Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Năm bốn tuổi, hắn cùng phụ mẫu dạo chơi ngoài thành, nhìn thấy ở ngôi miếu trên núi có lưu dân than khóc, thống khổ khôn cùng. Có một người mặc thường phục đi ngang qua nghe thấy, tại một điểm trên trán lưu dân đó gõ vài cái, lần mò ra một viên đan dược bảo hắn nuốt xuống. Sau đó, tiếng khóc thê lương đau đớn cũng ngừng lại.
Hắn hỏi phụ mẫu mình đó là ai, họ đáp: "Có lẽ là thầy thuốc lang thang vùng Mộng Đô."
Từ đó về sau, hắn một lòng muốn trở thành người có thể chữa hết đi khổ đau.
Hắn vào Hoa gia năm mười bốn tuổi, ngày đó đeo một túi đan dược bên hông, bên trong có nhiều loại đan dược được chuẩn bị sẵn, để phòng khi cần gấp. Từ ngày trở thành đệ tử nhập môn đến ngày trở thành trưởng lão của tứ đường Hoa gia, túi đan dược ấy ở trên người chưa một ngày rời thân, cũng chưa có một ngày nào cạn.
Hắn đã đi qua rất nhiều nơi trên thế gian, đã từng nghe thấy rất nhiều tiếng khóc thống thiết, cũng đã cứu được rất nhiều người.
Giờ đây, hai viên đan dược cuối cùng cũng đã đưa cho người dân trước Đại Bi cốc.
Túi đã cạn, sức đã dốc tận, một thân một mình nhẹ nhàng thoải mái.
Khi còn niên thiếu, hắn thường tán gẫu về những chuyện linh tinh ở thế gian, nói rất nhiều về truyền thuyết "Cải tử hoàn sinh", "Làm lại từ đầu". Sau cùng, hắn luôn nghiêm túc kết luận: Đó là trái với luân thường đạo lý, không thể làm.
____________
Trong sân có cây xanh mọc bên giếng, trăng sáng chiếu đài, hoa chiếu người.
Hắn muốn đến nơi đã ước hẹn với một cố nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...