Tạ Thanh với Lục Thành cãi nhau.
Nghe nói có rất nhiều cặp tình nhân sẽ cãi nhau trong quá trình chuẩn bị hôn lễ. Bởi vì chuyện vặt rất nhiều, mỗi người đều không tránh khỏi bực bội, những chuyện trước đó được coi là nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi lúc này lại trở thành mồi lửa để bạo phát,
Bọn họ cũng không ngoại lệ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này phát sinh mấy tháng trước.
Bọn họ chuẩn bị đi Châu Âu chụp ảnh cưới, visa được coi là vấn đề cần được xử lý trước tiên. Lục Thành liên hệ công ty dịch vụ làm thay, chỉ cần đưa hộ chiếu cùng những giấy tờ liên quan là xong.
Tạ Thanh tìm một lần thấy không có hộ chiếu ở bên này, hẳn là vẫn còn để bên căn hộ trong tòa nhà văn phòng – dân cư bên kia.
Hai người dự định trưa mai qua đó ngủ trưa nhân tiện tìm thử xem.
Mấy hôm nay trời đặc biệt nóng, Tạ Thanh vào nhà đầu tiên muốn đi tắm cái cho mát, như vậy mới ngủ ngon hơn.
Vì thế cô nói với Lục Thành: “Trước mắt anh tìm giúp em xem? Dù sao cũng chỉ để đâu đó thôi, anh tìm thử xem.”
Lục Thành gật gật đầu, liền lục tung mọi thứ lên tìm. Bên này diện tích không lớn, tổng cộng cũng không có mấy cái ngăn tủ, đại đa số những đồ dùng hàng ngày của cô cũng dọn đi khi cô chuyển sang bên kia ở cùng hắn, hẳn là nhanh chóng tìm ra thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tìm đến ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc, có một món đồ hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Là một hộp gỗ kiểu dáng châu Âu.
Hộp có khóa, nhưng chìa khóa nằm bên cạnh. Ban đầu Lục Thành muốn mở ra xem bên trong có hộ chiếu không, mở ra lại phát hiện bên trong là một phần bản thảo cùng một cái chìa khóa.
Cái chìa khóa kia hắn có chút ấn tượng, là chìa khóa nhà hắn, thật lâu lúc trước khi cô đến nhà hắn lần đầu tiên, hắn tìm cớ bỏ vào giỏ xách của cô.
Lúc ấy, trong lòng hắn cũng không có hy vọng nào xa vời thực tế, hắn chỉ hy vọng cô có chìa khóa sẽ chủ động đi tìm hắn.
Sự thật chứng minh quả nhiên là hắn nghĩ quá nhiều. Tuy cái chìa khóa này cô không trả lại, nhưng cũng không chủ động đi tìm hắn.
Giải thích tương đối hợp lý là, cô hẳn là đã sớm đem chìa khóa quên trên chín tầng mây rồi.
Nhưng hiện tại chìa khóa xuất hiện nơi này.
Về bản thảo bên cạnh, hắn xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, theo bản năng mà mở ra xem.
Xem mấy dòng đầu tiên, hắn nhanh chóng phát hiện: A, đây là phiên ngoại của .ảnh>
Tên của nữ chính hắn chỉ cần liếc qua thôi cũng có biết, nam chính chỉ xuất hiện ở phần cuối cùng của truyện, nhưng đối với cái tên này hắn cũng có ấn tượng.
Khi viết kết cục cô chọn viết theo đề nghị của hắn, không làm nữ chính mạnh mẽ giải hòa với những người bạn cũ, mà kết thân với những người bạn mới, bắt đầu một cuộc sống mới.ảnh>
Nhưng mà kết thúc của cô đột nhiên dừng lại, đắp nặn một bầu không khí rất tốt, viết lúc nữ chính đang ở quán cà phê tự học, có một nam sinh đi tới chào hỏi, tỏ vẻ bản thân mình cũng là sinh viên chuyên ngành, muốn cùng cô giao lưu một chút về nghề nghiệp --- toàn văn dừng lại ở đây.
Cho nên phần phiên ngoại này hắn không có xem qua.
Hắn liền tò mò đọc tiếp.
Hắn càng xem càng cảm thấy, nam sinh này rất giống …. Hắn.
Bút lực của cô thâm hậu, viết cái gì giống cái đó. Miêu tả bề ngoài của người này làm hắn có thể hình dung trong đầu được một hình tượng, sau đó phát giác giống như đang nhìn mình trong gương.
Lục Thành có điểm co quắp, có một cảm giác thẹn thùng vi diệu.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục đọc xuống dưới.
Cái thúc đẩy hắn đọc xuống dưới chính là loại nhu tình mật ý [1] hắn chưa từng biết đến giữa những hàng chữ.
[1] 柔情蜜意 – Tình yêu ngọt ngào dịu dàng. (Theo Baidu)
Hắn đã sớm biết trước khi chuyện kia bị lộ ra, bọn họ đã thích lẫn nhau, nhưng anh chưa từng nghĩ sâu xa lúc ấy tâm tình của cô lúc ấy thế nào.
Bởi vì ở hầu hết các thời điểm, cô đều cao lãnh. Lúc không hề cao lãnh, cô lại vô cùng ôn nhu chăm sóc.
Hắn không thể tưởng tượng được, cô từng có dạng biến chuyển tình cảm cẩn thận nóng rực như vậy.
Cô viết cô chỉ cần nghĩ đến hắn sẽ cười, viết trong những giấc mơ của cô đều mơ thấy hắn.
Cô cũng không ngừng mà cảm thấy tự ti, cô cảm thấy chính mình không tốt, cảm thấy hắn vĩnh viễn không thích cô.
Lục Thành càng đọc xuống dưới, xem đến muốn cười, lại có điểm chua xót.
Con nhím nhỏ ngây ngốc này.
Tại sao cô lại tự ti như vậy chứ, là một tác giả có những tác phẩm lớn nổi tiếng cả nước.
.
Lúc này đây Tạ Thanh mở cửa nhà tắm ra thấy Lục Thành đang ngồi xổm bên cạnh ngăn kéo bàn làm việc, tập trung tinh thần đọc cái gì đó.
Ngay sau đó, cô lại chú ý đến cái hộp bên cạnh.
Trong đầu liền hoảng hốt, Tạ Thanh theo bản năng mà tiến lên, một tay đem bản thảo đoạt về.
Dọa cho Lục Thành nhảy dựng, cô buột miệng thốt ra: “Vì sao anh nhìn lén đồ của em?!”
“Anh…” Hắn ậm ừ một chút, giải thích, “Anh giúp em đi tìm hộ chiếu, thấy…”
Cô ném đống bản thảo vào lại trong hộp, sắc mặt xanh mét đi xuống cầu thang.
Sau đó, có lẽ vì gần đây lo lắng những việc vặt của đám cưới quá nhiều dẫn đến mệt mỏi, làm cho cô mất khả năng khống chế cảm xúc; cũng có lẽ là bí mật tận sâu trong lòng bị bại lộ, làm cho cô không có chỗ dung thân. Cô đột nhiên cảm thấy giận không kiềm chế được, vội vàng thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài.
“….Thanh Thanh?!” Lục Thành nghe tiếng cửa phòng đóng sập lại mới ý thức được cô nổi giận, sửng sốt, hắn đuổi theo.
Nói thật hắn thật sự không hiểu được vì sao cô lại tức giận lớn như vậy ---- hắn có thể lý giải là do đồ vật của mình bị nhìn lén mà giận dỗi, nhưng là không cần phải quá mức như vậy!
Cô giận đến mức ngay cả tóc cũng không sấy đã bỏ đi, còn may bây giờ là mùa hè nếu không sẽ bị cảm.
Lúc hắn đuổi ra tới thang máy, cô đã xuống lầu.
Sau khi đuổi theo ra, không nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa, không chừng là leo lên xe rời đi rồi.
Lục Thành ngơ ngẩn im lặng một lúc lâu, đi qua đi lại, gọi điện thoại cho cô.
Gọi qua, không nhận; gọi lại; tắt máy.
Cô chưa bao giờ là người không nói đạo lý, thình lình mà bỏ đi không nói tiếng nào làm hắn đặc biệt hoảng.
Trên xe taxi, Tạ Thanh bật khóc vì tức.
Cô không biết vì cái gì, chính là cảm thấy cực kỳ tức giận!!!
Hắn nhìn lén đồ của cô, hơn nữa còn cố tình là phần bản thảo kia.
Mắc cỡ chết người.
Một cảm giác trong ngoài bất nhất bao bọc lấy cô, làm cô vừa cảm thấy thẹn thùng, vừa cảm nhịn không được mà nhớ đến nội dung bản thảo, nhớ lại bộ dáng của hắn khi xem bản thảo lúc nãy, làm cho mình càng thêm thẹn thùng.
Không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Cô lau nước mắt rất nhiều lần.
Các bác tài taxi Bắc Kinh đã có cuộc họp đặc biệt, nổi danh khắp cả nước, cô bị bác tài nói lời thấm thía mà khuyên:
“Cô gái, chia tay bạn trai sao?”
“Đừng buồn nữa, đàn ông nhiều như thế, cô có thể tìm được người tốt hơn.”
Cô không trả lời, trong lòng tức giận với Lục Thành, đồng thời trong lòng phản đối bác tài, ai chia tay chứ, ai muốn tìm người tốt hơn, anh ấy là tốt nhất.
Cuối cùng, cô đi tìm một khách sạn.
Sau khi vào không đến nửa tiếng, cô bình tĩnh xuống, cảm thấy vừa rồi mình như bị ma nhập, tức giận đến mức không có đạo lý gì.
Mở ra di động, cô nhìn thấy một chuỗi dài tin nhắn WeChat của hắn gửi qua, có rất nhiều lời xin lỗi, có rất nhiều lời dỗ cô, cũng có những lời cẩn thận thăm dò, thăm dò nguyên nhân tức giận.
Tạ Thanh ngồi yên trên giường, cảm thấy bản thân mình không đúng, lại cảm thấy mình không biết nên làm sao bây giờ.
Chủ yếu nghĩ đến bản thảo kia bị hắn nhìn thấy, cô vẫn là cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô thật sự nghĩ cứ gạt hắn. Mặc dù đều sắp kết hôn, cô cũng không có dự định sẽ cho hắn xem.
Hiện tại nói chuyện với hắn, khẳng định sẽ nói với cô chuyện này.
Cô sẽ cảm thấy càng thêm xấu hổ.
Cô sụp đổ mà ôm cái gối vào trong ngực xoa xoa.
Sau đó tin nhắn “thăm hỏi” kéo đến.
Đầu tiên là Ngô Mẫn cùng Ngụy Bình ở WeChat hỏi cô đang ở đâu, nói Lục Thành tìm cô, thực sự lo lắng.
Tiếp theo là Lưu Cẩm trêu cô ở QQ, hỏi cô: “Chuyện của cậu là như thế nào? Tôi đây tám trăm năm không có hợp tác qua với Thành Thư, Lục tổng tìm người đều tìm tới chỗ tôi rồi.”
Cuối cùng này cả Nhất Sinh Thư cũng liên lạc với cô, đã cẩn thận lại khó nén kích động nói: “Nếu em chia tay với cậu ta rồi, tôi có thể theo đuổi em không?”
Tạ Thanh: “…”
Lại qua nửa tiếng nữa, cô rốt cuộc cũng thuyết phục chính mình, quyết định lấy hết dũng khí tiếp thu hiện thực.
Dù sao, hắn đều đã đọc, lại có thể thế nào….
Cô liền xuống quầy tiếp tân, nói cho bọn họ trong chốc lát có người tới, nhờ bọn họ làm thêm một thẻ phòng đưa cho hắn.
Sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Lục Thành, nói rõ khách sạn cùng số phòng.
Lục Thành vừa thấy tin nhắn ngắn gọn như vậy, liền cảm giác được cảm xúc của cô phức tạp, không gọi lại cho cô mà trực tiếp kêu taxi đi khách sạn.
Hai mươi phút sau, cửa phòng được quẹt mở.
Tạ Thanh đang nằm trên giường, giật mình, trong nháy mắt lại bị quẫn bách bao vây, một giây chui vào trong chăn.
Lục Thành nhìn dáng người đang co chặt đang trên giường, dừng lại một chút, đi đến phía đó.
Tạ Thanh nghe tiếng bước chân của hắn, trong đầu vật đổi sao dời điên cuổng tự hỏi sẽ nói gì với hắn.
Nếu hắn muốn cô nói về cái bản thảo kia, cô làm sao bây giờ?
Nếu hắn lấy cái bản thảo kia trêu chọc cô, cô nên làm sao?
Trong vòng vài giây có hàng ngàn loại suy diễn, mỗi một loại suy diễn đều hết sức mất mặt.
Suy diễn sau càng mất mặt hơn so với những cái trước.
Rất nhanh cô cảm nhận được cô đang ngồi ở mép giường.
Cô hít thở không thông.
Hắn vỗ vỗ cô: “Thanh Thanh.” Sau đó kéo chăn ra, “Tới ôm một cái.”
“…” Cô cứng đờ nhìn hắn.
Hắn ngậm cười, cúi người ôm cô một cái: “Hộ chiếu của em anh không tìm thấy, trực tiếp làm mới đi, cùng Cục Quản lý Xuất nhập cảnh hẹn trước một chút.”
“…Được.” Tạ Thanh ngơ ngẩn.
Hắn lại nói: “Nhanh chóng đặt lịch hẹn đi, còn không thì hẹn lại ngày với bên chỗ chụp ảnh.”
Lúc này Tạ Thanh nhìn không được: “Lục Thành?”
“Hả?”
“Anh không có cái gì muốn hỏi sao…?” Cô buồn bực mà nhìn hắn, hiển nhiên giờ này hắn nhàn thoại như vậy không chút thích ứng.
Lục Thành cười: “Nếu em muốn cho anh hỏi, anh sẽ hỏi. Nhưng em không muốn nói, coi như xong.”
Hắn xác thực là rất tò mò, tò mò cô có ý tưởng đó khi nào, cũng tò mò vì sao bây giờ cô lại tức giận.
Chính là mỗi người đều có tâm sự không muốn bị tìm tòi nghiên cứu, nếu cô phản ứng mãnh liệt, vẫn là nên tôn trọng cảm giác của cô quan trọng hơn.
Tạ Thanh bị hắn là cho mười phần áy náy, cánh tay từ trong chăn rút ra, vòng trên cổ anh: “Em sai rồi.”
Hắn cười hôn cô một cái: “Không có việc gì.” Nghĩ nghĩ, lại nói, “Chúng ta nói chuyện khác?”
Nói chuyện khác, đem cái cảm giác không được tự nhiên này hoàn toàn bỏ qua.
Tạ Thanh cân nhắc một chút, nghĩ tới đề tài: “Vừa rồi Thư Đại nói muốn theo đuổi em.”
Lục Thành nhíu mày: “Cái gì?”
Tạ Thanh dở khóc dở cười: “Anh ấy hỏi em có phải là chia tay với anh rồi không, nếu đúng như vậy, anh ấy muốn theo đuổi em.”
“Thư Đại này thật là…” Lục Thành cũng dở khóc dở cười theo, “Quên đi, cũng bình thường thôi. Em đọc qua văn của anh ta chưa?”
Tạ Thanh lắc đầu nói không có.
“Nhược điểm của rất nhiều nam tác giả chính là phương diện tình cảm.” Hắn lắc đầu, “Cũng không phải người không tốt, chính là … chính là cái mạch não như vậy.”
Bao gồm hành động vung tiền như rác đáng ghét lúc trước, sau khi Lục Thành xử lý cốt truyện tình cảm của Nhất Sinh Thư hiểu được.
Hắn thật sự không có ác ý, cũng không có ý không tôn trọng, chỉ là vì không hiểu, vụng về tìm tòi lãng mạn cho các cô gái.
Hết lần này đến lần khác văn ngôn tình lại có một loại được nhiều người yêu thích gọi là bá đạo tổng tài, hắn ta nghĩ đến hướng này cũng thật sự không hiếm lạ.
Hôm nay cái hành động “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, bên trong suy nghĩ của hắn ta đại khái cũng không nghĩ đến việc nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà chính là nghĩ lúc cô thiếu thốn tình cảm cho cô mượn một cái bả vai dựa vào….
Cùng với những suy nghĩ đó, cũng từng có tác giả nam thường bởi miêu tả cách ăn mặc của phái nữ thật sự không thể tưởng tượng được nên lên Weibo than thở chuyện này. Mọi người đem trang phục dùng cho game phối hợp ra, hiệu quả thực sự rất kinh dị.
Nhưng nhóm nam tác giả thực sự tận lực!
Có biện pháp khác đâu, có mạch não kín như vậy muốn vượt cũng khó mà vượt qua.
Cho nên có vẻ như hắn cùng Thanh Thanh đặc biệt phù hợp! Hắn hiểu được cô thích cái gì!
Lục Thành bỗng nhiên đắc ý, vui vui vẻ vẻ mà hôn cô.
Hôn đến mức Tạ Thanh chẳng hiểu mô tê gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...