Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Hắn đã quên mất bản thân muốn làm gì, cứ theo bản năng đi về phía Nam, vẫn luôn đi đến nơi của Tước Bất Lạc.
Nhưng lúc này Tước Bất Lạc vẫn chỉ là một vùng ngoại ô, không có đại thụ che trời kia, cũng không có phủ trạch.
Hắn đến nơi đó, nhưng lại không nhận ra nơi đó.
Vì thế hắn mờ mịt dạo quanh một vòng, lại đi lang thang đến nơi khác.
Phàm nhân lấy linh phách nhập sinh tử luân hồi, hắn theo bản năng đi qua mấy nơi, có lẽ là những nơi liên quan đến đời này của hắn, cũng có thể là đời trước, đời trước nữa.
Hắn đi một đường từ Nam đến Bắc, lang thang đến một khu sơn thôn ở ngoại ô Miện Châu.
Khu sơn thôn kia không có nhiều người ở, hắn quanh quẩn ở đó một đêm, dọa đến không ít thôn dân, cho là có tà ma quấy phá.
Tiểu đồng tử cầm phất trần nghiêm trang mà nói: "Thiên Túc đại nhân trùng hợp đi ngang qua, nghe nói sơn thôn có tà ma quấy phá, lập tức đến xem.
Sau đó lại truyền thư gọi đại nhân nhà bọn ta đến đó.
"
Một tiểu đồng tử khác thầm nói một câu: "Cũng không biết tại sao, vậy mà còn mang đến Tiên Đô.
"
"Có thể là thấy ngươi chỉ có một mình.
"
"Cũng có thể là đại nhân chê hai chúng ta không thông minh, cho nên muốn nhặt một người về làm đồng tử.
"
"! "
Hai tiểu đồng tử nói đến vô cùng sôi nổi, miệng mím lại, bộ dạng trông cực kỳ tủi thân.
Linh Vương tức giận xách hai búi tóc hướng lên trời của chúng, hất cằm chỉ ngoài cửa, nói: "Không chê các ngươi không thông minh, đi ra ngoài giữ cửa một lúc, ta có chuyện muốn hỏi hắn.
"
Hai tiểu đồng tử kia "Ai" một tiếng đồng ý, một bước quay đầu ba lần mà rời khỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...