“Là một người rất khó giải quyết sao?”
“Cũng có thể coi là như vậy!” Shere nghiêng mặt sang một bên rồi nói tiếp: “Nhưng sự thật này cũng khiến người khác quá kinh ngạc đấy! Ta vẫn luôn nghĩ ngươi là người của Ma Đảng, vậy mà thân phận của ngươi lại chính là Thân Vương tộc Tremere!”
Trong lúc Tô Lị không hiểu Shere nói vậy có nghĩa là gì thì đột nhiên một cô gái cầm chiếc ô bằng ren vừa cười khanh khách vừa nhảy từ cửa sổ phía sau vào.
“Ta cũng vô cùng kinh ngạc khi các ngươi tra ra được điều này đấy!”
“Bản thân ngươi là Thân Vương tộc Tremere, nhưng tại sao lại đi theo Ma Đảng?”
“Vi cái gì à? Hay là đại nhân thử đoán xem!”
Tô Lị đứng một bên nhìn Shere, xong lại nhìn cô gái mới xuất hiện trong phòng. Nếu quả thật thị lực của cô không có vấn đề gì... thì Thân Vương tộc Tremere lại chính là Feiya sao???
Chuyện này là lừa gạt người khác đúng không? Rốt cuộc thì ai là người tạo ra cái trò chơi biến thái này vậy?
“Ta cũng chẳng muốn chơi cùng ngươi nữa! Nếu ngươi đã đến đây thì hãy ngoan ngoãn giao nhẫn Thân Vương ra đây đi!”
“Nếu ta không giao cho ngươi thì ngươi cũng sẽ dùng biện pháp cứng rắn để cướp đi. Mà hôm nay bản tiểu thư ta cũng không muốn đánh nhau, nên nhẫn này ta sẽ giao cho ngươi. Không cần khách khí!” Feiya tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, ném nó cho Shere.
Shere giơ tay nhẫn lấy chiếc nhẫn của Feiya. Dù sao thì Feiya không giống với những Thân Vương khác, nên vốn dĩ anh đang tính toán sẽ cậy mạnh cướp đi nhẫn của cô ta, nhưng không nghĩ tới Feiya lại dễ dàng đưa nhẫn cho mình. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Shere!
Khi Shere ngẩng đầu nhìn Feiya thì cô ta đã tung người nhảy về phía cửa sổ, nhưng đột nhiên Feiya lại hơi nghiêng đầu về phía sau, nói: “Các ngươi sẽ đưa những chiếc nhẫn này vào bức họa kia thật sao?”
“Ý của ngươi là gì?”
“Không có gì! Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi mà thôi.” Feiya nói xong liền nhảy ra ngoài cửa sổ và biến mất.
Tô Lị nghĩ mãi vẫn không hiểu Feiya đang nhắc nhở bọn họ chuyện gì, mãi sau mới nhìn Shere thì thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay. “Shere, nhẫn này...”
Shere nhìn chiếc nhẫn một lúc, sau đó thảy nó lên không trung rồi nhanh chóng bắt được, nắm chặt nó trong tay và dứng dậy nói: “Đi thôi.”
Bức họa của Lilith được lấy ra, ấn ký ngôi sao bảy cánh kia chỉ còn một thiếu một mảnh nhỏ. Shere không chút do dự lấy viên kim cương trên chiếc nhẫn Thân Vương của Feiya ra và cho vào chính giữa ấn ký.
Tô Lị nhìn chằm chằm không dám chớp mắt, vẻ mặt vô cùng khẩn trương nhìn Shere bỏ viên kim cương vào, chăm chú quan sát những biển đối của bức họa.
Nhưng cả hai người đều phải thất vọng vì sau n phút, bức họa vẫn không xảy ra hiện tượng kỳ quái gì, cho dù Tô Lị có dùng tay của mình sờ đi sờ lại thì bức họa vẫn không có phản ứng nào.
Cuối cùng Shere đành nói: “Thôi, quên đi!”
“Vì sao không có phản ứng gì vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu chúng ta đã hiểu lầm điều gì rồi sao? Bảy chiếc nhẫn Thân Vương này không hề liên quan gì đến Lilith sao?”
Nếu quả thật cô đã nhầm lẫn ngay từ đầu, vậy thì không phải những chuyện mà bọn họ làm trước đây đều tốn công vô ích sao? Và bọn họ lại phải bắt đầu lại từ đầu ư?
Nhưng nói thật là... khi nhìn thấy bức họa không có phản ứng gì thì trong lòng cô lại đột nhiên mừng thầm. Cô mừng vì Lilith không trở lại, mừng vì bản thân cô không phải biến mất.
Có lẽ Feiya nói không sai, quả thật cô không phải là người tốt gì, cô cũng không phải thánh mẫu Maria, ai ai cũng sẽ ích kỷ, và cô cũng vậy!
“Không sao, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách khác! Mấy ngày nay em đã phải vất vả nhiều rồi, bây giờ em về phòng nghỉ ngơi đi!”
Tô Lị ngẩng đầu nhìn Shere. Cô biết anh đã hy vọng điều đó nhiều như thế nào, thế nhưng vẻ mặt lúc này của anh lại còn thờ ơ hơn cô rất nhiều. Tô Lị không thể suy đoán được suy nghĩ lúc này của Shere, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn trở về phòng của mình, dù sao thì cô sắp không chịu nổi nữa rồi, phải về phong ngủ một giấc mới được!
...
Đã đến bữa tối mà Tô Lị vẫn chưa xuống, vì vậy Alar liền loi choi chạy lên phòng cô, không thèm gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào: “Ha ha, cô chết luôn trong này rồi sao?”
Khi nhìn thấy người đang nằm trên giường, vẻ mặt đang tươi cười của Alar lập tức biến thành sửng sốt. Người đang nằm trên giường mặc một bộ váy quý tộc màu đen, tóc đen cuộn sóng dài tới eo, làn da tái nhợt và đôi môi đỏ như máu; khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang tức giận vì Alar đột nhiên bước vào phòng.
Alar kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt... Cô gái này không thể nào là Tô Lị được!
Lilith dùng ánh mắt sắc bén nhìn Alar: “Ngươi là ai?”
Alar bị ánh mắt của Lilith làm cho phát sợ, lui về sau một bước, lắp bắp nói: “Hả... ta... ta là Alar. Tô Lị đâu rồi?”
“Ngươi không cần biết!” Lilith đứng lên, khi đi ngang qua người Alar còn liếc nhìn cậu nhóc một cái lạnh thấu sương.
Alar bị khí thế trên người Lilith làm cho hoảng sợ, cả người cương cứng đứng tại chỗ, qua nửa ngày vẫn không dám động đậy!
Lilith đi xuống dưới lầu, vô cùng quen thuộc đi đến chỗ Shere. Khi Beucke, Ian và Ess thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó vội vàng nhanh chóng quỳ gối xuống, Ryan Lane đứng bên cạnh cũng sửng sốt, thế nhưng vẫn cúi đầu quỳ xuống giống mọi người. Ryan Lane thầm nhíu mày, tại sao bọn họ đang chờ Tô Lị, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cô gái hoàn toàn xa lạ như vậy?
Shere đang dùng bữa tối thì thấy Lilith xuất hiện, anh nhanh chóng giấu ánh mắt phức tạp, để dao nĩa trong tay xuống: “Lilith, ngươi đã trở lại rồi sao? Tô Lị đâu rồi?”
Lilith vung tay để đám người đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, thong thả đi đến bàn ăn. Ian nhanh chân kéo một chiếc ghế ra cho Lilith. Lilith ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nhưng bên trong không hề cười, ngồi xuống vị trí vốn là của Tô Lị, từ từ nói: “Ngươi nghĩ sau khi ta trở về, cô ta còn có thể ở lại đây sao?”
“Ta chỉ muốn biết cô ấy còn sống hay không thôi.”
“Khi nào tâm tình của ta tốt thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng chẳng lẽ ngươi không vui khi ta trở về sao?” Lilith nhấp một ngụng máu do Ess mới mang ra, thế nhưng sau đó vẻ mặt cô liền tức giận, ném ly máu xuống nền đất: “Đây là cái gì?”
Ess thấy Lilith nổi giận nên vội vàng cúi đầu, Shere ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đó là máu nhân tạo.”
“Máu nhân tạo? Là thứ thấp kém gì vậy? Shere, ngươi biết rõ ta thích uống máu tươi cơ mà, sao ngươi lại để ta uống thứ ghê tởm này khi ta vừa mới quay về chứ?”
“Hiện giờ máu tươi không dễ kiếm như lúc trước, máu nhân tạo chính là nhu yếu phẩm, ngươi cần phải tập thích ứng đi!”
“Rõ ràng nơi này có mùi vị của con người, vì sao ngươi lại muốn lừa gạt ta? Shere, ta muốn máu tươi!”
“Lilith, ta rất vui khi ngươi có thể trở lại, thế nhưng ta cũng phải nói cho ngươi biết một điều, đó là bây giờ thời đại đã thay đổi rất nhiều. Ngươi... đã biến mất mấy trăm năm nay rồi!”
“Là thời đại thay đổi hay là ngươi thay đổi? Trước kia ngươi chưa bao giờ nói với ta như vậy. Ngày xưa nếu ta muốn cái gì, không cần ta phải ra lệnh thì ngươi đã làm tất cả theo ý ta. Hiện tại ngươi lại ba lần bốn lượt chống lại lời nói của ta?”
Shere im lặng một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên Lilith, ôm cô vào lòng: “Ta không thay đổi gì cả! Ta vẫn luôn thích ngươi như trước đây, chỉ cần ngươi đừng bao giờ rời khỏi ta nữa.”
“Đã lâu như vậy mà ngươi vẫn còn thích ta... chứ không phải thích Tô Lị sao?”
“... Tất nhiên là không rồi! Không phải ngươi muốn máu tươi sao? Ta đây cho ngươi!”
Lilith nhìn cái cổ trắng nõn của Shere, há mồm cắn xuống.
...
Shere nhấp ngụm cafê mà Beucke vừa mang tới, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi chiếc vòng tay trên bàn. Sau khi Tô Lị biến mất, trong phòng chỉ còn lại chếc vòng tay sắc vi chữ thập của cô. Thư phòng yên tĩnh làm người khác hoảng sợ, ai cũng không dám nhúc nhích.
Lilith thích buổi tối ra ngoài di dạo, còn buổi sáng sẽ nghỉ ngơi trong nhà, bởi vì ban đêm là thời gian tốt nhất để bắt con mồi, nhưng Shere thì ngược lại, vì anh phải ngụy trang bản thân để thích ứng với cuộc sống ở Nhân Giới, cho nên anh đã sớm quen với thời gian nghỉ ngơi của con người.
Đợi sau khi Lilith đi ra khỏi nhà, Alar mới cẩn thận đi vào thư phòng của Shere, làm nũng ôm cổ anh.
“Anh Shere, Tô Lị đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ Lilith trở về thì Tô Lị sẽ biến mất luôn sao?”
Cô ấy chỉ biến mất tạm thời mà thôi. Ta sẽ nghĩ cách đưa cô ấy quay về.”
“Anh, em muốn Tô Lị trở về. Lilith rất đáng sợ!”
Shere giấu đi vẻ buồn phiền trong ánh mắt, khẽ vuốt lên đầu Alar, mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, cứ giao cho ta. Ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Alar gật đầu, buông tay đang ôm Shere ra, vô cùng ngoan ngoãn quay về phòng của mình.
Shere ngẩng đầu nhìn Beucke đang đứng cách đó không xa, nói: “Từ ngày mai ngươi hãy chuẩn bị một ít máu tươi.”
“Vâng.”
Shere lại nghiêng đầu nhìn Ryan Lane vẫn luôn trầm mặc không nói gì từ đầu đến giờ: “Ngươi cũng đi xuống đi.”
Ryan Lane ngẩng đầu lên, do dự không biết có nên hỏi thắc mắc trong lòng của mình ra không, nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được nên đành hỏi: “Lilith đại nhân đã trở lại, bức họa kia cũng biến mất... vậy tiểu thư Lily thì sao? Cô ấy có quay lại được nữa không?”
Shere vẫn trầm mặc không nói, anh cũng không biết Tô Lị đã biến mất, hay cô đã quay trở về thế giới của mình. Nhưng hiện tại anh biết Lilith sẽ không nói tình hình của Tô Lị cho mình biết, cho dù Lilith có nói thì anh cũng không biết mình có thể làm cho Tô Lị quay về đây được nữa hay không!
Thấy vẻ mặt Shere cũng đang buồn phiền, Ryan Lane đành phải cúi đầu, xoay người đi ra ngoài, để một mình Shere được yên lặng suy nghĩ.
Nói thật thì Shere cũng không biết mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Lilith. Đúng là những năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm Lilith, thế nhưng khi cô quay về thì bản thân anh lại không hề vui vẻ như suy nghĩ trước đây, giống như đã thiếu thiếu một thứ gì đó.
Shere cũng không hề thừa nhận rằng... khoảng thời gian chưa đầy một năm kể từ khi mình chung sống với Tô Lị , cô ấy đã vô tình làm thay đổi tình cảm mà anh dành cho Lilith suốt mấy trăm năm qua.
Mà anh cũng càng ngày càng không hiểu bản thân mình, anh luôn lo sợ Tô Lị sẽ gặp phải chuyện không may, sợ hãi nguyên nhân làm cô biến mất. Rốt cuộc thì những cảm giác đó xuất phát từ lời hứa hẹn với cô, hay bởi vì một loại tình cảm khác mà anh dành cô?
Nhưng bây giờ anh chỉ biết, nếu thật sự Tô Lị đã biến mất khỏi thế gian này thì nhất định anh sẽ vô cùng khẩn trương, không biết phải làm sao, như lần Lilith đột nhiên biến mất cách đây mấy trăm năm.
***
Sau khi Tô Lị tỉnh lại, cảm giác lãnh lẽo từ bốn phía tấn công làm cô không khỏi rùng mình một cái. Áo ngủ mỏng manh trên người cô không thể chống lại sự giá lạnh xung quanh, vì vậy cô đành phải dùng hai tay ma sát vào nhau để có thể cảm nhận được chút ấm áp.
Sau khi Tô Lị nhéo mình một cái thật mạnh thì mới phát hiện cô không hề nằm mơ. Cuối cùng, Tô Lị đành phải chấp nhận số phận, đứng dậy đi chân không trên nền đất lạnh lẽo, nhìn xung quanh để xác định xem mình đang ở đâu.
Bầu trời âm u, không khí xung quanh thì quỷ dị, nơi mà Tô Lị có thể nghĩ tới đó chính là Ma Giới. Nhưng lúc này, trên đường không hề thấy bóng dáng của một ma cà rồng nào, điều này làm cô vô cùng khó hiểu.
Đột nhiên trên đường xuất hiện một cậu nhóc cầm một bông hoa chạy ngang qua người Tô Lị. Tô Lị vội vàng xoay người gọi, nhưng hình như cậu nhóc đó không nghe thấy nên vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Lị thấy vậy nên đành phải đuổi theo cậu nhóc kia. Tuy là một ma cà rồng nhưng dù sao vẫn chỉ là một cậu nhóc, nên tốc độ của cậu không nhanh bằng người trưởng thành, Tô Lị chỉ cần chạy một lát là có thể đuổi kịp cậu: “Cậu nhóc... cho tôi hỏi một chút...”
Tô Lị vươn tay định kéo tay cậu nhóc lại, thế nhưng bàn tay của cô lại xuyên qua người cậu. Cô kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, nhíu mày... vì sao cô không thể đụng vào cậu nhóc kia?
Tô Lị do dự một lúc rồi lại đuổi theo cậu nhóc lúc nãy. Bâu giờ cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Nếu sau khi cô tỉnh dậy, ông trời sắp xếp cho cô nhìn thấy cậu nhóc đó, vậy thì có lẽ cô cứ đi theo cậu thì sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra!
Cậu nhóc kia chạy đến một tòa lâu đài, vừa vào đã đóng sầm cửa lại. Tô Lị mang theo nghi hoặc trong lòng, giơ tay sờ lên cánh cửa, và quả thật đúng như điều mà cô đoán, bàn tay của cô có thể xuyên thấu qua cảnh cửa, và vô cùng dễ dàng đi vào bên trong.
“Cái này tặng cho ta sao? Thật đẹp quá!”
Tô Lị đang đi trên cầu thang thì đột nhiên trên lầu vang lên một giọng nói vô cùng dễ nghe. Tô Lị đi về phía phát ra âm thanh đó, cửa phòng không hề đóng, cậu bé lúc nãy đang ngồi trong lòng của một cô gái, mà người đó lại chính là Lilith!
Hai người là mẹ con sao? Vậy cậu bé đó là con của Lilith à? Tô Lị thầm đoán trong lòng.
“Eggers, cám ơn ngươi đã chạy đến đó hái Mạn Châu Sa Hoa cho ta!”
Eggers? Sau khi tìm kiếm trí nhớ về cái tên này, Tô Lị lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Eggers... là tình nhân cũ của Lilith sao? Người mà đã phản bội Lilith đi theo Ma Đảng sao?
Hiện tại Eggers vẫn chỉ là một cậu bé, đột nhiên Tô Lị lại cảm thấy Lilith có sỡ thích nuôi dưỡng tiểu tình nhân nha! Eggers như vậy, Shere cũng như vậy!
Vì vậy ý tưởng muốn cướp Shere lại bên người của cô càng ngày càng mãnh liệt!
Một ngày cứ thứ thế lặng lẽ trôi qua, bọn họ không hề phát hiện bên cạnh còn có một người đang tồn tại, mà Tô Lị cũng tự biết lúc này mình chỉ là một linh hồn mà thôi. Cô đoán có lẽ linh hồn của mình đã rời khỏi thân xác cũ, cho nên lúc này cô mới xuất hiện ở Ma Giới. Dù sao cô vẫn chưa tìm ra cách để quay trở lại, thôi thì cứ đành thuận tiện xem ngàn năm trước, rốt cuộc Ma Giới đã xảy ra chuyện gì!
Và trong khoảng thời gian này, Tô Lị đã may mắn chứng kiến được quá trình biến đổi tính cách của Lilith, và cũng như quá trình Eggers trưởng thành...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...