đã biến mất sạch,
 
Hắn vẫn chưa hiểu ra “tại sao”, nàng đã “không còn gì” nữa rồi, cũng có chút thú vị.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng vui vẻ đến mức thiếu mỗi bước nhảy nhảy khỏi xe lăn chạy đến đây, bèn chủ động lên đón: “Ngươi ngồi yên đi, mắt cá chân bị trẹo một lần dễ trẹo lần thứ hai lắm.”
 
Thẩm Lệnh Trăn ngoan ngoãn cầm lên tay vịn của xe lăn.
 
“Sao thế, chuyện gì mà vui thế?”
 
Trên đường đến đây nàng đã âm thầm quyết định, Hoắc Lưu Hành đã thương mến nàng như thế nàng cũng không nên lạnh lùng nói với hắn nữa.
 
Nhưng sự vui vẻ này cũng là một bí mật không thể nói ra ngoài. Nàng nói: “Không có gì, chỉ là muốn đến hỏi Lang quân có rảnh không ra ngoài tản bộ với ta?”
 
Tản bộ? Hai người ngồi xe lăn?
 
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Ngươi đã muốn thì chúng ta đi thôi.”
 
“Vậy có thể chỉ có hai chúng ta đi không?”

 
Hắn nhướng mày: “Ngươi biết lăn xe lăn?”
 
“Tục ngữ đã nói “Chưa ăn thịt lợn, cũng nhìn thấy lợn chạy.” (2) Mấy ngày ta nhìn thấy Lang quân tự lăn xe lăn, nhìn đến biết làm rồi.”
 
“…” Nghe lời này cũng không khiến người khác cảm thấy thoải mái trong lòng.
 
Hoắc Lưu Hành định mở miệng nói gì nữa xong lại từ bỏ ý định so đo với nàng.
 
Tâm trạng của nàng tốt hắn cũng thả lỏng được một chút, tránh việc ngày nào cũng vừa phải phòng bị Triệu Tuần vừa phải đoán tâm tư của nàng.
 
Hắn gật đầu: “Vậy thì đi.” Nói xong hắn lăn bánh xe đi trước.
 
Thẩm Lệnh Trăn cho Kiêm Gia và Bạch Lộ lui trước, theo sát đằng sau, nói với hắn một ví dụ: “Lang quân, nếu như về sau trên người ngươi có vết thương gì ta cũng không hỏi nữa, ngươi không muốn nói cho ta thì không nói ta cũng không tức giận với ngài?”
 
Ý của nàng là gì cơ? Nghe lời này có vẻ như là đang nói sống chết của hắn không liên quan đến nàng nữa.
 
Hoắc Lưu Hành dừng lăn bánh xe lại, ngược lại là vì nhất thời không chú tâm, Thẩm Lệnh Trăn cũng đi quá sát hắn. Sự dừng lại đột ngột của hắn khiến nàng hoảng sợ, và đột ngột quay hướng của xe lăn, nhìn thấy xe lăn nghiêng ngả sắp đổ xuống đất rồi.
 
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa kịp kêu lên đã được Hoắc Lưu Hành nhấc bổng và đẩy sang một bên. Nhưng bởi vì hắn ngồi nên lực không đều, xe lăn của hắn mất thăng bằng và đâm sầm vào bức tường dày bên cạnh. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
 “Ầm” một tiếng, đầu gối của Hoắc Lưu Hành đập vào tường, nghe có vẻ như xương của hắn sắp gãy đến nơi.
 
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên, không lo chân của mình vẫn chưa lành, khập khiễng xông lên “Đều tại ta, có phải đau lắm đúng không?”
 
Với cái lực này thì đau làm sao được?
 
Thế nhưng Hoắc Lưu Hành đã quen giả vờ cả mười năm nay, đến mày cũng không nhíu lại, chỉ là nhàn nhạt nói “Không đau.”
 
Rõ ràng hắn đã nói với Thẩm Lệnh Trăn rằng chân hắn không đau được, sao nàng còn vội vàng như thế?
 
Hoắc Lưu Hành rũ mắt nhìn đỉnh đầu của Thẩm Lệnh Trăn, mắt hắn có chút tối đi.
 
Trừ khi nàng đã biết chân hắn vốn đã lành lặn.
 
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm tra tra, khuyên anh đối xử tốt với con gái tôi!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui