Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên


DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN HOÀN CHỈNH
Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

_________
Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.


Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.


Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.


Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.


"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng.

"
Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi.

"
Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn.

"
Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"
Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận